Dịch: CP88
***
Cố Tân Tân chính là không muốn tin.
Nhưng dù hiện tại có không muốn tin thì cũng không thể không tin được nữa rồi.
Dẫu sao thì vẫn ở ngay trước mặt Cận Hàn Thanh, cô cố gắng để không biểu lộ ra. "Tu Tư Mân sẽ không vô duyên vô cớ hại tôi."
"Vậy đã nói rõ đây không phải vô duyên vô cớ gì, nên tôi sẽ tin đây là sự thật."
Chính là vì lời Tu Tư Mân nói nên Cận Hàn Thanh mới có thể tin chắc không nghi ngờ, có phải không?
Dù sao cô cũng là Tu phu nhân, lời của Tu tiên sinh sao có thể là giả đây?
Cận Hàn Thanh đột nhiên đứng lên, Cố Tân Tân theo bản năng lùi về sau hai bước, người đàn ông lập tức ép lên trước, "Cô nói đi, rốt cuộc là cô đã giấu Thương Lục đi đâu rồi?"
"Tôi không có." Cố Tân Tân cắn răng, chết cũng không chịu thừa nhận, "Tôi không biết vì sao anh ấy lại nói vậy, nhưng Thương Lục chưa từng xuất hiện ở nhà tôi."
"Vậy cô nói đi, tôi phải tin cô, hay là tin tưởng Tu tiên sinh đây?"
Bàn tay buông xuống bên người của Cố Tân Tân khẽ nắm lại, "Đó là chuyện của anh, chuyện tôi có làm hay không trong lòng tôi là rõ ràng nhất."
Cận Hàn Thanh còn tiếp tục đi về phía trước, Cố Tân Tân rũ mi mắt, chân đột nhiên không biết vấp phải cái gì, suýt chút nữa thì ngã chổng vó. Cận Hàn Thanh dừng lại, cười lạnh, ánh mắt vẫn còn ghim chặt trên mặt cô, "Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô, nếu tôi đã đồng ý không truy cứu chuyện của cô thì nhất định sẽ làm được. Thương Lục tự tôi sẽ đi tìm, Cố Tân Tân, lúc trước một phần cũng là lỗi của tôi, chuyện này coi như là bù đắp một phần cho những thương tổn tôi đã từng làm với cô đi."
Cố Tân Tân nghe vậy, không khỏi di chuyển tầm mắt của mình lên khuôn mặt của Cận Hàn Thanh, chỉ là không dám nhìn quá kỹ. Cô có chút hoài nghi tai của mình, Cận Hàn Thanh lại có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?
Theo tính cách của anh ta, dù anh ta có không tìm được Thương Lục thì cũng sẽ không buông tha cho cô mới phải, dù sao chuyện này cũng coi như là có bằng chứng, chỉ thiếu một bước là không tìm được Thương Lục ở nhà cô mà thôi.
Cố Tân Tân không tiếp tục nghĩ nữa, chuyện cô muốn hỏi đã có đáp án. Bây giờ bộ dạng của Cận Hàn Thanh như vậy có chút đáng sợ, cô lưu lại thêm nữa sợ là sẽ không an toàn.
Cố Tân Tân xoay người bước nhanh rời đi, cô chỉ lo gặp phải người khác trong Cận gia, nhất là Tần Chi Song, cho nên cô cơ hồ là chạy chối chết ra khỏi cổng lớn Cận gia.
Cận Hàn Thanh trở về phòng khách của tòa nhà Đông, không bao lâu sau thì Cận Ngụ Đình đến.
Anh ta nghe được tiếng bước chân, cũng không ngẩng đầu. "Được rồi đấy, lần này như ý nguyện của chú."
Cận Ngụ Đình ngồi xuống đối diện Cận Hàn Thanh, "Anh cảm thấy cô ấy sẽ tin sao?"
"Dù sao anh cũng đã nói rồi, trừ phi cô ta tín nhiệm Tu Tư Mân đến một trăm phần trăm. Nhưng nếu đã như vậy thì chú cũng đừng cố gắng làm gì nữa, tranh cũng không tranh nổi."
Cận Ngụ Đình nhìn bộ dạng mệt mỏi bơ phờ của Cận Hàn Thanh, nếu không phải vì quan hệ của hai người thì có lẽ anh ta đã sớm đuổi anh ra ngoài, hoặc là dùng một cước đá chết anh rồi. Bởi vì ngay chiều nay, cũng tại nơi này, giữa bọn họ còn có một cuộc đối thoại khác.
Sau khi Cận Hàn Thanh không thu hoạch được gì trở lại tòa nhà Đông, ai cũng không muốn gặp.
Lúc Cận Ngụ Đình tiến vào, ánh mắt của anh ta hung hăng mà nhìn anh, người đàn ông liền tiến lên vài bước ngồi xuống đối diện với anh ta.
Cận Hàn Thanh liên tục nhìn anh rồi cười lạnh, "Chuyện Cố Tân Tân giấu Thương Lục đi rốt cuộc chú biết được bao nhiêu?"
"Thương Lục không có ở chỗ Cố Tân Tân."
"Ừ, bây giờ đương nhiên là không có ở đó, hai người đem cô ấy giấu đi đâu hả?"
Cận Ngụ Đình biết lòng nghi ngờ của Cận Hàn Thanh rất lớn, có mấy lời cũng không hợp nói lòng vòng quanh co làm gì, tốt nhất là nói rõ luôn ra, "Anh hai, người gọi điện cho anh là em sắp xếp, cả người trong quán rượu tiết lộ tin tức cho anh, nói Thương Lục ở trong nhà Cố Tân Tân cũng là em. Bao gồm những người đưa tủ lạnh đến nữa, đều là em tìm đến."
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Cận Hàn Thanh chiếm lấy anh không tha, "Chú nói cái gì?"
"Lúc anh tiến vào nhà hàng đó hẳn là nhìn thấy Tu Tư Mân?"
Đáy mắt Cận Hàn Thanh nén đầy tức giận, tay phải đặt lên đùi, "Mục đích chú làm vậy là gì?"
"Mục đích của em đã đạt được, chính là để anh đi một chuyến đến nhà Cố Tân Tân."
Cận Hàn Thanh híp mắt, "Cận Ngụ Đình!"
"Em rất hiểu Cố Tân Tân. Em sẽ khiến cô ấy phải đến tìm anh, đến lúc đó em hi vọng anh nói với cô ấy, nguyên nhân anh tìm đến nhà cô ấy là vì có người đã nói cho anh biết Thương Lục ở nơi này, mà người này chính là Tu Tư Mân."
Cận Hàn Thanh phẫn nộ, hận không thể đứng dậy đập cho anh một trận, "Cận Ngụ Đình! Chú -------"
Cận Ngụ Đình khép mi mắt lại, "Em biết anh đang tức giận, nhưng xin anh bớt giận trước đã."
Người đàn ông tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Chú biết anh đổ hết toàn bộ tâm tư vào việc tìm Thương Lục thế nào, có tin tức phong thanh thôi liền hận không thể lập tức bay đến đó. Chú có biết lúc nhận được cuộc điện thoại kia anh đã vui vẻ đến thế nào không? Chú nhìn đi, anh còn cho người cắm đầy hoa tươi trong nhà, còn cả thứ này nữa."
Cận Hàn Thanh chỉ chỉ lọ hoa trên bàn trà, bên trong cắm đầy loại hoa mà Thương Lục thích. Cận Hàn Thanh càng nghĩ càng giận, vung tay lên hất lọ hoa rơi xuống đất, "Bây giờ chú lại dám ngang nhiên tính toán cả anh nữa rồi phải không?"
Cận Ngụ Đình liếc nhìn đám đổ nát trên mặt đất, "Em chỉ không muốn nhìn thấy tên họ Tu đó mà thôi. Lúc trước anh cũng đã từng đến nhà Cố Tân Tân náo loạn một lần, nếu lần này khiến bọn họ xích mích, như vậy hai người đó sẽ không thể tránh khỏi hiểu lầm sinh hiềm khích."
"Nhưng nếu Thương Lục không có ở chỗ Cố Tân Tân, như vậy gây xích mích thì có tác dụng gì? Cố Tân Tân không ngốc, cô ta sẽ tin sao?"
Cận Ngụ Đình hơi nhếch khóe miệng, "Vậy thì không cần anh phải giải thích với cô ấy. Cố Tân Tân thông minh như vậy, có thể nghĩ đến rõ ràng. Lúc Tu Tư Mân không ở Lục Thành, mỗi lần em đến nhà cô ấy khẳng định đều bị người giúp việc nhìn vào trong mắt, sau đó lại thông báo cho anh ta. Anh ta sẽ làm như vậy, mà mục đích cuối cùng chính là vì em."
Cận Hàn Thanh lạnh lùng nhấc môi. "Vì sao anh phải giúp chú?"
"Đó là vì anh nợ em."
Cận Hàn Thanh lạnh lùng trừng anh, "Anh nợ chú?"
"Anh còn cảm thấy không đáng kể? Chuyện của anh và Thương Lục kéo em và Cố Tân Tân vào, Thương Lục sấy thai không liên quan gì đến cô ấy, nhưng khi đó anh có tin lời của em không?"
"Dừng!" Cận Hàn Thanh không muốn bị Cận Ngụ Đình tiếp tục xát muối lên miệng vết thương. "Có phải anh không giúp chú sẽ không được?"
"Mọi chuyện cũng đã làm đến mức này rồi, em còn sắp xếp cho anh và Tu Tư Mân gặp mặt, nếu vở kịch này không kết thúc được thì em nhất định sẽ bị lộ. Nếu anh không giúp em, em sẽ không giúp anh đi tìm Thương Lục, lại nói em là em trai của anh, anh giúp em một tay không phải là điều hiển nhiên sao?"
Cận Hàn Thanh tựa như nghe được một câu chuyện cười, khinh bỉ nói, "Hiếm thấy nhỉ, chú lại ngồi đây nói chuyện tình thân với anh."
"Việc này em không tiện nói trước cho anh, chỉ có thể chờ sau khi anh không thu hoạch được gì mới có thể tìm anh giúp em."
"Nên từ đầu đến cuối chú vẫn đứng xem anh làm trò hề?"
"Không dám." Cận Ngụ Đình nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy ngay cả trên bàn ăn cũng bày hoa tươi, xem ra cái gì Cận Hàn Thanh cũng chuẩn bị đâu vào đấy hết cả rồi. "Em biết anh một lòng cho lo lắng cho Thương Lục, em cũng sẽ nghĩ tất cả các cách để giúp anh tìm được cô ấy."
Cận Ngụ Đình nói ra lời này cũng không hề cảm nhận chút nào chột dạ, phải biết hôm nay chính là thuộc hạ của anh đã đưa Thương Lục đi.
Anh biết Cận Hàn Thanh nhất định sẽ nghi ngờ chuyện tủ lạnh, bây giờ trái lại cũng coi như là một lời giải thích hoàn hảo. Sau khi anh thừa nhận như vậy, mọi chuyện liền được hợp lý hóa rồi.
Cận Hàn Thanh đứng lên, "Chú đi đi, mấy ngày này anh không muốn nhìn thấy chú."
Nói cho cùng, nếu Cận Ngụ Đình đặt bản thân vào anh ta mà nghĩ, thì sẽ không tính toán đến cả anh ta.
Thất vọng lặp đi lặp lại nhiều lần, Cận Hàn Thanh cảm thấy anh ta sắp không chịu nổi nữa rồi.
Cận Ngụ Đình nghe vậy, cũng đứng lên, "Được, nếu như Cố Tân Tân có hỏi thì em hi vọng anh sẽ giúp em."
"Anh không giúp chú, anh sẽ đem toàn bộ lời chú nói với anh nói cho cô ta biết!" Anh ta đã không tìm được Thương Lục, thì cũng sẽ không để cho Cận Ngụ Đình dễ chịu. Chỉ cần lát nữa anh ta đem toàn bộ những lời Cận Ngụ Đình nói cho Cố Tân Tân nghe, Cận Ngụ Đình sợ là cả đời này cũng đừng hòng sẽ đoạt lại cô về tay.
Thế nhưng rốt cuộc thì, Cận Hàn Thanh vẫn là giữ được một tia lý trí không đi hại anh.
Cố Tân Tân về đến nhà, phát hiện Tu Tư Mân cũng đã quay về rồi.
Người đàn ông chuẩn bị đi lên lầu, nghe được tiếng mở cửa liền quay người nhìn cô. "Em đi đâu vậy?"
"Em đưa Thương Lục đi."
Tu Tư Mân lùi về vài bước, đi đến trước mặt Cố Tân Tân, "Không phải là bên ngoài vẫn có người theo dõi sao? Em làm thế nào mà đưa đi được?"
"Không phải đã có Cận Ngụ Đình rồi sao, em chỉ việc phối hợp làm theo thôi."
Tu Tư Mân thu lại tia không thích nhàn nhạt trong đáy mắt. Dù sao thì chuyện này cũng đã giải quyết xong, hắn cũng có thể yên tâm trở lại. Tu Tư Mân nhấc tay đặt lên bả vai Cố Tân Tân. "Đưa đi là tốt, đỡ phải giữ một quả bom hẹn giờ trong nhà."
"Thương Lục không có đáng sợ như vậy."
Tu Tư Mân chăm chú nhìn vào mắt cô, cảm thấy cô luôn như vậy, thích vì người khác suy nghĩ, cô vậy mà thật sự đã quên khi trước bọn họ đã đối xử thế nào với cô.
"Được, rốt cuộc thì từ giờ chúng ta đã có thể yên ổn mà sống rồi."
Tu Tư Mân nói xong lời này, xoay người chuẩn bị lên lầu.
Ngay lúc hắn chuẩn bị xoay người, Cố Tân Tân bổ sung thêm một câu, "Hôm nay Cận Hàn Thanh lại tìm đến."
"Thế hả?" Tầm mắt của Tu Tư Mân lần nữa rơi xuống mặt Cố Tân Tân, "Anh ta không phát hiện ra gì chứ? Nếu không trong nhà cũng không yên tĩnh thế này."
Cố Tân Tân đi lên trước. "Chỉ suýt chút nữa thôi, nếu anh ta đến sớm hơn mười phút thì sẽ bắt được Thương Lục trong nhà."
Tu Tư Mân nghe vậy, trên mặt vẫn không có chút chột cảm xúc thừa. "Vậy thì được, Tân Tân, đừng nghĩ nhiều quá, mọi chuyện đều qua rồi."
"Em chỉ không hiểu vì sao Cận Hàn Thanh lại tìm đến đây, anh ta nói là có người nói cho anh ta biết Thương Lục ở đây."
Tu Tư Mân khẽ dựa lưng lên lan can cầu thang, "Có biết là ai không?"
"Hôm nay anh ở đâu?"
Tu Tư Mân yên lặng nhìn cô, tầm mắt của hai người giao nhau, chút khó hiểu trong mắt Tu Tư Mân rốt cuộc đã sáng tỏ. Hóa ra chuyện Cận Hàn Thanh xông vào phòng bao của hắn cũng không phải vô tình, khi đó anh ta hỏi thăm tung tích của Thương Lục, cuối cùng bị nhân viên phục vụ mời ra ngoài. Tu Tư Mân đã vốn chỉ cho đó là trò đùa nào đó mà thôi. Không ngờ được, đúng là không ngờ được, hiện tại toàn bộ những gì mơ hồ coi như đã có đáp án rồi.
Lúc đó người ngồi bên cạnh Tu Tư Mân còn giải thích với hắn, nghe nói là gần đây Cận Hàn Thanh điên cuồng đi tìm kiếm tung tích của Cận phu nhân, cơ hồ đã lật tung toàn bộ Lục Thành lên, nên nói hắn không cần phải để tâm đến anh ta làm gì.
Dù khi đó Tu Tư Mân có cảm thấy khó hiểu thế nào, nhưng vì có những chuyện quan trọng hơn cần bàn bạc kỹ lưỡng nên cũng không nghĩ sâu.
Hắn nhíu mày. "Tôi đi bàn chuyện công việc, ở một nhà hàng."
Quả nhiên là ở một nhà hàng.
"Anh có gặp được Cận Hàn Thanh không?"
Tu Tư Mân tự nhận không thẹn với lương tâm, hắn cũng không phải giấu giếm. "Gặp được, nhưng anh ta tìm nhầm người, sau khi tiến vào phòng bao của tôi cũng rất nhanh liền đi ra ngoài."
Hắn nhìn được trong đáy mắt của Cố Tân Tân là dao động và hoài nghi, Tu Tư Mân cau mày thật chặt, "Lẽ nào em cho là chuyện Cận Hàn Thanh tìm tới có liên quan đến tôi?"
Cố Tân Tân vẫn không cho hắn một câu trả lời chắc chắn, "Dù Thương Lục bị phát hiện thì chị ấy cũng sẽ không để cho Cận Hàn Thanh làm gì em, em tin tưởng chị ấy."
"Em tin tưởng cô ấy, nhưng lại không tin tôi?"
"Em đã thấy được mấy tấm ảnh, là anh và Cận Hàn Thanh cùng nhau ở trong cùng một phòng bao. Còn có, em đã đi tìm Cận Hàn Thanh."
Tu Tư Mân nghe vậy, sắc mặt hơi đổi. "Em đi tìm Cận Hàn Thanh? Có phải sẹo đã lành nên em mới quên đau, quên luôn anh ta là loại người gì?"
"Bây giờ anh ta đã biết chuyện Thương Lục sẩy thai không liên quan gì đến em, anh ta sẽ không làm gì em."
"Nhưng một khi anh ta nhận định chuyện Thương Lục mất tích liên quan đến em, em nghĩ anh ta còn có thể buông tha cho em sao?"
Bàn tay Cố Tân Tân buông xuống bên người không khỏi nắm nhẹ, cảm giác được lòng bàn tay có chút ẩm ướt, "Nếu có người nói với anh ta, có thể báo cho anh ta tung tích của Thương Lục, nhưng điều kiện tiên quyết là không được tổn thương em, em nghĩ anh ta sẽ đồng ý."
Cô còn kém bước nói trần trụi ra mà thôi, Tu Tư Mân cũng không ngốc, xâu chuỗi mọi chuyện một chút liền sáng tỏ rồi.
"Tân Tân, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, em là đang nghi ngờ tôi có phải không?"
Cố Tân Tân hơi mím môi. "Cận Ngụ Đình ra vào chỗ này đều là vì Thương Lục ở đây, anh đừng hiểu lầm."
"Tôi thấy người hiểu lầm là em mới đúng, từ đầu đến cuối tôi đều tin là em và Cận Ngụ Đình sẽ không có chuyện gì cả, càng không vì ngăn cản hai người gặp nhau mà đem chuyện Thương Lục ở chỗ này nói cho Cận Hàn Thanh. Tân Tân, tôi thật sự không ngờ đến bây giờ em lại không tín nhiệm tôi nữa."
Môi mỏng của Cố Tân Tân khẽ giật nhẹ, "Anh...... đừng nghĩ như vậy, có mấy lời em cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi."
Sắc mặt Tu Tư Mân coi như hòa hoãn lại một chút, hắn đi xuống bậc thang, đứng bên cạnh Cố Tân Tân. "Chuyện này đã trôi qua, sau này em không cần phải tiếp tục nơm nớp lo sợ nữa. Tôi đột nhiên nghĩ ra tôi còn phải đi gặp một người, tôi ra ngoài một chuyến."
Cố Tân Tân thấy anh đi ra ngoài, cô xoay người nhìn theo bóng lưng của người đàn ông. "Anh không ăn cơm tối hả?"
"Em ăn trước đi, không cần chờ tôi."
Người đàn ông bỏ lại câu nói đó, người đã đi ra khỏi cửa. Cố Tân Tân muốn đuổi theo, nhưng cửa rất nhanh đã bị Tu Tư Mân đóng lại. Người giúp việc từ trong nhà bếp bước nhanh ra, "Tu phu nhân."
Cố Tân Tân nhìn bà ấy, người giúp việc không phát hiện ra bầu không khí không đúng. "Lát nữa có thể ăn cơm rồi, tôi đã chuẩn bị không ít thức ăn, đều là món mà phu nhân và Tu tiên sinh thích đấy."
Cố Tân Tân kéo nhẹ khóe miệng. "Tối nay anh ấy còn phải đi gặp đối tác."
"Đã giờ này rồi mà còn phải ra ngoài sao?
"Đúng đó."
Người giúp việc lau tay, "Vậy phu nhân thì sao?"
Cố Tân Tân vừa muốn mở miệng, điện thoại đã truyền đến tiếng báo tin nhắn, là Tu Tư Mân gửi đến.
"Văn Văn ở nhà một mình, tôi không yên tâm nên về một chuyến."
Hóa ra hắn không đi gặp khách hàng gì hết, mà là trực tiếp rời khỏi Lục Thành.
Trong lòng Cố Tân Tân có trăm mối ngổn ngang, cô bỏ lại điện thoại vào trong túi, "Tôi còn có việc, tối nay không ăn ở nhà."
"Gì cơ?" Người giúp việc ngạc nhiên. "Cả hai người đều không ăn ở nhà?"
"Ừm." Cố Tân Tân nói xong, nhấc chân lên đi ra ngoài.
Cô lái xe ra khỏi cổng, cũng không biết muốn đi đâu, chiếc xe lòng vòng một hồi lâu. Mãi đến khi cô cảm nhận được cơn đói cồn cào, đói đến mức đến dạ dày cũng bắt đầu đau, Cố Tân Tân mới nhớ ra phải đi ăn tối.
Cố Tân Tân nghĩ đến quán lẩu shabu-shabu lúc trước, cô ngờ ngợ còn nhớ đường, liền lái đi.
Đến nơi cần đến, Cố Tân Tân dừng xe đi xuống, lúc vào trong cửa hàng liền có nhân viên phục vụ nhiệt tình chào đón. "Hoan nghênh ghé thăm."
Cố Tân Tân nhìn người kia có chút quen mắt, đây không phải là nhân viên phục vụ ngày hôm đó sao?
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, tự mình thôi miên mình, "Cô ấy không biết mình, không nhớ ra được mình."
Nhưng hành vi của cô và Cận Ngụ Đình ngày đó thực vượt qua mức bình thường, đến nay đều để lại ấn tượng sâu sắc với người khác. Hơn nữa từ ánh mắt người nhân viên phục vụ đó nhìn cô, liền biết là cô ấy đã nhận ra rồi.
Cố Tân Tân cũng không muốn nghĩ nữa, tìm chỗ sau đó ngồi xuống, gọi một phần thức ăn.
"Thêm cơm thịt kho, canh đậu đỏ, bánh budding caramel."
"Được."
Cố Tân Tân mở nồi lẩu ra, một lát sau nhân viên phục vụ liền mang ra toàn bộ thức ăn đã gọi.
Một đĩa nguyên liệu nhúng được đặt lên bàn, khuôn mặt cô hơi đỏ, nói một tiếng cám ơn.
"Sao cô không mang cho cô ấy hai phần nguyên liệu nhúng đi?" Một câu trêu tức phát ra, Cố Tân Tân ngẩng đầu liền nhìn thấy Cận Ngụ Đình ngồi xuống đối diện cô.
Cô nhíu chặt hai hàng lông mày. "Bàn này chỉ có một người, Cửu gia, ngài tự tìm chỗ đi."
Cận Ngụ Đình cầm thực đơn, trực tiếp gọi thêm, "Còn có, thêm hai phần thịt bò."
"Được." Nhân viên phục vụ gật đầu, xoay người rời đi.
Cố Tân Tân đổ nguyên liệu vào nồi lẩu, trong chốc lát liền có thể ăn. Cô cầm đũa, vừa muốn gắp một miếng thịt bò, đã có một người nhanh hơn một bước đoạt lấy.
Hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không lẽ đến cơm tối cô cũng không thể ăn ngon sao?
Cố Tân Tân tức giận đập lên đũa Cận Ngụ Đình, miếng thịt kia liền rơi lại về nồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...