Mùng bốn tất niên, Ngũ Tử Ngang lại dẫn theo Ngũ Tử Hoa đi suốt cả ngày. Hôm qua là đến quý phủ của các đại thần nội các, hôm nay chủ yếu là đến thăm bốn vị đại nhân của Công Bộ, Binh Bộ, Lễ Bộ và Hình Bộ, cùng với các quan viên tam phẩm của Đô Sát Viện. Trong đó đa phần các quan viên này đã đến bái niên Vương phủ trong ba ngày tất niên, Ngũ Tử Ngang làm như thế là đáp lễ, cho dù mọi người biết rõ Lương Vương đang lợi dụng ngày tất niên để lôi kéo giao tình với các vị đại quan, nhưng cũng không có ai lắm miệng, nhiều nhất là oán thầm một phen. Dù sao được Lương Vương đến bái niên xem như đã rất nể mặt.
Lại đến trời tối, Ngũ Tử Ngang mang theo một bụng đầy rượu cùng Ngũ Tử Hoa một bụng đầy thức ăn trở về Vương phủ. Cô nãi nãi đã an giấc, để cho Ngũ Tử Hoa cũng sớm về phòng nghỉ ngơi, Ngũ Tử Ngang quay trở lại biệt viện của mình. Ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trước viện, Ngũ Tử Ngang phân phó Ngũ Hiến đang đi theo ở phía sau, “Bảo Ngũ Huyền sửa lại tên của nơi này, đổi thành Độc Tâm Cư.”
“Vương gia?” Ngũ Hiến sửng sốt, “Vô Ưu Cư không tốt hay sao? Độc Tâm Cư…Vương gia sắp đại hôn rồi, muốn sửa thì cũng sửa thành cái gì vui mừng một chút.”
“Cứ sửa thành Độc Tâm Cư, bảo Ngũ Huyền ngày mai tìm người sửa lại.” Ngũ Tử Ngang bước vào phòng ngủ, nhốt Ngũ Hiến ở ngoài cửa. Sờ vào cái mũi xém tí nữa đã bị dập của mình, Ngũ Hiến lẩm bẩm, “Vì sao Vương gia lại đột nhiên nóng nảy như vậy, chẳng lẽ hôm nay ở bên ngoài bị chọc giận?” Ngẫm lại Vương gia của hắn bị tước thái ấp, trở lại kinh thành còn phải lôi kéo giao tình xung quanh, Ngũ Hiến hiểu được một chút vì sao tâm tình của Vương gia không vui. Không hề lắm lời, hắn xoay người bỏ đi, tìm quản gia Ngũ Huyền.
Hài cũng không cởi ra mà cứ nằm như vậy trên giường, trên mặt của Ngũ Tử Ngang rốt cục không thể giữ nổi nụ cười. Không phải bởi vì mỉm cười cả ngày nên mặt cương cứng, mà là hắn không muốn cười, cười không nổi. Ngày mốt hắn sẽ quay về Lương Châu, chẳng lẽ trước khi rời khỏi kinh thành mà vẫn không được gặp Hoàng Thượng? Ngũ Tử Ngang cảm thấy thật phiền lòng, phiền đến mức hắn muốn tìm người đánh cho một trận. Làm cho bản thân tỉnh táo một chút, hắn nhắm mắt suy nghĩ biện pháp. Đến khi mở mắt ra thì hắn lại mỉm cười. Đứng lên rửa mặt, thay đổi xiêm y, hắn ra khỏi cửa, đi thẳng đến trù phòng.
Dây cầm bị đứt, ngón trỏ ở tay phải bị cắt một đường, tuy rằng trong cung còn có cầm, bất quá Tần Ca lại không thể tiếp tục gảy cầm, ngay cả bút cũng không thể đụng vào. Sau một hồi đọc sách thì bàn tay lại đông lạnh cứng đờ, nhưng không tiện ôm noãn lô, đọc thêm vài trang thì Tần Ca liền đặt sách sang một bên. Mấy ngày qua một số nơi cũng có tuyết rơi, bất quá đều là những trận tuyết làm cho người ta yêu thích, mà không phải đại tuyết dẫn đến thiên tai. Tần Ca thở phào nhẹ nhõm, tất niên mà gặp phải thiên tai thì năm sau sẽ không phải là một năm tốt lành, sẽ khiến cho dân chúng khủng hoảng.
Mấy ngày qua trong kinh thành không có tuyết rơi, nhưng lại lạnh thêm một chút. Tần Ca không muốn xuất môn, đi ra ngoài một hồi thì tay chân lại lạnh lẽo. Hôm qua đứng bên ngoài một lúc thì gót chân phải lại bị tổn thương do giá rét, hiện tại vừa ngứa vừa đau, rất khó chịu. Tần Ca cũng không bôi cao chống nứt nẻ, hắn không thích cái cảm giác nhầy nhụa đó, hơn nữa có thoa cũng vô dụng, tay chân của hắn cứ đến mùa đông sẽ lại như thế.
“Hoàng Thượng, vãn thiện mà ngài cũng chưa ăn, để nô tài bảo ngự thiện phòng chuẩn bị một chút điểm tâm.” Ôn Quế đi vào hỏi nhỏ.
Tần Ca ôm noãn lô trong tay, chỉ lắc đầu, “Không cần, trẫm không đói bụng. Ngươi lui xuống đi, trẫm có việc sẽ triệu ngươi.”
“Dạ.” Trong mắt của Ôn Quế hiện lên lo lắng, hắn lặng lẽ lui xuống.
Hạ thân đã bớt đau hơn rất nhiều, bất quá mấy ngày nay khi dùng bữa vẫn phải đặc biệt chú ý. Bốn ngày qua đều dùng cháo, Tần Ca làm sao có khẩu vị thèm ăn, chỉ có thể chờ đến khi vết thương hoàn toàn lành lặn thì hắn mới có thể ăn uống bình thường, chẳng qua cho dù vết thương có lành thì hắn cũng không có nhiều khẩu vị. Uống mấy ngụm trà, không có việc gì làm, Tần Ca lại cầm lên quyển sách. Chợt nghe bên ngoài có tiếng bẩm báo của Ôn Quế, “Hoàng Thượng, Lý phó thống lĩnh cầu kiến.”
Lý Thao? Tần Ca ngồi dậy, “Truyền.”
Chỉ chốc lát, cửa được mở ra, một nam nhân với làn da ngăm đen cường tráng đi đến, quỳ xuống dập đầu, “Thần khấu kiến Hoàng Thượng.”
“Đứng lên đi, có chuyện gì?”
Lý Thao đứng lên, từ trong lòng lấy ra một phong thư đưa đến trước mặt Hoàng Thượng, khom người dâng lên, “Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, thần cả gan tiến đến là vì một người muốn truyền thư cho Hoàng Thượng.”
Tâm của Tần Ca nhảy dựng, tiếp nhận lá thư. Ai có thể sai khiến Nội đình thị vệ phó thống lĩnh truyền thư cho Hoàng Thượng? Trong lòng của Tần Ca thầm mắng một câu lưu manh, “Lui xuống đi.”
“Dạ.” Lý Thao lui ra ngoài.
Nhìn phong thư không có một chữ, Tần Ca lấy ra lá thư, trên thư chỉ có ngắn ngủn một câu: Hoàng Thượng có muốn nếm thử tay nghề của Ngũ ngự trù hay không?
Tần Ca nhếch môi, trong mắt chợt lóe, “Ôn Quế, gọi Khổng Tắc Huy đến.”
“Dạ”
Đem thư thiêu hủy, Tần Ca lại mắng: Lưu manh.
Ban đêm, Nội đình thị vệ thống lĩnh Khổng Tắc Huy cầm lấy ngự lệnh của Hoàng Thượng để điều khiển xe ngựa ra khỏi cung, nói là có mật vụ cần phải làm. Đêm hôm đó Tần Ca ở trong cung hạ chỉ, hắn muốn tới Tĩnh Tâm Trai nán lại ở đó hai ngày, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu, do Nội đình thị vệ phó thống lĩnh canh giữ bên ngoài Tĩnh Tâm Trai. Bọn quan viên biết được việc này thì trong lòng có một chút run sợ. Chẳng lẽ Hoàng Thượng ngay lễ tất niên lại muốn bắt người khai đao hay sao.
Xe ngựa chạy mấy vòng trong kinh thành, xác định không có ai chú ý thì mới quẹo vào một ngõ nhỏ, sau đó dừng lại phía trước một căn nhà không quá đặc biệt. Xe ngựa vừa đến thì đại môn đã có người từ bên trong mở ra, người nọ đi đến bên xe ngựa, vén lên màn xe, sau đó vươn tay ra. Người ngồi bên trong đặt tay lên bàn tay cực nóng của đối phương, được đối phương dìu xuống xe. Rồi sau đó một người thật tự nhiên buông tay, người còn lại cũng thật tự nhiên thu tay về. Cũng không nói một câu nào, người đến theo người nọ đi vào trong nhà, đại môn khép lại. Trong viện, hai cây mai vàng vẫn nở hoa như cũ.
Theo đối phương tiến vào đại sảnh ấm áp, Tần Ca lạnh lùng nhìn khuôn mặt đang tươi cười, “Nội đình thị vệ thống lĩnh và phó thống lĩnh của trẫm đều có giao tình với Lương Vương, một người phụ trách truyền lời, một người phụ trách đưa tin, nếu trẫm có bất cứ động tĩnh gì thì có lẽ Lương Vương đều biết rõ.”
Người bị châm chọc chỉ cười ngây ngô, “Hoàng Thượng ngài nói xem, chẳng phải là thần không có biện pháp hay sao? Thần không thể tiến cung, muốn nói cái gì với Hoàng Thượng thì cũng chỉ có thể tìm người truyền lời đưa tin.”
Trên mặt của Tần Ca không có hàn ý, khóe miệng khẽ nhếch, “Lương Vương thật ra càng ngày càng lưu manh.”
“Nhờ Hoàng Thượng khích lệ.” Ngũ Tử Ngang đem bản chất lưu manh phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
“Phốc!” Ôn Quế che miệng lại, vội vàng lui ra, Hoàng Thượng và Vương gia ở cùng với nhau càng ngày càng thú vị. Áp chế nỗi chua xót trong lòng, hắn đi pha trà.
Khổng Tắc Huy chưa tiến vào, mà chỉ trực tiếp đi đến trù phòng rồi dựa vào lò bếp, thuận tiện ăn hai củ lạc ở trên đĩa. Trong phòng không có người ngoài, Ngũ Tử Ngang cởi xuống áo choàng cho Hoàng Thượng, “Ngày mốt ta sẽ quay về Lương Châu, nhanh nhất cũng phải nửa tháng mới có thể hồi kinh. Vốn muốn trước khi khởi hành thì có thể gặp Hoàng Thượng, nhưng lại không được. Hoàng Thượng, trời rất lạnh, nếu không phải ta không thể tiến cung thì ta tuyệt đối sẽ không để cho Hoàng Thượng phải đi ra ngoài vào trời lạnh như vậy.”
“Ta biết.” Tần Ca an tọa, thản nhiên lên tiếng, không hề khó chịu mà ngược lại hắn cảm thấy rất vui, “Thái sư đến tìm trẫm, nói rất nhiều lo lắng. Hắn nói cũng có đạo lý, nhưng trẫm không thể nói quá nhiều với hắn. Nỗi băn khoăn của Thái sư cũng là băn khoăn của quan viên trong triều, ngươi bây giờ còn chưa đứng vững ở kinh thành, tìm cách giao tình với xung quanh thì không sao, nhưng ngày ngày ở trong cung lại không được, vì như vậy sẽ dẫn đến đủ loại kiêng kỵ của bá quan. Không ai lại không muốn làm quyền thần, nhưng không ai sẽ nguyện ý nhìn người khác làm quyền thần.”
“Việc này ta hiểu.” Ngũ Tử Ngang ngồi xuống bên cạnh Tần Ca, trên mặt là vẻ ôn nhu mà Tần Ca luôn bị chìm đắm vào trong đó, “Cho nên ta mới nghĩ ra biện pháp ngốc nghếch này để gặp Hoàng Thượng. Cũng nhờ lần trước dẫn Hoàng Thượng đến đây dùng bữa, sau đó ta mua luôn nơi này, bằng không tạm thời đi tìm một nơi yên tĩnh cũng rất phiền hà.”
Khóe miệng của Tần Ca lại nhếch lên, “Làm khó ngươi.”
“Vì sao lại làm khó?” Ngũ Tử Ngang mất hứng, “Trời lạnh như thế mà Hoàng Thượng phải chạy đến đây mới là làm khó.” Nói xong, hắn đột nhiên nắm lấy tay của Tần Ca, Tần Ca theo bản năng muốn rút tay về nhưng lại bị đối phương nắm chặt.
Trên mặt của Ngũ Tử Ngang vẫn là thật thà và chất phác như thường, không hề có một chút tà niệm, bàn tay thật to thật nóng của hắn bao lấy bàn tay lạnh lẽo của Tần Ca, hắn tự trách, “Nếu ta làm cho Hoàng Thượng bị lạnh thì thật sự là tội đáng chết vạn lần.”
“Trẫm không có nhu nhược đến thế, bất quá chỉ lạnh một chút mà thôi,” Cố gắng áp chế nhịp tim đang đập kịch liệt, Tần Ca trấn tĩnh tinh thần, mặc cho Ngũ Tử Ngang sưởi ấm tay của hắn, trong đầu lại vì nhiệt độ trên tay mà khiến bản thân hơi choáng váng một chút. Ngũ Tử Ngang tựa hồ chỉ là muốn sưởi ấm tay cho Hoàng Thượng mà thôi.
“Hoàng Thượng, Vương gia, nô tài bưng trà đến.”
Ngũ Tử Ngang buông tay của Tần Ca một cách tự nhiên, đứng dậy đi mở cửa.
Sau khi hắn rời đi, Tần Ca thở mạnh một hơi, hai tay vừa được buông ra lại trở nên lạnh lẽo. Ngũ Tử Ngang nhanh chóng quay lại, hai tay nâng khay trà, còn Ôn Quế không tiến vào. Ngũ Tử Ngang rót cho mình và Hoàng Thượng mỗi người một tách trà, rồi đem bình trà đặt kế bên lò sưởi trong phòng.
Làm xong hết thảy, Ngũ Tử Ngang đột nhiên lộ ra vẻ mặt do dự, Tần Ca nhíu mi, “Có chuyện gì?”
“Hoàng Thượng…” Ngũ Tử Ngang quanh co một hồi, sau đó mới mở miệng “Ta muốn tâm sự nhiều hơn với Hoàng Thượng, đêm nay Hoàng Thượng….có thể không trở về cung được hay không? Ta đã thu dọn phòng ốc. Buổi tối ta và Khổng Tắc Huy ở một gian, tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu Hoàng Thượng, chỉ là giường đệm ở nơi này hơi cứng một chút, sợ rằng Hoàng Thượng ngủ không quen.”
Nhịp tim của Tần Ca đập kịch liệt, tiếp theo hắn nâng tách trà để tránh đi ánh mắt chăm chú của Ngũ Tử Ngang. Tử Ngang….muốn ngủ cùng với hắn hay sao? Không, vừa rồi Tử Ngang bảo rằng sẽ ngủ với Khổng Tắc Huy. Nhưng cho dù là như vậy, nghĩ đến việc Tử Ngang thỉnh cầu hắn lưu lại, Tần Ca liền cảm thấy hô hấp bất ổn. Từ nhỏ học làm đế vương đã dạy cho hắn có thể hoàn mỹ khống chế cảm xúc của mình, suy tư một lúc lâu thì hắn mới có thể mở miệng, “Được rồi, trẫm quả thật cũng có một số việc muốn nói với ngươi. Bất quá ngươi cũng không phải chưa từng ngủ cùng giường với trẫm, lúc này còn già mồm làm cái gì?” Không bị bệnh, Tử Ngang có thể nguyện ý đồng giường cộng chẩm với hắn hay sao?
“Hoàng Thượng!” Vẻ mặt của Ngũ Tử Ngang trở nên kinh hỉ và ngượng ngùng, giống như một đại cô nương đang nũng nịu mà nói, “Nếu Hoàng Thượng không chê, ta, ta đêm nay có lẽ nên ngủ cùng Hoàng Thượng. Khổng thống lĩnh buổi tối ngáy to lắm.”
“Làm sao ngươi biết?” Tần Ca chỉ nói theo phản ứng của bản năng.
Ngũ Tử Ngang lập tức nói, “Trước kia có một lần không cẩn thận gặp phải Khổng thống lĩnh đang ngủ, ta nghe thấy hắn ngáy to như sấm.”
Không nghi ngờ Ngũ Tử Ngang, thậm chí là vui mừng, Tần Ca chỉ gật đầu, “Vậy đêm nay ngươi ngủ cùng với trẫm.” Đầu lưỡi như đang phát run.
“Tạ Hoàng Thượng!” Ngũ Tử Ngang thật cao hứng a, Tần Ca nhìn thấy, hắn chỉ tiếp tục uống trà, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
_________________
Don't worry about anything
Just do what you love and you believe it's true
Hey, BEST FRIEND, I'm waiting for you!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...