Bên ngoài thuyền đang đánh nhau kịch liệt, Ôn Quế bảo hộ trước người Hoàng Thượng, khẩn trương nhìn xuyên qua rèm trúc để hướng ra bên ngoài, trong lòng đang lo lắng vì một người mà hắn không chịu thừa nhận.
Chiếc thuyền tựa hồ cách khá xa bờ nhưng Ôn Quế vẫn mơ hồ nghe thấy có tiếng người hô to, “Bắt thích khách! Bắt thích khách!”
Thuyền bắt đầu nghiêng, sàn thuyền cũng bắt đầu tràn nước. Đúng lúc này, thân tàu lắc lư kịch liệt, thân thể loạng choạng sang một phía. Khóe mắt nhìn thấy Hoàng Thượng cũng ngã về phía sau.
“Tần Ca! Ngươi chết đi!” Phỉ Nhi run rẩy ở một góc bỗng nhiên nhảy dựng lên rồi phóng về phía Tần Ca, tung ra một nắm bột trắng.
“Ngưng thở!”
Cây cổ cầm được giơ cao, Phỉ Nhi rút ra một thanh kiếm từ trong cổ cầm, chỉa thẳng vào tim của Tần Ca.
“Hoàng Thượng.”
Ôn Quế không ngại nguy hiểm mà phóng về hướng Hoàng Thượng. Nhưng ngay lúc này hắn liền bị một người tóm được rồi vứt sang một bên, một bóng người còn nhanh hơn Phỉ Nhi đã che trước mặt Tần Ca.
Keng!
Đoản kiếm trong tay người này đỡ được một chiêu trí mạng của thích khách. Không cho thích khách cơ hội đắc thủ, hắn nhấc lên chiếc bàn trước mặt, thừa dịp Phỉ Nhi lui lại liền đem Hoàng Thượng đẩy về phía Ôn Quế. Là Diêm Nhật vẫn luôn luôn im lặng. Trong mắt Tần Ca lướt qua một tia sáng lạnh.
Không ngờ bên cạnh Tần Ca lại có một vị tiểu thái giám võ công cao cường như vậy, Phỉ Nhi rõ ràng rất sửng sốt, nhưng nàng nhanh chóng hồi phục tinh thần, một nắm bột trắng lại tiếp tục được nàng tung ra.
“Ngưng thở!”
Diêm Nhật hét lớn một tiếng, đoản kiếm trong tay triền đấu cùng trường kiếm của Phỉ Nhi.
“Hoàng THượng, ngài không sao chứ!” Ôn Quế bối rối bảo vệ Hoàng Thượng nhưng chỉ cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng nề.
“Hoàng Thượng, ngài…” Trước mắt trở nên tối om, hắn ngất xỉu trên người Tần Ca.
Đẩy Ôn Quế ra, Tần Ca vẫn điềm tĩnh nhìn nữ tử đang giao thủ cùng Diêm Nhật, khẽ phất y mệ, một ngọn chủy thủ rơi vào bàn tay.
Ầm!
Một tảng đá mang theo sát khí nồng nặc phá vỡ cửa sổ mà vào, dừng bên cạnh Tần Ca. Nếu không phải Tần Ca đẩy Ôn Quế sang phía bên kia thì Ôn Quế ắt hẳn đã tan xương nát thịt.
“Hoàng Thượng!” Diêm Nhật quay đầu lại, thất kinh hồn vía.
Phỉ Nhi bắt lấy cơ hội, mũi kiếm trong tay đột nhiên chệch hướng.
Chíu!
Chủy thủ trong tay của Tần Ca phóng ra khỏi tay.
Cảm nhận được hàn khí, Diêm Nhật ưỡn người về phía sau theo một góc độ quỷ dị, trở mình một cái, đoản kiếm xẹt qua chân trái Phỉ Nhi. Công phu của Phỉ Nhi cũng không tệ, khi đoản kiếm xẹt qua cũng là lúc nàng đánh bay chủy thủ của Tần Ca đang phóng về hướng nàng, đồng thời tránh được sự công kích của Diêm Nhật. Nàng liều mạng đâm về phía Tần Ca.
Chíu!
Keng!
Một thanh kiếm từ bên ngoài phóng đến, một bóng người xâm nhập vào trong khoang thuyền.
Diêm Nhật nhảy lên cao, hàn quang trong tay lóe lên. Phỉ Nhi gạt đi thanh kiếm đang hướng thẳng vào ngực nàng. Tiếp theo nàng thối lui vài bước, né được một kiếm đang đánh úp từ phía sau trong gang tấc. Thân tàu chao đảo cũng ảnh hưởng đến thế tấn công của Phỉ Nhi. Người vọt vào tung ra chưởng phong sắc bén về phía nàng, lại thêm một người khác từ cửa sổ nhảy vào với từng chiêu thức đều là đòn trí mệnh. Phỉ Nhi có công phu không tệ nhưng không có cách nào ngăn cản ba vị cao thủ cùng giáp công một lúc.
“Bắt sống.”
Một tiếng lạnh lùng vang lên từ phía sau Phỉ Nhi, không để cho nàng kịp hành động, một thanh đoản kiếm đâm xuyên qua bả vai của nàng. Không biết Tần Ca đã xuất hiện ở sau lưng nàng từ khi nào, hắn tung ra một chưởng vào sau lưng của nàng. Khổng Tắc Huy đá lên một cước, trước khi nàng cắn lưỡi tự sát thì đã bị trúng một cước vào đầu. Phỉ Nhi nặng nề ngã xuống sàn thuyền.
“Tần, Hoàng Thượng! Ngài không sao chứ!”
Lạnh lùng nhìn nữ thích khách té ngã trên sàn, Tần Ca được một người dùng sức ôm vào lòng.
Thân mình của Tần Ca loạng choạng, giương mắt nhìn vào khuôn mặt đang tái nhợt, người nọ phi thường lo lắng, lúc này mí mắt của hắn trở nên nặng nề.
“Đừng ầm ĩ, trẫm bị trúng mê dược.”
“Hoàng Thượng!”
Thân thể đang được Ngũ Tử Ngang ôm chặt bỗng nhiên mềm nhũn rồi ngã vào lòng hắn, đôi mắt của Ngũ Tử Ngang như muốn nứt ra.
“Vương gia, thuyền cứu viện của chúng ta đã đến, ngài đưa Hoàng Thượng đi trước đi.” Cơ hồ mới vừa rồi nhảy vào cùng lúc với Ngũ Tử Ngang, Khổng Tắc Huy nhặt lên thanh kiếm của mình.
“Tình hình bên ngoài thế nào?” Vẻ mặt của Ngũ Tử Ngang chỉ còn khát máu và tàn bạo mà trước kia chưa bao giờ xuất hiện.
“Đã giải quyết gần xong.”
“Đem người này cũng thi thể của những người khác đều mang đi, đừng để cho nàng chết, càng không cho bất kỳ kẻ nào biết nàng bị nhốt ở đâu.”
“Ta đã rõ.”
Ngũ Tử Ngang ôm lấy Tần Ca ra khỏi khoang thuyền đã ngập nước quá bàn chân. Bên ngoài thuyền, thi thể của thích khách nằm ngổn ngang trên sàn. Ngũ Tử Ngang ôm Tần Ca bước lên chiếc thuyền cứu viện, trên thuyền là các thị vệ kinh thành vừa hỏa tốc chạy đến đây. Khổng Tắc Huy đem Ôn Quế cũng bị ngất xỉu đặt lên thuyền.
“Lý Thao, ngươi đi cùng Hoàng Thượng.”
“Đại nhân.”
“Đi mau!”
“Lý Thao, nơi này để cho Khổng thống lĩnh.”
Nhìn vào mắt của Khổng Tắc Huy, Ngũ Tử Ngang hạ lệnh. Lý Thao không thể không cùng Diêm Nhật và Vương gia rời đi. Sau khi chiếc thuyền chở Hoàng Thượng ly khai, hai tròng mắt của Khổng Tắc Huy hiện lên hung quang.
“Chạy đi đâu!”
Thạch chùy gào thét phóng đến sau đầu của Khổng Tắc Huy. Nhan sắc trong đồng tử hiện lên màu nâu, Khổng Tắc Huy nghiêng đầu né tránh thạch chùy, nâng kiếm, dây xích của thạch chùy quấn lên thân kiếm của Khổng Tắc Huy. Chỉ thấy một gã có thân người vạm vỡ cùng cánh tay thô kệch như thân cây, Khổng Tắc Huy phóng về phía hắn. Hai mươi tên thị vệ mà Tần Ca dẫn theo đã có mười mấy người chết dưới thạch chùy của tên hán tử to lớn này, còn lại bảy tám gã thị vệ vừa nhín thấy Khổng Tắc Huy bị người nọ túm lấy, bọn họ liền liều mạng xông lên.
“Hết thảy cút ngay cho ta!”
Kiếm khí bắn ra tứ phía, thị vệ vừa nhào đến liền bị kiếm phong quét ngã xuống đất.
Hàn quang hiện lên, chợt nghe một tiếng keng, thạch chùy đánh nghiêng sàn tàu, một cánh tay với máu chảy đầm đìa của hán tử to lớn bị rơi xuống nước. Không ngờ võ công của Khổng Tắc Huy lại cao thâm như vậy, hán tử nọ giật mình ngây người, tiếp theo đó hắn cũng không còn cơ hội để phản kháng.
Một cước dẫm nát lồng ngực hán tử to lớn, mũi kiếm chỉ vào cổ hắn, Khổng Tắc Huy nói, “Ai phái các ngươi đến?”
Tròng mắt của hán tử đột nhiên mở to, khóe miệng chảy ra máu tươi, thân mình co rúm vài cái, hắn chết không nhắm mắt. Không tin chính mình lại dễ dàng chết trong tay của đối phương như vậy.
“Hừ, lại dùng chiêu này.” Kiếm quang hiện lên, tên thích khách lập tức đầu lìa khỏi cổ.
Liếm đi vài giọt máu loãng trên mu bàn tay, Khổng Tắc Huy tra kiếm vào vỏ, “Thuyền tới chưa?”
“Bẩm Thống lĩnh, đã đến.” Vài tên thị vệ còn sống sót đang nhìn Khổng Tắc Huy với ánh mắt khác lạ.
“Đem thi thể này cùng với nữ nhân bên trong lên thuyền.”
“Dạ.”
……
Dân chúng trong kinh thành cũng không biết trên Thương Lan Hồ đã xảy ra đại sự, là Hoàng Thượng bị ám sát, nhưng cửa thành bị phong tỏa, binh lính canh gác nghiêm mật các yếu đạo, cho nên dân chúng cũng biết chuyện xảy ra ở Thương Lan Hồ không hề nhỏ. Một màn ám sát bất chợt làm cho Vịnh Xuân yến như bị che phủ bởi một tầng bóng đêm.”
“Hoàng Thượng tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa. Đại phu nói phải mất một lúc nữa mới có thể tỉnh lại.”
“May mắn thích khách dùng là mê dược, nếu là phấn độc thì nguy rồi.”
“Ta đáng trách, là ta không phòng bị tốt.”
“Lương Vương đừng quá tự trách như thế.”
Thái sư Lâm Giáp được bí mật thỉnh đến, thần sắc ngưng trọng mà ngồi xuống, “Từ khi Tiên Hoàng bình định thiên hạ vẫn chưa bao giờ xuất hiện việc ám sát Hoàng Thượng. Sau khi Hoàng Thượng đăng cơ cũng tứ hải thái bình, ta thật sự nghĩ không ra là ai dám can đảm ám sát Hoàng Thượng. Hôm nay Hoàng Thượng xuất cung bất quá chỉ là nổi hứng, làm sao thích khách biết được Hoàng Thượng sẽ ở trên chiếc thuyền kia? Còn chuẩn bị mai phục kỹ lưỡng như vậy?”
Vừa nói xong, hắn liền nhíu mi lại, nhìn về phía Ngũ Tử Ngang.
“Trước khi Hoàng Thượng xuất cung đã có người mật báo.” Ngũ Tử Ngang áp chế cơn khát máu của mình xuống đáy lòng, trên mặt chỉ còn lại sự lo lắng và trầm trọng.
Lâm Giáp gật đầu, “Có người muốn ám sát Hoàng Thượng, Vịnh Xuân yến ngày mai…”
“Vẫn tiến hành.” Ngũ Tử Ngang trầm giọng nói, “Hoàng Thượng không cho lộ ra bởi vì ngày mai chính là Vịnh Xuân yến.”
Lâm Giáp nhíu mi, sau khi nghĩ một lúc, hắn mới lên tiếng, “Trước tiên truy tìm mật thám bên người Hoàng Thượng. Vương gia chưởng quản hoàng cung, ngày mai Vương gia phải lưu tâm ở Vịnh Xuân yến.”
“Nếu ngày mai ở Vịnh Xuân yến mà ta còn để cho Hoàng Thượng gặp nạn thì ta không xứng đáng làm Lương Vương nữa.”
Lâm Giáp nhìn sắc trời rồi nói, “Ta tiến cung trước. Việc Hoàng Thượng gặp chuyện hoặc ít hoặc nhiều sẽ rơi vào tai đám triều thần, ta tiến cung đi ổn định bọn họ. Hoàng Thượng tạm thời giao cho Vương gia.”
“Ta sẽ chiếu cố Hoàng Thượng cẩn thận.”
Sau khi bí mật đưa Thái sư từ cửa sau rời đi, sắc mặt của Ngũ Tử Ngang lập tức trở nên âm trầm. Trở lại căn phòng nhỏ yên tĩnh ở hậu viện phía sau Vương phủ, lệnh cho thị vệ canh gác nghiêm ngặt, hắn đi vào phòng ngủ. Đội thị vệ này là những người tinh nhuệ nhất đã đi theo Ngũ Tử Ngang từ Lương Châu đến đây, cũng là thủ hạ trung thành nhất. Sau khi đưa Tần Ca vào Vương phủ, hắn liền lệnh cho phó quan điều những người này đến đây, cũng không cho bất luận kẻ nào đến gần nơi này.
Trong phòng ngủ, người trên giường vẫn còn đang mê man. Ngũ Tử Ngang ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy tay của người nọ, bàn tay khẽ run rẩy. Nếu hôm nay hắn không đi theo cô nãi nãi du hồ….Nắm chặt bàn tay lạnh lẽo kia, Ngũ Tử Ngang không dám tưởng tượng.
“Trừ phi có ta, bằng không ngươi không được rời khỏi Hoàng Thượng nửa bước.”
“Dạ!”
Diêm Nhật quỳ gối một bên.
“Ôn Quế không đủ tàn nhẫn, ngươi đi hỏi cung đi.”
“Dạ.”
Diêm Nhật đứng dậy rồi rời đi.
Sau khi Ngũ Tử Ngang đưa Tần Ca lên bờ thì đã âm thầm hạ lệnh, hôm nay phàm là những kẻ biết Tần Ca xuất hành đều bị bí mật bắt giam. Hai mươi tên thị vệ hộ tống Tần Ca ra ngoài cũng không may mắn thoát khỏi.
Bỏ xuống hình tượng ôn nhu, lúc này Ngũ Tử Ngang làm sao còn bóng dáng của một vị Lương Vương nữa, e rằng Tần Ca nhìn thấy cũng sẽ bị chấn động. Cúi đầu, khẽ hôn lên bờ môi lạnh lẽo của Tần Ca, chỉ có như vậy thì Ngũ Tử Ngang mới có thể ngăn chặn cơn khát máu đang cuồn cuộn bốc lên dưới đáy lòng. Ngay cả hắn cũng kinh ngạc với sự biến hóa của mình, chính vì Tần Ca mà xảy ra biến hóa như vậy.
Hơi thoáng mở ra bờ môi đang khép hờ, Ngũ Tử Ngang dừng lại một chút. Ngay sau đó hắn liền hung hăng chiếm đoạt bờ môi vẫn chưa đủ hồng hào kia, tùy ý liếm mút, lớn mật xâm nhập.
Bờ môi lại mở ra một chút, người đang bị động mà thừa nhận nụ hôn mãnh liệt đang chậm rãi mở mắt. Khi hắn nhìn thấy đôi mắt ôn nhu quen thuộc của người nọ, hắn liền nhắm mắt lại, cùng đối phương thâm triền.
Sau một lúc lâu, Ngũ Tử Ngang mới thối lui để cho Tần Ca có thể hít thở. Chờ đến khi mê muội trong đầu trôi qua thì Tần Ca bắt đầu chậm rãi mở mắt.
“Rốt cục ngươi đã tỉnh.” Nắm chặt tay của Tần Ca, ngữ thanh của Ngũ Tử Ngang khàn khàn.
“Nếu trẫm không bị ám sát, ngươi sẽ đến chứ?”
Khóe mắt của Ngũ Tử Ngang chỉ trong nháy mắt liền ướt át, “Sẽ đến.”
Nắm lại tay của đối phương, Tần Ca thấp giọng nói, “Khi tên thích khách kia tấu cầm thì trẫm chợt nhận ra tâm tư của nàng bất ổn. Đây cũng là vì sao trẫm rất hiếm khi tấu cầm. Tiếng cầm sẽ tiết lộ lòng người, mặc kệ là hắn có trình độ tấu cầm thâm cao như thế nào đi chăng nữa.”
“Vậy vì sao ngươi không nói với Khổng Tắc Huy!” Ngũ Tử Ngang siết chặt tay của Tần Ca.
Khóe miệng của Tần Ca nhếch lên một chút, “Trẫm muốn đoạt lấy ngươi từ bên người của nữ nhân kia. Ngươi, là của trẫm.”
Đôi mắt của Ngũ Tử Ngang trợn to, sau đó mới hung hăng hôn Tần Ca, dùng sức xốc chăn lên, thoát ra y phục của Tần Ca.
“Hôm nay, trẫm rất nhớ ngươi. Ngươi phải lấp đầy trẫm.”
“Ta muốn hung hăng xuyên vào ngươi, cho dù ngươi cầu xin tha thứ thì ta cũng tuyệt đối không nương tay!”
“Vậy làm cho trẫm nhìn xem.”
Nhanh chóng đứng dậy rồi cởi ra trói buộc trên người, Ngũ Tử Ngang nhét y phục của mình vào miệng của Tần Ca, thô lỗ kéo xuống y phục trên người Tần Ca. Sau đó lật ngược Tần Ca nằm sấp xuống, tách ra nhụy đồn của Tần Ca, hắn liếm lên một cách thèm khát.
“Ngô….”
Cắn chặt y phục trong miệng, Tần Ca nằm sấp trên giường, nhếch lên bộ phận đang bị liếm hôn.
Đầu lưỡi vừa bôi trơn nhụy cúc, vừa làm ra động tác xâm nhập. Thân thể dưới bàn tay của hắn đang run rẩy, buộc chặt, lại dâng lên nhiệt độ mà hắn vô cùng khát vọng. Đã lâu rồi, đã lâu rồi chưa chạm vào thân thể này, hắn căn bản không có kiên nhẫn tiếp tục bôi trơn cho Tần Ca.
“Ta muốn tiến vào.”
“……”
Đỡ lấy hỏa long đang kêu gào của mình, Ngũ Tử Ngang không hề thương tiếc mà len lỏi vào nhụy cúc vẫn chưa được bôi trơn đầy đủ của Tần Ca. Hắn muốn nhanh chóng tiến vào nơi ấm áp kia, sự tàn nhẫn hung ác dưới đáy lòng sắp áp chế không được, hắn muốn biết người nọ vẫn còn sống, vẫn còn nhiệt độ.
“Ngô!”
Ngửa đầu chịu đựng nỗi thống khổ vì bị xé rách, Tần Ca nắm chặt đệm giường. Nhả ra y phục đang ngậm trên miệng, hắn quay đầu lại, “Dùng sức một chút!”
Ánh mắt lưu chuyển phong tình, hàng lông mày uy nghi của một vị đế vương, thân mình ửng đỏ vì bị xâm nhập mãnh liệt, làm cho Ngũ Tử Ngang càng nhìn càng muốn tàn phá, muốn hung hăng chà đạp vị đế vương tôn quý nhất thiên hạ này.
Đột nhiên rút ra, đỡ lấy dục vọng mang theo tơ máu, Ngũ Tử Ngang càng dùng sức mà đâm sâu vào, không thèm bận tâm tiếng rên rỉ kêu la của Tần Ca sẽ bị người bên ngoài nghe thấy. Tương phản, tiếng kêu như vậy chỉ làm cho lý trí của hắn trở thành hư vô. Trước mắt là tình cảnh hỗn loạn trên thuyền, nữ thích khách tay cầm trường kiếm, cự thạch đập xuống sàn tàu làm thủng từng lỗ to….Tần Ca, cho ta, cho ta, bằng không thì ta sẽ điên mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...