Trảm Nam Sắc

Dịch: CP88

***

Tu Thiện Văn nhìn Cố Tân Tân đóng cửa lại. "Chị dâu, chúng ta không đi nữa ạ?"

"Đừng gấp, sẽ không sao."

Cô đi ra bên cạnh, gọi điện cho Tống Vũ Ninh.

"A lô, Tân Tân."

"Chị đang ở đâu? Ngoài cửa đã bị người của Tu Phụ Thành chặn lại rồi."

"Chị đã biết rồi." Tống Vũ Ninh hạ thấp giọng, nói, "Chị sẽ sắp xếp, xem ra bây giờ Tu Phụ Thành đã hoàn toàn không còn e ngại ánh mắt của người khác nữa."

"Em cũng định sẽ mang Văn Văn về Lục Thành."

Tống Vũ Ninh đầu bên kia trầm mặc một lúc. "Tân Tân, em về Lục Thành là vì Cận Ngụ Đình sao?"

"Đến chị cũng nghi ngờ em?"

"Chị không có ý đó."

Cố Tân Tân cảm thấy lồng ngực chất đầy buồn bực, cô hít một hơi thật sâu, "Em không thể bị vây ở chỗ này được, Tu Phụ Thành sớm muộn cũng sẽ nghĩ đến việc lấy mạng em và Văn Văn."

"Em yên tâm, chị sẽ đến ngay."

"Được."

Cố Tân Tân ngắt trò chuyện, liếc Tu Thiện Văn đứng ngoài cửa. "Văn Văn, em lên lầu trước đi."

"Chị dâu, anh ta dựa vào cái gì mà giam chúng ta trong này?"

Lời này Cố Tân Tân cũng muốn hỏi, đúng vậy đấy, anh ta dựa vào cái gì chứ? "Dựa vào anh ta muốn liều mạng cướp đi thứ không thuộc về anh ta, anh ta đã điên rồi."

"Em hơi sợ."

"Không phải sợ."

Tu Thiện Văn tiến lên, khẽ kéo cánh tay cô. "Đến anh trai em anh ta cũng có thể hại chứ nói gì đến chị."

"Nghe lời chị, lên lầu trước đã."


Tuy là Tu Thiện Văn lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Cố Tân Tân đi lên lầu. Không lâu sau thì bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Cố Tân Tân chỉ vừa đứng lên, cửa đã mở ra, Tu Phụ Thành từ bên ngoài bước vào.

Cố Tân Tân nhíu mày. "Anh làm thế nào mà vào được đây?"

"Đây cũng là nhà của tôi, vì sao tôi không thể vào?"

Trái tim Cố Tân Tân hơi chìm xuống. "Anh lén giở trò với ổ khóa nhà tôi từ bao giờ? Tu Phụ Thành, Tu gia đã sớm đuổi anh ra khỏi nhà, hiện tại tôi trịnh trọng mời anh đi cho!"

"Đuổi tôi ra ngoài? Chỉ với cô sao?" Tu Phụ Thành đi đến trước mặt Cố Tân Tân, ngồi xuống ghế sô pha đối diện. "Bây giờ chính cô còn khó bảo toàn, tôi khuyên cô vẫn là nên nghĩ cho mình đi."

"Anh chọc vào người Cận gia, anh thật sự cho rằng mình sẽ yên ổn được mãi sao?" Cố Tân Tân nói xong, cũng ngồi xuống.

Tu Phụ Thành nhếch miệng cười gằn. "Học thật nhanh, còn biết lấy Cận Ngụ Đình ra uy hiếp tôi. Nhưng tôi không hiểu lắm, từ bao giờ tôi lại đi chọc vào anh ta?"

"Đại trượng phu dám làm dám chịu. Anh hại Cận Ngụ Đình thành như vậy, bây giờ lại muốn dùng một câu nói đó rũ bỏ trách nhiệm."

Tu Phụ Thành thật sự nghe không hiểu, hai hàng lông mày nhíu chặt nhìn chằm chằm Cố Tân Tân. "Không lẽ là tôi hại hai người ly hôn?"

"Tai nạn xe đó liên quan đến anh phải không?"

Tu Phụ Thành và cô vốn không cùng nghĩ một hướng. "Vì sao cô lại có thể nghi ngờ tôi được chứ? Tư Mân là em trai tôi, làm sao tôi có thể hại cậu ta?"

"Tai nạn xe của Cận Ngụ Đình là anh sắp xếp!"

Tu Phụ Thành không hiểu mô tê gì nhìn cô, "Cận Ngụ Đình? Tai nạn xe?" Cận Ngụ Đình xảy ra tai nạn xe từ bao giờ sao anh ta không biết? Lời này của Cố Tân Tân là có ý gì?

Cố Tân Tân nhìn nét mặt vô tội của anh ta, thật sự chán ghét đến cực điểm, chỉ hận không thể đứng dậy xé nát khuôn mặt đó ra. "Anh ta thật khó khăn mới kéo về một cái mạng từ cửa tử, anh ta không chết, bây giờ anh đã biết sợ chưa hả?"

"Anh ta xảy ra tai nạn xe thì liên quan gì đến tôi? Thêm nữa, tôi căn bản không biết chuyện này."

Cố Tân Tân nhìn anh ta bằng ánh mắt cực kỳ khinh thường, "Đúng, dĩ nhiên là anh sẽ không thừa nhận, cũng như chuyện anh hại chính người thân của mình vậy, có đánh chết cũng sẽ không nhận!"

Tu Phụ Thành thật sự là không hiểu ra làm sao. "Ai nói với cô?"

"Còn cần ai nói với tôi sao?"

"Tôi thấy là do cô thương tâm quá độ nên mới nói năng lộn xộn như vậy, xem ra tôi cho cô ở trong nhà bình tĩnh lại là rất đúng đắn." Tu Phụ Thành nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi, nơi khóe mắt đột nhiên nhìn thấy di ảnh của Tu Tư Mân trên án đài. Anh ta đi tới, đứng lại trước tấm ảnh đó, trên bàn có một bó hương, Tu Phụ Thành rút ra một nén, đốt lên sau đó hơi khom lưng.

Cố Tân Tân bước nhanh về phía trước, đoạt lấy nén hương trong tay anh ta, "Anh không xứng được đốt hương cho anh ấy, nếu thật sự có cái thành ý này thì hãy quỳ xuống, dập đầu nhận sai đi."

"Cô đúng là thật coi mình thành Tu phu nhân!" Tu Phụ Thành thẹn quá hóa giận, bước lên một bước sau đó đưa tay ra bóp cổ Cố Tân Tân, lại kéo cô về phía mình, "Tôi nhắc nhở cô một câu, nếu sau đó cô có thể ngoan ngoãn không kiếm chuyện thì tôi cũng có thể đảm bảo giữ lại cái mạng nhỏ này của cô, tiền của Tu gia cũng sẽ chia cho cô, nhưng nếu như cô dám......"


Cố Tân Tân thở dồn dập, khuôn mặt nhỏ dần đỏ lên. Tu Phụ Thành dường như vẫn chưa hết hận, một tay khác cũng đưa ra bóp cổ cô.

"Nếu không phải vì cô thì cậu ta cũng sẽ không cần chết. Cô nói xem, cô kết hôn với ai không kết hôn, lại nhất định phải kết hôn với cậu ta là vì cớ gì."

Cố Tân Tân nâng tay lên, cầm nén hương đỏ rực trong tay hướng về phía mu bàn tay của Tu Phụ Thành đâm xuống. Người đàn ông gầm lên một tiếng đau đớn, thu tay về, bàn tay còn lại lập tức ôm lấy mu bàn tay, mùi máu tanh chui vào mũi Tu Phụ Thành. Mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, cánh tay anh ta run rẩy lợi hại, đau đến cơ hồ không thể đứng thẳng lưng.

Cố Tân Tân cũng không biết cô lấy đâu ra cái lá gan này, có lẽ là vì vừa rồi cho rằng anh ta sẽ dứt khoát hạ thủ với cô nên mới nảy ra ý định phải liều mạng lại với anh ta một lần.

Đáy mắt Tu Phụ Thành lộ ra hung ác, đứng thẳng người sau đó đi về phía Cố Tân Tân.

"Dừng tay!" Tu Thiện Văn nghe được động tĩnh dưới lầu, vừa đi ra đến đầu cầu thang liền nhìn thấy Tu Phụ Thành mang theo bộ mặt hung thần ác sát muốn hạ thủ với Cố Tân Tân, cô bé không do dự chạy xuống lầu. Vừa vặn chạy đến sau lưng Tu Phụ Thành, Tu Thiện Văn vội vàng ôm lấy cánh tay anh ta. "Anh không được động vào chị dâu của tôi."

Tu Phụ Thành cũng bởi vì cơn đau dữ dội mà khuôn mặt méo mó, anh ta hất Tu Thiện Văn ra. Tu Thiện Văn dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối, bước chân lảo đảo, nặng nề té về sau, lưng cũng đập lên án đài. Bát hương và di ảnh đều rơi xuống, Tu Thiện Văn ngồi dưới đất khóc òa lên, không sao đứng dậy được. Cố Tân Tân lo lắng cô bé bị làm sao, vội vàng muốn đi lên.

"Văn Văn!"

Tu Phụ Thành tàn nhẫn nhìn Tu Thiện Văn, "Anh với em ở với nhau lâu như vậy, tốt xấu gì anh cũng là anh cả của em, nhưng em thà giúp người ngoài cũng không giúp anh."

"Anh không phải anh trai tôi, tôi đã sớm không còn anh trai rồi."

Tu Phụ Thành buông tay, liếc mu bàn tay của mình, lớp da trên đó đã không thể nào nhìn thêm được nữa. Tầm mắt của anh ta chuyển về trên người Cố Tân Tân, đưa tay ra kéo cổ tay cô.

"Anh thả chị dâu tôi ra!" Tu Thiện Văn thấy vậy, loay hoay muốn tiếp tục đứng lên.

Cố Tân Tân vội vàng nháy mắt ra hiệu cho cô bé. "Văn Văn, em đừng qua đây!"

"Tu tiên sinh, bớt nóng nào." Đột ngột có một giọng nói xen vào giữa khung cảnh hỗn loạn, "Hà tất phải chấp nhặt với hai người con gái chứ."

Cố Tân Tân nghe giọng nói có chút quen tai, cô ngẩng đầu nhìn lại, thấy Khổng Thành mang theo hai người đàn ông khác từ bên ngoài đi vào.

Sức mạnh trong tay Tu Phụ Thành khẽ buông lỏng, Cố Tân Tân nhân cơ hội đó rút cánh tay về. Khổng Thành nhanh chân tiến lên, quét từ trên xuống dưới của Cố Tân Tân một lượt, lại nhìn Tu Phụ Thành đang vuốt mu bàn tay. Vẫn còn may, Cố Tân Tân không xảy ra chuyện gì, nếu không anh ta quay về sẽ không biết phải bàn giao thế nào với Cận Ngụ Đình.

Tu Phụ Thành biết mặt Cận Ngụ Đình, dĩ nhiên cũng sẽ nhận ra Khổng Thành luôn đi bên cạnh anh.

Anh ta có thể hiên ngang đi vào như vậy, xem ra những người bên ngoài đã được giải quyết cả rồi. Tu Phụ Thành siết chặt hai tay, "Nghe nói Cửu gia gặp tai nạn xe, không nghiêm trọng chứ?"

"Cám ơn Tu tiên sinh quan tâm, cũng không có gì đáng lo."

"Vậy thì tốt."

Cố Tân Tân cũng không muốn tiếp tục tranh luận với anh ta, dù sao anh ta là kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ thế nào, từng làm ra bao nhiêu chuyện đáng hận không phải cô cũng không biết.


Tu Phụ Thành nhấc chân chuẩn bị rời đi, Khổng Thành tiếp tục lên tiếng. "Không biết Tu tiên sinh không cho bọn họ ra ngoài là có ý gì."

"Gần đây tình hình bên ngoài không ổn định cho lắm, tôi cũng là vì suy nghĩ cho an toàn của hai người họ thôi, dù sao đây cũng là người thân của tôi."

"Mục đích của ngài là ý tốt, nhưng ở trong mắt người khác sẽ khó tránh khỏi khiến cho người ta phải đoán già đoán non, cho là ngài bụng dạ khó lường."

Tu Phụ Thành cười lạnh. "Tôi không thẹn với lương tâm, chỉ cần có thể bảo vệ cho họ an toàn là được."

"Nhưng ngài cũng nên hỏi ý của bọn họ một chút."

"Sao thế? Việc nhà của người khác mà Cửu gia cũng muốn quản sao?"

Khổng Thành chắp hai tay sau lưng, cười cười nói. "Nếu thật sự là người khác thì đúng là sẽ không quản, nhưng Cố Tân Tân lúc trước là Cửu phu nhân, Cửu gia không thể trơ mắt mặc kệ cô ấy."

"Cậu cũng đã nói rồi, là lúc trước."

"Trước hay sau, ai có thể nói trước được đây?"

Đáy mắt Tu Phụ Thành lộ ra khinh thường, "Cố Tân Tân, cô còn lời nào muốn nói không?"

"Cửu gia có dặn dò tôi chuyển lời cho ngài, nếu Tu tiên sinh cho rằng làm như vậy là thay cô ấy suy nghĩ thì chúng tôi cũng có thể cho người đến bảo vệ người nhà của ngài, dù sao Cửu gia cũng hi vọng cả gia đình của ngài đều bình an."

Sắc mặt Tu Phụ Thành hơi đổi, "Các người đang uy hiếp tôi?"

"Không không không, tôi đâu dám, chỉ là truyền lại lời mà thôi, là tôi mang nguyên văn lời của Cửu gia đến đây."

Tu Phụ Thành không tiếp tục đề tài đó. "Vừa rồi tôi mới nghe Tân Tân nói tai nạn của Cửu gia có liên quan đến tôi, ngược lại tôi có chút không rõ."

"Có liên quan đến ngài hay không, trong lòng ngài không phải rõ nhất sao?" Khổng Thành nhàn nhạt đáp lại.

"Dĩ nhiên là không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không ngốc đi đối nghịch với Cửu gia."

"Vậy là tốt nhất."

Cố Tân Tân kéo Tu Thiện Văn đứng lên, lại đặt di ảnh và bát hương về đúng chỗ cũ. Tu Phụ Thành không cam lòng, cực kỳ không cam lòng, đau đớn trên mu bàn tay thậm chí còn khiến anh ta có chút hoảng hốt.

Anh ta xoay người rời đi, Cố Tân Tân không khỏi quay đầu về phía cửa nhìn theo.

"Việc này không thể chậm trễ, cô mau mau xử lý cho xong chuyện chuyển trường đi, nếu không chỉ sợ Tu Phụ Thành sẽ không để cho hai người yên ổn rời khỏi."

Cố Tân Tân khẽ gật đầu, Tu Tư Mân đi rồi, những trợ thủ dưới tay hắn cũng đã rời đi. Cây đổ bầy khỉ tan, vậy nên Tu Phụ Thành mới có thể dễ dàng phái người đến giam lỏng bọn họ lại.

"Tôi biết rồi." Cố Tân Tân nhẹ giọng trả lời.

Mấy ngày sau đó Cố Tân Tân đều đến bệnh viện thăm Cận Ngụ Đình.

Hơn nữa còn vô cùng đúng lúc, đều là chọn giờ anh ăn cơm, Cận Ngụ Đình vì "vết thương" trên người nên không dám động đậy, hơn nữa còn có cảm giác bản thân sắp bốc mùi hôi thối.


Tu Tư Mân đi rồi, tâm trạng của Cố Tân Tân còn chưa bình phục lại, Cận Ngụ Đình cũng không dám trêu chọc cô, nhưng thấy cô luôn vác theo cái bộ mặt mất hồn đó thì không khỏi bứt rứt tay chân.

Anh đã sớm nói Khổng Thành khẩn trương giải quyết cho xong chuyện bên này, như vậy bọn họ liền có thể về Lục Thành rồi.

Cố Tân Tân ngồi trên mép giường, Cận Ngụ Đình vẫn không thể động, anh vừa nhúc nhích chân, Cố Tân Tân liền định thần nhìn sang. "Anh đừng có mà lộn xộn, với thương thế này thì ít nhất cũng phải nằm đó nửa năm."

"Không có đâu." Cận Ngụ Đình sao có thể chịu được, "Bác sĩ đã nói rồi, nếu khôi phục tốt thì một tháng là khỏi hoàn toàn."

"Một tháng?" Cố Tân Tân không tin. "Bác sĩ nào nói vậy? Tổn thương đến gân cốt phải điều dưỡng một trăm ngày, mà anh còn nghiêm trọng hơn cả tổn thương gân cốt."

"Không...... có thể là nhìn nghiêm trọng vậy thôi, tóm lại lời của bác sĩ là đáng tin nhất."

Cố Tân Tân cân nhắc. "Bác sĩ thật sự nói như vậy?"

"Ừ."

"Vậy lát nữa anh đưa bệnh án cho tôi, tôi qua bệnh viện khác hỏi một chút. Đây là muốn mang tính mạng của anh ra đùa giỡn phải không?"

Cận Ngụ Đình ngớ ra. "Bác sĩ này rất có uy tín, lý lịch cũng rất sáng sủa, ông ta sẽ không chẩn đoán sai."

"Tôi không tin." Cố Tân Tân liếc Khổng Thành đứng cách đó không xa. "Để tôi nói Tống Vũ Ninh tìm một bệnh viện uy tín một chút, lát nữa tôi cầm bệnh án đi."

Cận Ngụ Đình thấy vậy, không thể làm gì khác là từ bỏ ý định ban đầu. "Rồi rồi, tôi nằm thêm một thời gian là được, đúng là không thể gạt được em."

Cố Tân Tân liếc Cận Ngụ Đình giận dỗi xoay mặt sang một bên, "Chờ đến khi trở lại, mỗi ngày tôi đều sẽ đến kiểm tra anh."

Không phải chứ?

Cận Ngụ Đình nghĩ thôi đã thấy sợ, "Có phải mấy ngày nay tôi gầy đi rất nhiều?"

"Vẫn rất tốt." Cố Tân Tân qua loa.

"Nhất định là rất gầy."

"Anh quan tâm đến cân nặng như vậy làm gì?"

Cận Ngụ Đình đúng là nằm đến khó chịu, "Trở về Lục Thành rồi, em có dự định gì không?"

"Cũng không thể tiếp tục chán nản bi quan mãi, trước tiên phải vẽ cho xong mấy bộ truyện tranh còn dang dở."

"Sau này thì sao?"

Tầm mắt Cố Tân Tân trở lại khuôn mặt anh. "Còn có sau đó hả?"

"Cuối cùng rồi em vẫn sẽ phải đi ra, cũng sẽ phải nhìn đến người bên cạnh một chút."

Cố Tân Tân lờ mờ đoán ra được hàm ý trong câu nói của Cận Ngụ Đình, "Chuyện sau đó tôi cần làm, chính là không để cho Tu Phụ Thành được khoái chí."

Cô thật sự không muốn lại nói đến chuyện tình cảm, cô và Cận Ngụ Đình nói chuyện tình cảm, cô mang theo thương tích đầy mình rút về, Tu Tư Mân nói chuyện tình cảm với cô, liền trực tiếp mất một cái mạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui