Dịch: CP88
***
Phóng viên đi theo phía sau Đoàn Cảnh Nghiêu và Cận Ngụ Đình, sau hôm nay trên ti vi nhất định sẽ truyền ra hình ảnh hai người ở chung hòa thuận, nói nói cười cười.
Đi cùng Đoàn Cảnh Nghiêu có tài xế và thư ký của anh ta, xe chở vật tư của Đoàn gia và Cận gia chiều nay mới đến, dù sao cũng có phóng viên ở đây, nên tin tức cũng sẽ được phát ở Lục Thành cho đến hết ngày.
Hôm nay Cận Ngụ Đình và Đoàn Cảnh Nghiêu là nhân vật chính. Cố Tân Tân thật sự không thích cảnh tượng này, Cận Ngụ Đình gọi cô đi qua, cô đứng chôn chân tại chỗ không chịu tiến lên.
Nhân lúc nghỉ ngơi, Cận Ngụ Đình đi đến bên cạnh người Cố Tân Tân. "Em không quen thuộc với nơi này, theo sát tôi."
"Tôi không thích giả mù sa mưa dưới ống kính."
Cận Ngụ Đình đưa tay ôm bả vai của cô, bàn tay hơi dùng lực. "Thế nào gọi là giả mù sa mưa?"
"Ví dụ như hiện tại đó, giả bộ vợ chồng ân ái, ra vẻ phu thê tình thâm."
Hai người đứng ở giữa sân trường, phía sau là lá cờ đỏ phất phơ tung bay, cách đó không xa có non xanh nước biếc làm phông nền. Khóe miệng cong cong của Cố Tân Tân vẫn cứng đơ như vậy, sau đó không chút biến sắc từ trong lồng ngực của anh chui ra. "Tôi chỉ muốn đi loanh quanh một chút, ngay trong trường thôi nên nhất định sẽ không lạc. Anh với anh rể có việc thì cứ làm, không cần phải để ý đến tôi."
Cô không thích đối mặt với ống kính nên anh cũng không miễn cưỡng nữa, dù sao chính Cận Ngụ Đình cũng rất ác cảm với việc này.
Nhưng anh và Cố Tân Tân không giống nhau, anh sinh ra là người Cận gia nên buộc phải quen thuộc. Hơn nữa Cận Duệ Ngôn càng đứng lên vị trí cao thì Cận Ngụ Đình và Cận Hàn Thanh lại càng phải đối mặt với nhiều giả tạo hơn, nhưng ít nhất thì bọn họ cũng đã sớm được tôi luyện thành mình đồng da sắt không gì có thể xuyên thủng.
Cố Tân Tân đi đến sân thể dục của trường học, thi thoảng sẽ có túm năm tụm ba học sinh chơi với nhau, có nhóm chơi ném túi cát, cũng có nhóm học sinh đá bóng. Nơi này quả thật không giống với những sân thể dục ở những trường học trong thành bốn phía đều có khán đài, Cố Tân Tân ngồi xuống bãi cỏ, nhìn thấy bên cạnh có một bé gái đang ăn gì đó.
Cô tò mò liếc nhìn, thấy cô bé kia xanh xao vàng vọt, tóc thưa thớt, quần áo trên người có thể tính là sạch sẽ, chỉ là hơi nhỏ và gầy.
"Không phải vừa ăn xong cơm trưa sao? Sao lại......." Cố Tân Tân nhìn kỹ thứ trong tay cô bé, "Sao lại ngồi đây ăn khoai?"
"Cái đó em bọc cất đi rồi."
"Vì sao?"
Cô bé quay về phía cô khẽ cười, "Thức ăn hôm nay thật ngon, em muốn mang về cho em gái với bà nội ăn."
"Vậy còn em thì sao?"
"Hiên tại trường học tài trợ cho chúng em một bữa cơm trưa, tuy là bình thường ăn không tốt như vậy nhưng mà so với ở nhà thật sự là tốt hơn rất nhiều, ngày mai em có thể ăn bù mà."
Cố Tân Tân biết những chuyện như vậy cũng không có gì mới lạ, trước đây cô từng xem《 Kế hoạch hoán đổi》(*), dù là một người ưu tú đến mức nào thì ít nhiều cũng sẽ gặp phải rất nhiều bất đồng trong sinh hoạt. Thế nhưng hiện tại cô và cô bé này ngồi với nhau, nghe một đứa bé non nớt như vậy nói ra câu như thế vẫn khiến cho lòng Cố Tân Tân chấn động mạnh.
(*) tên tiếng anh là X-change, trong chương trình khách mời sẽ hoán đổi cuộc sống sinh hoạt cho nhau
"Ba mẹ em đâu?"
"Đi xa làm việc kiếm tiền ạ."
"Bao lâu mới trở về một lần?"
Động tác nhai đồ ăn trong miệng cô bé dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm Cố Tân Tân. Dường như câu hỏi này đã chạm phải điểm nhạy cảm của cô bé, Cố Tân Tân thấy cô bé ấy khó khăn mở miệng nói với cô. "Ăn Tết mới về."
Cố Tân Tân không đành lòng hỏi tiếp, "Khoai tây..... Ăn như vậy không ngon."
"Nhưng cũng có thể lấp đầy bụng."
Cổ họng hơi lăn, một câu nói này đâm vào tim khiến cho cô nửa ngày không thể hoàn hồn lại. Cô mở túi xách của mình, hối hận vì ngày hôm nay đã không mang theo nhiều đồ ăn đến đây. May là trong túi còn có mấy thỏi socola và đồ ăn vặt, Cố Tân Tân lấy toàn bộ bỏ vào trong lòng cô bé.
Cô bé đó trước giờ chưa từng thấy mấy thứ đồ ăn như vậy, tò mò nhìn chằm chằm trên tay, nhìn chăm chú nửa ngày rốt cuộc cũng nhớ ra nhét vào trong túi. "Cám ơn chị."
"Nhanh ăn đi."
"Về nhà rồi sẽ ăn," Cô bé cầm một viên kẹo trong tay, nói với Cố Tân Tân, "Bạn thân nhất của em hôm qua cũng cho em, còn nói trong nhà cậu ấy có rất nhiều."
"Thích nhỉ, ba mẹ em ấy mua cho sao?"
"Không phải," cô bé ấy lắc đầu, đối với cô không một chút phòng bị, "Cậu ấy không nói cho em biết, cậu ấy không có ba, mẹ cũng bỏ đi rồi. Nhưng có một người cho cậu ấy rất nhiều đồ ăn ngon, hôm đó cậu ấy từ trong phòng của mình lén nhìn ra còn thấy người đó cho ông nội cậu ấy rất nhiều tiền."
Nói không chừng là vì có người muốn giúp đỡ đi?
Nhưng dù là giúp đỡ, quá trình này nghe cũng thật sự kì quái.
"Hôm nay cậu ấy rất lo lắng, nói sợ sẽ không hoàn thành tốt nhiệm vụ, cậu ấy hơi sợ không dám đi......"
Là ý gì? Cố Tân Tân cúi người, nhìn chằm chằm cô bé. "Làm gì không tốt cơ?"
"Cậu ấy cũng không nói rõ, nhưng hôm nay cậu ấy sẽ mang hoa lên tặng người quyên góp."
Cố Tân Tân lập tức nghĩ đến Cận Ngụ Đình, lại nghĩ những cái máy quay phim kia nhất định cũng sẽ có truyền hình trực tiếp. Chẳng lẽ.......
Cố Tân Tân nhìn đồng hồ, sắp không còn kịp, cô lo lắng hỏi cô bé ấy. "Bạn em đâu?"
"Cậu ấy là Sử Phương Phương, ở bên đó." Cố Tân Tân nhìn theo hướng chỉ của cô bé, thấy một bóng người mặc đồng phục học sinh ngồi ở trên bãi cỏ, quanh người cỏ dại rậm rạp, nếu như không nhìn kỹ thì sẽ không thể thấy được cô bé ấy.
Cố Tân Tân vội vàng đứng dậy đi tới, cách chỗ cô bé ấy ngồi không xa chính là dãy phòng học, dãy phòng học và sân thể dục cách nhau một hàng cây cao hơn đầu người.
Cô ngồi xuống đối diện Phương Phương, cô bé ngẩng đầu nhìn cô, "Chị là?"
"Lát nữa em sẽ lên khán đài tặng hoa à?"
Cô bé hơi chột dạ, chuyển ánh mắt sang hướng khác, "Vâng."
"Hôm nay có rất nhiều người của đài truyền hình đến đó, ở nhà em có TV không? Đến lúc đó người trong thôn đều có thể nhìn thấy em......"
Cô bé ôm đầu gối, mọi biểu cảm trên mặt đều lộ ra, hoàn toàn không qua được con mắt của Cố Tân Tân.
Cận Ngụ Đình tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Cố Tân Tân đâu, bước chân anh gấp gáp đi đến sân thể dục. Đúng lúc này Cố Tân Tân đứng dậy, giống như là vừa mới nói chuyện với một cô bé. Cận Ngụ Đình gọi cô, Cố Tân Tân nghe thấy thì vội vàng cầm lấy túi xách đi về phía anh.
Cận Ngụ Đình hơi liếc nhìn cô bé kia.
"Sao em lại ở đây?"
"Không có gì, chỉ là muốn tìm hiểu sinh hoạt ngày thường của bọn trẻ một chút."
"Nửa giờ nữa nghi thức quyên tặng cũng bắt đầu rồi."
Cố Tân Tân yên lặng đi bên cạnh Cận Ngụ Đình, bọn họ tiến vào phòng làm việc của hiệu trưởng, Đoàn Cảnh Nghiêu cũng ở sẵn đó, lúc này đang nói chuyện với hiệu trưởng, "Xe vật tư đã đến, mỗi phòng học đều sẽ có máy tính mà máy chiếu, còn có thức ăn cho bọn nhỏ, tôi hi vọng có thể tiếp tục duy trì tiêu chuẩn khẩu phần ăn như trưa nay. Nguyên liệu cung cấp cho nhà ăn đều không cần mọi người phải bận tâm, có vấn đề gì phát sinh có thể trực tiếp liên hệ với thư ký của tôi."
"Được, được," hiệu trưởng liên tục gật đầu, "Thật sự cám ơn."
Cố Tân Tân nhìn thấy trước mặt bọn họ còn bày hai bản liệt kê chi tiết các khoản chi phí, phía trên còn ghi tên một ngân hàng nào đó, nơi người thanh toán ghi tên của công ty Cận Ngụ Đình và Đoàn Cảnh Nghiêu. Thứ này vừa nhìn đã biết là dùng để làm màu, Cố Tân Tân không biết phải treo vẻ mặt gì lên cho phải, cô hơi kéo cánh tay áo của Cận Ngụ Đình. "Lát nữa lên khán đài tôi không đi đâu."
"Vì sao?"
"Phóng viên chủ yếu là muốn quay anh với anh rể, tôi không muốn lên đó tham gia diễn hài."
Cận Ngụ Đình kéo tay cô ngồi xuống, "Ý định ban đầu của tôi là để cho em lên, tôi không đi."
"Tôi mới không cần." Cố Tân Tân cũng là người thích tự do buông thả, chuyện như vậy cô làm không được."Miệng tôi rất vụng về, việc này ngay cả chị cả cũng có liên quan nên hẳn là rất quan trọng. Anh để tôi đi lên, tôi sợ là mình sẽ không kìm lòng được mà phá hỏng một màn này đấy."
"Em dám."
"Trả thù anh không thể sao? Tôi nói được làm được."
Tầm mắt của Cận Ngụ Đình do dự trên khuôn mặt nhỏ của cô thật lâu, quên đi, anh cũng không dám mạo hiểm như vậy. Rất nhiều lúc Cố Tân Tân bất chấp cả lẽ thường, mà hiện tại oán khí trong lòng cô sợ là cũng chưa tiêu, nói không chừng là đang lo không có cơ hội phát tiết đây.
Việc này nếu thật bị hủy, Cận Duệ Ngôn nhất định sẽ lột da anh.
Bên cạnh lễ đài kéo cờ có một sân bê tông, sáng sớm trường học đã cho bố trí xong nơi đó. Lúc này Cố Tân Tân ngồi giữa đám người, nhìn các loại thiết bị thu hình thu thanh đã sẵn sàng vào vị trí, học sinh mang khăn quàng đỏ ôm hoa tươi trong tay, xếp thành hàng chuẩn bị lên lễ đài.
Cận Ngụ Đình và Đoàn Cảnh Nghiêu đứng chung một chỗ, nhìn thế nào cũng thấy được vẻ tài năng xuất chúng hơn người, hơn nữa còn đều mang cái dáng vẻ trời sinh lạnh lung cấm người khác tiếp cận.
Sau khi hiệu trưởng dõng dạc đọc xong một bài phát biểu thì đến màn nhận tiền quyên góp từ hai người bọn họ, truyền thông ở phía dưới liên tục chụp lại.
Sau đó những đại diện học sinh cầm hoa đi lên khan đài, Cố Tân Tân nhìn thấy Phương Phương đứng ở phía sau cũng theo đoàn người đi lên.
Vóc dáng thon dài của Đoàn Cảnh Nghiêu hơi cúi xuống nhận lấy bó hoa từ trong tay Phương Phương, những bó hoa này là hái từ đỉnh núi bên cạnh rồi được cắt tỉa gọn gàng, sau đó lại được thầy cô giáo nơi này gói lại. Sử Phương Phương liếc nhìn người đàn ông trước mặt, cúi chào anh ta, lúc xoay người định rời đi thì nhìn thấy Cố Tân Tân trong đám người.
Khi một loạt các thủ tục đó kết thúc thì cũng đã không còn sớm. Nơi này cách Lục Thành rất xa nên cả Cận Ngụ Đình và Đoàn Cảnh Nghiêu đều uyển chuyển từ chối lời mời ở lại ăn tối của hiệu trưởng.
Trên đường trở về, bởi vì là đường núi nên xe lái với tốc độ rất chậm, hai chiếc xe một trước một sau nối đuôi nhau mà đi.
Đoàn Cảnh Nghiêu ngồi hàng ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, thư ký bên cạnh nhẹ giọng nói, "Hôm nay thật ra tôi đã được chứng kiến một màn khá thú vị."
"Nói thử nghe coi."
"Ngài là người hiểu rõ Cận thị trưởng nhất, vậy nên ngài nói hôm nay sẽ không có sóng êm biển lặng, quả nhiên là đều nằm trong dự liệu của ngài." Thứ ký nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở sân thể dục, "Mấy ngày trước có người đã đến trước một bước tìm người nhà của một học sinh được sắp xếp lên tặng hoa, cho rất nhiều đồ và tiền."
Lúc đó thư ký đứng phía sau hàng cây rậm rạp, Đoàn Cảnh Nghiêu làm việc vốn rất cẩn thận, đặc biệt là hôm nay có phóng viên nhà báo ở đây nên anh ta nhất định phải đảm bảo không có bất kỳ một sơ hở nào.
Cố Tân Tân lúc đầu vẫn cho là chuyện này liên quan đến Cận Ngụ Đình, nhất định không nghĩ tới thật ra người bị liên lụy lại là Đoàn Cảnh Nghiêu.
"Em có biết vì sao người tìm đến kia lại muốn em lên đó làm náo loạn lên không?"
Cô bé đó u u mê mê gật đầu, sau đó lại lắc.
"Người đó đã nói gì với em?"
Cô bé có chút sợ sệt, không dám nói tiếp, Cố Tân Tân thấy không còn bao nhiêu thời gian nữa, vừa đe dọa vừa dụ dỗ. "Nếu như em thật sự náo loạn thì thầy cô giáo sẽ nghĩ như thế nào? Còn những bạn học, người thân, bạn bè, cả các chú đã bỏ rất nhiều tiền cho nhà trường nữa, chuyện xấu như vậy bị truyền lên ti vi, bọn họ nhất định sẽ rất tức giận."
"Là ông nội bảo em chạy lên khán đài nói chú kia là người xấu, nói chú ấy vốn dĩ hứa sẽ tài trợ tiền cho em đi học tiếp nhưng lại không thấy đâu, còn phải nói ông nội em bệnh nên bị chú ấy khinh thường. Bọn họ cho ông nội rất nhiều tiền, nói chỉ cần em đồng ý thì sau này có thể giúp em học xong đại học......"
Cô bé kia có rất nhiều thứ cũng chưa hiểu rõ là gì, nhưng cô bé ấy biết đại học có ý nghĩ với mình như thế nào.
Cố Tân Tân không ngờ thủ đoạn của bọn họ lại hung ác đến thế, nếu như ở ngay trước mặt nói lừa gạt tiền quyên tặng thì dù có không phải là sự thực đi chăng nữa, xô nước bẩn này một khi đã giội lên thì sau này dù có làm thêm 100 lần từ thiện nữa cũng không thể tẩy trắng đi được.
"Ông nội em có nói em phải tìm chú nào không?"
"Có, ông miêu tả chú kia hôm nay sẽ mặc một cái áo khoác dài màu đen, bên trong còn có một cái áo vest khác màu với áo bên ngoài."
Cố Tân Tân nghĩ một hồi, nhận ra đó là Đoàn Cảnh Nghiêu.
Lúc anh ta xuống xe cô nhìn rất rõ ràng, người đàn ông đó mặc một chiếc áo bành tô dài màu đen, bên trong là bộ âu phục may thủ công màu xám bạc, màu sắc lạnh lẽo, cũng rất uy phong bức người.
Mà Cận Ngụ Đình hôm nay chỉ mặc một bộ âu phục màu đen, vậy nên không thể nào là anh được.
Cố Tân Tân cau mày, không muốn cuốn vào vòng phân tranh của bọn họ. Vốn dĩ cô muốn đứng dậy rời đi, nhưng ngẫm lại sau này không biết chừng cô và Đoàn Cảnh Nghiêu còn có qua lại.
Bên trong xe, người đàn ông nghe xong những lời này thì hơi khép lại mi mắt, "Vì thế nên công lao lớn nhất vẫn là của cô ấy rồi."
"Cửu phu nhân rất biết nói chuyện, hơn nữa cô bé kia cũng còn nhỏ tuổi nên chịu không nổi mấy lời dọa dẫm. Tôi nghe thấy Cửu phu nhân nói nếu như cô bé ấy mà gây chuyện thì ngài chắc chắn sẽ không buông tha cho người nhà cô bé; còn nói những người kia cũng đã cho tiền rồi, bọn họ không thiếu tiền nên sẽ không đòi lại ông nội của cô bé đâu; nói sẽ để cho cô bé kia lên tặng hoa, nhưng lúc đó nhất định không được có ý đồ khác."
Đoàn Cảnh Nghiêu hơi nhếch khóe miệng. "May là cô bé kia dễ bị lừa, nếu như đổi lại là một người khôn khéo thì hôm nay đúng là sẽ có chút chuyện phiền phức rồi."
Thư ký tiếp lời, "Đúng vậy đó, chỉ là có một vấn đề này. Vì sao ông nội của cô bé đó lại biết hôm nay ngài mặc cái gì? Lại có thể biết chính xác đến như vậy?"
Người đàn ông nghe xong lời này thì con mắt thâm thúy rơi về phía xa xa, gương mặt tuấn tú chìm trong âm u, cắn chặt hàm răng, "Bộ quần áo này hôm nay là cô ấy tự tay phối cho tôi, vậy mà tôi còn thắc mắc vì sao hôm nay cô ấy lại đột nhiên tử tế như vậy. Hóa ra là chồn cáo chúc tết gà(*). Tôi sớm phải nghi ngờ tới, thật sự không ngờ được cô ấy lại sẽ hại tôi bằng cách này."
(*) giả vờ thiện lương để thực hiện mưu đồ gì đó
Đoàn Cảnh Nghiêu lắc đầu, bàn tay hơi thả ra gõ nhẹ lên cửa sổ, "Sau này tôi nhất định phải ghi nhớ kỹ từng giây từng phút, lúc cô ấy ôn nhu chính là giấu đao trong bụng(*), giấu châm trong bông(**), Cận Duệ Ngôn ơi Cận Duệ Ngôn, em cứ luôn muốn đấu với tôi mọi lúc mọi nơi, cần gì phải thế chứ?"
(*) bề ngoài biểu hiện tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác
(**) bề ngoài mềm mỏng, trong lòng nham hiểm
"Nhưng dù sao ngài cũng là chồng của Cận thị trưởng, nếu như danh dự ngài bị giảm sút thì không phải là cũng không có lợi gì cho Cận thị trưởng hay sao?"
"Không phải là cô ấy cũng đã mang Cận gia đến rồi đó sao?" Đoàn Cảnh Nghiêu biết được trong lòng Cận Duệ Ngôn đang tính toán cái gì. "Một cước này của cô ấy nếu như có thể đá cho tôi không gượng dậy nổi thì cô ấy vẫn còn có Cận gia chống đỡ. Ở bên ngoài cô ấy rũ bỏ mọi quan hệ với Cận gia đều không phải là nghĩ tới một ngày sẽ có thể làm hại tôi không bò lên được nữa sau đó đá tôi ra ngoài hay sao? Nói không chừng, cô ấy còn có thể mang thêm về cái danh đẹp đẽ vì đại nghĩa diệt thân ấy chứ."
Thư ký không nói lời nào, chuyện của hai người bọn họ người khác cũng không cần biết quá nhiều.
Ánh mắt Đoàn Cảnh Nghiêu xuyên qua gương chiếu hậu nhìn chằm chằm về chiếc xe phía sau. Hôm nay Cố Tân Tân giúp anh ta như vậy xem ra là cũng tự giữ lại cho mình một đường lui. Tuy là hôm nay anh ta thoát khỏi cái phiền phức này đối với cô mà nói cũng không có chỗ lợi lộc nào. nhưng nếu như anh ta vẫn còn đủ mạnh, thì sau này khi cô cần một người hợp tác anh ta mới còn đủ khả năng giúp cô.
Trở lại Lục Thành đã là rất muộn, Đoàn Cảnh Nghiêu mở mắt ra, đáy mắt có mấy phần mệt mỏi.
Người giúp việc có để lại cơm cho anh ta, mà cũng chỉ có một thím giúp việc lớn tuổi chăm sóc cho anh ta mười mấy năm đang bận rộn trong phòng bếp.
Nhiều khi Đoàn Cảnh Nghiêu cảm thấy nơi này không giống như là một ngôi nhà. Mỗi một câu nói hay hành động của anh Cận Duệ Ngôn đều chưa bao giờ quan tâm, dù cho anh ta có khuya như vậy mới trở về, cô ấy có nghe được động tĩnh thì cũng sẽ không chịu xuống lầu liếc anh ta một cái.
"Đoàn tiên sinh, canh nguội rồi, để tôi đi hâm lại cho ngài."
"Không cần, tôi chỉ tùy tiện ăn một chút thôi."
Nhưng thím giúp việc đã bê bát canh mang vào trong nhà bếp. "Một phút thôi, ngài cứ ăn trước đi."
Ánh đèn chiếu nửa cái bóng của người đàn ông lan ra đến phòng khách, khiến cho cái bóng đó càng trở nên cô độc. Thím giúp việc mang canh đã hâm nóng bưng lên bàn, Đoàn Cảnh Nghiêu hơi liếc bà ấy một cái. "Thím đi ngủ trước đi."
"Không sao, ngài mau ăn đi."
Hôm nay đều là ngồi trên xe đi đường nên thật sự tiêu hao rất lớn tinh lực. Đoàn Cảnh Nghiêu ăn xong thì đi lên lầu.
Anh ta đẩy cửa phòng ngủ đi vào, bên trong phòng không bật đèn, mà anh ta cũng đã sớm quen. Đoàn Cảnh Nghiêu đi vào phòng thay đồ, cầm đồ ngủ sau đó đi thẳng vào phòng tắm.
Anh ta làm ra động tĩnh rất lớn, Cận Duệ Ngôn có muốn ngủ cũng không ngủ nổi. Đầu giường đặt một cuốn sách đã đọc được một nửa, cô ấy vểnh tai lên, nghe được tiếng nước trong phòng tắm dần yên tĩnh lại thì nhanh chóng khép lại mi mắt.
Người đàn ông rất nhanh đi ra, đi đến bên cạnh chiếc giường lớn thì đưa tay ra bật đèn lên.
Cận Duệ Ngôn theo bản năng hơi giật giật mí mắt, nhưng vẫn nằm yên không nhúc nhích. Đoàn Cảnh Nghiêu vén chăn ép lên người cô ấy.
Phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là mở mắt ra, sau đó híp mắt nhìn anh ta. "Muốn làm gì?"
"Tôi về rồi."
"Quá muộn, ngày mai tôi còn có cuộc họp, ngủ đi."
Mái tóc Đoàn Cảnh Nghiêu ướt nhẹp, lúc đi ra đừng nói là sấy khô, đến cả cầm khăn lông lau cũng chỉ qua loa đại khái. Lúc này nước nhỏ xuống người Cận Duệ Ngôn, khiến cho một mảng áo lớn dưới cổ cô ướt đẫm.
Anh ta hôn lên mặt cô ây, Cận Duệ Ngôn nâng tay đẩy ra, "Tôi thật sự rất buồn ngủ, chỉ muốn ngủ."
"Bây giờ một ngày kiếm tỷ bạc nên bận rộn quá rồi phải không, có phải lần sau muốn lên giường với em cũng phải đặt hẹn trước?" Khẩu khí của Đoàn Cảnh Nghiêu cũng không khá hơn là bao, đè lại cổ tay cô ấy sau đó hôn lên cái cổ mềm mại.
Cận Duệ Ngôn cong lại chân, nhưng không có cách nào đẩy anh ta ra được, người đàn ông đặt môi bên tai cô ấy chế nhạo, "Có cần nói vệ sĩ của em đến đây hay không? Cho anh ta canh giữ ở bên giường nhé?"
"Đoàn Cảnh Nghiêu, hơn nửa đêm làm loạn như vậy đủ chưa?"
"Lần sau tôi nhất định phải gửi khiếu nại vào hòm thư thị trưởng, nói vợ chồng hài hòa thì gia đình mới có thể hòa thuận. Em ngoài miệng nói muốn tôi cùng em tạo ra công bằng trong xã hội, nhưng sau lưng lại hà khắc với chồng mình, nhất định phải cần tìm người đến phân xử."
Váy ngủ của Cận Duệ Ngôn bị đẩy lên đến chiếc eo nhỏ, trên mặt cũng bị nước từ tóc của người đàn ông nhỏ xuống, cô ấy nâng tay lau đi, "Đi ra."
Đoàn Cảnh Nghiêu nắm lấy eo của Cận Duệ Ngôn, húc mạnh, dù là không thuận lợi nhưng anh ta nhất định không để cho cô ấy chạy thoát.
Thời điểm hai người kết hôn Cận Duệ Ngôn cũng đã giao ước trước với anh ta, nước sông không phạm nước giếng, nói bọn họ không cần phải có tình cảm vợ chồng thật sự. Nhưng Đoàn Cảnh Nghiêu sao có thể để cô ấy leo lên đầu mình dễ dàng như thế, anh ta cưới Cận Duệ Ngôn về cũng không phải là để trang trí.
Cận Duệ Ngôn khó chịu nhíu mày, Đoàn Cảnh Nghiêu hôn lên môi cô ấy, "Thả lỏng, sao lại cứ không ngoan như vậy chứ? Em cứ căng như vậy thì lại càng chặt hơn, người chịu khổ lại là chính em mà thôi."
Trên trán cô ấy chảy ra từng giọt mồ hôi li ti, cánh tay cường tráng của người đàn ông ôm lấy nửa người trên của cô ấy, giống như hận không thể nghiền nát Cận Duệ Ngôn ra thành từng mảnh.
"Tin tức hôm nay đã xem chưa?"
Khuôn mặt Cận Duệ Ngôn không ngừng vặn vẹo, "Tin gì?"
"Không thấy màn náo loạn của học sinh trong nghi thức quyên tặng chắc là em rất thất vọng nhỉ?"
Bàn tay Cận Duệ Ngôn đặt trên lưng Đoàn Cảnh Nghiêu, vì Đoàn Cảnh Nghiêu dùng sức mạnh quá lớn mà móng tay cô ấy cũng theo bản năng bấm mạnh xuống. "Đoàn Cảnh Nghiêu, buộc tội phải có chứng cứ."
"Duệ Ngôn, em nói xem chúng ta như thế này không phải là cực kỳ tốt sao?" Anh ta nhìn chăm chú từng chi tiết trên khuôn mặt nhỏ nổi lên mấy vệt đỏ, thanh âm cũng trở nên vô cùng gợi cảm. "Lúc này mới giống như vợ chồng."
Cận Duệ Ngôn bị ánh đèn trên đầu kích thích đến choáng váng, "Tắt đèn đi."
"Tắt làm gì?" Một tay Đoàn Cảnh Nghiêu chống bên người cô ấy, một tay hạ xuống để cho bản thân càng gần sát với cô ấy hơn. "Để tôi nhìn xem em xinh đẹp đến nhường nào."
"Dáng vẻ của tôi anh còn chưa xem đủ sao?"
"Tôi thích nhất là ngắm em lúc em không thể kiềm chế được bản thân." Đoàn Cảnh Nghiêu hơi rũ mắt, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều nhuộm ý cười, "Em như vậy mới khiến cho tôi cảm thấy em bên cạnh tôi là chân thật."
Sau một hồi màn ám muội trong căn phòng rốt cuộc cũng kết thúc, Đoàn Cảnh Nghiêu thả mình nằm xuống, Cận Duệ Ngôn đứng dậy định đi vào phòng tắm.
Người đàn ông thấy thế thì nhấc một chân lên đè cô ấy lại. "Gấp cái gì?"
"Đoàn Cảnh Nghiêu, anh xem xem bây giờ là mấy giờ rồi, tôi không có thời gian ở đây lãng phí với anh."
"Vậy sao lúc em cho người đến nhà của cô bé học sinh đó lại không thấy lãng phí thời gian nhỉ?"
Mắt thấy cô ấy đứng dậy, Đoàn Cảnh Nghiêu lập tức đưa tay ôm lấy eo Cận Duệ Ngôn, kéo cô ngồi trở lại. "Nếu như em thật sự muốn phá hủy tôi thì cũng đừng hòng được sống tốt."
Cận Duệ Ngôn đã sớm biết kế hoạch không thành công, đôi môi mím chặt hơi mở, bàn tay nhẹ nhàng rơi xuống bờ vai trần của Đoàn Cảnh Nghiêu, "Tôi sao có thể hại anh được chứ? Không biết anh lại nghe được lời đồn vô căn cứ như vậy ở đâu nữa. Anh nói rất đúng, chúng ta là vợ chồng, cùng ngồi trên một cái thuyền."
Người đàn ông cười khẽ, bàn tay nắm chặt cổ tay cô ấy, khả năng làm việc của vị nữ cường nhân này nhà anh ta mạnh mẽ như thế nào anh ta chính là người rõ nhất, mọi hành động đều luôn rất dứt khoát như vậy.
Lúc Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình trở lại tòa nhà Tây đã là nửa đêm.
Cô lê bước chân mềm nhũn vào nhà, Cận Ngụ Đình thay giày, lúc ngẩng đầu lên đã thấy cô đang bước nhanh lên lầu.
"Lại đây, ăn cơm tối đã."
Cố Tân Tân cũng không quay đầu lại mà đi thẳng lên cầu thang. "Mệt chết đi được, mệt chết đi được, không ăn."
"Trưa nay em cũng không ăn được bao nhiêu, đi xuống đây."
Cố Tân Tân đi từng bước lên cầu thang, khí lực để trả lời anh cũng không còn. Vừa đi vào phòng ngủ liền cảm thấy chiếc giường kia đặc biệt thân thiết, tắm cũng không muốn nữa, trực tiếp nhào tới.
Người giúp việc biết bọn họ hôm nay về muộn nên cơm và thức ăn đều để trong nhà bếp giữ nhiệt. Cận Ngụ Đình đi theo vào phòng ngủ, thấy Cố Tân Tân tay chân dạng ra, nhìn qua liền biết là mệt muốn chết rồi.
Anh đi lên một bước gọi cô, Cố Tân Tân không trả lời, thì ra là đã ngủ thiếp đi.
Cận Ngụ Đình giơ tay vỗ nhẹ lên mông cô, Cố Tân Tân khẽ ưm một cái, "Làm gì đấy? Đi ra."
"Ăn cơm tối xong rồi ngủ tiếp."
Cố Tân Tân xoay mặt về phía khác, mơ hồ lên tiếng, "Không ăn."
Bộ dạng giống như bùn nhão này của cô thật sự khiến cho Cận Ngụ Đình không có cách nào để ép buộc thêm.
Người đàn ông tắm xong đi ra thấy Cố Tân Tân vẫn còn đang ngủ, anh tiến lên kéo cánh tay cô. "Dậy đi tắm."
Cô đã ngủ say lắm rồi, căn bản là không thể phản ứng lại anh.
Nhưng Cận Ngụ Đình thật sự không nhịn được việc cô không tắm rửa mà nằm trên giường như vậy, phải biết là bọn họ ngày hôm nay cả một ngày ngồi trên xe đấy. Anh kiên trì đẩy nhẹ vai Cố Tân Tân. "Dậy tắm."
Cố Tân Tân vung tay tới, suýt chút nữa đánh trúng mặt Cận Ngụ Đình, "Không muốn."
Người đàn ông tránh kịp, ôm eo Cố Tân Tân sau đó nhấc cô lên. Cố Tân Tân mệt mỏi không muốn động, lúc này ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn bị người ta chạm vào. Cố Tân Tân hét lên một tiếng, tính khí nóng nảy bắt đầu phát tác. "Không được đụng vào tôi, đừng có động vào tôi, tôi muốn đi ngủ, đi ra!"
Cận Ngụ Đình cũng không muốn động vào cô, nhưng mà không lẽ anh lại đi đá cái cơ thể hôi hám không tắm của cô xuống gầm giường ngủ?
"Nếu như em không chịu đi tắm thì đêm nay nghĩ cũng đừng nghĩ được ngủ ở đây."
Cố Tân Tân cảm thấy vô cùng, vô cùng phiền, giống như bên cạnh có con muỗi vo ve không ngừng, cô trả lời thẳng thắn, "Anh đi chỗ khác ngủ đi, đừng có làm phiền tôi."
Cô ở đây lâu quá nên giờ quên luôn cả đâu là chủ đâu là thứ nữa rồi phải không?
Cận Ngụ Đình ngồi xuống giường, hơn nửa chiếc chăn bị Cố Tân Tân đè lên. Anh muốn cố gắng lần cuối cùng, ôm lấy nửa người trên của cô. "Đi tắm."
Cố Tân Tân sắp bị phiền đến chết rồi, cô ngồi chỗ đó, hai mắt nhắm chặt, bắt đầu khóc lóc om sòm, hai tay thì đánh loạn xạ, "Làm gì thế làm gì thế, đã nói là không tắm rồi, a a a a a ------"
Cô banh họng ra hét như vậy, tần số vô cùng cao, đâm vào màng tai Cận Ngụ Đình thậm chí khiến cơ thể anh hơi run rẩy.
Cố Tân Tân cũng không nhìn là mình đánh vào đâu, Cận Ngụ Đình cũng chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra. Anh nghe được tiếng bộp bộp điên cuồng, bất giác cảm thấy đau đớn, vừa cúi đầu nhìn thì nhận ra trên ngực và cánh tay đều có dấu đỏ.
Cảm giác đau đớn khiến cho anh từ từ tỉnh táo lại, từ nơi bị đánh phát ra cái nóng hừng hực.
Anh thật sự không dám lại gần cô nữa, nửa người phía trên của Cố Tân Tân lại mềm nhũn rơi xuống giường, sau đó là ngủ say như chết.
Cận Ngụ Đình sờ sờ ngực, vén chăn nằm vào.
Cô thích ở bẩn thì cứ để cô bẩn đi, dù sao người khó chịu cũng không phải anh.
Sắc trời đã tối, Cận Ngụ Đình bị dằn vặt đến tận đêm khuya, hai mắt trợn trừng, làm sao cũng không ngủ được.
Anh thế nào cũng không thể bỏ qua cái cảm giác người ở bên cạnh không sạch sẽ, thật sự ảnh hưởng nghiêm trọng đến bầu không khí anh đang hít thở, cảm giác như hơi thở bị mắc lại cổ họng, làm thế nào cũng không thể dễ chịu nổi.
Nhưng bộ dạng vừa rồi của cô anh thật sự không dám chọc vào lần thứ hai. Cận Ngụ Đình nghiêng người ngồi nhổm dậy, nhấc một góc chăn rồi ném lên lưng Cố Tân Tân.
Anh cách cô rất gần, Cố Tân Tân bị lạnh, lại cảm thấy có thứ gì đó ấm áp đang lại gần, bèn đưa tay ôm lấy cổ Cận Ngụ Đình.
Cô không tắm, không gội đầu, quần áo cũng không thay......
Bàn tay Cận Ngụ Đình rơi vào eo cô, không đẩy ra mà ngược lại ôm cô vào lòng.
Anh cảm thấy giới hạn cho phương diện này của mình hình như đã bị phá vỡ, thậm chí hoài nghi mình bị bệnh hay không mà lại có thể ôm một "cẩu thả hán tử" như vậy.
***
Bát Bát: Trước đây chúng ta có "nữ hán tử", hiện tại má Yêu giới thiệu thêm "cẩu thả hán tử" Cố Tân Tân:))))))))
P/s: Gần đây luôn cảm thấy cái ảnh bìa fanpage bên FB quái quái.
Chính là cái câu "tốc độ rùa bò" đó:3
Thật ra đó mới là ta trước kia, hơn 3 năm chỉ dịch được 1 bộ hôn trộm 55 lần. Vì lẽ đó mà hơn 3 năm trời cũng chỉ có hơn 3k người theo dõi trên wattpad. Fb và wordpress thì khỏi nói đi, hai mặt trận này thật ra lúc trước bị ra ngó lơ triệt để, từ lúc mất nick watt mới nghĩ đến việc đầu tư thêm một chút đề phòng. Cũng chỉ là 1 chút thôi, vì ta đặc biệt kém tắm với hai cái này:)))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...