Khi Ôn Quế nghe thấy Diêm Nhật báo lại Hoàng Thượng đêm nay không cần hắn hầu hạ thì sắc mặt của Ôn Quế cũng trở nên tái nhợt giống như Diêm Nhật. Khổng Tắc Huy thì có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, sau khi Hoàng Thượng dùng bữa tối xong thì hắn liền túm Ôn Quế mất hồn mất vía mà ly khai Nhân Tâm Đường, đem hắn về chỗ của mình. Vừa bước một chân vào phòng thì Ôn Quế liền rơi nước mắt, xoay người ôm lấy Khổng Tắc Huy mà khóc nức nở.
“Ô ô….Hoàng Thượng không cần ta…..Hoàng Thượng không cần ta…”
Khổng Tắc Huy đóng cửa lại, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó ôm Ôn Quế đang khổ sở muốn chết rồi đi vào bên giường, đặt người này ngồi xuống giường, hắn ghé vào tai của Ôn Quế mà nói nhỏ, “Không phải Hoàng Thượng không cần chúng ta, hắn là có việc muốn giấu chúng ta.”
“Ân?” Ôn Quế giương đôi mắt đẫm lệ lên từ trong lòng của Khổng Tắc Huy.
Khổng Tắc Huy nói, “Vừa rồi khi không có ngươi thì Hoàng Thượng hình như đã nôn mửa, sau khi Diêm Nhật đi vào thì việc đầu tiên chính là vén rèm cửa, đến khi ngươi ra ngoài lần thứ hai thì Diêm Nhật lại buông rèm xuống, không biết Hoàng Thượng nói cái gì với hắn, rất thấp giọng, tựa hồ là cố ý đề phòng ta. Tuy rằng Diêm Nhật che giấu rất tốt nhưng ta vẫn nhìn ra bộ dáng thật khẩn trương của hắn.”
“Là chuyện gì? Vì sao Hoàng Thượng lại nôn mửa?” Ôn Quế không còn khổ sở mà thay vào đó là vô cùng lo lắng.
Khổng Tắc Huy cau mày lắc đầu, “Ta không biết, Hoàng Thượng nói chuyện với Diêm Nhật rất nhỏ giọng, ta nghe không được. Bất quá xem ra thân mình của Hoàng Thượng hình như bị gì đó, ngươi và ta thân cận với Vương gia cho nên Hoàng Thượng xa lánh ta và ngươi là chuyện rất bình thường. Từ giờ trở đi ta và ngươi phải phá lệ cẩn thận, phải hỏi ít, nói ít, nhìn nhiều, càng không thể động một chút lại khóc, có nhớ kỹ hay không?”
Ôn Quế lập tức lau nước mắt, “Ta nhớ rồi!”
Trong Nhân Tâm Đường, đuổi Ôn Quế và Khổng Tắc Huy đi, Tần Ca sốt ruột mà ngồi chờ Diêm Nhật đưa Dung Khâu đến. Đến khi Thân Mộc vén rèm cửa, Dung Khâu với vẻ mặt khẩn trương tiến vào thì nhịp tim của Tần Ca thoáng chốc nhảy đến cổ họng. Thân Mộc buông rèm che rồi cũng đi vào, Dung Khâu sau khi hành lễ thì nhanh chóng tiến đến bên cạnh nhuyễn tháp, Tần Ca liền đưa tay duỗi ra ngoài.
Quỳ gối bên nhuyễn tháp, Dung Khâu cẩn thận bắt mạch, trên mặt của mỗi người đều vô cùng khẩn trương và lo lắng. Giống như đã qua một năm, kỳ thật thời gian mới chỉ trôi qua bằng công phu uống một tách trà, ngón tay của Dung Khâu run lên làm cho ngón tay của Tần Ca và Diêm Nhật cũng run theo.
Dung Khâu đã quên thu hồi tay, ngẩng đầu một cách kích động, vừa thấy sắc mặt của hắn thì hơi thở của Tần Ca nháy mắt nghẹn nơi cổ họng. Trong mắt của Dung Khâu rưng rưng, hắn quỳ xuống rồi lui ra sau hai bước, dập đầu nói, “Khởi bẩm Hoàng Thượng…ngài….ngài có thai!”
Đùng đùng, hai tiếng, Diêm Nhật và Thân Mộc cùng quỳ xuống, đồng loạt nhỏ giọng kêu lên, “Chúc mừng Hoàng Thượng! Chúc mừng Hoàng Thượng!”
Tần Ca trong lúc nhất thời cũng ngây dại, hắn sững sờ nhìn Dung Khâu, hai tay theo bản năng mà sờ bụng, “Ngươi nói sao? Lặp lại một lần nữa.”
Dung Khâu rơi lệ, nghẹn ngào nói, “Hoàng Thượng….Ngài, có, thai….đã có thai, được một tháng!”
Diêm Nhật cũng rơi lệ, vừa khóc vừa nói, “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã được toại nguyện, nô tài, nô tài cao hứng thay cho Hoàng Thượng!”
“Hoàng Thượng, hiện tại thân mình của ngài là hai người….” Nghĩ đến bệ hạ quá cố của mình, Thân Mộc ôm miệng khóc nức nở.
Hơi thở nghẹn nơi cổ họng của Tần Ca lúc này mới hoàn toàn được phun ra, hốc mắt cay xè. Hắn ôm chặt bụng, nhắm mắt lại rồi không ngừng hít sâu. Hắn có thai, rốt cục hắn đã có thai! Bao nhiêu ngày đêm bất an, sợ chính mình không thể thụ thai, hiện tại hắn cuối cùng có thể an tâm!
Dung Khâu nhìn Hoàng Thượng cố nén vui sướng, lại càng rơi lệ không thôi, “Hoàng Thượng, ngài ăn phượng đan lâu như thế mới có thai cho nên ngài phải vạn phần cẩn thận. Thần không muốn cho Hoàng Thượng uống thuốc an thai để tránh ảnh hưởng thân mình của Hoàng Thượng rồi sẽ tổn thương đứa nhỏ. Thần sẽ kê đơn cho Hoàng Thượng, mỗi ngày Hoàng Thượng phải căn cứ theo những hạng mục trong đơn mà làm theo.”
Tần Ca nhắm mắt, gật gật đầu, hiện tại hắn không thể nói nên lời.
“Hoàng Thượng, thỉnh ngài để cho thần bắt mạch lại cho ngài, vừa rồi thần quá mức kích động.”
Tần Ca mở to mắt rồi vươn tay, đầu ngón tay lạnh lẽo của Dung Khâu bắt mạch cho Hoàng Thượng, bộ dáng thật cẩn thận như thể sợ mạnh tay một chút sẽ tổn thương long tử trong bụng của Hoàng Thượng.
Diêm Nhật và Thân Mộc cũng không dám lên tiếng, lại là một trận im lặng kéo dài. Thoáng bình tĩnh trở lại, Dung Khâu rút tay về rồi nói, “Hoàng Thượng, thai nhi còn nhỏ, bây giờ vẫn chưa định hình. Bất quá dựa theo thường lệ, ba tháng đầu Hoàng Thượng phải tận lực nghỉ ngơi, đừng mệt nhọc, đừng để thân thể thụ hàn, lại càng không được lo nghĩ, ăn uống sinh hoạt đều phải cẩn thận. Qua ba tháng thì Hoàng Thượng có thể ra ngoài đi lại, nhưng trước khi thái tử xuất thế thì Hoàng Thượng cũng không thể mệt nhọc.”
“Còn gì nữa?” Tần Ca yên lặng ghi nhớ, Diêm Nhật cũng ghi tạc trong lòng.
Thân Mộc xen mồm vào, “Hoàng Thượng, ngài có thai thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị, nhưng ngài ăn không vô cũng phải cố ăn, như vậy khi lâm bồn mới có khí lực. Lúc ấy bởi vì bệ hạ trong lòng lo âu, buồn bực không vui cho nên khẩu vị không tốt, khi sinh điện hạ cũng không có khí lực.”
Dung Khâu lập tức nói, “Thân công công đã từng có kinh nghiệm, Hoàng Thượng nên nghe ý kiến của Thân công công nhiều một chút.”
Tần Ca gật đầu.
“Hoàng Thượng, ngài muốn ăn cái gì? Nô tài đi ngự trù phòng bảo bọn họ làm ngay.” Diêm Nhật khẩn trương đến mức môi lưỡi đều cảm thấy đắng ngét.
Tần Ca hơi nhếch môi, trong mắt hiện lên hạnh phúc, “Trẫm muốn ăn chua, lại muốn ăn thịt, ngươi bảo bọn họ đi làm đi.”
“Dạ!” Tứ chi của Diêm Nhật như muốn nhũn ra, hắn nhanh chóng lui xuống.
Dung Khâu căn cứ theo thể chất của Hoàng Thượng, còn có những mục và phản ứng phải chú ý khi phụ nữ mang thai, rồi kết hợp với trí nhớ của Thân Mộc về tình trạng của Phượng Minh Vương khi mang thai, hắn lập ra một biểu tấu kỹ càng để Hoàng Thượng dưỡng thân. Sau khi Tần Ca xem qua thì rất phối hợp mà tiếp nhận toàn bộ.
Cho nên đến khi Ngũ Tử Ngang tiến vào thì Tần Ca đang ăn một tô mì với thịt nạt, trong tô mì có bỏ rất nhiều rau cải chua, còn có loại dấm chua thơm nhất của Đại Đông, Ngũ Tử Ngang vừa vào phòng thì liền cảm giác bị ê cả hàm. Hơn nữa ánh mắt của Diêm Nhật và Thân Mộc đều hiện lên sự vui sướng một cách ám muội khiến hắn không thể hiểu rõ, Ngũ Tử Ngang thắc mắc nhìn Tần Ca rồi ngồi xuống bên cạnh người nọ, “Xảy ra chuyện gì? Tâm tình của ngươi có vẻ rất tốt.”
“Đói không? Ngự trù làm mì khá ngon.” Tần Ca múc một thìa rồi đút cho Ngũ Tử Ngang, Ngũ Tử Ngang sau khi ăn vào thì khuôn mặt nhăn nhó, cơ hồ không thể nuốt xuống, sau đó mới rùng mình nói một chút, “Chua quá! Ta nhớ rõ bình thường ngươi không thích ăn chua mà.”
Tần Ca mỉm cười khiến Ngũ Tử Ngang càng thêm hồ đồ, “Hiện tại ta thích ăn, càng chua càng thích.”
Ngũ Tử Ngang giang tay ôm lấy hắn, đáy mắt là ôn nhu, “Thích ăn là được rồi, gần đây khẩu vị của ngươi không tốt, ta rất lo lắng, hiện tại ngươi có khẩu vị, chỉ cần ngươi muốn ăn thì ăn cái gì cũng được.”
Thân Mộc nhịn không được mà lên tiếng, “Nếu Hoàng Thượng muốn ăn thịt của Vương gia thì sao?”
Ngũ Tử Ngang lập tức vén lên y mệ, “Rất đơn giản, muốn ăn như thế nào thì cứ thỏa thích mà cắn.”
“Lưu manh.” Tần Ca nuốt xuống sợi mì, tâm tình vui sướng lan truyền cho tất cả mọi người ở đây.
Trong Lương Vương phủ, Liễu Song cô đơn nằm trên giường, nhưng nhịp tim lại đập thình thịch. Đợi trong chốc lát thì cánh cửa có động tĩnh, một người đẩy cửa bước vào, rồi sau đó mới lặng lẽ đi đến bên giường. Nương theo ánh trắng mờ mịt, Liễu Song nhìn thấy người nọ thoát y phục rồi nhanh chóng lên giường buông rèm, tựa hồ không muốn làm cho Liễu Song thấy rõ dung mạo của mình. Khi hắn vội vã ôm chằm lấy Liễu Song để hôn nàng thì Liễu Song rốt cục nhịn không được mà thì thầm hô một tiếng, “Tử Anh….”
Động tác của đối phương đột ngột dừng lại, trong cổ họng phát ra một tiếng hít sâu rất rõ ràng, sau khi kinh ngạc trong nháy mắt thì hắn nhanh chóng ngồi dậy định xuống giường, nhưng cánh tay trần trụi của Liễu Song đã ôm chặt cổ của hắn, khóc thút thít mà nói, “Ngươi còn muốn giấu ta cho đến bao giờ?”
Thân mình của người nọ căng thẳng, đôi mắt trừng to trong bóng đêm, nghĩ rằng mình đang bị ảo giác.
……………..
Gối đầu lên vai của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca không buồn ngủ. Kỳ thật rất mệt mỏi nhưng hắn lại ngủ không được, tâm tình vẫn kích động như cũ, khó có thể bình phục, nhất là hắn lại không thể nói cho người ở bên cạnh. Hơn nữa lúc này đã có thai, kế hoạch mà hắn đã chuẩn bị từ trước cũng nên bắt đầu hành động.
“Bên phía Đột Quyết có tin tức truyền về hay chưa?”
Nhắm mắt dưỡng thần, Ngũ Tử Ngang hôn lên trán của Tần Ca một cái rồi nói, “Đợi thân mình của ngươi thật sự tốt thì hẳn bắt đầu quan tâm đến quốc sự. Bên phía Đột Quyết có ta và Nội Các xử lý, ngươi cứ an tâm dưỡng thân. Dưỡng mấy tháng nay mà chẳng thấy ngươi béo được chút nào.”
Tâm can của Tần Ca bủn rủn, hắn ôm chặt Ngũ Tử Ngang, “Dưỡng lâu như thế nên ta cũng phải lộ diện. Ngươi thay ta xử lý triều chính chắc chắn khiến lòng người bất mãn, bất mãn tích tụ lâu ngày cũng không có lợi cho ngươi. Ngày mai ta đến Đông Noãn Các đi triệu Nội Các và lục Bộ Thượng Thư để nghị sự, ngươi không cần đến. Mấy ngày nay Thái sư bị nhiễm phong hàn, ngươi thay ta đi thăm hắn. Những người khác thì ngươi có thể không cần bận tâm nhưng ngươi phải cẩn thận với Thái sư. Chỉ cần Thái sư chấp nhận ngươi thì những người khác sẽ không dám làm càn. Tính tình của Thái sư chính trực, ngươi cần phải tốn nhiều tâm sức.”
“Ta biết ngươi luôn lo lắng cho ta, ta làm sao lại không biết.” Ngũ Tử Ngang thở dài, không nói tiếp mà chỉ hỏi, “Ta nghe nói buổi tối ngươi triệu Dung Khâu đến đây, hắn có nói cái gì hay không?”
“Hắn nói sau khi trời ấm thì ta phải đi ra ngoài tản bộ nhiều một chút, không thể cứ suốt ngày ru rú trong cung, ta tính sau khi trời quang mây tạnh thì cải trang xuất cung.” Tần Ca cầm tay của Ngũ Tử Ngang kéo lên bụng của mình. Nghĩ rằng bụng của hắn không được thoải mái nên Ngũ Tử Ngang nhẹ nhàng xoa xoa, “Ta đi với ngươi, ta lo lắng.” Ngũ Tử Ngang vẫn không thể quên được chuyện xảy ra ở bên hồ.
Tần Ca cười nhẹ, “Kinh thành có ai lại không biết Lương Ngũ Hiền Vương? Ngươi theo ta xuất cung thì chẳng phải nói cho người khác biết thân phận của ta hay sao? Không cần đâu, tuổi tác của lão thái thái đã cao, hai năm nay ngươi cơ hồ đều ở bên ngoài, trở về cũng không rảnh rỗi trò chuyện với nàng, thừa dịp có thời gian ngươi nên tháp tùng lão thái thái. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà phụ mẫu không còn, ta không muốn nhìn thấy ngươi sau này sẽ hối tiếc.” Hắn và Tử Ngang lại sắp chia lìa.
Ngũ Tử Ngang nâng cằm của Tần Ca lên, hôn mạnh lên môi của hắn, cùng hắn dây dưa một lúc thì mới cất lên giọng nói khàn khàn, “Hữu phu như thử, phụ phục hà cầu?” (Hữu phu như thử, phụ phục hà cầu= có chồng như thế thì vợ còn đòi gì nữa)
Tần Ca trừng mắt liếc Ngũ Tử Ngang một cái, “Lưu manh.” Cho dù trên mặt có ý cười nhưng hắn cũng không hy vọng Ngũ Tử Ngang xem bản thân mình là nữ nhân của hắn.
Hai người nói thêm một lúc, đến khi Tần Ca mệt mỏi thì mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ trong sự xoa bóp nhẹ nhàng của Ngũ Tử Ngang. Nhìn thấy đáy mắt thâm quầng của Tần Ca, khi ở một mình một người thì Ngũ Tử Ngang mới lộ ra một chút lo lắng. Hắn có thể cảm giác được Tần Ca có việc giấu hắn, mỗi khi hắn hỏi đến chuyện trúng độc thì Tần Ca đều lảng tránh, nếu không thì sẽ tìm lý do để thoái thác, đều nói là mình bị trúng độc. Mà Diêm Nhật và Khổng Tắc Huy đã nói rõ cho hắn biết là Tần Ca không phải bị trúng độc. Chẳng lẽ muốn hắn thật sự khảo vấn Dung Khâu hay sao?
“Ngươi a ngươi, ai….” Xoa xoa mi tâm đang nhíu lại của Tần Ca một cách bất đắc dĩ mà lại thương yêu, Ngũ Tử Ngang ôm sát đối phương rồi nhắm mắt lại. Hắn phải cố gắng thêm nữa, bằng không người này vĩnh viễn sẽ không hoàn toàn tin tưởng hắn.
……………
Tần Ca lại một lần nữa tự mình chấp chính làm cho không ít người cảm thấy nhẹ nhõm, đầu tiên chính là Lâm Giáp. Tuy nói Ngũ Tử Ngang mấy ngày nay đều chạy đến quý phủ của hắn để hỏi han ân cần, mặc hắn thơ ơ hờ hững nhưng Ngũ Tử Ngang vẫn tươi cười đối đãi. Có điều Lâm Giáp vẫn không thể thích Ngũ Tử Ngang, chỉ cần người này một ngày còn là Lương Ngũ Hiền Vương, một ngày còn nắm quyền hành, một ngày không phân rõ can hệ với Liễu gia thì hắn không thể tin Ngũ Tử Ngang. Tần Ca hiểu rất rõ điều này nhưng chỉ bảo Ngũ Tử Ngang càng phải nhẫn nại. fynnz.wordpress.com
Sau tiết thanh minh, hàn khí hoàn toàn rời xa, sắc trời chính thức ấm áp. Thay y phục mùa xuân, tâm tình của Tần Ca vô cùng sảng khoái, hắn chậm rãi dạo bước trong ngự hoa viên, là thật sự bước rất chậm. Diêm Nhật cùng Thân Mộc một trái một phải để bảo hộ hắn, sợ hắn trượt chân té ngã. Từ sau khi xác nhận mình có thai thì Tần Ca viện cớ phái Khổng Tắc Huy và Ôn Quế xuất cung lo liệu công vụ, đem hai người bọn họ cách ly với mình.
Ngũ Tử Ngang từng hỏi Tần Ca về nguyên nhân, Tần Ca chỉ trả lời, “Hai người bọn họ ở trong cung cho dù có giấu diếm như thế nào cũng sẽ lộ ra dấu vết, không bằng phái bọn họ ra ngoài, như vậy sẽ bớt người dòm ngó, bọn họ cũng không cần phải khoanh tay bó gối suốt ngày. Hơn nữa quá mấy tháng sau ta còn có chuyện quan trọng cần công đạo với bọn họ, coi như cho bọn họ cơ hội nghỉ ngơi đi.”
Vị hoàng đề Tần Ca này xem như là người biết yêu thương thuộc hạ, cho dù Ngũ Tử Ngang cảm thấy có vấn đề nhưng cũng chỉ có thể ngầm đồng ý.
“Hoàng đế ca ca, Diêm Nhật và Thân công công bị sao vậy?” Quay đầu lại để liếc mắt nhìn thần sắc khẩn trương của Diêm Nhật và Thân Mộc một lần nữa, Hà Hoan đang bị Tần Ca nắm tay, hắn lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
“Điện hạ, trời vừa mới mưa mấy ngày trước, vẫn còn chưa hoàn toàn khô ráo, nô tài sợ Hoàng Thượng và điện hạ trơn trượt.” Thân Mộc vừa cười vừa trả lời.
“A….” Hà Hoan bừng tỉnh đại ngộ, “Ta còn tưởng rằng thân mình của Hoàng đế ca ca vẫn chưa khỏe hẳn.”
Tần Ca nắm chặt tay của Hà Hoan, chậm rãi bước đi, “Thân mình của trẫm đã khỏe hơn rất nhiều. Nhưng còn ngươi, mấy tháng nay trẫm không có thời gian trông coi ngươi, ngươi đọc sách đến đâu rồi?”
“Hoàng đế ca ca….” Hà Hoan rụt lui cổ, “Ta, ta vẫn đang đọc.”
“Đọc đến đâu rồi?” Khi Diêm Nhật quá phận khẩn trương, Tần Ca không thể quẹo vào một đình viện để nghỉ ngơi. Hà Hoan cúi đầu không dám nói lời nào, trộm ngắm sắc mặt của Hoàng đế ca ca, hắn liếm liếm môi, “Hoàng đế ca ca, ta, ân, đang đọc, nhưng mà đọc không hiểu.”
Tần Ca kéo Hà Hoan ngồi xuống bên cạnh rồi xoa xoa đầu của hắn, “Ngươi a, chính là ham chơi. Trẫm đã nói sẽ kiểm tra ngươi, ngươi không muốn làm vua, không muốn bận tâm thì trẫm tùy ngươi, ngươi muốn xuất cung thì trẫm cũng tùy người, nhưng ngươi dù sao cũng là một thân Vương cho nên không thể kém cỏi, khiến người khác chê cười. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi một ngày sau khi học xong thì ngươi phải đến Tây Noãn Các, đọc lại tất cả những gì ngươi đã học cho trẫm nghe. Có thể không cần chính xác, chỉ cần nắm ý là được.”
Hà Hoan chớp đôi mắt to tròn của mình rồi hỏi, “Chỉ cần nắm ý là được? Không cần phải thuộc lòng?”
Tần Ca nghiêm túc nói, “Đương nhiên có thể không cần thuộc lòng nhưng ngày thứ hai phải thuộc tất cả.”
“Hoàng đế ca ca…” Hà Hoan khó xử.
Tần Ca nói, “Trẫm biết ngươi muốn làm một Vương gia nhàn hạ, không cần phải quản bất cứ việc gì. Nhưng một ngày nào đó trẫm sẽ già đi, sẽ không thể quản được sự vụ, khi đó ngươi sẽ làm sao? Không nói đến việc một mình đảm đương tất cả, nhưng ít nhất không thể để cho những người đó khi dễ ngươi.”
Ngay lập tức trong đôi mắt to tròn của Hà Hoan liền rưng lệ, ôm cổ của Tần Ca rồi nghẹn ngào nói, “Ta nghe lời Hoàng đế ca ca, ta sẽ cố gắng đọc sách, sẽ, ân, sẽ phân ưu với Hoàng đế ca ca.”
Tần Ca thản nhiên nhếch môi, sờ đầu của Hà Hoan, “Nếu ngươi có thể giúp trẫm phân ưu thì trẫm thật sự rất vui mừng, nhưng nếu như vậy thì ngươi sẽ không vui vẻ. Trẫm muốn ngươi đừng làm chuyện ngu xuẩn, không phải chuyện gì cũng không biết, gặp sự cố thì phải bình tĩnh không được hoảng hốt, không để người ta lợi dụng, tránh xa tiểu nhân. Như vậy ngươi có thể làm được hay không?”
Hà Hoan ngẩng đầu nhìn Hoàng đế ca ca, trong mắt là ỷ lại và tín nhiệm, “Hoàng đế ca ca, ta sẽ cố gắng, cố gắng làm được những yêu cầu của Hoàng đế ca ca đối với ta. Hoàng đế ca ca, ta thật ngốc nghếch, nhưng ta sẽ không làm vướng bận tay chân của Hoàng đế ca ca, không để người khác nói ta không xứng làm đệ đệ của Hoàng đế ca ca.”
Tâm can của Tần Ca trở nên chua xót, lần đầu tiên hắn búng lỗ mũi của Hà Hoan, “Trẫm nhận thức ngươi làm đệ đệ là đủ rồi.”
“Hoàng đế ca ca!” Hà Hoan nhào vào lòng của Tần Ca, cảm thấy bản thân mình thật hạnh phúc, thật hạnh phúc.
Nhìn hai người ôm nhau, Thân Mộc lén lút xoay người đi để lau nước mắt, ở trong lòng thầm nói: bệ hạ, ngài ở dưới suối vàng nếu có thể nhìn thấy thì ắt hẳn đã yên tâm. Điện hạ có Hoàng Thượng chiếu cố nên sẽ không bị ủy khuất.
Cùng Hà Hoan hưởng thụ một ngày huynh đệ tình thân, đến chạng vạng, Tần Ca viết một phong thư đưa cho Diêm Nhật lặng lẽ truyền đến tay Lâm Giáp. Sau khi Lâm Giáp mở mật thư ra thì thật lâu sau hắn vẫn không hề nhúc nhích.
Thái sư:
Liên kết với tất cả những người phản đối Lương Vương, mười ngày sau tham tấu Lương Vương và Liễu gia, nhớ lấy, không được lộ ra nửa điểm.
Đêm đó, Diêm Nhật lại lén lút tìm Phó thống lĩnh Lý Thao, đọc cho hắn một phần mật chỉ của Hoàng Thượng. Sau khi nghe được mật chỉ thì Lý Thao nhất thời toát ra một thân mồ hôi lạnh.
———-
P/S: haizz, Tần Ca lo nghĩ nhiều quá, cứ đơn giản như bác Tần Chính đi, sinh con xong rồi cứ ném ngôi vua cho thằng con, khỏi phải lo nghĩ gì nhiều =.=. Lo nhiều là đa đoan đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...