Cái lão gian thần này đúng là đáng thương nha, một đôi nhi nữ đều chết trên tay phu thê bọn họ, về sau liền đến cả cái người chôn cất đều không có. Chẹp chẹp, thật là xứng đáng!
Không sai! Ninh Vương điện hạ tôn quý của chúng ta chính là tự động, tự giác đem đóa hoa Kỷ Duy Tâm trở thành phạm trù người nhà mình! Cũng chính vì người hại hắn gãy chân là nương tử chưa vào cửa của hắn, bằng không với tính cách có thù tất báo oán của Ninh Vương điện hạ sẽ không dễ dàng mà buông tha cho nàng đâu!
Mọi người đều muốn hỏi hắn như thế nào biết được thân phân của Kỷ Duy Tâm sao? Ha hả, đương nhiên là nhờ việc tra hỏi vị biểu ca bát quái nào đó của nàng rồi! Ninh Vương điện hạ tôn quý mới sẽ không thừa nhận hắn đã từng uy hiếp quá mức với Vu Lương rằng nếu không thành thật mà nói liền cắt đứt tiểu Vu Lương của hắn đi!
Tưởng tượng đến tiểu nương tử sắp qua cửa nhà mình, Ninh Vương điện hạ lập tức lộ ra biểu tình tươi vui rạo rực. Lúc đó tiểu nương tử tựa hồ thực kiên cường nha, không chỉ không bị hắn khắc chết, còn trái lại khắc hắn một phen.
Hắc hắc, có ý tứ! Hoàng huynh từ giờ không cần lo lắng đến việc ta sẽ không lấy vợ được nữa đi!
Truyện được dịch và edit bởi Trần Linh. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dịch Lâm ngầm liếc biểu tình của chủ tử nhà mình, tức khắc ghê tởm mà run lên ba cái. Chủ tử thân ái của ta, ngài đường đường một Vương gia cười đến đáng khinh như vậy, liền không sợ làm Hoàng đế bệ hạ luôn thương yêu chiều chuộng ngài thất vọng sao?
“Vương gia?” Hắn thử kêu lên một tiếng, “Ngài còn muốn tiếp tục nghe sao?”
Ninh Vương điện hạ pha lẫn chút sung sướng mà đáp: “Ân, tiếp tục.”
Vì thế thẳng nam Dịch Lâm hiếm khi được bát quái một lần, hướng chủ tử nhà mình phổ cập một lần chuyện xưa của “Khắc phu tiểu thư”. Sau đó nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.
“Vương gia, ngài…… Xác định thật sự muốn cưới Kỷ tiểu thư?” Thuộc hạ sợ ngài bước lên vết xe đổ của ba tên trứng thối kia nha! Lúc trước, mới thấy mặt liền bị xô ngã đến mức gãy chân, về sau mà thành thân khẳng định đến tính mạng cũng khó mà bảo toàn đi!
“Vô nghĩa!” Ninh Vương điện hạ tà mị liếc hắn một cái, “Ta không cưới nàng chẳng lẽ lại đi cưới ngươi?”
Dịch Lâm: “……”
Ngài tưởng tượng hay thật! Thuộc hạ hẳn phải quỳ xuống tạ ân mà hô một câu “Thà chết quyết không chối bỏ” đi!!!
Bên này Ninh Vương điện hạ không biết lại nghĩ tới cái gì, lại cười đến vẻ mặt dâm đãng, Dịch Lâm yên lặng dời mắt, trộm dời mắt hướng về cửa chính, ý tứ muốn lén chạy đi. Đang tự mình nghĩ rằng thần không biết quỷ không hay, chủ tử nhà mình bỗng nhiên quay đầu, chuẩn xác liếc mắt một cái liền tìm được vị trí của hắn.
Sau đó chỉ nghe được giọng nói thập phần vui sướng mà phân phó của Vương gia nhà mình: “Đi sai người làm cho bổn vương một bộ quải trượng* nhanh, làm cho nó thật xinh đẹp vào!”
*Quải trượng: cây gậy (ý Ninh Vương ở đây là cặp nạn chống chân)
Xinh đẹp? Dịch Lâm lâm vào trầm tư, bắt buộc thêm cái nơ con bướm vào sao?
__________________________________________________________________
Truyện được dịch và edit bởi Trần Linh. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tin tức Ninh Vương bị ngã gãy chân nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, Kỷ tướng quân cùng Vu thị tự nhiên cũng nghe tới, bọn họ tính toán khi nào đi Ninh Vương phủ thăm một lần tỏ vẻ an ủi, không nghĩ tới Ninh Vương thế nhưng mang cái chân què tới cửa lớn nhà mình.
Truyện được dịch và edit bởi Trần Linh. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Vương ngồi trong cỗ kiệu xa hoa của mình đi vào phủ Tướng quân, lúc hạ kiệu, tiếp nhận cái quải trượng từ hạ nhân, chống một chân nhảy một chân nhảy vào cửa lớn phủ Tướng quân.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì lúc hắn tới cũng không có người đến thông báo, thậm chí đến cái bái thiếp gì đó đều không gửi, mấy người gác cổng ở phủ tướng quân phủ căn bản không nhận được chỉ thị từ phía trên, chính vì vậy vài người này vẫn ở chỗ canh gác cắn hạt dưa, nói đến tin bát quái về cái chân của Ninh Vương chân rốt cuộc làm sao mà gãy.
Làm sao lường trước vai chính của tin bát quái đột nhiên chống nạn, dáng người giống như đúc trong tin bát quái từ từ hiện ra, mọi người đều sợ ngây người.
Lúc sau phản ứng lại, cái gia đinh tuổi nhỏ nhất liền bị các người lớn tuổi đẩy một phen, lập tức đem hạt dưa ném xuống hướng bên trong mà chạy, vui sướng lướt qua Ninh Vương điện hạ, còn quay đầu lại cười hì hì hướng hắn vẫy tay, dơ lên một cái “Cố lên” thủ thế.
Ninh Vương điện hạ thở hồng hộc nhìn tiểu gia đinh chạy nhanh như thỏ, vô cùng muốn ném qua cái quải trượng trong tay.
Cũng may mấy ngày này Kỷ tướng quân ở nhà nghỉ ngơi, nghe hạ nhân tới báo, tuy rằng không hiểu làm sao, nhưng ông vẫn lập tức chạy ra nghênh đón, trong lòng âm thầm phỏng đoán nguyên nhân xuất hiện của vị Ninh Vương này.
Kỷ tướng quân dẫn Ninh Vương tới ghế ngồi phía trên, phân phó hạ nhân pha trà.
Vị Vương gia tự lập tự cường nhảy cả đoạn đường như vậy, giờ phút này mồ hôi ướt đầy mặt. Chờ tới lúc hạ nhân mang trà lên, cũng mặc kệ có nóng hay không, liền uống ừng ực. Sảng khoái nhìn đến đến Kỷ tướng quân, liền thiếu chút nữa bật thốt kêu lên hai tiếng “Trà ngon!”
Uống xong trà, vị Vương gia kiên cường lại từ tay áo to rộng lấy ra một chiếc khăn gấm, lịch sự văn nhã mà lau mồ hôi, sau đó lại đem khăn gấm gấp lại thật tỉ mỉ, bỏ lại vào tay áo. Cuối cùng sửa vạt áo, cổ áo, tay áo. Sau khi tất cả đều ổn thỏa, hắn mới hướng Kỷ tướng quân ôn hòa cười hỏi thăm, Kỷ tướng quân còn chưa kịp đáp, hắn hướng thẳng chủ đề chính mà hỏi: “Kỷ tiểu thư bây giờ có ở trong phủ không?”
Kỷ tướng quân sửng sốt, đáp: “Ở thì có ở, chỉ là không biết Vương gia tìm tiểu nữ nhà vi thần là vì chuyện gì?”
Nhạc Trạm lại là tao nhã cười: “Cũng không hẳn là chuyện gì quan trọng, chính là ta muốn tìm Kỷ tiểu thư tâm sự một chút, chung quy chúng ta cũng sẽ mau chóng thành thân, làm cảm tình thăng tiến một chút cũng tốt.”
“Nếu như vậy, vi thần liền phái người đến kêu nàng.” Kỷ tướng quân đứng dậy gọi hạ nhân tiến vào.
Nhạc Trạm cũng đứng dậy đi theo: “Không cần đi kêu nàng, ta đi qua một chuyến là được.”
Kỷ tướng quân lại là sửng sốt, ông thật sự là nghĩ không ra vị Vương gia này rốt cuộc muốn làm gì.
Hạ nhân biểu cảm thực rụt rè lo sợ đưa Ninh Vương đi vào tiểu viện của Kỷ Duy Tâm, nàng đang ngủ trưa trên cái bập bênh treo trên cây lê bên canh hồ nước. Mái tóc dài đen nhánh, rũ xuống một bên như thác nước, theo hướng gió nhẹ nhàng lay động, phảng phất như tiên nữ hạ phàm.
Vườn lê thực sự rất thơm, Nhạc Trạm không cầm lòng mà hít sâu một hơi.
Hạ nhân đang muốn đi qua đánh thức tiểu thư nhà mình, lại bị Vương gia ngăn lại, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Vương gia nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt còn treo một gương mặt tươi cười nhộn nhạo.
Kỷ Duy Tâm ngủ một giấc này thật đúng là sảng khoái.
Nàng ngày ngày đều ngủ trưa ở chỗ này, ánh nắng giữa trưa vừa lúc có thể bị bóng cây che lại, nhưng buổi chiều thời điểm nắng hướng về phía tây, ánh sáng liền không ngăn được nữa, cho nên bình thường đều sẽ tỉnh lại vào lúc ấy. Nhưng hôm nay, tựa hồ giấc ngủ có chút lâu đi.
Nàng mơ mơ màng màng duỗi cái eo lười, cảm giác tựa hồ động tới cái vật thể mềm mại nào đó, đôi mắt mở to ra, ánh mắt nhìn đến một mảng vải dệt màu trắng bạch, xem hình dạng dường như là nửa ống tay áo.
Đầu óc nàng lúc này xoay chuyển có chút chậm, sửng sốt hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, vừa xoay đầu, lọt vào tầm mắt chính là một gương mặt anh tuấn đang tươi cười.
Nàng bỗng chốc ngồi dậy: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Nhạc Trạm chậm rì rì mà thu hồi tay, một bên hoạt động bả vai, một bên nhu tình như nước hướng về phía nàng cười.
Chuông cảnh báo trong lòng Kỷ Duy Tâm vang lên, vẻ mặt phòng bị mà nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
Thằng nhãi này nhất định là tới báo thù! Nhất định là muốn khắc nàng!! Rắp tâm hãm hại nàng! Quả thực là con người bất lương!!! Đáng thương đôi môi mảnh mai của nàng tựa hồ còn ở ẩn đau nhức đây.
“Ta đến xem nàng nha.” Nhạc Trạm cười đến ôn tồn lễ độ, “Nương tử ~~~”
Kỷ Duy Tâm run lên một chút, tức giận mà trừng hắn: “Ai là nương tử của ngươi? Ai cho phép ngươi gọi loạn?! Đây là địa bàn của ta, ai cho ngươi tiến vào?!”
Nhạc Trạm bị nàng rống đến sửng sốt, ngay sau đó liền lộ ra cái biểu tình vô cùng ủy khuất kêu oan: “Nương tử, nàng tại sao lại hung dữ như vậy nha…” Bổn vương chỉ muốn đến nhìn nàng một chút thôi mà.
Kỷ Duy Tâm bắt đầu hướng Nhạc Trạm mắng to: “Nương nương nương, nương cái rắm! Nói chung lão tử không phải nương tử nhà ngươi!”
Nào dự đoán được đối phương lại cúi đầu thẹn thùng, nhẹ nhàng túm lấy tay áo nàng, nói: “Hôn đều đã hôn, nương tử, nàng còn không chịu phụ trách ta sao?”
Kỷ Duy Tâm sợ đến ngây người! Trong nháy mắt đều có ảo giác mình chính là ác bá trong thôn, đi đùa giỡn tiểu quả phụ xinh đẹp.
Gió nhẹ phất qua, vạt áo tung bay, trong lúc vô tình thoáng nhình thấy dưới vạt áo gấm hắn là một mảng da thịt hồng đào, Kỷ Duy Tâm tức khắc giật mình, cả kinh mà nhảy dựng lên. Nàng trừng mắt quát một tiếng: “Biến thái a!”
“Duy Tâm, không được làm loạn!”
Kỷ tướng quân cùng Vu thị không biết vào từ khi nào, nhìn đến Kỷ Duy Tâm vừa rống lên với Vương gia liền nhíu mi. Ở trước mặt bọn họ muốn cái dạng con gì đều không sao cả, nhưng cái người trước mắt này chẳng những phu quân tương lai của nàng, còn là Vương gia đương triều, như thế nào có thể vô lễ như thế!
“Không được vô lễ với Vương gia!”
Kỷ tướng quân trước nay luôn yêu thương Kỷ Duy Tâm, rất ít có thời điểm nghiêm khắc như vậy. Kỷ Duy Tâm lập tức có chút ủy khuất, tuy rằng không phục, nhưng nàng cũng không dám rống lên với hai vị lão đại nhà mình, bằng không nhất định sẽ bị treo lên dùng cậy mận gai mà quất chết nha!
Nhạc Trạm lại bỗng nhiên đứng lên nhảy lên một chút che trước người Kỷ Duy Tâm, âm thanh ôn hòa nói: “Tướng quân đừng tức giận, không nên trách Duy Tâm, mới vừa rồi là ta không tốt, nàng giận quá nên mới có thể như vậy, ngài vạn lần đừng la mắng nàng.”
Kỷ tướng quân cùng Vu thị đều sửng sốt, hai người nhìn nhau, đều khó hiểu.Vị Ninh Vương gia này tính tình cũng quá tốt đi, bị Duy Tâm chỉ thẳng vào mặt mũi mà mắng như vậy, không chỉ có cười tủm tỉm không tức giận, còn trái lại đi cầu tình cho nàng.
Chẳng lẽ Ninh Vương điện hạ kỳ thật là con M ( người có xu hướng thích bị hành hạ )?
Kỷ tướng quân lại Vu thị liếc nhau một cái, tức khắc liền hiểu rõ.
Nhạc Trạm chuyên chú mà nhìn tiểu nương tử nhà mình, liền lấy lòng mà nhìn nàng, con mắt cong cong cười tủm tỉm.
Kỷ Duy Tâm không phục mà trừng mắt liếc lại hắn một cái: “Biến thái!”
Kỷ tướng quân cũng hướng nàng trừng lại, cả giận nói: “Duy Tâm!!” Kết quả bị ánh mắt hình viên đạn của Nhạc Trạm đảo qua, tức khắc liền nghẹn một chút. Vương gia thân ái của ta nha, vi thần chính là thấy bất bình mà ra tay tương trợ, đây rõ ràng là làm việc tốt mà!
Nhạc Trạm trừng hắn xong, quay đầu lại nháy mắt biểu tình thay đổi 180 độ, chỉ thấy hắn cắn môi dưới nhìn Kỷ Duy Tâm, đáng thương vô cùng nhỏ giọng kêu: “Nương tử……”
Kỷ tướng quân cùng Vu thị lại lần nữa sợ ngây người!
Cha mẹ tổ tiên ơi! Người này có thật sự là vị Ninh Vương điện hạ cả người tỏa ra mùi cao quý lạnh nhạt không vậy? Đây thật sự là vị nhất phẩm thân vương mà liền cả hai bên tả hữu Thừa tướng đều phải kính sợ ba phần sao? Người này thật sự không phải là người như hổ rình mồi, bụng dạ khó lường đánh tráo cả quốc quân đáng khinh của nước láng giềng sao?
( Quốc quân nước láng giềng lệ rơi đầy mặt: Ai mượn các người đánh tráo! )
Bọn họ không biết, Nhạc Trạm chính là nghĩ rằng, thật vất vả mới gặp được vị tiểu tức phụ không bị chính mình khắc chết, làm bảo bối còn không kịp đâu, như thế nào lại sinh khí cơ chứ! Hai người kia thật phiền phức, nói chuyện âm lớn như vậy làm gì, cũng đừng dọa đến ta tiểu tức phụ nhà ta!
Từ đó về sau, Ninh Vương điện hạ mỗi ngày đều sẽ tới phủ Tướng quân một chuyến, cũng gắn thêm cái danh thật hay vào, chính là “Bồi dưỡng tình cảm phu thê”. Kỷ Duy Tâm đối với sự việc gặp mặt này tỏ vẻ căm thù đến tận xương tuỷ! Nàng thật sự không cảm thấy việc mình gả cho một tên đoạn tụ sẽ là việc gì sung sướng cả!
Tuy rằng mỗi lần hắn tới đều sẽ mang cho nàng một vài bảo bối hiếm gặp hoặc là vài con chim yến hiếm lạ, nhưng Kỷ Duy Tâm mà cảm thấy, lễ vật tới thì thôi đi, người cũng phải gặp là như thế nào!
Mặc kệ là đi chỗ nào, phía sau vĩnh viễn có một cái đuôi cùng quải trượng thở hổn hển theo sau, Kỷ Duy Tâm luôn có ảo giác chính mình bị vô số ánh mắt lăng trì ; mỗi lần tỉnh lại từ giấc ngủ trưa, bên cạnh chắc chắn sẽ xuất hiện một khuôn mặt tươi cười mang theo nét “Bụng dạ khó lường”.
Kỷ tiểu thư tỏ vẻ chính mình có điểm nhàn nhạt ưu thương.
Giữa trưa nắng ngày một chói chang, bên người lại luôn có một gia hỏa phiền phức khiến cho giấc ngủ của bản thân đều không an ổn, Kỷ Duy Tâm liền dứt khoát đổi nơi ngủ trưa thành cái gác mái của bản thân. Cũng may Ninh Vương điện hạ còn không xốc nổi đến mức không biết xấu hổ đến làm loạn khuê phòng nhà tiểu thư khuê các, Kỷ Duy Tâm cuối cùng cũng có mấy ngày có thể ngủ trưa ngon giấc.
Nhưng mà, mỗi lần ngủ trưa tỉnh dậy, đẩy cửa sổ ra, nhất định sẽ thấy chỗ cây lê đối diện đúng là một gương mặt tươi cười “âm hồn bất tán”. Mỗi khi tức giận, Kỷ Duy Tâm đều đem khung cửa sổ đóng lại một cách vang dội.
Sau đó, Kỷ Duy Tâm liền đem Đại Hoàng buộc ở cửa chính tiểu viện của mình, hy vọng gia hỏa này có thể phát huy một bản lĩnh của một chút hộ hoa sứ giả.
Nàng nghe Đại Hoàng vài tiếng “Gâu gâu gâu” êm tai, an tâm mà chạy đi ngủ, khi tỉnh lại vui vẻ mà chạy tới mở cửa sổ, kết quả khiếp sợ phát hiện cửa sổ phía dưới chính là một người một chó — Đại Hoàng thân thiết mà dính bên chân Nhạc Trạm cọ cọ.
Lúc sua đó, nàng rốt cuộc biết rõ nguyên nhân Đại Hoàng phản bội chính mình — chỉ vì một chén thịt kho tàu.
Kỷ Duy Tâm thực thất vọng, nhìn Đại Hoàng mà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Sự phiền phức không chỉ thể hiện ở tình huống này, thời điểm Kỷ Duy Tâm ngẫu nhiên đi dạo phố, Nhạc Trạm cũng đương nhiên đi theo, một tấc cũng không rời, không chỉ có tỉ lệ quay đầu đặc biệt cao, còn suốt ngày líu ríu bên tai nàng nói này nói không ngừng.
“Nương tử, cây tram này thực tinh xảo, nàng có muốn đeo thử không?”
“Nương tử, bà lão này bánh ăn thật ngon, nàng nếm thử một miếng xem?”
“Nương tử, nương tử ~~~”
Kỷ Duy Tâm không thắng nổi tên đại phiền phức này.
Nhạc Trạm bị Kỷ Duy Tâm rống lên vài lần lúc liền biết điều, mỗi lần đều đi cách ba bước ở phía sau, một người tuấn tú mà cười ngây ngô, cũng không nói lời nào, chỉ là yên lặng đem tất cả đồ vật trong tầm mắt mà Kỷ Duy Tâm nhìn qua đều ra sức mua, sau đó đóng gói đưa đến phủ Tướng quân.
Thật đúng là vị hôn phu hoàn mỹ!
Kỷ duy tâm đối với việc này chỉ là hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường. Đậu má!
Ngươi đây chính là cười nhạo bạc nhà lão tử không nhiều hơn ngươi sao?!
Nhưng là mặc kệ thái độ nàng có bao nhiêu xấu, Nhạc Trạm đều trưng ra gương mặt tươi cười , nói chuyện khi ôn nhu quả thực có thể hù chết Kỷ tướng quân!
Kỷ Duy Tâm cũng không biết tại sao, chính là đặc biệt chán ghét hắn, mỗi lần nhìn thấy hắn đều nhớ tới vết thương trên đôi môi mảnh mai của bản thân, nghĩ đến thôi cũng ẩn thấy cái đau! Nàng thật sự không hiểu da mặt người này tại sao có thể dày đến thế?!
Bên kia, Ninh Vương điện hạ nhìn đến ánh mắt lạnh như băng của tiểu tức phụ nhà mình, vẫn cười như thể tắm mình trong gió xuân. Nực cười! Da mặt không dày như thế, sao có thể rước tiểu tức phụ vào cửa!
HẾT CHƯƠNG 3.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...