Trảm Nam Sắc

Dịch: CP88

***

Tu Tư Mân đáp lại một chữ "tốt".

Cố Tân Tân đóng trang web, đúng lúc Cận Ngụ Đình cầm cốc nước đã được rửa sạch sẽ quay lại, anh cầm chiếc cốc đặt lên tủ đầu giường, "Pha một ấm trà cho em, lát nữa cho em uống."

"Cám ơn."

Cận Ngụ Đình liếc qua màn hình máy tính của cô, thấy cô đang dặn dò nhân viên chuyện công việc thì không khỏi đi đến bên cạnh, "Đừng quá sức."

"Ừ." Cố Tân Tân đáp nhẹ rồi nhìn anh một cái, khóe mắt đuôi lông mày của Cận Ngụ Đình đều toát lên vẻ dịu dàng, ngón tay cô hơi run, người đàn ông đón lấy ánh mắt cô, "Làm sao thế?"

"Không có gì."

Tầm mắt Cố Tân Tân trở lại màn hình máy tính, ngón tay vô tình gõ nhẹ lên bàn, trong đầu hơi loạn. Cố Tân Tân biết phòng bệnh này là nơi tốt nhất đối với cô, kỳ thực sau giọng điệu hung hăng đó thì Cận Ngụ Đình đều là vì muốn bảo vệ cho cô, dù sao bây giờ cô có quay về thì còn vừa phải dưỡng bệnh, lại vừa phải đề phòng khắp nơi.

Trên bàn còn có hoa quả Khổng Thành mang đến, Cận Ngụ Đình rửa sạch sau đó gọt vỏ, bàn tay Cố Tân Tân không tiện cầm đồ nên anh bổ thành từng miếng nhỏ rồi đưa đến bên miệng Cố Tân Tân.

Cô đã ăn không ít, bây giờ bắt đầu cảm thấy no đến đau cả bụng, Cố Tân Tân mím chặt môi. "Không ăn nữa, no rồi."

"Ăn miếng này nữa thôi." Anh giống như đang dỗ dành một đứa bé.

Cố Tân Tân bất đắc dĩ há miệng, câu chữ phát ra khỏi miệng cũng mơ hồ. "Sao lại cho tôi ăn nhiều thế?"

"Em vừa mới bị thương nặng, nếu không bù đủ dinh dưỡng thì cơ thể này sao chịu được?"

Cố Tân Tân vừa ăn vừa nhìn màn hình, Cận Ngụ Đình liếc đồng hồ, anh vậy mà lại đi bấm đồng hồ thật. Cận Ngụ Đình đưa tay đặt trên máy tính của Cố Tân Tân, cô lập tức duỗi tay ra chặn lại, quên mất cả vết thương trên tay. "Làm gì thế hả?"

"Hết 20 phút rồi."

"Tôi còn chưa xong."

Cận Ngụ Đình cưỡng ép gập lại máy tính của cô, "Không có em thì cái trang web đó vẫn có thể hoạt động bình thường."

Nói rồi đặt máy tính sang bên cạnh, đỡ Cố Tân Tân cho cô nằm về giường, sau đó lại điều chỉnh cho giường hạ xuống. Khổng Thành tiến vào vừa vặn nhìn thấy nét mặt khó ở của Cố Tân Tân, nhưng anh ta cũng quá quen rồi, đây cũng là do Cận Ngụ Đình chiều cô, chiều thành hư luôn.


Khổng Thành đứng bên cạnh Cận Ngụ Đình không lên tiếng, Cố Tân Tân dời tầm mắt sang chỗ khác.

Người đàn ông vẫn không có ý đứng dậy đi ra ngoài, "Khổng Thành, từ giờ có gì cứ nói thẳng, không cần tránh."

"Gần đây Thương nhị tiểu thư đặc biệt thu mình, không tùy tiện chạy đến tòa nhà Đông nữa. Sự kiện lần trước tuy Thương gia đã cố gắng dìm xuống nhưng sức lan rộng của dư luận quá mãnh liệt, cô ta thật sự không còn mặt mũi nào mà ra khỏi cửa."

Cận Ngụ Đình nghe vậy, tầm mắt không khỏi rơi xuống gò má Cố Tân Tân, "Đều là nhờ những tấm ảnh kia ban tặng, lựa góc độ chụp rất tốt, hình ảnh sắc nét, chụp rõ ràng từng khoảnh khắc chật vật của cô ta."

Cố Tân Tân không lên tiếng, Khổng Thành nói tiếp, "Chỉ là hai ngày nay Cận tiên sinh lại giới thiệu cho cô ta một mối mới, gia cảnh của đối phương không tầm thường, cũng chỉ lớn hơn vài tuổi."

"Anh hai giúp cô ta tìm hôn sự?" Cận Ngụ Đình nghi ngờ vừa rồi mình đã nghe nhầm.

"Vâng, Thương phu nhân rất vui vẻ. Đối phương có vẻ cũng không để tâm đến những tin tức kia, hôm nay gặp nhau lần đầu nhìn thái độ giống như cũng dồn không ít tâm huyết."

Cận Ngụ Đình luôn cảm thấy trong chuyện này có điểm kỳ quái, "Lần trước vì chuyện bánh ngọt mà anh ấy giận tím mặt, hơn nữa Thương Kỳ còn chọc gậy bánh xe mối quan hệ của anh ấy và Thương Lục, sao anh ấy có thể tốt bụng mà đi tìm người cho Thương Kỳ chứ?"

Khổng Thành cũng đã tra rõ ràng chuyện này, giọng nói vững vàng báo cáo lại cho anh. "Thương phu nhân rất nhiều lần tìm đến tòa nhà Đông, nói là danh tiết của Thương nhị tiểu thư bị tổn hại quá nặng nề, nói Cận tiên sinh nhất định phải nể mặt Cận phu nhân mà giúp đỡ."

Cận Ngụ Đình bật cười, "Nếu thật là nể mặt Thương Lục......" Anh không nói tiếp vế sau. "Con người anh hai ấy à, có thù tất báo, đặc biệt là chuyện liên quan đến Thương Lục. Bất kỳ kẻ nào muốn gây khó dễ cho Thương Lục anh ấy đều hận không thể bóp chết tại chỗ, dù có là em gái ruột thì cũng sẽ không có ngoại lệ."

"Vậy ý của ngài là?"

Khóe miệng Cận Ngụ Đình càng lúc càng giương cao, "Ai biết được. Cũng có thể là anh hai chịu không nổi nước mắt của Thương phu nhân, lại nghĩ để cho Thương Kỳ gả đi anh ấy có thể sẽ được thanh tịnh chút."

Khổng Thành nhìn chằm chằm Cố Tân Tân trên giường bệnh, cô có chút không vui hỏi anh ta. "Có chuyện gì không muốn nhắc đến trước mặt tôi? Nếu vậy hai người đi ra ngoài đi."

"Còn có việc?" Cận Ngụ Đình ngẩng mặt lên.

"Tôi cho người điều tra, Tu Tư Mân chưa hủy bỏ đám cưới kia, khách sạn và công ty tổ chức đám cưới đều không nhận được dặn dò gì mới của anh ta."

Tầm mắt Cố Tân Tân chuyển sang Cận Ngụ Đình, thấy khuôn mặt anh trong nháy mắt trở nên tối tăm, cũng quay sang nhìn về phía cô, "Lúc đó em vẫn còn phải nằm viện đấy."

"Không sao, tôi có thể xuất viện sớm."

"Cố Tân Tân, em dám lặp lại một lần nữa?"

Cố Tân Tân mím môi, "Anh thật nực cười, Cận Ngụ Đình, anh cứ định mãi không tiếp thu sự thực tôi sẽ phải kết hôn với người khác như vậy sao?"


Khổng Thành còn đứng bên cạnh, Cận Ngụ Đình lạnh mặt, "Em nghĩ mình có giá quá rồi đấy, em kết hôn với ai là chuyện của em, tôi chỉ là xem xét giao tình trong quá khứ của chúng ta nên mới cứu em một mạng thôi. Tôi cũng không phải người tùy tiện thích cứu người."

"Rồi rồi rồi. Mấy chuyện đó anh cũng chẳng bận tâm, chỉ là vì nhìn tôi đáng thương nên mới bố thí chút lòng tốt cho tôi, nói như vậy được chưa?"

"Sự thật chính là như thế."

Khổng Thành kinh nghiệm đầy mình, thời khắc này ngoan ngoãn đứng một bên không lên tiếng.

"Nếu đã vậy thì anh thả tôi ra đi, lòng tốt của anh tôi nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ."

Cận Ngụ Đình nghiêm mặt không lên tiếng, Khổng Thành còn nhận ra anh đang tức giận, Cố Tân Tân đương nhiên không thể không thấy. Tính tình của anh thế nào cô còn không rõ sao?

"Được rồi được rồi. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ dưỡng sức thật tốt mới xuất đầu lộ diện trở lại, chuyện kết hôn tôi tạm thời sẽ không nghĩ đến, cũng không thể vì một cái đám cưới mà không cần mạng phải không? Chỉ là thiệp cưới đã phát đi rồi, dù gì Tu Tư Mân muốn hủy đi cũng cần phải thời gian, hai ngày nay anh ấy dồn hết tâm tư điều tra chuyện tai nạn, hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện phía khách sạn chứ."

Cận Ngụ Đình ngẫm nghĩ, cũng đúng, đâu ra cái đạo lý cô dâu còn đang ở trong bệnh viện mà đám cưới vẫn tổ chức chứ?

Sắc mặt anh khẽ buông lỏng, "Em hiểu là được rồi."

Khổng Thành liếc hai người, xem ra hiện tại Cố Tân Tân cũng không muốn cứng đối cứng với Cận Ngụ Đình, sau khi nói vài câu khiến Cận Ngụ Đình bốc hỏa vẫn biết tùy tiện nói ra mấy lời mềm mỏng dỗ dành anh. Mà theo anh ta thấy thì Cận Ngụ Đình vẫn luôn bị chiêu này hạ gục, đúng là một người muốn đánh một người muốn bị đánh.

Từ sau khi Thương Lục tỉnh táo lại vẫn luôn uống thuốc được đưa đến.

Cô ấy không còn cách khác, bây giờ đến cả tòa nhà Đông cô ấy cũng khó mà bước ra khỏi, lúc trước cô ấy đã từng thử lừa cho tiểu Vu đi ra ngoài, thế nhưng cổng tòa nhà Đông còn chưa ra được đã bị bảo vệ chặn lại dẫn về.

Thời gian này tình trạng của Thương Lục chuyển biến rất tốt, nếu không phải thi thoảng còn ngơ ngẩn rồi lại lẩm bẩm nói lảm nhảm thì có lẽ Cận Hàn Thanh sẽ cho là cô ấy đã hoàn toàn khỏe lại luôn rồi.

Mấy ngày nay Thương Lục luôn miệng nói muốn ra ngoài, Cận Hàn Thanh vốn muốn từ chối, thế nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý.

Cận Hàn Thanh sợ nhất chính là đưa Thương Lục ra ngoài, anh ta sợ sẽ xảy ra chuyện, thế nhưng anh ta lại không chịu nổi ánh mắt của cô ấy, đành gọi tiểu Vu và cả Tần Chi Song tới, hi vọng sẽ không xảy ra tình huống đột xuất.

Đến gần trung tâm tương mại, Thương Lục vừa đi vừa âm thầm ghi nhớ xung quanh. Đây là con phố kinh doanh mới mở nên đối với cô ấy hoàn toàn xa lạ.

Tần Chi Song và Cận Hàn Thanh đi phía trước đang nói chuyện, có mấy câu nói thi thoảng sẽ lọt vào tai Thương Lục.

"Đưa cái gì đó có ý nghĩa chút nhỉ...... đồ trang sức có phải tầm thường quá không?"


"Mẹ, chuyện đó mẹ đừng hỏi con..... Không thì tặng một căn hộ đi?"

Tần Chi Song tức giận chỉ thẳng mặt Cận Hàn Thanh, "Con đó, quá khô khan, nhìn đã thấy chướng mắt."

"Nhà phía tây thành Thái Hồ cũng không đắt, còn thích hợp để dưỡng lão. Một tòa biệt thự đơn độc nơi chân núi, trước mặt còn có sông, đúng là phong cảnh hữu tình nha." Cận Hàn Thanh nói xong, quay đầu nhìn Thương Lục, bước chân anh ta chậm lại, chờ đến khi Thương Lục đến gần đến thì cầm lấy tay cô ấy.

"Lão Cửu gần đây lơ luôn chuyện trong nhà, con thì cũng chẳng khá hơn. Mẹ cũng coi như có một đứa con gái, thế nhưng chị cả con còn bận bịu hơn cả hai đứa con trai này, đến cả một đứa nhỏ cũng không có, mấy đứa chẳng có đứa nào làm mẹ an tâm được cả."

Cận Hàn Thanh thấy vậy thì vội an ủi bà, "Được rồi được rồi, chờ đến sang năm mẹ sẽ có đủ cả cháu nội cháu ngoại, đến lúc đó mẹ sẽ chỉ phải lo không có đủ tay mà bế thôi."

"Thật?"

"Thật. Con sẽ là đứa nhỏ đầu tiên, vậy được không?"

Thương Lục rũ mi mắt, Tần Chi Song nhìn về phía cô, đuôi lông mày nhiễm ý cười. "Mẹ thấy tình trạng hồi phục gần đây của Thương Lục không tệ, mẹ chờ tin tốt của hai đứa."

"Kia không phải là Thương nhị tiểu thư sao?" Tiểu Vu tinh mắt nhìn thấy người cách đó không xa.

Đôi nam nữ đi về phía này cũng đã nhìn thấy bọn họ, bước chân của Thương Kỳ theo bản năng hơi dừng lại, miễn cưỡng cong khóe môi, "Bác Tần, chị, anh rể."

"Kỳ Kỳ, con cũng ở đây à." Tầm mắt Tần Chi Song không khỏi chuyển sang người đàn ông đứng phía sau.

Thương Lục nhìn người đàn ông xa lạ kia, đối phương hình như quen biết Cận Hàn Thanh, tiến lên bắt tay chào hỏi anh ta.

"Chị." Thương Kỳ muốn tiến lên, thế nhưng Cận Hàn Thanh đã ôm Thương Lục vào trong lòng, "Em vợ của tôi không tệ chứ?"

"Tớ và Kỳ Kỳ rất hợp nhau, đều là nhờ cậu đã giới thiệu cho một người con gái tốt như vậy."

Khuôn mặt Thương Kỳ không khỏi đỏ lên, hạ giọng nói. "Nói gì thế, anh không thấy xấu hổ à?"

"Có gì mà phải xấu hổ? Anh chỉ nói thật lòng thôi mà."

Người đàn ông đó cười cười kéo Thương Kỳ qua, "Cuối cùng thì cũng chỉ là một tiểu cô nương, trêu một chút mặt đã đỏ mặt rồi. Đây cũng là chị gái và anh rể em thôi mà? Anh khen ngợi em vài câu chẳng lẽ còn không được?"

"Thôi đi." Thương Kỳ hờn dỗi muốn rút tay về.

Cận Hàn Thanh kéo nhẹ khóe miêng, trong mắt có ý lạnh đang âm thầm lan ra. Thương Lục không thấy được, dời tầm mắt sang một bên. Cận Hàn Thanh biết rõ Thương Kỳ đã làm gì cô ấy, thế nhưng vẫn còn giúp cô ta thu xếp tìm một mối hôn sự tốt, xem ra là vì anh ta thật sự không để cô ấy vào trong lòng. Cô ấy bị Thương Kỳ bắt nạt không biết bao nhiêu lần, nhưng anh ta cũng chỉ là ngoài mặt tức giận mà thôi, dù sao anh ta vẫn còn muốn làm tốt chức vụ con rể Thương gia, cũng chỉ vậy mà thôi.

"Hàn Thanh, trưa nay cùng ăn đi?" Người đàn ông đó mở miệng.

"Không được, lát nữa chúng tôi phải về rồi, cậu đưa Kỳ Kỳ đi chơi đi."

"Được, hôm khác gặp."


"Ừ."

Người đàn ông đó nắm tay Thương Kỳ muốn rời khỏi, cô ta xoay người nhìn Thương Lục, "Gần đây chị vẫn tốt chứ ạ?"

"Rất tốt." Cận Hàn Thanh trả lời.

Thương Kỳ biết bọn họ không muốn để cho cô ta đến gần Thương Lục, cô ta cũng không muốn chọc thêm phiền toái, xoay người ngoan ngoãn cùng người đàn ông kia rời đi.

Tần Chi Song nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta, khó hiểu nhìn Cận Hàn Thanh. "Lúc trước không phải là có ý với Lão Cửu à? Sao lại......"

"Cô ta thích Lão Cửu không phải là giả, thế nhưng mẹ sẽ để cho cô ta vào Cận gia sao?"

"Nhưng tốc độ này cũng quá nhanh rồi." Tần Chi Song khẽ lắc đầu, "Từ bao giờ con lại quản đến cả chuyện này nữa hả?"

"Mẹ, sao mẹ lại nói thế. Kỳ Kỳ tốt xấu gì cũng là em vợ con, chuyện chung thân đại sự cả đời sao con có thể bỏ mặc chứ."

Thương Lục không muốn nghe tiếp, lôi kéo Cận Hàn Thanh muốn đi, người đàn ông bất đắc dĩ đi theo lên trước vài bước.

Tần Chi Song đi vào một cửa hàng sườn xám, nhân viên bán hàng đi theo bà hăng hái giới thiệu từng mặt hàng. Cận Hàn Thanh thấy Thương Lục có vẻ cũng hứng thú thì cầm vài chiếc cho cô ấy xem. "Thích không?"

Thương Lục không ngừng gật đầu, cảm thấy chiếc nào cũng đẹp, Cận Hàn Thanh không khỏi cong môi cười, "Vậy em cũng thử đi, thích cái nào tôi mua cho em."

Thương Lục cầm quần áo treo về. "Em khát."

Tiểu Vu nhanh nhẹn lôi chai nước từ trong túi ra, thế nhưng Thương Lục lại nhíu chặt hai hàng lông mày, "Muốn nước trái cây."

"Dưới lầu có bán nước ép hoa quả, để tôi đi mua." Tiểu Vu nói xong, bỏ lại chai nước vào trong túi.

"Để tôi." Cận Hàn Thanh cho tiểu Vu trông Thương Lục, dù sao cũng là thứ bỏ vào trong bụng, Cận Hàn Thanh không được tận mắt nhìn sẽ không thể yên tâm.

Thương Lục ngồi trên ghế trong phòng nghỉ, Cận Hàn Thanh vừa rời khỏi tiểu Vu đã đứng cạnh cô ấy trông chừng.

Tần Chi Song đang thử đồ, Thương Lục cũng đứng dậy cầm mấy bộ ngắm nghía. Tần Chi Song từ trong phòng thử đồ đi ra, mấy nhân viên bán hàng đều vây quanh bà.

"Thế nào?"

Tiểu Vu được hỏi ngay lập tức nghiêng đầu nhìn qua đó, "Đẹp ạ, màu sắc rất hài hòa."

Thương Lục nhân lúc tiểu Vu không chú ý nhanh chân đi ra ngoài sau đó bước nhanh về phía thang máy.

Thang máy này đi thẳng xuống tầng hầm để xe, Cận Hàn Thanh dù muốn tìm cô ấy cũng sẽ không nghĩ được để đến nơi đó ngay lập tức.

Hơn nữa vừa rồi lúc đến đây cô ấy đã quan sát một lượt, nếu như may mắn thì có thể gặp được xe taxi thả khách ở đó, cô ấy chỉ cần ngồi lên xe là có thể an toàn rời khỏi nơi này. Thương Lục ấn nút bấm thang máy, nhìn con số dần đi xuống, trong lòng không khỏi hồi hộp. Đây là cơ hội cô ấy thật khó khăn mới nắm được, chờ đợi thật lâu mới có thể ra khỏi cổng lớn, nếu lần này không thành công thì e là sau này càng khó khăn hơn gấp bội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui