Trầm Nịch

“Gia, thuộc hạ vô năng, thuộc hạ tra không ra lai lịch của Hà Hoan.”

“Còn Phùng Duy Châu?”

“Phùng Duy Châu là người ở phía Đông huyện Cao Đường, phụ mẫu của hắn đều đã chết vì nạn tuyết năm ngoái, trong nhà chỉ còn lại một mình hắn. Mười ngày trước hắn vào kinh thành, trên người không có một đồng xu, ăn ngủ đầu đường. Sau đó hắn kết giao với Hà Hoan, Hà Hoan liền thỉnh hắn vào ở tại khách điếm Tài tử. Xem như cũng là người thân quen nhất với Hà Hoan.”

“Hắn không biết lai lịch của Hà Hoan?”

“Thuộc hạ đã âm thầm điều tra, hắn chỉ biết Hà Hoan là công tử nhà phú quý đến từ phía Nam, là đào hôn mà đến đây.”

Phất tay để cho thủ hạ lui ra, vẻ mặt của Ngũ Tử Ngang đầy lo lắng mà ngồi trước án thư. Trong lòng của hắn như có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, nung nóng đôi mắt đã trở nên đỏ bừng. Nhưng đầu óc của hắn vẫn vô cùng thanh tỉnh, hắn không thể tức giận mà mất đi thần trí, nhất là ngay lúc này. Định tâm một lúc lâu, hắn đứng lên, chỉnh trang lại y phục rồi ra khỏi thư phòng.

Cưỡi ngựa đến khách điếm Tài tử, Ngũ Tử Ngang còn chưa xuống ngựa thì chưởng quầy khách điếm đã tự mình đi ra dẫn ngựa cho hắn. Bên trong khách điếm, các tài tử vừa thấy Lương Vương tiến đến thì đều đứng dậy, cử chỉ cung kính mà nghênh đón Lương Vương. Hôm nay trong khách điếm có bốn người nhận được Đào Hoa thiếp, khiến bọn họ không thể chấp nhận chính là hoàn toàn bất tài như Hà Hoan lại có thể giành được Đào Hoa thiếp, mọi người buồn bực rất nhiều nhưng cũng vạn phần hy vọng có người tinh tường nhận ra tài năng của bọn họ. Hiện tại Lương Vương tiến đến, bọn họ lại khẩn trương muốn đem tri thức của mình để thi triển ra ngoài, chỉ vì Đào Hoa thiếp gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời.


“Vương gia, ngài hôm nay tiến đến là để nghe ngâm thơ a, hay là uống trà?” Khi Lương Vương tiến vào, lão bản khách điếm cúi đầu khom lưng hỏi. Người trong khách điếm nhất thời đều dựng cao lỗ tai. Nghe thơ thì ắt hẳn là đến chọn người; uống trà chính là đến thư giãn. Mọi người đều hy vọng Lương Vương đến để nghe ngâm thơ.

Ngũ Tử Ngang nhướng mi, cười lãnh đạm, “Nếu ta nói là đến để uống trà, chẳng phải sẽ khiến mọi người mất hứng hay sao?”

“Vương gia nguyện đến đây để nghe ngâm thơ, chúng ta làm sao dám để Vương gia thất vọng?” Lập tức có người cao hứng hô lên một câu. Tất cả mọi người yên tâm, đều nhường chỗ cho Lương Vương an tọa.

Đảo mắt một vòng quanh khách điếm, Ngũ Tử Ngang chọn một chỗ rồi ngồi xuống, hỏi một cách hiếu kỳ, “Nghe nói hôm nay trong khách điếm có bốn vị tài tử nhận được Đào Hoa thiếp, không biết là ai?”

Biểu tình trên mặt của mọi người đều khác nhau, có người nói không cam lòng, “Có bốn người nhận được Đào Hoa thiếp là sự thật, nhưng không hẳn là tài tử. Cũng không biết vị quan gia kia là ai lại giao Đào Hoa thiếp cho hai người không hề có học thức.”

“Nga?” Ngũ Tử Ngang trầm mặt, “Hoàng Thượng đã nói rõ Đào Hoa Thiếp chỉ dành cho người có tài học thật sự. Hai người kia là ai? Quả thực bất tài hay sao?”

“Vương gia, việc này hoàn toàn đúng sự thật!” Một thư sinh tiến lên, tức giận mà nói, “Sáng nay có một vị quan gia lạ mặt tiến đến khách điếm, cũng không nghe chúng ta ngâm thơ mà đã phái thủ hạ của hắn giao cho hai người nọ Đào Hoa thiếp. Một trong hai người đừng nói là thơ, ngay cả chữ viết cũng không tốt; người còn lại nếu so với mọi người thì tài học chỉ thuộc dạng thông thường. Nhưng người nọ lại tặng Đào Hoa thiếp cho bọn họ. Vì việc này mà chúng ta rất bất bình. Mọi người khổ học mười năm, thật vất vả mới có cơ hội cho hàn sĩ, kết quả đi vào kinh thành cũng chỉ bằng những người hé ra một câu hay có một phần giao tình là được.”


Sắc mặt của Ngũ Tử Ngang nghiêm túc, hắn cau mày lại, “Ta sẽ đích thân gặp hai người kia, nếu quả thực như thế thì ta sẽ bẩm báo Hoàng Thượng để thu hồi Đào Hoa thiếp của bọn họ.”

“Đa tạ Vương gia đã làm chủ cho chúng ta.”

……

Lão bản của khách điếm đặc biệt dành một gian phòng cho hắn, chờ đợi khoảng một tách trà nhỏ thì có người gõ cửa, “Vương gia, ta đã dẫn người đến.”

“Vào đi.” Ngũ Tử Ngang nắm chặt quyền.

Cửa mở, lão bản của khách điếm dẫn theo một người, vừa thấy người nọ thì Ngũ Tử Ngang thả lỏng bàn tay, ôn hòa mỉm cười với đối phương, chỉ vào ghế ngồi phía đối diện với mình, “Ngồi đi, bổn vương không phải đến để thẩm án, đừng sợ.”


Phùng Duy Châu bất an tiến vào rồi hành lễ với Lương Vương, hắn lo lắng đi đến phía đối diện rồi ngồi xuống. Ngũ Tử Ngang ra hiệu cho lão bản, lão bản liền lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Ngũ Tử Ngang cầm lấy tách trà trên bàn rồi nhấp một ngụm, nói một cách tùy ý, “Bổn Vương hôm nay đến khách điếm để nghe ngâm thơ, có người nói ngươi không nên nhận được Đào Hoa thiếp nhưng rốt cục lại nhận được. Thấy bọn họ đều căm giận bất bình, việc này bổn Vương không thể không hỏi thăm, mong ngươi có thể hiểu rõ.”

“Ta hiểu.” Phùng Duy Châu cúi đầu, “Ngay cả ta vẫn chưa thể tin chính mình lại nhận được Đào Hoa thiếp.”

Ngũ Tử Ngang căn bản không bận tâm về chuyện Phùng Duy Châu nhận được Đào Hoa thiếp. Hắn buồn bực chính là lão bản khách điếm vì sao không dẫn đến người mà hắn muốn gặp. Nhưng hắn lại không thể biểu hiện quá mức rõ ràng, chỉ phải nhẫn nại mà thuận miệng nói, “Người nọ nếu đã cho ngươi Đào Hoa thiếp thì chứng tỏ ngươi có thể hữu dụng, đừng tự ti. Ngươi có cảm tưởng gì đối với Vịnh Xuân yến lần này?”

Ánh mắt của Phùng Duy Châu nhất thời sáng lên, ngẩng đầu mà nói, “Vịnh Xuân yến là hành động anh minh của Hoàng Thượng. Hàn sĩ chúng ta cho dù có nhiều tri thức thì cũng rất khó có ngày xuất đầu lộ diện. Lần này là Hoàng Thượng đã mở rộng một cánh cửa cho hàn sĩ chúng ta….”

Phùng Duy Châu nói rất dõng dạc, vô cùng xúc động. mới đầu Ngũ Tử Ngang không có tâm tư lắng nghe nhưng càng nghe hắn lại càng chăm chú. Nhất là trong mắt của Phùng Duy Châu luôn luôn hiện lên thủy quang, lời nói thể hiện sự cảm kích đối với Hoàng Thượng. Đối với tình cảnh gian khổ bi thương của hàn môn sĩ tử, dường như có cái gì trong đầu chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến nỗi suýt nữa đã làm cho hắn không thể nắm bắt.

“Vương gia, bản thân ta hiểu rõ, có thể nhận được Đào Hoa thiếp chính là cơ hội trời cho, nếu có thể gặp được Hoàng Thượng, ta sẽ cầu Hoàng Thượng mỗi năm đều tổ chức Vịnh Xuân yến. Hàn môn sĩ tử sống rất gian khổ…” Nói đến đây, Phùng Duy Châu khóc òa. fynnz.wordpress.com


“Còn ngươi thì sao? Ngươi khổ học nhiều năm như thế, lại nhận được Đào Hoa thiếp, không muốn nhân cơ hội vào triều làm quan, đi lên con đường hoạn lộ hay sao?” Ngũ Tử Ngang nhìn chăm chú Phùng Duy Châu.

Phùng Duy Châu sửng sốt, ngượng ngùng lau nước mắt rồi ngẩng đầu lên, “Ta, ta tự hiểu rõ….học thức của ta kém xa người khác, đến kinh thành cũng chỉ là vì thành toàn tâm nguyện của phụ mẫu mà thôi.”

Ngũ Tử Ngang đứng dậy, đi đến trước mặt Phùng Duy Châu, một tay đặt lên bờ vai của hắn, “Ta tin tưởng ngươi chắc chắn sẽ trở thành một vị thanh quan được dân chúng kính yêu.”

“Vương gia?” Phùng Duy Châu kinh ngạc đứng bật dậy.

“Đào Hoa thiếp không phải tùy tiện mà giao ra ngoài.” Vỗ vai Phùng Duy Châu, Ngũ Tử Ngang tiến lên mở cửa rồi đi ra ngoài.

“Vương gia, Hà Hoan công tử….”

“Bổn Vương sực nhớ còn có chuyện hệ trọng. Bổn Vương sẽ gặp Hà Hoan công tử tại Vịnh Xuân yến.”

Vội vàng rời khỏi khách điếm, Ngũ Tử Ngang lên ngựa thẳng hướng đến hoàng cung. Có lẽ hắn đã tức giận mà mất đi thần trí, vì sao không trực tiếp tiến cung hỏi người nọ, người nọ sẽ không giấu hắn, tuyệt đối sẽ không!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui