Dịch: CP88
***
Bước chân nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng, Cố Tân Tân kề má lên cánh cửa, nghe thấy bên trong mang máng có tiếng cười của phụ nữ truyền đến.
Cố Tân Tân nhìn đồng hồ, nghĩ thời điểm này đủ thích hợp rồi.
Cô cầm thẻ phòng cà vào, tay vặn nắm cửa tận lực nhẹ nhàng giảm đi tiếng mở cửa. Cửa bị đẩy ra trong nháy mắt, thanh âm trong phòng cũng vì thế mà trắng trợn không kiêng dè truyền vào tai cô.
"Ha ha -------"
"Đừng có lộn xộn, nhẹ một chút!"
Hai người đang vui đùa ồn ào trên giường ngay cả tiếng mở cửa cũng không nghe thấy. Cố Tân Tân bám theo vách tường đi vào trong, tim đập thình thịch, cô không phân biệt được lúc này là đang kích động hay thẹn quá hóa giận nữa. Dù sao người kia cũng là kẻ làm đám cưới với cô, anh bây giờ lại ở bên ngoài ăn vụng, ở nhà thì độc chiếm không cho cô rời đi......
Chung quy lại, anh chính là không tôn trọng cô.
Cố Tân Tân lấy điện thoại di động ra mở mục quay video, tâm trạng của cô lúc này rất rối loạn, một chút cao hứng cũng không có.
Dù gì cũng là bị người ta đội mũ xanh, cô dù có tư tưởng tốt đến thế nào cũng không cười nổi.
Cố Tân Tân đưa tay ấn lên đèn trên tường, bên trong phòng ngủ nháy mắt sáng như ban ngày, cô giơ điện thoại đi đến bên giường. "Cận Ngụ Đình!"
Người trong chăn chỉ thò ra một cái đầu, lộ ra khuôn mặt của một người phụ nữ, mà người đàn ông nằm trên cô ta lúc này quay đầu lại, Cố Tân Tân giơ điện thoại lên nhắm ngay mặt anh ta.
Trong phút chốc mắt cô trợn tròn, tay cầm điện thoại rơi xuống bên người, mà người đàn ông trên giường thì vẻ mặt càng cả kinh hơn.
Cố Tân Tân nuốt nước bọt, cười gượng gạo, "Xin lỗi, không...... thật ngại quá!"
Cô thế nào cũng không ngờ được, người cô tóm được không phải Cận Ngụ Đình mà lại là Kiều Dư!
Kiều Dư mất thật lâu mới lấy lại được tinh thần, cậu ta hoang mang hoảng loạn lấy chăn cuốn lên người, "Tân Tân, cậu, sao cậu lại ở đây?"
Cố Tân Tân bị hỏi đến bối rối, cô quay đầu muốn rời đi, "Thật sự xin lỗi, mình đi nhầm phòng."
Cô một bước vừa ra khỏi cửa đã bị Kiều Dư kéo cổ tay lại. "Tân Tân, không phải như cậu nghĩ đâu...... Tôi......"
Người phụ nữ cũng vô cùng hào sảng, cô ta một tay chống đầu, thân thể trần trụi lồ lộ trước mặt Cố Tân Tân. "Đừng hiểu lầm, chúng tôi hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, thật sự không có nói chuyện tình cảm, em gái à, nhìn thoáng một chút......"
Cố Tân Tân thoát khỏi kìm cặp của Kiều Dư, "Tôi thật sự chỉ là đi nhầm phòng."
"Tân Tân, cậu đừng như vậy, có người nói với tôi cậu hẹn tôi tới đây......"
Cố Tân Tân ngắt lời cậu ta, "Kiều Dư, cậu không cần giải thích với mình, giữa chúng ta cũng không có quan hệ gì cả, mình tới đây cũng không phải là tìm cậu."
Cô dùng sức đưa tay đẩy cậu ta ra rồi bước nhanh về phía cửa, Kiều Dư không cam lòng, chỉ là tình trạng bây giờ của cậu ta không thể đuổi theo ra ngoài.
Cố Tân Tân vọt vào trong thang máy, không ngừng ấn nút đóng cửa. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, chiếu ra một khuôn mặt khoảng hốt.
Cô đang sợ cái gì?
Cố Tân Tân đưa tay lên trán mới phát hiện mình vậy mà khắp nơi đều là mồ hôi lạnh.
Cô và Kiều Dư chưa từng bắt đầu, nhưng cũng đã từng có chút tình cảm, bây giờ dùng phương thức tàn khốc như vậy để triệt để tiêu diệt tâm tư cũng không phải là sai.
Cố Tân Tân đi ra khỏi khách sạn chặn lại một chiếc taxi. Trở lại tòa nhà Tây liền thấy bên trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Cố Tân Tân đẩy cửa đi vào trong. Cận Ngụ Đình đang ngồi trước quầy bar, phía sau bày đủ các loại rượu nổi tiếng khắp nơi trên thế giới. Cận Ngụ Đình cầm một ly nhỏ giơ về phía cô làm một động tác cụng ly, môi khẽ nhếch.
Cố Tân Tân cầm chiếc thẻ phòng đập mạnh lên bàn, con mắt sáng rực rỡ của Cận Ngụ Đình quét đến, biết rõ còn hỏi, "Thẻ phòng của tôi sao lại ở chỗ em rồi?"
"Những kẻ đi theo anh không làm diễn viên thật sự là phí của trời."
"Khổng Thành sao?" Cận Ngụ Đình không nhịn được bật cười, "Hôm nào đó tôi sẽ đề xuất với cậu ta thử."
Trong lòng Cố Tân Tân lúc này vô cùng khó chịu nên sắc mặt cũng không dễ nhìn gì. Cận Ngụ Đình ngửa cổ uống hết nửa ly rượu, tầm mắt lại dán chặt trên người cô, "Nhìn cái bộ khóc không ra nước mắt đó của cô thật xấu, tốt hơn là cứ khóc lên đi."
"Bắt người khác làm con khỉ để đùa bỡn, chơi vui không?"
"Thời điểm cô đi vào có phải rất vừa vặn? Cố Tân Tân, cô thật thô bạo quá. À, quay video chắc cũng có luôn nhỉ?"
Đây không nghi ngờ là cố tình xát muối lên vết thương của Cố Tân Tân, Cận Ngụ Đình một cầm ly rượu khác rót cho cô nửa chén rượu đỏ. Anh ta cái gì cũng đều tính toán kỹ càng cả rồi, còn không tiếc bỏ ra thời gian quý giá của mình để dẫn cô vào bẫy, muốn trách thì trách cô nổi tâm ý với tên nam sinh kia, mới dễ dàng cắn câu.
"Những lời anh và Khổng Thành nói với nhau trong thư phòng là nói cho tôi nghe, ngày hôm nay anh đi khách sạn Tung sơn cũng là cho tôi nhìn, Kiều Dư là anh lấy danh nghĩa của tôi gọi cậu ta tới, phải không? Cận Ngụ Đình, anh đúng là đủ đê tiện!"
Người đàn ông cầm cốc rượu còn lại một nửa trên tay uống một hơi cạn sạch, cốc bị anh dùng lực quăng lên bàn, "Cô sau lưng tôi liếc mắt đưa tình với cậu ta, là ai cho cô cái lá gan đó? Cố Tân Tân, tôi chưa bóp chết cô đã là quá nhân từ với cô rồi!"
Cố Tân Tân quay đầu bước nhanh lên lầu, đi vào phòng ngủ, chiếc bình cá Kiều Dư đưa cô vẫn còn đó.
Cô cầm lấy không chút do dự ném vào trong thùng rác.
Một chuỗi tiếng bước chân hướng về phía phòng ngủ chính, Cận Ngụ Đình nhìn cô ngồi ở mép giường, hơi ngẩn ra, vành mắt hồng hồng, xem chừng đang rất khó chịu.
Cận Ngụ Đình bước hai bước đến trước mặt cô, bàn tay giữ vai cô đẩy mạnh lên chiếc giường lớn. "Tôi còn chưa đi được mấy ngày mà bây giờ cô đã dám ở trước mặt tôi vì một người đàn ông khác mà thương tâm, Cố Tân Tân, cô có còn nhớ chữ 'chết' viết thế nào hay không?"
Cận Ngụ Đình chống hai tay bên đầu cô, ánh mắt chiếm lấy cô không tha, "Tôi cũng đã cho cô cơ hội đến bắt tôi rồi, muốn trách thì trách vận may của cô quá kém."
"Mỗi ngày anh đều ở bên ngoài chơi gái không sợ một ngày sẽ bị lao lực quá mà chết sao? À, tôi bỗng nhiên hiểu ra rồi, so với việc ngày ngày hao tổn tinh lực đi bắt anh, không bằng đợi cái ngày ác quả ác báo của anh đến, sau đó tôi có thể thoát rồi......"
Người phụ nữ này, vì muốn rời khỏi anh mà không tiếc nguyền rủa anh chết!
Bàn tay Cận Ngụ Đình nắm lấy cổ Cố Tân Tân, lòng bàn tay lạnh lẽo khiến cô đang ngẩn ra bỗng chốc tỉnh táo, anh lẽ nào thật sự muốn bóp chết cô?
Ham muốn sống mãnh liệt khiến Cố Tân Tân phản kháng dữ dội, cô cong chân lên đá anh hai cái, trong đó có một cước đá vào eo của anh.
Cận Ngụ Đình bị đau rên lên một cái, bàn tay nhanh chóng buông ra, anh đưa tay đè lại vết thương cũ. Cố Tân Tân chỉ lo anh sau đó vẫn còn khí lực tính sổ với cô, liền không nghĩ ngợi nhắm ngay chỗ cũ tàn nhẫn đá tới.
------ lời tác giả ------
Ha ha ha
Tình cảnh ngày hôm nay mọi người nghĩ thế nào, có được không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...