Kết quả, trưa nay Giang Xuân Tuệ đến nhà hàng Pháp nơi Tiểu Ngư làm để dùng cơm. Buổi chiều, cô hẹn em gái, hôm nay không phải lên lớp, đi ăn cơm để tận dụng thẻ tín dụng của ông xã, cũng vừa ôn lại lần đầu gặp mặt “kỳ ngộ” với Đoàn Bồi Nguyên, gọi những món giống như hôm ấy, tinh tế nhấm nuốt tư vị từng hồi ức.
“Chị, gả vào hào môn có phải rất hạnh phúc hay không? Mỗi ngày đều có thể có thịt cá, ăn đồ ăn ngon giống như vầy.” Em gái Giang hâm mộ nhìn chị gái, trong miệng nhai những món nhân gian mỹ vị mà cô khó có dịp nếm được.
“Mỗi ngày ăn như vậy, sẽ rất nhanh trúng gió.” Cô cười nhìn em, thật lâu rồi không có cùng em gái ngồi cùng bàn ăn cơm, cảm giác rất vui vẻ.
“Aizz ~~ chị là hạnh phúc đến trúng gió thì có, nhìn chị vừa ăn vừa cười, có phải miếng bít tết này làm cho chị nghĩ đến kỷ niệm ngọt ngào nào phải không?”
Bị em gái nói trúng tâm sự, Giang Xuân Tuệ thẹn thùng cười. “Đây là nơi chị với anh rể em lần đầu gặp nhau.”
“Thật tình cờ… Ủa? Không phải là bởi vì chị đi tìm anh ấy nói chuyện đất đai mới quen nhau sao?”
“À à, đúng rồi, là lần đó nói xong, anh ấy thuận tiện mời chị tới đây ăn cơm.” Cô cười ha ha, vội vàng “gió chiều nào che chiều ấy”, thiếu chút nữa đã lòi ra!
“Oa, lần đầu tiên gặp mặt đã dẫn chị đến nhà hàng đắt tiền như vậy… Nơi đây phải là nơi để cầu hôn mới đúng.”
Giang Xuân Tuệ âm thầm cả kinh, cô nghĩ rằng em gái mình thật đúng là “thần cơ diệu toán”, thuận miệng nói ra thôi cũng có thể nói trúng chuyện “không thể cho ai biết”.
“Nếu cô đồng ý gả cho tôi, hợp đồng thuê mướn của miếng đất kia có thể vô điều kiện kéo dài một năm, tiền thuê miễn toàn bộ…” Cô hồi tưởng lời chồng mình nói ngày đó, câu đó chắc cũng coi như là một lời “cầu hôn” có vẻ đặc biệt. Cho dù như thế nào, nhớ tới ông xã yêu dấu, mặt Giang Xuân Tuệ liền lộ ý cười tràn trề.
“Chị, chị nhất định phải giám sát anh rể chặt chẽ một chút nha, người đẹp trai lại nhiều tiền như anh ấy, bên ngoài chắc chắn có rất nhiều phụ nữ chờ làm kẻ thứ ba chen chân.” Em gái Giang vừa cắt bít tết, vừa đưa ra lời nhắc nhở.
Giang Xuân Tuệ bỗng nhiên ngẩn ra, thật khéo lại bị em gái điểm trúng “huyệt đạo”, chạm đến nỗi ưu tư trong lòng cô.
Bên ngoài sao? Sao cô cảm thấy trong nhà còn có người phụ nữ còn làm cho người ta lo lắng hơn…
“Anh ấy sẽ không đâu. Tuy rằng trước kia anh rể của em rất trăng hoa nhưng hiện giờ rất chung tình với chị.” Cô cười yếu ớt, muốn tin tưởng vào tình cảm của chồng mình, không nghi kỵ, chỉ làm cho mình sinh lòng nghi ngờ ám quỷ.
“Hỏng rồi hỏng rồi… Có loại ý nghĩ hồn nhiên này như chị chính là bước đầu dung túng đàn ông đi ra ngoài, chị thật không hiểu đàn ông!” Em gái Giang thân là cô gái hiện đại, cảm thấy kiểu phụ nữ truyền thống như chị gái, quan niệm hoàn toàn không theo kịp thời đại, càng không nói đến việc theo kịp tốc độ thay lòng đổi dạ của đàn ông.
“Phải không?” Giang Xuân Tuệ bị em gái nói như vậy, sự ưu tư trong lòng vốn đã muốn mạnh mẽ bỏ ra lại bắt đầu rục rịch, cô không nhịn được nhớ tới ánh mắt chồng nhìn người phụ nữ kia, bộ dáng mỉm cười với cô ta, hình ảnh ấm áp cùng về nhà với cô ta…
“A có điều anh rể đương nhiên không phải là đàn ông bình thường! Anh ấy kiên định, tựa như loại tàu biển lớn chạy trên hải dương a, gặp sóng gió vẫn không chông chênh mà tiếp tục thẳng tiến, chứ không giống như bè trúc, thuyền nhỏ, mới chút sóng nhỏ đánh lại là đã lật, đúng không?” Thấy sắc mặt chị mình ngưng trọng, em gái Giang biết chính mình nói lỡ, vội sửa lại khích lệ anh rể là nam tử hán đã gặp qua sóng to gió lớn, sẽ không dễ dàng say tàu như vậy.
Giang Xuân Tuệ mỉm cười, biết dụng ý ấm áp của em gái, cho dù trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn an tâm, nhưng cô không còn tiếp tục tự chui vào ngõ cụt nữa.
“Ăn nhanh đi.”
Hai chị em tiếp tục thưởng thức mỹ thực, sau đó cô lại cùng em gái về nhà hàn huyên một lát rồi gọi điện thoại cho ông xã…
“Hôm nay có lẽ anh không thể qua đón em được, chắc phải tăng ca đến sau chín giờ mới có thể về được.” Hắn áy náy nói, tuy rằng cũng rất muốn về sớm một chút gặp bà xã, nhưng phía sau còn có một đống việc chờ hắn.
“Không sao đâu, em nói anh nghe, tự mình em trở về được mà…” Bởi vì mẹ cũng không có ở nhà, cô đang chuẩn bị về nhà chồng sớm nên cô hoàn toàn có thể thông cảm cho lượng công việc của chồng mình luôn vượt qua so với của người bình thường.
Vì thế chưa tới năm giờ, Giang Xuân Tuệ đã trở lại biệt thự, mẹ chồng đã về nhà nghỉ ngơi, may mắn là… Chu Hân Bội không ở nhà! Nghe nói là sau khi đưa mẹ chồng về, cô ta lập tức rời đi.
Cô biết nghĩ như vậy là có chút không nên, nhưng cô thực sự rất vui vì đêm nay trên bàn cơm thiếu đi sự tồn tại của người phụ nữ kia. Tuy rằng chồng cũng không có ở nhà, nhưng mà còn có ba mẹ chồng làm bạn, hiếm khi được hưởng thụ một ngày hoàn toàn không phải thấy người phụ nữ kia, bữa cơm này cô thật sự ăn rất ngon miệng.
Mười giờ hai mươi phút tối, Đoàn Bồi Nguyên còn chưa về nhà. Bởi vì đã quá giờ mà hắn nói tan tầm, cô hơi lo lắng, sợ hắn có gặp phải chuyện gì hay không cho nên cô gọi điện thoại cho hắn…
“Vẫn còn đang tăng ca sao?”
“Không có, anh với Hân Hân ở bên ngoài, xin lỗi, anh quên gọi điện thoại cho em.” Giọng nói của hắn mang theo ảo não và áy náy nhưng cô chỉ nghe thấy câu đầu…
“Vì sao hai người sẽ cùng một chỗ?” Ngực cô cứng lại, vừa kinh ngạc vừa buồn!
“Cô ấy đột nhiên tới tìm anh, tâm tình không tốt lắm, hình như ở nước Mĩ xảy ra chút chuyện, anh sợ một mình cô ấy sẽ xảy ra chuyện nên cùng cô ấy ra ngoài nói chuyện một chút, sẵn tiện ăn chút gì đó rồi mới trở về, em ngủ trước đi, không cần chờ anh.” Dường như hắn di chuyển, đi đến nơi yên tĩnh chút ôn nhu giải thích với cô.
Trước khi kết thúc tăng ca, Chu Hân Bội đột nhiên tới tìm hắn, nét mặt khổ sở, tinh thần lại sa sút, vành mắt đỏ. Cô hỏi hắn có thể cùng cô đi ra ngoài hít thở không khí hay không, cô không muốn một mình trở về phòng…
Đương nhiên không thể để cho một mình cô trở về phòng. Kinh doanh ngành khách sạn, sợ nhất là có khách ở trong phòng làm ra chuyện ngu xuẩn gì đó, đến lúc đó không chỉ phải mời đạo sĩ đến làm pháp trừ tà mà còn phải tăng số bảo vệ để chặn phóng viên rồi kêu phòng PR tin tức, phiền phức nhất chính là tai tiếng xấu, không bằng hắn mời cô đi ăn bữa đêm thì có lẽ sẽ bớt việc hơn, cho nên hắn mới dẫn cô ăn cơm gần đó, dù sao bữa tối hắn cũng chưa ăn bao nhiêu… Đương nhiên, trong đó vẫn có liên quan một chút đến tình bạn giữa hai người.
“…” Đầu bên đây điện thoại không có âm thanh. Giang Xuân Tuệ không phản bác. Cô phân không rõ loại cảm xúc ngạnh ở ngực là gì, nó khiến cô buồn bực nói không nên lời.
Cô không thể hiểu nỗi toàn bộ ý nghĩ trong đầu chồng mình, lấp đầy trong đầu cô là vẻ mặt nhu nhược của người phụ nữ kia, xuất hiện trước mặt chồng mình để kiếm người an ủi. Lần này không có những người khác… Chỉ có hai người bọn họ, hắn và cô ta cùng nhau ngồi ở bàn ăn, trò chuyện quá khứ của họ, dùng ngôn ngữ mà chỉ bọn họ mới hiểu…
Không phải bởi vì tán gẫu rất vui vẻ, rất say sưa, cho nên ngay cả gọi điện thoại cho cô hắn cũng quên?
“Yên tâm, anh sẽ không uống rượu, một giọt cũng sẽ không đụng vào.” Hắn trêu ghẹo nói, cho rằng vợ trầm mặc là do phụ nữ vốn thích ăn dấm chua (ghen) nhưng cũng không biết được giọt dấm chua lần này đâu chỉ làm lòng cô chua xót hoàn toàn mà còn dần dần ăn mòn cảm giác an toàn trong cô, khiến cô cảm thấy tình yêu đang chịu sự uy hiếp.
“Được, vậy anh trên đường cẩn thận.” Giọng nói của cô nghe ra thì thật bình tĩnh nhưng sau khi gác điện thoại, tâm lại treo ở một đầu khác.
Chồng và người yêu mối tình đầu ở cùng nhau, cô còn ngủ được sao?
A, không ngờ rằng người phụ nữ kia không xuất hiện tại trong nhà nhưng trái lại lại trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh hắn. Mà nguyên buổi tối bởi vì không phải gặp người phụ nữ đó mà cô lại vui vẻ, cô có giống đứa ngốc hay không?
Cô nhìn bóng mình trong gương, tự giễu cười. Nhưng mà ngẫm lại cô Chu kia, cũng thật sự là người phụ nữ làm người ta không hiểu nỗi, cô ta ngàn dặm xa xôi từ nước Mĩ trở về đây, mỗi ngày chạy đến Đoàn gia, chẳng lẽ cũng chỉ để ôn chuyện với hàng xóm cũ sao? Hay là có mục đích riêng…
“Chị, chị nhất định phải giám sát anh rể chặt chẽ một chút nha, người đẹp trai lại nhiều tiền như anh ấy, bên ngoài chắc chắn có rất nhiều phụ nữ chờ làm kẻ thứ ba chen chân.”
“Lời nói bậy” không nên nhớ tới kia, nhưng lại lủi tiến đầu óc cô ngay tại thời khắc yếu ớt không chịu nổi này, làm đau đớn lòng người, hại người ta càng trở nên không yên bất an…
Con ngươi sáng ngời trở nên buồn bã, cô nhận ra chính mình thế nhưng lại sợ nghĩ tiếp, cho dù đáp án gần ngay trước mắt, chỉ cần vén lên là rất rõ ràng, cô cũng muốn nhắm mắt lại làm bộ như không nhìn thấy…
Đừng lo lắng, Giang Xuân Tuệ, bọn họ chỉ ăn bữa cơm mà thôi, mày cũng sẽ đi ra ngoài ăn cơm với bạn khác phái mà.
Đừng lo lắng, Giang Xuân Tuệ, mày không tin người phụ nữ kia thì cũng nên tin tưởng người đàn ông của mình chứ.
Đừng lo lắng, Giang Xuân Tuệ, người yêu mối tình đầu tính cái gì, mày là vợ anh ấy cưới hỏi đàng hoàng nha.
Thực sự… Không cần lo lắng…
Mở mắt ra, cô tin tưởng đợi đến sau khi dọn ra ngoài, những sự quấy nhiễu đáng ghét này đều sẽ biến mất.
Vài ngày sau, Giang Xuân Tuệ đã đem đồ cá nhân dọn tới nhà trong nội thành trước. Hai ngày này, cô rảnh rỗi thì sẽ đến đây làm quen với hoàn cảnh. Cô vừa thu dọn lại đồ của mình, vừa điều chỉnh lại trang trí trong nhà, biến nhà ở này từ “nhà một người” thăng cấp thành tổ ấm hai người.
Hôm nay, Đoàn Bồi Nguyên cũng cùng vợ thu dọn lại đồ đạc ở trong nhà. Bởi vì đây vốn là chỗ hắn ở, cho nên đồ đạc hắn muốn di chuyển cũng không nhiều, phần lớn là chuyển vị trí để chừa không gian cho vợ.
Tám giờ tối, nhìn phòng khách đã dọn dẹp xong xuôi, Giang Xuân Tuệ vừa lòng phủi phủi tay, ngã cả người trên sofa…
“A… Rất muốn dọn tới đây sớm một chút nha.” Cô ôm gối ôm lớn, chờ mong hét lên, đó chính là nguyện vọng mơ ước mà nội tâm cô thét lên một hồi.
“Tuần sau không phải là dọn tới rồi sau.” Hắn bưng cái cốc ngồi xuống, cười nhìn bộ dáng đáng yêu lăn qua lăn lại ở trên sofa của vợ, thực không ngờ cô sẽ thích nhà này như vậy, chỉ sợ người không biết chuyện sẽ nghĩ lầm lúc trước là hắn ép cô ở trên núi.
“Còn có một tuần a…” Cô cảm thấy rất chậm nha, vừa nghĩ đến việc còn có thể nhìn thấy “người khách quen” kia thêm mấy ngày, cô đã muốn xé lịch cho đến ngày nào đó.
“Thích nơi này như vậy, đêm nay có muốn ở lại đây qua đêm không?” Ánh mắt hắn chớp động, dung mạo anh tuấn đến nỗi giống kẻ phạm tội lộ nụ cười khẽ, phảng phất giống như là nam sinh xấu muốn dụ hoặc thiếu nữ ngây thơ.
“Có thể chứ?” Cô ngồi bật dậy, mắt sáng trong như nước nhìn hắn.
Cô không sợ bị hắn lừa, chỉ sợ hắn bị người khác bắt cóc đi.
“Đương nhiên, đây là nhà của chúng ta, vất vả sắp xếp xong rồi, cũng nên ở thử coi sao.” Hắn sờ sờ khuôn mặt hồng nhuận kia, trong lòng nổi lên một trận sung sướng. Chỉ nhìn cô vui vẻ như vậy thôi, ngày mai hắn dọn tới cũng được.
Đúng vậy, không bằng dọn vào trước hai ngày, dù sao cũng đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa rồi, hơn nữa ở đây cách chỗ làm của bọn họ cũng gần hơn… Hắn mỉm cười, đột nhiên có chút chờ mong cảm giác ôm bà xã lên giường.
“Ừm, em muốn ở đây.” Hôm nay không cần phải trở về, nghĩa là cô không cần phải gặp “ngôi sao kia”, mà hắn lại ở bên người cô… YA!
Cô nhào vào trong lòng hắn, vui vẻ đến nỗi suýt chút nữa đụng rớt cốc sứ trong tay hắn.
Đêm nay là thế giới hai người của cô và ông xã.
Lát sau, Đoàn Bồi Nguyên gọi về biệt thự, nói với mẹ mình là đêm nay bọn họ không về “quân doanh”.
Giang Xuân Tuệ vốn hơi lo lắng là mẹ chồng sẽ không vui mấy nên cô hơi căng thẳng đứng ở bên cạnh “nghe giảng”, kết quả Hà Bích Châu chẳng những lập tức đồng ý, còn sang sảng cười ha hả, nói bọn họ cứ việc ở lại bên ngoài, ngủ cho ngon.
“Cụng ly!” Hai vợ chồng lấy nước ngọt làm rượu giơ lên uống. Hắn cười cô giống như con nít, thích ăn đồ ngọt và đồ ăn vặt.
Buổi tối bọn họ ai cũng không muốn ra khỏi cửa, vì thế gọi pizza ăn, hầu như cả buổi tối hai người nằm ở trên sofa, dính với nhau rất ngọt ngào, từ coi phim Hàn đến album ảnh, rồi lại chuyển qua đài điện ảnh.
Phim nhựa đêm khuya tựa hồ đều mang theo chút tình tiết kích thích, nam nữ nhân vật chính trong màn ảnh lãng mạn ôm hôn, một lát lại chuyển thành kích tình…
Đoàn Bồi Nguyên ôm lấy vợ yêu tú sắc khả cơm[1], khắp thân thể cô lại thơm mùi hương lan, làm sao hắn có thể an phận, đương nhiên sau khi ngắm nhìn một lát thì hắn liền sờ lấy cô gái trong lòng, theo bản năng mà giở trò, hôn lấy cặp môi đỏ mang theo vị ngọt kia, thân nật mút lấy, khiêu khích qua lại. Bàn tay to dọc theo dáng người thướt tha, chậm rãi leo lên, cách quần áo âu yếm vùng mẫn cảm của cô, chỗ bị đụng qua đều mang đến cho cô từng trận run rẩy tinh tế…
Cô từ từ nhắm hai mắt, dần dần xụi lơ ở trong lòng chồng mình, hai tay cũng thoải mái mà vuốt ve đùi của hắn, sự đụng chạm tràn ngập sự gợi cảm và ám chỉ, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của hắn từ lòng bàn tay xuyên thấu qua vải dệt, làm ấm áp cô.
Cô ngưỡng mặt lên, nheo mắt lại, thích được hắn ôm, để cho hắn hôn, cảm giác thân cận đến mức gần như dung hợp làm một với người đàn ông này, không chỉ thân thể cô luôn nhiệt tình đáp lại hắn, trái tim cô cũng giống như nước sôi, sùng sục kích động bốc lên bong bóng…
Lúc này, cô cảm thấy chính mình được yêu, cưng chìu thật sâu, là duy nhất trong lòng hắn… Thứ không thể thay thế được. Khi trái tim của cô nóng lên vì hắn, cô tin tưởng tim của hắn cũng như thế, sôi trào vì cô.
Hắn cuồng dã hôn cô, nóng bỏng vỗ về chơi đùa đóa hoa nhỏ xinh đẹp quyến rũ trong lòng này, kéo cô kề sát thân mình, cảm nhận được mê luyến cùng khát vọng mà hắn đối với cô, hai trái tim cùng nhau điên cuồng nhảy lên, náo nhiệt ồn ào…
Rinh rinh…
Bên tai có tiếng chuông chói tai, chắc là tiếng động do tivi truyền ra, hắn miễn cưỡng kéo một bàn tay ra, tắt đi tiếng tạp âm phá hư không khí này.
Rinh rinh…
Tiếng chuông chói tai không có ngừng lại, ngược lại còn truyền vào tai hai người rõ ràng hơn.
“Điện thoại của anh.” Cô ý thức mơ hồ đẩy đẩy hắn. Người đàn ông hung tợn trừng chiếc di động đặt trên bàn, hiếm khi có lúc hắn sẽ giống như lúc này có suy nghĩ muốn đập hư nó đến như vậy.
Rinh rinh…
Nó không sợ chết vang “đến tận mây xanh”, ngừng vài giây, rồi lại quấy rầy một lần nữa. Vừa lúc rạng sáng qua khỏi nửa đêm mười hai giờ, hắn không thể không đưa tay ra kết thúc tiếng chuông ầm ỹ này…
“Ai vậy?” Cô chú ý tới sắc mặt hắn khẽ biến mà nhìn chằm chằm di động.
“Hân Hân.” Hắn đanh mặt lại, buông cô ra, nghiêng người một chút tiếp điện thoại.
Bên cạnh, sắc mặt của cô lại đông tụ như sương, bỗng chốc lạnh hạ xuống tới băng điểm.
Nhìn một bên hắn nói chuyện điện thoại, vẻ mặt hơi lo âu vặn xoắn mi, tâm tình của cô tựa như một viên đá to đổ ào vào trong nước, nó sâu đến nỗi khiến người ta kéo không nhúc nhích, có sự suy sụp thật sâu cùng cảm giác vô lực…
Cô hít một hơi thật dài mà chính cô cũng chưa phát hiện, cảm giác đáng ghét tựa như bị người từ phía sau gõ một gậy vào đầu, ù tai tạm thời, trong óc không có cách suy nghĩ được cái gì.
Đoàn Bồi Nguyên nói điện thoại xong, nét mặt ngưng trọng rồi lại bất đắc dĩ mà quay đầu lại.
“Hân Hân uống say ở bên ngoài, làm bể cốc và mấy bình rượu trong quán người ta, chủ quán đã báo cảnh sát đến xử lý, cảnh sát gọi điện thoại đến bảo chúng ta đi đón người về.” Hắn nói xong rồi vội vàng cúi đầu tìm số điện thoại luật sư.
Có lẽ hắn cho rằng vợ sẽ rất hiểu chuyện mà tiếp thu chuyện hắn chìa tay giúp đỡ bạn bè, cho nên ngay cả tầm mắt cũng không lưu lại lâu lắm trên người cô. Có điều lần này hắn sai lầm rồi…
“Trong di động của cô ấy cũng chỉ có số điện thoại của anh sao?” Giọng nói cô lạnh như băng, hỏi hơi chút kích động.
Kỳ thực cô còn muốn rống to lên! Nhưng mở miệng, cô mới phát hiện ngay cả hơi sức gầm rú mình cũng không có, hoàn toàn không gào giận lên được.
“Xuân Tuệ?” Hắn kỳ quái nhìn cô, cảm thấy giọng nói, biểu cảm này đều rất không giống cô.
“Anh… không thể không quan tâm cô ấy sao?” Cô bình tĩnh nhìn chồng, tay nắm chặt nắm đấm, toàn thân căng giống như dây đàn, áp lực tới cực điểm, cảm giác trong thân thể tích lũy một cơn căm phẫn, nhưng lại nửa cảm thấy mình rất hẹp hòi, rất ích kỷ, biết rõ cô gái kia một mình ở Đài Loan, hoàn toàn không có người nào khác để có thể cầu viện nhưng cô lại còn hỏi hắn như vậy, hy vọng hắn có thể đừng đi quản chuyện của người phụ nữ kia, đừng đem bóng dáng người phụ nữ kia tiến vào phòng này nữa.
“Em làm sao vậy?” Hắn nắm bả vai cô, có chút lo lắng nhìn khuôn mặt là lạ kia.
“Không có gì, anh đi nhanh đi, một mình cô ấy ở bên ngoài gặp phải loại chuyện này chắc là rất sợ hãi.” Cô rũ hai vai xuống, ngữ khí trở lại bình thường. Cuối cùng cô cũng không thể nhẫn tâm “thấy chết mà không cứu” đối với một người đang cần giúp đỡ, huống chi quan hệ người phụ nữ kia và hắn lại “đặc thù” như vậy, muốn hắn bỏ lại người kia mà mặc kệ là thật sự không thể nào.
Cô sửa lại quần áo bản thân, cho hắn một nụ cười miễn cưỡng.
“Anh đưa cô ấy về khách sạn thì sẽ trở lại, rất nhanh.” Hắn hôn hôn trán cô, trong lòng cảm thấy thật áy náy khi bỏ cô như vậy, nhưng tình huống trước mắt hắn không đi xử lý không được. Một mặt là căn cứ vào giao tình trước giờ của bọn họ, mặt khác là dựa y như tình cảnh trước mắt, quả thật Chu Hân Bội rất khó tìm được người khác ra mặt giúp cô ấy giải quyết, hơn nữa nếu như bị mẹ hắn biết hơn nửa đêm hắn bỏ mặc Chu Hân Bội ở cục cảnh sát không lo, sau này nhất định cũng sẽ tụng kinh cho hắn vài lần.
Chỉ nghĩ thôi mà lỗ tai hắn đã phát đau, tốt nhất hiện tại vẫn phải ra ngoài một chuyến, loại trừ hậu hoạn. Có điều gần đây cô gái kia có phải rất thường hay “gây sự” hay không?
Lần trước đi ăn đồ, cô ta nói tới nói lui nửa ngày, trừ bỏ nhìn ra được tâm tình của cô ta không tốt, kỳ thực cũng không nói ra được trọng điểm vấn đề gì hết, cuối cùng hắn vẫn không biết rốt cuộc ở nước Mĩ cô gái kia đã xảy ra chuyện gì, tóm lại đã xác nhận cô ta sẽ không ở trong khách sạn của hắn làm ra việc ngốc, hắn lập tức vội vã về nhà ôm bà xã, kết quả hiện giờ lại gây ra chuyện này…
“Ừ, lái xe cẩn thận một chút.” Giang Xuân Tuệ tiễn hắn ra khỏi cửa, mỉm cười nhìn bóng lưng đi xa của hắn, không biết vì sao cô đột nhiên cảm thấy rất bất an, rất khó chịu, cái loại cảm giác nhận phải uy hiếp lúc trước này lại sâu sắc thêm một chút, càng lúc càng giống cái động tối không đáy, vỡ ra một khe hỡ ở trong đáy lòng cô, từ đó phóng ra một đống cảm xúc vừa nặng nề vừa tiêu cực, làm cho cô phải dùng sức hít thở, mới cảm thấy chính mình còn có thể thở được không khí thì mới vẫn còn sống.
Vẻ mặt đờ đẫn, cô đi trở về phòng khách, ánh mắt trống rỗng, cô ngồi yên. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy tất cả những điều này đều rất vớ vẩn!
Hiện tại sao vậy, ngay cả bọn họ đã dọn ra, cũng không vứt được bóng ma của người phụ nữ kia sao?
Thật không biết phải như thế nào thì mới có thể kết thúc hoàn toàn cái tình trạng khó khăn mà cô không thích nhưng lại không thể cự tuyệt này…
Thật chán ghét! Cô cảm thấy mình càng lúc càng khó nhịn khi phải tiếp nhận bất cứ quan hệ tồn tại nào giữa chồng và người phụ nữ kia, cho dù chỉ là gật đầu chào một tiếng, cô cũng không muốn nhìn thấy hình ảnh bọn họ mỉm cười nhìn nhau. Cô rất muốn xóa sạch hết toàn bộ quan hệ mà bọn họ vốn có, một chút dấu vết cũng không muốn lưu lại.
Nhưng điều này là không thể! Vì thế, lý trí của cô lại bắt đầu chỉ trích cô ghen tị vô cớ, cũng như cô càng lúc càng chán ghét mình lại ghen tị như vậy, nhưng dù cố gắng thế nào đi nữa, cô vẫn không khống chế được lòng mình, vừa nghĩ đến chồng và người phụ nữ kia cùng nhau… Vừa nghĩ đến giọt lệ, nụ cười của người phụ nữ kia có lẽ sẽ lại lần nữa gợi lên ký ức mối tình đầu của hắn, kích động đóm lửa tình cảm trong lòng hắn…
Thật chán ghét! Vì sao cô không thể khống chế được đầu óc của mình, trong lòng cô luôn có cảm xúc giống như tuyệt vọng đang chậm rãi lan rộng, mà cô lại không còn sức để chống cự, không dám phản kích, chỉ sợ vừa sảy tay, dường như cũng sẽ hủy diệt quan hệ của mình và hắn.
Tình yêu thì ra là thứ ngược đãi lòng người, làm cho người ta cảm thấy bất an, lo sợ, nghi hoặc như vậy sao?
Cô chưa từng trải qua tình yêu khắc sâu như vậy, đột nhiên cô có chút hoài nghi chính mình có thể thừa nhận nổi tình cảm sầu khổ này không…
Kết quả hôm nay, mãi đến bốn giờ sáng Đoàn Bồi Nguyên mới trở về, nghe nói là Chu Hân Bội luôn luôn cầm tay hắn vừa khóc vừa ồn ào, làm hại hắn không thể thoát thân.
Mà cô, cũng không cách nào thoát khỏi nhà tù trong chính lòng mình, chỉ có thể ôm một đống cảm xúc xấu mà sống, lạc quan thuyết phục chính mình, một ngày nào đó người phụ nữ kia sẽ về nước Mĩ, cô chỉ cần chịu đựng thêm một thời gian là được rồi…
Năm ngày sau, Giang Xuân Tuệ chính thức chuyển tới “tân gia” của cô và ông xã. Tuy rằng ngày này cũng không khác gì những ngày khác, nhưng ngày thứ Ba ba ngày sau lại là một ngày vô cùng ý nghĩa, cô còn đặc biệt nói trước với ông xã vài ngày, từ lúc dọn vào là đã nhắc hắn, ngày hôm đó nhất định phải tan tầm đúng giờ, về nhà sớm một chút để cùng cô ăn cơm.
Có lẽ do nhiều ngày qua Đoàn Bồi Nguyên cũng cảm nhận được cảm xúc vợ mình có biến hóa, dường như không giống như ngày xưa miệng luôn tươi cười, tâm tình cô có chút uể oải, nhưng hỏi, cô lại nói không có gì…
Dường như trong lòng của phụ nữ đều cất giấu rất nhiều tâm sự. Hắn cũng không có buộc vợ nói ra chuyện cô không muốn nói. Hắn đoán có lẽ bởi vì chuyện công việc, cô mới phiền lòng, dù sao thời buổi giờ trẻ con đứa nào cũng như yêu quỷ linh tinh, làm cho cô giáo mệt mỏi tinh thần cũng là chuyện thường thấy.
Có điều bà xã đã mở miệng mời, trái lại hắn rất sẵn lòng dời ra một ngày hành trình, về nhà sớm một chút để cho cô vui vẻ, cùng cô tận hưởng một đêm tốt đẹp.
Không ngờ rằng người định không bằng trời định. Hôm nay hắn mới đi làm không bao lâu, ngày đó tạp chí lá cải liền tung ra một tin lớn làm cho hắn trở tay không kịp…
Tân hôn báo nguy! Mối tình đầu là đẹp nhất, mộng của cô bé lọ lem tan vỡ… Bay lên đầu cành giờ tiến lãnh cung, chim sẻ không địch lại tình cũ…
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Giang Xuân Tuệ nhìn chằm chằm trang tạp chí số gần nhất, trong bức ảnh chụp, đêm khuya người đàn ông và người phụ nữ rời cục cảnh sát, sau đó lại bức ảnh khác hai người đi vào khách sạn, tường tận ghi lại quá trình mà đêm đó Đoàn Bồi Nguyên đi ra ngoài làm “anh hùng cứu mỹ nhân”.
À không, dựa theo cách viết của bài báo, là nam nhân vật chính phóng đãng, vốn không chịu gò bó cùng người yêu mối tình đầu nối lại tình xưa, nhưng bởi vì hắn đã mang thân phận có vợ nên không thể công nhiên bên nhau, làm cho nữ nhân vật chính mượn rượu giải sầu trong quán bar, một khóc hai nháo ba đập quán, lại ở cục cảnh sát khóc đau lòng muốn chết. Cuối cùng nam nhân vật chính đa tình vẫn không đành lòng vung kiếm chặt đứt tơ tình nên dẫn theo luật sư cấp tốc bay tới cục cảnh sát cứu người yêu, hào phóng thanh toán khoản tiền bồi thường. Ngay tại chỗ, hai người vui sướng ôm nhau, hai người yêu nhau củi khô lửa bốc, lập tức chạy thẳng đến khách sạn cháy càng ngày càng không thể vãn hồi…
Quá đáng lắm rồi!
Ánh mắt cô xếch lên, cô thật sự không chịu nổi cách hành văn “diễn cương quá mức”, cùng nội dung văn vẹo như là “cứt chó” của tạp chí lá cải này.
Thậm chí một bài báo liên quan khác còn chụp được những bức ảnh Chu Hân Bội nhiều lần ra vào biệt thự Đoàn gia, cùng dạo phố mua sắm, uống trà nói chuyện với Hà Bích Châu, rồi còn bình luận Đoàn gia trên dưới người nào cũng đối xử với cô ta như người trong nhà, còn để cho cô ta cùng đi bệnh viện làm kiểm tra, ủng hộ phù chính cô ta lên làm “kẻ thứ ba”.
Mà Giang Xuân Tuệ, cô bé lọ lem “lầm nhập hào môn”, đương nhiên là sống những ngày khổ sở, đau đớn tận cùng, mỗi ngày trốn ở trong nhà khóc, bị già trẻ lớn nhỏ cả nhà đối xử lạnh nhạt, còn dự đoán nhắc đến sớm hay muộn gì cô cũng như giày thủy tinh bị đuổi ra hào môn…
Quá đáng nhất trong những thứ quá đáng nhất!
Cô khép tạp chí lại, không khóc ngược lại còn cười, cảm thấy giới truyền thông thật sự cẩu huyết làm cho cô thấy buồn nôn, càng châm chọc là tin tức ly hôn cô còn lớn hơn nhiều so với tin vui kết hôn lúc trước, mở ra tivi cũng có tin tức, hại từ lúc cô mở di động lên là nó vang không ngừng, không thể không tan ca sớm để về nhà “tránh đầu sóng ngọn gió”. Trong đó không chỉ bạn bè, họ hàng bên nhà cô gọi điện thoại tới quan tâm, mẹ chồng còn tự mình gọi điện giải thích với cô tuyệt đối không có ý tưởng muốn đổi con dâu, cứ mãi cam đoan là sau này sẽ không bao giờ đi ra ngoài dạo phố ăn cơm với cái cô Chu Hân Bội đó nữa, cũng dự tính đề cáo với giới truyền thông.
“Con biết… Mẹ không cần để bụng ở trong lòng, đừng tức giận mà ảnh hưởng sức khỏe…” Trái lại cô còn trấn an cảm xúc của mẹ chồng, sau đó cô còn gọi điện cam đoan với người bên nhà cô. “Thực sự không có loại chuyện này, ảnh chụp là thật nhưng câu chuyện là viết bậy viết bạ, hôm đó là con kêu Bồi Nguyên ra ngoài gặp mặt cô ấy, bởi vì…”
Khát quá! Uống xong ly nước thứ ba, cô quyết định không bao giờ tiếp cuộc điện thoại của người nào nữa, không để ý tới những thứ ào ào hỗn loạn ở thế giới bên ngoài. Chỉ chuyên tâm chuẩn bị bữa tối, dọn bánh ngọt, chờ ông xã về nhà.
Năm giờ… Sáu giờ…
Cô kiểm tra di động, những cú điện thoại nhỡ không có cú nào là của ông xã.
Bảy giờ… Tám giờ…
Cô lại kiểm tra di động, như cũ vẫn không có tin tức của ông xã. Cô ngơ ngác cầm di động, muốn gọi rồi lại buông.
Chín giờ… Mười giờ…
Cô không nhìn di động nữa, bởi vì nó đã hết pin, tự động tắt máy. Mà quả thực bên trong điện thoại cũng vẫn luôn không có tin tức của hắn.
Nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức trên tường, cô lại như vô ý thức tiện tay mở tạp chí trên bàn ra, yếu ớt nhìn những bức ảnh chụp này, tâm tình vốn còn vô tư cũng theo thời gian một phút rồi lại một giây trầm xuống, đột nhiên cô bắt đầu cảm thấy mình thực sự có chút cảm giác “chim sẻ” rồi…
Nói thực ra, nhân vật vô tội nhất trong bài báo chính là cô, chỉ có một tấm ảnh cưới nho nhỏ ở góc dưới, đã thế giữa bức ảnh chụp chung với chú rể còn bị quẹt thêm một đường rách. Phần bài báo nhắc tới cô lại mang chút ai oán, từ ngữ vô cùng tội nghiệp, tóm lại cô chính là nhân vật bất hạnh và đáng thương trong một vở bi kịch.
A, mày thật là thảm. Trên môi nở một nụ cười nhạt nhẽo, cô xem thấy đã đúng mười một giờ, tay cầm lấy bật lửa châm ngọn nến chữ “100” trên bánh ngọt…
Đừng hiểu lầm, cái này cũng không phải là đang hưởng ứng phong trào chúc mừng trăm năm ngày dựng nước đâu.
Hôm nay là tròn một trăm ngày cô kết hôn. Không nghĩ tới thứ cùng ở bên cô vào giờ khắc cuối cùng của ngày này lại chính là này cuốn tạp chí lá cải viết về tình cảnh vô cùng thê thảm của cô, và một cái bánh ngọt mà cô thấy nó thì càng thêm bi ai.
Đã qua một trăm ngày, chúc mừng nha! Cô nhìn vào ánh nến, ánh mắt có chút mênh mang, nụ cười tự giễu cũng theo sáp nến thiêu chảy dần dần biến mất, hôn nhân của cô càng có loại cảm giác đếm ngược.
“Phù…” Thổi tắt ánh nến, trong lòng cô không có nguyện vọng, chỉ còn tuyệt vọng. Tựa như tia khói nhẹ từ điểm tim nến cháy đen chậm rãi chập chờn lên, biến mất ở trong không khí.
Mười một giờ bốn mươi tám phút, Đoàn Bồi Nguyên bộ dạng mệt mỏi về nhà, đi vào phòng khách thì nhìn thấy vợ đi về phía hắn.
“Vì sao giờ mới trở về?” Cô nhìn người đàn ông kia, hỏi rất nhẹ nhàng, biểu cảm rất nhạt.
“Xin lỗi, hôm nay thật sự loạn một đống, phóng viên đuổi theo anh cả một ngày.” Hắn xoa huyệt thái dương phát đau, cảm giác bị người đuổi đánh một ngày, từng cửa ra vào khách sạn đều bị người giới truyền thông bao kín, chờ gặp hắn. Phòng PR bận tối mày tối mặt, các đường dây điện thoại đều bị phóng viên gọi tới ào ạt. Hắn còn phải tự mình viết ra một phần bản thảo tuyên bố, đối với bên ngoài giải thích là Chu Hân Bội vốn chính là khách ở Tinh Vân, quan hệ giữa hai người là trong sạch, chứ không phải là kiểu quan hệ đến khách sạn nhà vụng trộm.
Mấy người trong giới truyền thông này không có đầu óc không? Nếu như hắn muốn yêu đương vụng trộm thì sao còn có thể quang minh chính đại dẫn phụ nữ về khách sạn mà mình kinh doanh thuê phòng?!
“Anh đã quên chúng ta có hẹn sao?” Cô hỏi lại, ngữ khí tăng thêm chút. Thái độ khác thường, không có biểu đạt sự quan tâm hoặc an ủi đối với hắn trước, chỉ muốn biết cho rõ hắn có nhớ sự tồn tại của cô hay không?
“A! Đúng. Xin lỗi, anh thực sự bận đến hồ đồ rồi.” Vì mình thất hẹn nên hắn xin lỗi. Bởi vì nghe mẹ nói nên hắn biết được cảm xúc của cô bình tĩnh, cũng không bị bài báo kia lừa gạt, cho nên hắn cũng khá an tâm, không có đặc biệt nhớ là phải gọi điện thoại cho cô mà chỉ lo giải quyết công việc, tin tưởng cô chắc là có thể thông cảm cho hắn lần này đã sơ suất.
“Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?” Hắn nhìn phía sau cô, phát hiện cô còn chuẩn bị bánh ngọt, hình như muốn chúc mừng gì đó. Nhưng là hôm nay không phải là sinh nhật của hai người bọn họ, cũng không thể là kỷ niệm ngày kết hôn.
“Chúng ta kết hôn đúng một trăm ngày.” Quả nhiên hắn đã quên… Không phải quên “hôm nay”, mà là quên cô.
Giang Xuân Tuệ cảm thấy đau xót, cô nghĩ rằng nếu người đàn ông này thực sự đem cô đặt ở trong lòng, ít nhất khi xảy ra loại chuyện này, hắn cũng nên phải nghĩ đến việc gọi điện thoại về quan tâm cô một chút chứ.
Nhưng hắn không có, hắn quên cô không còn một mảnh. Nhưng khi Chu Hân Bội hẹn hắn ra ngoài, thậm chí điện thoại vào giữa đêm khuya, hắn có thể cấp tốc vội vàng mà đi… Thật ra, điểm ấy tạp chí viết đúng rồi!
Cô không nhịn được hẹp hòi so sánh sự khác biệt này giữa hai người, cảm thấy thật không cam lòng, có một nỗi căm phẫn chán chường đến cực điểm từ trong lòng tự nhiên mà sinh ra, kéo vò cảm xúc mà cô đã ẩn nhẫn hồi lâu…
“Một trăm ngày cũng phải chúc mừng?” Hắn khẽ cười nói, không mang theo ác ý, nhưng đi vào trong lỗ tai mà lúc này đang mẫn cảm của cô, nó lại thành một que diêm xẹt ra lửa.
Cô đột nhiên trừng mắt, tức giận hét to đối với hắn…
“Đúng vậy, em chính là nhàm chán, ngây thơ như vậy đó, thì sao? Nếu anh hối hận cưới em, có thể ly hôn với em a!” Tiếng hét khàn cả giọng, tựa như phun ra hết tất cả buồn phiền, ấm ức của cô trong một tháng qua.
Cô thở ra một hơi lớn, cảm giác rất thoải mái, tuy rằng lòng bị xé đến đau xót, nhưng ít ra cô không cần phải nhịn nữa, cũng không muốn nhịn nữa.
Cô muốn thỏa thích biểu đạt cảm thụ của bản thân mình, không cần phải đè nén do tâm tính đà điểu của “phu nhân Đoàn” nữa: bởi vì rất sợ mất đi hắn, cho nên trong lòng dù không vui vẻ cũng phải nhẫn nhịn.
“Em đang nói cái gì?” Hắn ngẩn ra, không hiểu tại sao cô thình lình dở chứng cuồng loạn, nhưng bị cô hét một trận, huyệt thái dương căng thẳng, đau dữ dội hơn. Nhất là câu tuyên bố ly hôn kia, đã ở trong lòng hắn vốn đang mỏi mệt không chịu nổi, châm lên một phen lửa giận, có điều hắn lại ráng nhịn xuống cơn giận, hết sức có thể ôn nhu dỗ dành cô.
“Em chắc cũng biết bài báo đó không phải là thực sự mà? Giữa anh và Hân Hân cũng không có cái gì hết, ngày đó thực sự chỉ là đưa cô ấy về khách sạn nghỉ ngơi mà thôi.” Cô ngay tại bên người hắn, không phải rõ ràng nhất sao?
“Biết, em cũng tin tưởng anh và cô ta không có gì… Nhưng anh biết không? Chỉ nhìn anh và cô ta cùng nhau thôi cũng đủ khiến cho em khổ sở rồi.” Cô khàn khàn nói ra sự tổn thương ở trong lòng, đó là một loại cảm giác mà lý trí không thể khống chế, rõ ràng tin tưởng nhưng trong lòng lại run sợ, rõ ràng hoài nghi nhưng lại phải cứng rắn ép buộc chính mình tin tưởng, loại cảm giác mâu thuẫn đến đau xót như vậy, hắn hiểu không!
Hắn có thể thử cảm thông sự sợ hãi của cô hay không? Không cần chỉ biết nói “yên tâm” với cô, nói một đống lời “xin lỗi” vô dụng với cô, lòng của cô hoàn toàn không yên tâm được nha!
“Xuân Tuệ…” Hắn đi về phía trước, cô liền lui về phía sau một bước…
“Anh coi cô ta là em gái, cô ta cũng coi anh là anh trai sao? Hay là cô ta còn ôm một chút hy vọng đối với anh, mà anh cũng chỉ bị động đợi nó xảy ra?” Cô nói ra nỗi sợ hãi trong nội tâm rõ ràng thêm một chút, dự tính một lần nói cho rõ ràng với hắn, như vậy về sau sẽ không phải đoán tới đoán lui nữa, khiến cô sắp trở nên tinh thần phân liệt.
Cô cho rằng bọn họ có thể khai thông. Nhưng hắn lại chỉ cảm thấy đầu đau kịch liệt, như xuyên thêm một cây đao, hơn nữa cơn tức giận đang thiêu đốt trong ngực, khiến cho hắn cảm thấy phiền chán, chỉ mong nhanh thoát ra khỏi những cảm giác làm cho người ta khó chịu này, kết thúc một ngày hỗn loạn này.
“Hôm nay anh đã vì chuyện này mà giải thích với rất nhiều người cả một ngày, đừng có ngay cả em cũng như vậy nữa được không?” Hắn bất đắc dĩ mà yêu cầu, vẻ mặt mang theo sự kiềm chế và mất hứng không hề che giấu, làm ơn cô đừng có chọn lúc này mà đối chọi gay gắt với hắn, kéo dài thêm trận oanh tạc khiến hắn kiệt sức này.
Cái gì gọi là ôm một chút hy vọng? Bị động đợi nó xảy ra? Hiện giờ hắn chỉ muốn ngủ yên một giấc, không muốn cãi nhau với một người phụ nữ đang lên cơn ghen!
“…” Cô thấy nét mặt của hắn tựa như đang trách cô vô lý, nghe lời nói của hắn khiến cô càng thêm đau lòng.
Nhưng mà đầu đang đau não thì đang căng, hắn lại coi sự trầm mặc của cô thành sự săn sóc, nên cứ đi trở về phòng ngủ, bỏ lại một mình cô sững sờ đứng tại chỗ.
Đoàn Bồi Nguyên đóng cửa lại, trong nháy mắt, nước mắt của cô cũng không tiếng động chảy xuống…
Hắn có thể tốn cả thời gian một ngày để giải thích với rất nhiều người, nhưng lại không thể bỏ ra một chút thời gian nói rõ ràng với cô sao?
Hai mắt đẫm lệ cô mơ hồ nhìn cánh cửa kia, tâm tình thê lương, vẻ mặt buồn bã.
Hắn chính là người đàn ông từng nói chính hắn đã suy nghĩ thật lâu rồi mới quyết định muốn sống thật lâu dài với cô sao?
Cô lau nước mắt, lắc đầu, cảm giác cái khe dưới đáy lòng trở nên càng sâu, càng đau.
Nếu đây là nguyên dạng của tình yêu, như vậy cô…
Không cần nữa.
[1] tú sắc khả cơm: mỹ giống như mỹ vị khiến cho người ta chảy nước miếng, hận không thể ăn vào trong bụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...