Dịch: CP88
***
Đoàn Cảnh Nghiêu nheo mắt nhìn cô không đáp, Cố Tân Tân đón lấy ánh mắt của anh ta. "Thời gian gấp gáp quá sao?"
"Có chút."
"Còn thời gian một ngày, em tin tưởng năng lực làm việc của anh rể. Hơn nữa cơ hội như vậy cũng là hiếm gặp được, lần tới không biết sẽ còn phải đợi đến lúc nào nữa."
Đoàn Cảnh Nghiêu đương nhiên cũng biết phải nắm chặt cơ hội, "Được, đêm nay."
"Em cần làm những gì?"
Thang máy sắp tới lầu một, cửa mở ra, hai người cũng không nói tiếp.
Sau khi tiến vào nhà hàng của khách sạn, Cố Tân Tân tùy ý lựa vài món, sau đó ngồi xuống bàn sát cửa sổ.
Không đến nửa phút sau Đoàn Cảnh Nghiêu cũng đi ra, đặt khay thức ăn xuống vị trí đối diện cô.
Xung quanh cũng không có người của Cận gia, mà dù có là bị gặp được thì cũng sẽ không ai thấy kỳ lạ, sẽ chỉ cho là bọn họ trùng hợp gặp nhau mà thôi, không lẽ cứ mỗi người một bàn mới là bình thường?
Cố Tân Tân xé túi trong tay, "Phòng của anh ta chỉ có em và anh ta có thẻ phòng, người khác không thể vào được. Em có thể giúp anh mở cửa."
"Đến giờ ăn trưa anh sẽ đưa cho em một thứ có thể giúp em quay lại mọi thứ trong phòng."
"Được." Cố Tân Tân không do dự đáp lại. "Anh thật sự có thể giúp em rời đi?"
"Có thể, nhưng bên phía ba mẹ em thì cần phải sắp xếp một chút."
Cố Tân Tân là trong nhất thời nghĩ đến chuyện này nên cũng chưa kịp nghĩ được nhiều như thế, hiện tại tỉ mỉ nghĩ lại, quả thật có nhiều chuyện là cô đã suy nghĩ quá đơn giản.
Ba mẹ đều có công việc của mình, cuộc sống của cô loạn thành một đoàn như thế, không lẽ cô còn muốn mang bọn họ trốn chạy cùng?
Bọn họ sẽ phải nghỉ việc, sau đó sẽ cùng cô đến một nơi xa lạ.
Công việc của Lục Uyển Huệ vẫn rất thuận lợi, Cố Đông Thăng vất vả bao lâu leo đến được vị trí này, hiện tại chỉ chờ đến lúc về hưu, sao cô có thể ép ông cứ như vậy mà từ chức được?
"Chuyện này tốt nhất là không để ba mẹ em bị liên lụy vào."
"Anh thấy có lẽ lão Cửu cũng sẽ không làm khó ba mẹ em đâu, vả lại dù anh có sắp xếp cho bọn họ thì bọn họ cũng chưa chắc chịu rời đi. Như vậy đi, anh nhất định sẽ bảo đảm cho cuộc sống hiện tại bọn họ, nếu thực sự không được nữa thì sẽ lại nghĩ cách."
Cố Tân Tân gật nhẹ đầu, cũng chỉ có thể như vậy. "Được."
Đoàn Cảnh Nghiêu nhấp một ngụm sữa bò. "Ngày hôm qua Thương Lục gặp phải chuyện như vậy, hôm nay Cận Hàn Thanh nhất định sẽ nhìn chằm chằm cô ấy không rời bước."
"Chuyện này có thể không kéo chị dâu vào không?"
Hai hàng lông mày của Đoàn Cảnh Nghiêu hơi nhếch, "Vì sao?"
"Bởi vì trong cái vòng luẩn quẩn này chị ấy là người vô tội nhất."
Đoàn Cảnh Nghiêu như có như không cong lên khóe miệng. "Đừng quên tối qua lão Cửu vì giải cứu cho cô ấy mà bỏ mặc em."
Trái tim Cố Tân Tân đã sớm bị thủng trăm ngàn lỗ, vốn cho là đã chết lặng không thể đau đớn hơn nữa, không nghĩ rằng cơn đau đó lúc này vẫn cứ còn dư lại đè ép lên lồng ngực. "Nếu như nhất định kéo chị dâu vào, sợ là chuyện này cũng không thể thành công, huống chi em cũng không muốn làm tổn thương chị ấy. Nếu thật sự phải lừa cho chị ấy vào phòng thì em sẽ không thể đồng ý."
"Tân Tân, em theo lão Cửu mấy tháng nay, vì sao lại không học được một chút mánh lới không chừa thủ đoạn nào của cậu ta vậy nhỉ?"
Cố Tân Tân cứng đờ, hơi giật giật khóe miệng. "Dù cho em có trở thành người không chừa thủ đoạn nào thì cũng sẽ không ra tay với phụ nữ."
"Đây là em đang nói anh sao?"
"Không có."
Đoàn Cảnh Nghiêu giống như cũng không để ở trong lòng. "Em biết kế hoạch ban đầu của anh đấy, nếu như không thể làm cho Thương Lục dính vào chuyện này thì mục đích của anh không thể coi là thành công được rồi."
"Chị dâu hiện tại đã thành như thế, anh hai cũng sẽ không có thời gian đối phó với anh. Em biết chuyện lần trước anh nhất định không thể nuốt trôi, cũng biết đằng sau đều là do Cận Ngụ Đình giở trò quỷ, mà lần này anh là muốn hung hăng xả cơn giận."
Bàn tay cầm cốc sữa bò của Đoàn Cảnh Nghiêu hơi run rẩy, "Vậy em thấy anh phải làm thế nào mới đúng?"
Cố Tân Tân đã sớm nghĩ được kế hoạch chu toàn, cô hạ giọng nói ra hai câu, Đoàn Cảnh Nghiêu hơi bất ngờ, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt cô, "Không nghĩ tới những câu nói này lại có thể từ miệng của em mà thốt ra."
"Anh rể thấy không được sao?"
"Không, anh cũng cảm thấy Thương Lục vô tội không nên kéo vào cuộc, cách này của em cũng có thể dùng được."
Cố Tân Tân không nói nữa, tập trung ăn bữa sáng trước mặt.
Đoàn Cảnh Nghiêu cũng không nhiều lời, uống sữa bò xong rồi đi, Cố Tân Tân không có khẩu vị, qua loa ăn cho đầy bụng rồi cũng trở về phòng.
Lúc đi vào phòng, Cận Ngụ Đình đã mặc chỉnh tề đứng đó. Anh có lẽ đang chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn thấy Cố Tân Tân bước vào, lập tức tiến lên hai bước. "Ăn xong rồi?"
"Ừ."
Cố Tân Tân còn mang theo cả máy tính và bảng vẽ điện tử đến, cô lấy nó từ trong va li ra, sau đó đặt lên bàn trà.
Anh cẩn thận chăm chú nhìn theo từng biến đổi trên khuôn mặt cô, cô càng bình tĩnh thì càng khiến người ta không có cách nào nhìn ra đầu mối, càng khiến cho Cận Ngụ Đình cảm thấy thấp thỏm hơn. Anh ngồi xuống đối diện Cố Tân Tân, cô bật máy tính, hơi giương mắt. "Không còn sớm, anh còn không đi ăn sáng đi?"
Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm cô không lên tiếng, Cố Tân Tân biết anh đang nghĩ gì. "Tôi không sao, anh không cần phải như vậy."
Cô càng nói không sao thì Cận Ngụ Đình lại càng chắc chắn có chuyện rồi.
"Nếu em thật sự không muốn ở lại đây, chúng ta lập tức về Lục Thành đi."
Cố Tân Tân hơi lắc đầu. "Có những quy củ phải tuân thủ, chúng ta không thể tùy hứng như thế."
"Chuyện tối qua, tôi không tin là em không để ý."
Ngón tay đang gõ trên bàn phím laptop dừng lại. "Để ý thì được gì đây? Chẳng lẽ cứ tiếp tục chìm đắm trong đó làm cho chính mình đau khổ? Cận Ngụ Đình, tôi cũng chỉ là ngay lúc đó cảm thấy vô cùng khó chịu mà thôi, huống hồ người đàn ông kia còn chưa làm gì được tôi."
"Em như vậy......" Cận Ngụ Đình cảm thấy lúc này không biết nói làm sao được ra cái cảm giác kỳ quái trong lòng. "Lời giải thích của tôi với em, tôi hi vọng là em nghiêm túc suy xét."
"Tôi nghe xong, cũng đã hiểu." Cố Tân Tân tiếp lời anh. "Lúc đó anh đã nghĩ là tôi ở cùng phòng với chị dâu, nên nghĩ rằng cứu Thương Lục chính là đang cứu tôi, tôi đã rõ."
"Em thật sự nghĩ như vậy sao?"
Đương nhiên là không phải!
Trong lòng Cố Tân Tân hoàn toàn không nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn nhẹ nhàng nói. "Đúng vậy, tuy là lúc bắt đầu không muốn chấp nhận, nhưng sau đó suy nghĩ kỹ lại, cảm thấy cũng là có nguyên do của nó cả."
Âm u trên mặt Cận Ngụ Đình rốt cuộc cũng tan đi được hơn nửa, anh đứng dậy sau đó ngồi xuống bên cạnh Cố Tân Tân, "Chuyện này đã qua rồi, sau này chúng ta không ai nhắc lại nữa, tôi cam đoan với em chắc chắn sẽ không có lần sau."
"Ừ, được." Cố Tân Tân miễn cưỡng cười cười.
"Tôi dẫn em đi mua đồ, thư giãn đầu óc một chút."
Cận Ngụ Đình cho rằng đưa cô ra khỏi nơi này là có thể khiến cho cô vui lên, không phải phụ nữ đều thích mua sắm sao? Lúc này tâm tình cô đang ngột ngạt, nói không chừng sau khi đi dạo một chút có thể bớt đi muộn phiền.
"Không được, tôi còn phải vẽ đã, gần đây chương mới đều quá ngắn, độc giả liên tục than thở khiến tôi cũng có chút sốt ruột."
Cận Ngụ Đình vẫn còn ngồi bên cạnh, Cố Tân Tân hơi bài xích. "Tôi ở ngay đây thôi, cũng không chạy đi đâu được. Anh đi ăn sáng đi, lát nữa còn rất nhiều việc phải làm đấy."
Người đàn ông liếc cô thêm một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ là mới đi được vài bước thì đã quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tân Tân chăm chú ngồi dưới đất vẽ tranh rốt cuộc mới thả xuống được lo lắng không tên đang âm ỉ cháy trong lòng.
Thật may quá, vừa rồi anh có lẽ là nghĩ nhiều quá thành loạn, thậm chí còn nghĩ cô sẽ cứ thế biến mất.
Mãi cho đến lúc ăn cơm Cố Tân Tân vẫn biểu hiện rất bình thản. Cô ngồi một thời gian dài nên sẽ không tránh khỏi có chút mệt mỏi, lúc ấy sẽ đứng dậy cắm nước pha trà, đói bụng thì xuống mua chút đồ ăn vặt.
Bữa trưa cũng là ăn ở khách sạn, họ hàng phía Tần gia cũng đã đến kha khá, khung cảnh cực kỳ náo nhiệt, đủ phô trương.
Người Tần gia đứng bên ngoài chào hỏi khách khứa, Tần Chi Song đứng đó không nhúc nhích, nhìn thấy Cố Tân Tân thì đến ngồi xuống cạnh cô, Cố Tân Tân hơi không được tự nhiên nhìn bà. "Mẹ."
Tần Chi Song cầm mấy chiếc bánh đặt vào tay cô. "Ăn cơm tối mẹ sẽ lấy cho con mấy cái bát chúc thọ mang về."
"Bát chúc thọ là gì ạ?"
"Là vật may mắn thôi." Tần Chi Song đặt tay mình đặt lên mu bàn tay Cố Tân Tân. "Tân Tân, con là đứa bé ngoan."
"Mẹ, sao mẹ lại tự nhiên nói thế?"
Tần Chi Song cũng không muốn nhắc lại chuyện ngày hôm qua, chỉ lo sẽ lại đụng phải vết thương lòng của Cố Tân Tân, "Mẹ rất quý con, chỉ là muốn nói cho con biết mẹ rất yêu thương con."
Cố Tân Tân không khỏi bật cười. "Mẹ, mẹ thật sự không phải lo lắng cho con đâu, con không sao, mẹ ra cùng mợ chào hỏi khách đi ạ."
"Việc tiếp khách có thiếu mẹ cũng không xảy ra chuyện được." Tần Chi Song đứng dậy cầm lấy ấm trà, "Con chắc không quen những nơi như thế này, mẹ lo con sẽ không thoải mái."
Cố Tân Tân nghe vậy, cái mũi không nhịn được đau nhức ê ẩm, "Cám ơn mẹ."
"Con cũng đã gọi một tiếng mẹ rồi mà còn khách khí như vậy làm gì."
Đến tận buổi trưa Thương Lục cũng chưa xuống, Cận Hàn Thanh cũng không xuất hiện, cả bữa sáng và trưa đều là Tần Chi Song cho người mang cơm đến tận phòng.
Trên bàn đều là người trong nhà, Cố Tân Tân nhai miếng cơm nhạt như nước ốc trong miệng, Đoàn Cảnh Nghiêu vẻ mặt bình thản ngồi đó.
Cố Tân Tân ăn hết cơm, Tần Chi Song đi theo Cận Vĩnh Nham đi chúc rượu, cô nhân cơ hội này nói với Cận Ngụ Đình. "Tôi về phòng trước đây."
"Ăn no rồi?"
"Ừ." Cận Ngụ Đình không để cho cô nói nhiều, "Tôi đưa em về."
"Không cần, ngay chỗ này là thang máy rồi."
Cận Ngụ Đình vẫn không thể yên tâm, Cố Tân Tân cầm điện thoại trên bàn. "Cũng không phải là buổi tối, mà khách sạn cũng đã tăng cường an ninh, sẽ không có chuyện gì được."
"Vậy em chú ý an toàn."
Cố Tân Tân đẩy ghế ra đứng dậy, hơi liếc Đoàn Cảnh Nghiêu một cái, đáy mắt anh ta không có một chút gợn sóng, tựa như đã quên mất chuyện hai người thương lượng kỹ càng từ sáng.
Cố Tân Tân đi ra khỏi nhà hàng, đến trước cửa thang máy, bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng sẵn.
Hai người cùng tiến vào thang máy, Cố Tân Tân vừa mới ấn số tầng, người đàn ông bên cạnh đã cúi người xuống, lúc đứng dậy đưa thứ gì đó đến trước mặt cô. "Đồ cô đánh rơi."
Cô định nói đây không phải đồ của cô, Cố Tân Tân nhớ rõ lúc xuống lầu chỉ cầm theo điện thoại di động.
Tầm mắt Cố Tân Tân rơi xuống bàn tay người đàn ông, nghĩ đến Đoàn Cảnh Nghiêu nói thời điểm là buổi trưa, hơi do dự một chút mới đưa tay ra.
Người đàn ông ấn tầng năm, thang máy nhanh chóng dứng lại, Cố Tân Tân nhìn theo anh ta bước nhanh ra ngoài.
Vừa trở lại phòng, Cố Tân Tân lập tức mở thứ trong tay ra, chỉ thấy bên trong có một dãy số, mặt sau còn có mấy hàng chữ nhỏ.
Cố Tân Tân nhớ kỹ mấy dãy số này, sau đó xé nó thành từng mảnh ném vào trong bồn cầu, xả nước.
Cô nhìn thứ đồ nhỏ xíu trong tay, trở lại phòng ngủ, sau khi nhìn quanh một vòng, tầm mắt dừng lại ở chậu hoa trên bệ cửa sổ.
Cố Tân Tân bước lên vài bước, đặt nó vào bên trong, sau đó chuyển lên tủ đầu giường.
Làm xong tất cả, Cố Tân Tân hơi căng thẳng ngồi ở mép giường, cô chỉ lo Cận Ngụ Đình bỗng nhiên quay lại, hai bàn tay cô hơi siết chặt lấy nhau, giữ lại không cho chúng run rẩy.
Nếu đã đặt quyết tâm thì cũng đừng nên suy nghĩ lung tung thêm làm gì, đối với cô mà nói, lúc này thứ không thể có nhất chính là mềm lòng.
Cố Tân Tân chống hai tay bên người, vừa rồi khi trong nhà tắm soi gương cô đã sửng sốt thật lâu, phát hiện đến cô cũng đã không nhận ra chính mình nữa rồi.
Tiều tụy như vậy nhưng vẫn phải miễn cưỡng vui cười, mỗi khi bị người ta đâm cho trọng thương, có lần nào không phải là tự chính cô liếm láp vết thương rồi lại tự mình bò lên?
Cô nhớ lại những chuyện trước đây, có lẽ cô bắt đầu động lòng với Cận Ngụ Đình chính là thời điểm anh chạy tới cứu cô ra từ trong bể nước sắp đầy đó?
Nhưng như vậy thì đã sao? Cố Tân Tân hiểu rõ như soi gương, lần đó là bởi vì không có Thương Lục để anh lựa chọn, nên anh mới có thể tìm đến cô ngay lập tức như vậy.
Cả một buổi chiều, Cố Tân Tân như điên loạn mà vẽ ra đủ thứ tình tiết, từng cái từng cái tiếp nối nhau đi ra.
Cơn giận trong lòng này không có cách nào tiêu tán, cô cũng chỉ có thể ra tay với Cận Ngụ Đình trong tranh, thảm không kể xiết, cơ hồ là bị giày vò cho chỉ còn nửa cái mạng.
Cận Ngụ Đình mở cửa đi vào, Cố Tân Tân vừa mới vẽ xong một tình tiết. Anh đi đến trước ghế sô pha, khom lưng đưa tay về phía cô.
Cố Tân Tân nhìn thấy trong lòng bàn tay anh có một con chuồn chuồn tre, "Cái gì đây?"
"Vừa rồi thấy có một đứa nhỏ cầm nó chơi, thấy có vẻ vui nên tôi mua lại của nhóc ấy mang về cho em đấy."
Cố Tân Tân không nhận, "Tôi không thích thứ này."
"Thứ này được làm bằng tre, những lúc em vẽ có thể đặt ở bên cạnh."
Cố Tân Tân liếc một cái, đưa tay cầm lấy, thầm nghĩ anh không còn cái cớ nào hợp lý hơn nữa sao, lúc đang vẽ ai lại đi đặt chuồn chuồn tre bên cạnh làm gì? Để tinh thần tỉnh táo sao?
Cận Ngụ Đình ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn chăm chú hình ảnh trên bảng vẽ.
Cô vừa mới kết thúc một tình tiết, đang vẽ một trang mới. Cận Ngụ Đình ngồi bên cạnh tìm đề tài nói, "Những thứ này đều là em tự nghĩ ra hay là từng gặp qua ở đâu?"
"Mấy thứ là tự nghĩ ra, đôi khi là tìm tranh ảnh trên mạng sau đó tưởng tượng vẽ ra."
"Sau này muốn vẽ cái gì thì nói ra để tôi mang em đi, chỉ nhìn tranh ảnh không thôi sẽ không đầy đủ."
Cố Tân Tân hơi gật đầu. "Được."
Anh ngồi đó, cô dừng lại động tác nhìn anh, "Anh không qua nhà ông ngoại sao?"
"Chiều sẽ qua, hiện tại muốn ngủ một chút."
"Được."
Cận Ngụ Đình thấy Cố Tân Tân không muốn nhiều lời với anh thì đứng dậy cởi áo khoác ra, sau đó cẩn thận nhìn Cố Tân Tân. "Em dùng ghế sô pha rồi, vậy tôi có thể ngủ trên giường chứ?"
"Tùy anh."
Vừa nghe được lời đó, Cận Ngụ Đình lập tức đi qua, nằm xuống.
Cố Tân Tân lúc này khoanh chân ngồi trên tấm thảm trước bàn trà, lấy đâu ra mà chiếm lấy ghế sô pha chứ, nhưng cô cũng chẳng có hơi sức đâu đi tranh luận với anh, anh muốn nằm giường thì cứ cho anh nằm đi.
Kỳ thực dù là đã nằm trên giường nhưng Cận Ngụ Đình vẫn không thể ngủ được, sau một lúc mở mắt ra, nhìn thấy Cố Tân Tân nằm nhoài trên ghế sô pha giống như đã ngủ thiếp đi.
Cận Ngụ Đình vén chăn lên đi xuống, tiếng bước chân giảm xuống nhẹ nhàng nhất có thể. Anh đi đến bên người Cố Tân Tân, khom lưng định bế cô lên.
Nhưng tay chỉ vừa mới động vào cô, Cố Tân Tân đã mở mắt ra, hơi lùi người sang bên cạnh, bàn tay Cận Ngụ Đình lập tức dừng lại trong không trung, "Đừng ngồi trên đất ngủ, tôi bế em lên giường."
"Không cần," Cố Tân Tân xoa xoa mặt mình, "Vừa ngủ một giấc ngắn, hiện tại đã có tinh thần trở lại rồi."
"Tối nay có lẽ sẽ phải thức đến rất khuya, nhân bây giờ rảnh rỗi nghỉ ngơi một chút đi."
Cố Tân Tân không đứng dậy, "Hai ngày nay tôi còn có mục được đề cử, thật sự không có thời gian rảnh."
Cận Ngụ Đình không có cách nào bắt ép cô, đành phải từ bỏ.
Tới tận khi bữa tiệc sắp bắt đầu Cố Tân Tân mới đứng dậy, cô ngồi lâu đến mức hai chân tê rần, sau khi từ trong phòng tắm đi ra, quần áo cũng không thay, trực tiếp cầm điện thoại theo Cận Ngụ Đình ra ngoài.
So với ban ngày thì sự phô trương của buổi tối lại càng lớn hơn nhiều, Cố Tân Tân nhìn trong phòng khách khứa tấp nập, do dự một chút cũng bước vào khung cảnh đầy xa lạ và giả tạo ấy. Tần Chi Song dẫn cô đi giới thiệu cho vài người họ hàng xa, bọn họ đưa tay ra, trên mặt đầy ý cười, thái độ cũng là một mực khúm núm.
Nhưng ánh mắt của bọn họ không lừa được Cố Tân Tân, cô có thể rõ ràng nhìn được loại ánh mắt đó còn mang theo thăm dò quét một lượt từ đầu đến chân cô, đại khái là quần áo cô mặc, giày cô đi có phải là hàng hiệu xa xỉ hay không có lẽ đều bị bọn họ trong giây phút nhìn ra rồi.
Cố Tân Tân cực kỳ không thoải mái với cái cảm giác đó, Tần Chi Song cũng nhìn ra, bèn kéo cô về bàn của họ ngồi xuống. "Tân Tân, con ngồi xuống trước đi, lát nữa ăn cơm thì ngồi luôn đây ăn là được, không cần phải đi chúc rượu."
"Cám ơn mẹ."
Cận Hàn Thanh và Thương Lục cũng đã đến, ngồi xuống chung một bàn với Cố Tân Tân.
Tiệc mừng thọ còn chưa chính thức bắt đầu, Cố Tân Tân nghĩ đến chuyện lát nữa cần làm một lượt, lòng bàn tay không khỏi rỉ ra một tầng mồ hôi.
"Tân Tân." Cận Hàn Thanh ngồi đối diện thình lình mở miệng, Cố Tân Tân bị dọa cho giật thót tim, hơi nhấc mí mắt lên.
"Chuyện tối qua, cám ơn em."
Cố Tân Tân không kịp phản ứng, cô nhìn Thương Lục một cái, lúc này mới hoàn hồn, "Anh hai không cần phải khách khí, đều là người một nhà."
"Anh biết người kêu cứu là em, cũng là em chạy đến kéo Thương Lục lại. Nếu không nhờ có em gây ra động tĩnh lớn như vậy, sợ là bọn anh cũng sẽ không biết Thương Lục ở phòng nào."
Cổ họng Cố Tân Tân hơi chuyển động, "Lúc đó em không nghĩ được nhiều như thế, chỉ là không muốn bọn họ làm tổn thương chị dâu."
"Chuyện này anh sẽ nhớ thật kỹ, chờ đến sau khi Thương Lục hồi phục lại, cô ấy cũng sẽ nhớ đến ơn này của em."
Cố Tân Tân không nói nữa, Thương Lục đứng dậy, cầm đĩa bánh kẹo đưa cho Cố Tân Tân.
Cô hơi ngốc ra, sau đó mới nhớ đến nhận lấy. "Cám ơn chị dâu."
Sau khi khai tiệc, người trong bàn đều tìm chỗ của mình ngồi xuống, Cố Tân Tân chậm chạp nhai salad trong miệng, cô mất tập trung, cơ hồ như đã nhai nát thức ăn trong miệng từ lâu.
Cận Ngụ Đình thấy thế, cầm đũa gắp cho Cố Tân Tân không ít món cô thích. Cố Tân Tân liếc nhìn, lúc nâng mắt lên, lại đụng phải ánh mắt thâm thúy của Đoàn Cảnh Nghiêu đang nhìn cô và Cận Ngụ Đình.
Hẳn là anh ta sợ cô trong lúc mấu chốt sẽ đổi ý đi, Cố Tân Tân hơi cong môi, tập trung ăn đồ ăn trong bát.
Trong bữa tiệc cũng có không ít người đến chúc rượu, có những người ngày thường chẳng chạm mặt nhau lấy một lần, nhưng lúc này đều có thể chưng ra cái bản mặt thân thân thiết thiết.
Sức khỏe Cận Vĩnh Nham không tốt nên không thể uống nhiều rượu, mục tiêu của bọn họ theo lẽ tự nhiên liền tập trung trên mấy người hậu bối.
Cận Ngụ Đình chặn lại rượu của Cố Tân Tân, Cận Hàn Thanh cũng rất tự nhiên mà che chở cho Thương Lục, chỉ có Cận Duệ Ngôn là tự mình đứng dậy chúc rượu.
Thường xuyên qua qua lại lại như vậy, Cận Ngụ Đình cũng uống vào không ít. Tần Chi Song ngồi một bên lo lắng nói. "Uống ít thôi."
"Không sao."
Bữa tối kết thúc đã là chín giờ, một vài bàn cũng đã có người rời đi.
Tần Chi Song để cho bọn họ về phòng trước, nói chuyện còn lại giao cho bà là được rồi.
Trên đường trở về, bước đi của Cận Ngụ Đình có chút xiêu vẹo, anh đi đến bên giường, cả người lập tức đổ xuống.
"Anh đi tắm trước đi."
Cận Ngụ Đình nằm đó không nhúc nhích. "Lát nữa đi."
"Lát nữa trên giường toàn mùi rượu, tôi không ngủ được."
Cận Ngụ Đình nghe vậy, chật vật một chút rồi đứng dậy. Anh cởi áo khoác, tháo đồng hồ ném lên tủ đầu giường, thuận tay cũng ném điện thoại ra. Cố Tân Tân nhìn theo anh bước vào phòng tắm, cánh cửa vừa đóng, cô liền đi qua cầm lấy điện thoại của Cận Ngụ Đình.
Màn hình có khóa, cô nhập vào một dãy số, quả nhiên thuận lợi mở được.
Cô run rẩy mở wechat, vào mục thêm bạn, nhập một dãy số sau đó gửi đi.
Cơ hồ là ngay sau đó bên kia liền chấp nhận.
Cô nóng vội liên tục nhìn về phía phòng tắm, chỉ lo giữa chừng Cận Ngụ Đình lại đi ra, mãi đến khi người đàn ông bên trong mở vòi hoa sen, tiếng nước truyền ra thì cô mới hơi buông lỏng.
Đối phương gửi đến một cái icon, sau đó lại hỏi. "Khi nào em có thể qua?"
"Bây giờ."
"Căn phòng anh đang ở sao?"
"Ừ."
Cố Tân Tân đã chỉnh điện thoại qua chế độ yên lặng, lại dùng ngữ khí của Cận Ngụ Đình nói với người phụ nữ kia vài câu.
Xong việc cô nhanh chóng đặt điện thoại xuống, bước chân vội vã đi tới chỗ đặt chiếc va li, nhét máy tính và bảng vẽ trên bàn trà vào trong.
Tất cả chuẩn bị thỏa đáng, Cố Tân Tân vừa muốn quay về nhìn điện thoại của Cận Ngụ Đình, không ngờ tới anh lại đột nhiên mở cửa phòng tắm.
Cố Tân Tân đứng bên giường không nhúc nhích, cô không ngừng quét mắt qua điện thoại đặt trên giường, chỉ lo lúc này nó báo có tin nhắn đến.
"Anh tắm xong rồi sao?"
"Không phải." Cận Ngụ Đình đi dép lê ra. "Em có mang theo dầu gội đầu không?"
"Không." Cố Tân Tân theo bản năng chắn trước tủ đầu giường. "Không phải trong phòng tắm có sao?"
"Quen dùng đồ ở nhà rồi."
Cố Tân Tân bó tay hết cách, cô thật sự đang căng thẳng muốn chết, nhìn Cận Ngụ Đình một lượt, anh đi ra chỉ dùng một cái khăn tắm tùy tiện quấn quanh thắt lưng, Cố Tân Tân vội vàng mở miệng. "Không sợ lạnh sao, đồ của khách sạn cũng không tệ, anh miễn cưỡng dùng một lần đi."
"Ừ."
Cố Tân Tân quay đầu tắt đèn, Cận Ngụ Đình đi tới cửa, quay đầu lại nhìn.
Cô hơi xoa xoa khóe mắt. "Mắt đau, ánh sáng chói quá có chút đau nhức."
"Lát nữa nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừ."
Cận Ngụ Đình quay lại phòng tắm, tiếng đóng cửa vừa truyền vào trong tai, cô lập tức xoay người cầm lấy điện thoại của Cận Ngụ Đình, người phụ nữ kia đã nhắn lại.
"Em đến rồi."
Cố Tân Tân trả lại điện thoại về chỗ cũ, rón rén đi đến ghế sô pha.
Cô không dám cứ thế mà kéo va li đi, đành phải xách lên rồi thả nhẹ bước chân đi về phía cửa. Cố Tân Tân cẩn thận từng li từng tí mở cửa ra, qua khe hở nhìn thấy có một cô gái đứng ở bên ngoài.
***
Bát Bát: Bình chọn hố tiếp theo của CP88 đã chính thức bắt đầu nhé mn.
Mn truy cập vào đường link để bình chọn nè.
Người theo dõi trên wattpad thì như cũ nhé, vào hồ sơ @newwloser88 ~~> cuộc hội thoại để lấy link.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...