Dịch: CP88
Khổng Thành nói không sai, bởi vì cô sợ anh sẽ quấn quít lấy cô không tha nên khi nghe Cận Ngụ Đình nói tự trở về cô mới không hề nghĩ thêm nhiều được như thế.
Nếu là đổi thành người khác, cô nhất định sẽ không yên lòng, và bây giờ cũng không phải lo lắng sốt ruột như thế này.
Khổng Thành cho người đi kiểm tra camera giám sát xung quanh, Cố Tân Tân không ngừng gọi điện cho Cận Ngụ Đình, thế nhưng đầu bên kia vẫn cứ là tắt máy.
"Anh ta sẽ không sao chứ?"
Khổng Thành căng thẳng cực kỳ, anh ta không nói lời nào đi về phía xe, Cố Tân Tân vội vàng đuổi theo hai bước, "Mấy người muốn đi đâu?"
"Trước tiên cứ tìm đã, tôi gọi điện xung quanh hỏi một chút."
"Tôi đi với anh."
Khổng Thành còn chưa đóng cửa xe, nghe cô nói vậy thì không khỏi nhấc mắt nhìn về phía Cố Tân Tân. "Tu phu nhân, cô vẫn là nhanh đi về đi. Chúng tôi hiện tại dù chỉ là một chút manh mối cũng không có, cô đi theo cũng chỉ lãng phí thời gian. Hơn nữa không phải cô vẫn luôn muốn cuộc sống của mình được yên ổn hay sao, lãng phí thời gian nghỉ ngơi của cô e là không tốt cho lắm."
"Khổng Thành, tôi rất lo lắng cho anh ta."
Khổng Thành mặt không biến sắc nhìn cô, "Cửu gia nghe được câu này của cô nhất định sẽ rất vui, nhưng tôi hiện tại chỉ sợ ngài ấy đã xảy ra chuyện rồi."
Đây cũng là chuyện Cố Tân Tân luôn lo lắng, "Tôi đi tìm với anh."
"Là vì cớ gì mà con người ta cứ phải mất đi rồi mới biết quý trọng? Nếu như bất ngờ này đến trước khi cô có thể tha thứ một ngày, liệu cô sẽ hối hận chứ?"
Khổng Thành nói xong lời này, dịch sang bên cạnh, Cố Tân Tân lập tức nhanh chóng ngồi vào. Tay chân cô đều là lạnh lẽo, từng câu từng chữ của Khổng Thành như dao đâm vào lòng, nhức nhối khó tả.
Chuyện cũng đã xảy ra rồi, trong đầu Cố Tân Tân hiện tại có vô số cái sớm biết, sớm biết đã không để anh lại một mình, sớm biết đã để Khổng Thành đến đón anh, sớm biết....... đã đối xử với anh tốt hơn một chút.
Khổng Thành muốn kiểm tra camera giám sát không phải là chuyện khó, cũng đã nhìn thấy Cận Ngụ Đình ngồi lên một chiếc, nhưng tra theo một đường cuối cùng vẫn mất dấu.
Tìm theo biển số xe cũng không tra được thêm bất kỳ manh mối gì, bởi đó là biển số giả.
Xem ra sự tình càng ngày khó giải quyết, Cố Tân Tân nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Khổng Thành, không khỏi nhẹ giọng nói. "Đến biển số xe cũng là làm giả, xem ra bọn chúng vốn đã lên chủ ý từ trước."
Khổng Thành không lên tiếng, Cố Tân Tân nhìn đồng hồ. "Không thì chúng ta về tòa nhà Tây chờ đi?"
"Điện thoại của Cửu gia đã tắt máy, với tình huống này mà cô còn hi vọng ngài ấy có thể tự mình về sao?"
Cố Tân Tân vẫn cố ôm một chút may mắn cuối cùng, "Anh nói có phải anh ta chỉ là vì muốn dọa chúng ta hay không?"
Ánh mắt Khổng Thành rơi xuống mặt Cố Tân Tân, trong con ngươi mang theo tia dò xét rất rõ ràng, "Cô cảm thấy lần này giống như tai nạn xe trước đó, là chúng tôi liên thủ lừa cô sao?"
Nếu đúng như vậy thì ngược lại là một chuyện tốt, Khổng Thành dung ánh mắt phức tạp nhìn Cố Tân Tân. "Lần trước ngài ấy lừa cô cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô, muốn cô quay về Lục Thành mà thôi, thế nhưng vào mắt cô lại chỉ còn là hai chữ lừa gạt."
Cố Tân Tân mấp máy môi. "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ hi vọng anh ta có thể trở về thôi."
"Tu phu nhân, để tôi đưa cô về trước đi."
"Không cần." Dù bây giờ có đưa cô về nhà thì cô cũng không thể yên tâm ngồi chờ được.
Nhưng hiện tại đang là đêm tối, bọn họ đi lung tung không có mục đích tìm kiếm cũng không phải là cách hay, cuối cùng Khổng Thành vẫn để tài xế lái xe về Cận gia.
Tòa nhà Tây to lớn đứng trơ chọi giữa màn đêm mịt mùng, cả một tòa nhà không có lấy một tia sáng. Cố Tân Tân theo Khổng Thành xuống xe, đây đã từng là nơi cô quen thuộc nhất. Cố Tân Tân đi đến mở cửa, đèn cảm ứng trong nhà lập tức sáng lên.
Cố Tân Tân theo bản năng nhìn trước ngưỡng cửa, nơi đó không có dấu hiệu đã có người đổi giày, xem ra Cận Ngụ Đình vẫn chưa về.
Cô nóng nảy đi lên lầu, mỗi một gian phòng nơi này cô đều vô cùng quen thuộc. Cố Tân Tân đẩy cửa phòng ngủ chính, nhanh chóng lần tới công tắc đèn, ánh mắt rất nhanh quét một lượt trong phòng, nhưng ngay cả bóng người cũng không thấy.
Cố Tân Tân ngơ ngác đứng trước cửa, Khổng Thành còn đang dưới lầu, đang cho người gia tăng phạm vi tìm kiếm.
Cô nhấc chân đi vào trong, đến trước chiếc giường lớn, ngồi xuống mép giường. Bên tai yên tĩnh không có lấy một chút thanh âm, rồi lại giống như đột ngột có vô vàn thứ giọng nói ào tới, đều là chấn vấn cô, trách móc cô, thậm chí còn mắng chửi cô là động vật máu lạnh.
Cố Tân Tân đưa hai tay ôm đầu, nửa người trên ép xuống, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề. Quãng thời gian của cô và Cận Ngụ Đình trong căn phòng này giống như một thước phim liên tục tua nhanh trước mắt.
Dù cuộc hôn nhân của hai người bắt đầu với mục đích không trong sáng nhưng Cận Ngụ Đình vẫn luôn đối xử rất tốt với cô, chỉ là chuyện Thương Lục luôn chen vào giữa khiến bọn họ không thể nào bước qua được, dần dần biến nó thành thứ hung khí đả thương người sắc bén nhất.
Bây giờ, tất cả những gì cô có thể nhớ được là anh đã đối xử tốt với cô thế nào, thế nhưng cô lại chưa từng thật tâm đón nhận thế nào, hết lần này đến lần khác nói những lời tàn nhẫn từ chối anh. Hóa ra, hết thảy đều là vì trong lòng có oán hận.
Nhưng nói cho cùng, cô cứ mãi để oán hận này vướng mắc lại, người chịu hành hạ nhất giày vò nhất vẫn là Cận Ngụ Đình, cô không biết bản thân cũng chỉ là thay đổi phương thức giày vò anh mà thôi.
Cố Tân Tân nâng bàn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ, một hồi lại lấy điện thoại ra gọi cho Cận Ngụ Đình, nhưng vẫn mãi là tắt máy.
Cố Tân Tân không cam tâm, thấp thỏm trong lòng cũng một mực lớn dần, cô cầm điện thoại nhắn một cái tin rồi gửi đi: "Anh đang ở đâu?"
Dĩ nhiên là không có hồi âm.
Cố Tân Tân đứng dậy đi tới thư phòng Cận Ngụ Đình đã dày công chuẩn bị cho cô, cô bật đèn lên, nhưng đứng ngoài cửa chậm chạp không đi vào.
Lần trước Cận Ngụ Đình giống như có đồ vật gì quý giá lắm muốn khoe với cô, như hận không thể để cho Cố Tân Tân thấy được mỗi một chi tiết nhỏ nơi này, thế nhưng cô chỉ mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không muốn tiếp nhận.
Bây giờ cẩn thận chăm chú nhìn lại, mỗi một chi tiết dù là nhỏ nhất đều có thể thấy được tâm ý của anh trong đó. Lúc trước cô từng nói với anh cô là kiểu người không có duyên với hoa cỏ, đến cả xương rồng đưa vào tay cô cũng có thể chết, vậy là Cận Ngụ Đình liền chuẩn bị cho cô một chậu hoa có thể tự cấp nước.
Cố Tân Tân đi vào, kéo ghế ngồi xuống, máy tính anh cũng đã mua cho cô một cái mới, chọn màu mà cô nhất định sẽ thích.
Bàn tay Cố Tân Tân khẽ rơi xuống bàn phím, ấn vào nút bật nguồn, trong một thời gian ngắn ngủi màn hình đã sáng lên.
Cô chống một tay trên trán, hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn lên màn hình.
Chỉ là một ánh mắt đó đưa đến đã không thể nào rời đi, Cố Tân Tân thật sự không biết mình nên khóc hay nên cười. Cô nhìn thấy ảnh nền được đổi thành ảnh cưới của cô và Cận Ngụ Đình, có trời mới biết khi đó bởi vì không cam lòng mà trên mặt cô đều là cứng ngắc.
Anh phải ấu trĩ đến mức nào chứ.
Nước mắt không thể tiếp tục kìm nén rơi xuống, từng chuỗi từng chuỗi, làm thế nào cũng không dừng lại được.
Cố Tân Tân hung hăng lau nước mắt trên mặt đi, hết lần này đến lần khác tự trấn an chính mình. Cận Ngụ Đình nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì. Có bao nhiêu người dám động tay động chân trên đầu anh chứ? Không có mà phải không?
Nhưng bây giờ đến người cũng không tìm thấy, dù là bắt cóc thì đối phương cũng phải gọi điện về rồi chứ?
Sợ nhất chính là biệt tăm không có lấy một tin tức, sợ nhất chính là đối phương không cần tiền, mà là mạng của Cận Ngụ Đình.
Cận gia ở Lục Thành tung hoành ngang dọc nhiều năm như vậy nhất định đã đắc tội không ít người, đặc biệt là anh em hai người Cận gia, mà cơ hội làm tổn thương lần này chính là Cố Tân Tân tự tay dâng cho bọn họ.
Cô càng khóc càng không dừng được, dáng vẻ Cận Ngụ Đình mặc âu phục ở trước mắt cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ. Cố Tân Tân đóng máy tính rồi ôm nó vào trong ngực, bây giờ cô cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ngồi đây chờ đợi.
Cố Tân Tân ngủ cũng không ngủ được, vẫn luôn ép chính mình tỉnh táo, mà Khổng Thành ở dưới lầu cũng không lên tìm cô.
Sau nửa đêm, Cố Tân Tân nằm nhoài trên bàn, chuông điện thoại chỉnh lên mức lớn nhất, chỉ sợ có tin tức gì mới. Thế nhưng mãi đến tận khi ngoài trời nổi lên tia sáng bạc mà điện thoại cô vẫn chưa từng reo lên lấy một lần.
Trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Cố Tân Tân dựng thẳng hai lỗ tai, nghe được tiếng bước chân hơi dừng lại, sau đó lại hướng về phía này.
Cố Tân Tân vội vàng ngồi thẳng dậy, nhưng động tác đứng lên có chút chậm chạp. Cửa thư phòng không khóa, đôi mắt cô mang theo tia tràn ngập chờ mong, Cận Ngụ Đình về rồi phải không?
Thế nhưng rất nhanh liền biết không phải người cô chờ mong, Cố Tân Tân chưa kịp giấu đi mất mát trong mắt, Khổng Thành đã hướng về phía cô nói. "Đi mau, đã biết Cửu gia ở đâu rồi."
Cố Tân Tân cầm chiếc điện thoại trên bàn, không chút nghĩ ngợi theo sát phía sau anh ta.
Hai người vội vàng xuống lầu, tài xế đã đứng chờ sẵn dưới cổng. Chiếc xe màu đen vội vã phóng ra ngoài, hướng đến địa chỉ Khổng Thành nói tới.
Cố Tân Tân lòng như lửa đốt, hoàn toàn không để ý cơn choáng váng thình lình ập đến. Cô nghiêng người về phía trước, lo lắng hỏi. "Anh ấy ở đâu?"
Khổng Thành không lên tiếng, cầm điện thoại mở chỉ dẫn đường, bộ dạng đó của anh ta càng khiến Cố Tân Tân lo lắng hốt hoảng hơn.
Khoảng chừng nửa giờ sau xe của bọn họ mới đến nơi cần đến, Cố Tân Tân liếc mắt nhìn, đây là một dãy phố chuyên kinh doanh buôn bán, khắp nơi đều là biển quảng cáo. Cô nhìn thấy có mấy người đứng trước một cửa hàng trong số đó, cửa cuốn bị mở ra một nửa, Cố Tân Tân không chờ cho xe hoàn toàn dừng hẳn liền đẩy cửa xe đi xuống.
Mấy người bên đó nhìn thấy cô, Cố Tân Tân không biết có phải là do tâm lý của cô hay không, mà thấy vẻ mặt của bọn họ quái dị vô cùng, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Cố Tân Tân chạy lên trước, Khổng Thành theo sát phía sau. "Tìm thấy người chưa?"
Một người trong đó hướng về phía anh ta lắc đầu, Khổng Thành tức giận đến mức hận không thể đập nát chiếc điện thoại trong tay. Một thứ âm thanh chói tai thình lình truyền tới, anh ta thấy Cố Tân Tân đẩy toàn bộ cửa cuốn lên cao, Khổng Thành tiến lên vài bước.
Bên trong là một không gian trống, thậm chí còn không có trang trí bày biện gì, Cố Tân Tân ngờ ngợ thấy được bên trong có đặt thứ gì đó.
Cô bật đèn pin trên điện thoại lên, đi lên vài bước nữa, dựa vào chút ánh sáng yếu ớt thấy được có một cái ghế trong đó đã ngã chổng vó, trên đất còn có mấy chiếc dây thừng. Cố Tân Tân nhìn mà giật mình, cũng thấy được rõ ràng trên đó có cả vết máu.
Cô sợ đến mức thu mạnh cánh tay về. "Khổng Thành, anh xác định Cận Ngụ Đình đã ở đây?"
"Đúng, tìm cả một buổi tối, thật không ngờ vẫn chậm một bước."
Hai chân Cố Tân Tân trong phút chốc vô lực, xụi lơ ngồi thụp xuống. Mọi chuyện đã quá rõ ràng, Cận Ngụ Đình nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
Khổng Thành bước nhanh ra ngoài, cho người tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm.
"Mau tìm người quản lý chỗ này, kiểm tra thật kỹ, không được bỏ sót một cửa hàng nào hết."
"Vâng."
Cố Tân Tân ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, lúc này cũng không ai lo lắng cho cô, Cận Ngụ Đình không có ở đây, không còn ai đi đau lòng cô nữa rồi.
Giọng nói của Khổng Thành không ngừng vang lên bên tai, mọi người ở đây đều lo lắng muốn phát điên, Cố Tân Tân nghe thấy anh ta gọi cho Cận Hàn Thanh.
Cô gắng gượng đứng dậy, đi ra ngoài vài bước, những người đi đường lướt qua đều không khỏi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô.
Vành mắt Cố Tân Tân đỏ hồng, hai mắt sưng vù. Cô biết lần này không giống như tai nạn xe lần trước, thậm chí còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Cận Hàn Thanh, xem ra Khổng Thành đã hoàn toàn bị hoảng rồi.
Cô không thể tiếp tục gây thêm phiền phức cho họ nữa, đáp án cô muốn cũng chính là điều Khổng Thành đang nỗ lực tìm kiếm.
Tra xét toàn bộ những cửa hàng trên con phố này cũng cần có thời gian, lại nói, những kẻ kia sẽ tiếp tục giấu Cận Ngụ Đình ở chỗ này sao? Nhưng dù gì thì đó cũng là một tia hi vọng, chí ít vẫn tính là bọn họ đang nỗ lực từng chút một.
Cố Tân Tân dựa vào cửa xe, cô thật sự không chịu nổi nữa, mở cửa xe rồi ngồi vào.
Tài xế cũng không giúp được gì, chỉ có thể ngồi trong xe lo lắng. Một lúc sau, anh ta đột nhiên quay lại nói với Cố Tân Tân. "Cửu phu nhân, Cửu gia nhất định sẽ không sao."
Đã bao lâu rồi cô không nghe được danh xưng này rồi? Cố Tân Tân lại không nhịn được khóc lên. "Anh gọi tôi là cái gì cơ?"
"Cửu gia vẫn không bỏ xuống được cô, cô vẫn sẽ là Cửu phu nhân."
Cố Tân Tân dời tầm mắt đi, cố gắng nuốt nước mắt về, "Có phải trước giờ anh ấy chưa từng gặp phải chuyện này?"
"Đúng vậy, Cửu gia trước giờ luôn rất cẩn thận, mà Khổng Thành cũng sẽ không để cho chuyện đó xảy ra......"
Hôm qua nếu không phải vì anh và Cố Tân Tân ở cùng nhau thì Khổng Thành đã không phải chờ bên ngoài cả một ngày, hoặc là đã có thể trực tiếp đi vào cùng anh. Bàn tay buông bên người của Cố Tân Tân nắm nhẹ, "Đều là lỗi tại tôi."
"Phu nhân cũng đừng nói vậy, Cửu gia nhất định sẽ không sao."
Lời an ủi kiểu này Cố Tân Tân có nghe cũng không lọt, trong đầu cô hiện tại chỉ còn một ý nghĩ là phải mau chóng tìm được Cận Ngụ Đình.
Bên ngoài trời đã sáng hơn một chút, Cố Tân Tân cách một lớp cửa sổ xe có thể nhìn thấy Khổng Thành đứng trên quảng trường rộng lớn.
Anh ta vừa gọi điện vừa đi về phía này, cô miễn cưỡng lấy tinh thần, đẩy cửa xe chuẩn bị đi xuống.
Khổng Thành cúp máy, Cố Tân Tân nhìn anh ta, "Có tin tức của anh ấy rồi sao?"
Khổng Thành không nói lời nào, đưa tay ra kéo cô xuống xe, trong mắt Cố Tân Tân hiện lên tia hi vọng. "Tìm được anh ấy rồi phải không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...