Dịch: CP88
***
"Con ơi ------"
Tiếng khóc của Thương Lục nghẹn lại giữa cổ họng, tựa hồ không dám khóc lên. Cô ấy khép chân lại, cho rằng như vậy là có thể không sao rồi.
Cận Hàn Thanh đẩy Cận Ngụ Đình ra rồi ôm Thương Lục vào lòng, "Không sao, nhất định sẽ không sao."
Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm lòng bàn tay dính đầy máu của chính mình, sắc mặt Tần Chi Song trắng bệch hỏi tiểu Vu: "Cứu...... Đã gọi xe cứu thương chưa?"
"Rồi ạ, hẳn là sẽ lập tức tới thôi."
Yết hầu Cận Ngụ Đình hơi lăn, "Trực tiếp mang đến bệnh viện đi."
"Không được," Cận Hàn Thanh nghe vậy, ôm chặt Thương Lục trong lồng ngực, "Không thể động, không được tùy tiện động đậy......"
Anh ta gấp gáp đến mức giọng nói run run, thân thể cũng run rẩy. Cận Ngụ Đình quỳ một gối ở bên cạnh, Cận Hàn Thanh lo lắng cũng đúng thôi, nơi này cũng là cách bệnh viện gần nhất mười mấy phút đường xe, có người chuyên nghiệp đến xử lý nhất định là sẽ hơn hiện tại tự họ vội vàng mang đến.
Cánh tay Thương Kỳ thâm tím từng mảng, nơi khóe mắt cũng có máu tụ.
Người của Thương gia đúng lúc này tiến vào, "Thương Lục -------"
"Chị." Thương Kỳ tiến đến bên cạnh Thương Lục, cẩn thận từng li từng tí khẽ gọi. "Chị đừng làm em sợ. Chị phải sống, bảo bảo nhất định sẽ không có chuyện gì."
Cận Hàn Thanh ấn Thương Lục vào trong lồng ngực, giọng nói như một tảng băng, "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao lại ngã thành như vậy?"
"Em cũng không biết." Thương Kỳ liên tục lắc đầu, "Đang đi bình thường bỗng nhiên ngã xuống. Anh rể, xin lỗi."
"Đang đi bình thường làm sao lại ngã?" Giọng nói của Cận Hàn Thanh càng ngày càng lạnh.
Tiểu Vu nghe vậy, định thần đi từ trên bậc thang xuống. Hai chân cô ta mềm nhũn, phải vịn lan can mới có thể bước đi.
Thương phu nhân nhìn thấy dáng vẻ của Thương Lục thì suýt chút nữa ngất đi, một câu cũng không nói nên lời, cuối cùng chỉ biết dựa vào bên cạnh khóc.
Tiểu Vu đi tới trước mặt mọi người, chân đã không còn có thể chống đỡ nổi cơ thể cô ta nữa. Tiểu Vu mềm oặt ngồi xuống mặt đất. "Cận phu nhân là dẫm lên một thứ gì đó. Không phải vô duyên vô cớ mà phu nhân ngã xuống như vậy."
"Dẫm lên cái gì?" Thương Dư Khánh nổi giận bừng bừng.
"Tôi, tôi cũng không nhìn rõ. Nhưng lúc phu nhân ngã xuống cũng có một thứ đồ từ trên cầu thang lăn xuống......"
"Đồ đâu?" Đôi mắt Cận Hàn Thanh đã hoàn toàn bị máu nhuộm đỏ.
Cố Tân Tân theo bản năng giấu hai tay về sau lưng, tiểu Vu nhấc mi mắt, ánh mắt của hai người chạm nhau. Cố Tân Tân khẽ lắc đầu, chuyện này không có liên quan gì đến cô, thật đấy!
Tiểu Vu giơ cánh tay lên chỉ Cố Tân Tân. "Bị Cửu phu nhân nhặt lên rồi."
Cô muốn bỏ chạy, thế nhưng hai chân hiện tại như đeo chì. Cố Tân Tân đứng ngây ra chỗ đó, Cận Ngụ Đình xoay người nhìn về phía cô, ánh mắt lạnh lùng. Cô không kịp nhìn kỹ, chỉ thấy thân thể Cận Hàn Thanh giật giật, sau đó giao Thương Lục cho Thương Kỳ và tiểu Vu.
Trong lòng Cố Tân Tân dâng lên sợ hãi, cô biết Cận Hàn Thanh lúc này nhất định là muốn mạng của cô. Cố Tân Tân há miệng muốn giải thích, "Thật sự không có liên quan gì đến tôi, mọi người hãy tin tôi."
Cận Ngụ Đình không chút nghĩ ngợi đứng dậy, nhanh hơn Cận Hàn Thanh ba bước liền đi đến trước mặt Cố Tân Tân, thân hình cao lớn cũng che chắn cô đến không còn chỗ hở.
Cận Hàn Thanh đến trước mặt Cận Ngụ Đình, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, "Tránh ra."
"Anh hai, bây giờ không phải là lúc để truy cứu trách nhiệm."
"Trách nhiệm này chẳng lẽ không nên truy cứu sao?" Cận Hàn Thanh từ trước đến giờ coi Thương Lục là mạng của mình, lúc này trong đáy mắt anh ta phủ kín bi ai, vành mắt cũng đỏ rực, "Cố Tân Tân, giao thứ trong tay cô ra đây."
Cố Tân Tân nắm chặt thêm mấy phần, "Anh hai, em biết bây giờ em có giải thích gì với anh cũng vô dụng, nhưng......"
"Hiện tại tôi không muốn nghe giải thích gì cả, cô đưa thứ trong tay kia ra đây. Tôi chỉ là muốn xem xem rốt cuộc là thứ gì đã làm tổn thương Thương Lục."
Cận Ngụ Đình nhìn tới phòng khách càng ngày càng có nhiều người kéo đến, "Anh hai, trước tiên xử lý chuyện bên ngoài đã."
"Chuyện bên ngoài không còn liên quan gì đến anh nữa. Nếu như Thương Lục xảy ra chuyện, con của bọn anh xảy ra chuyện, anh nhất định phải một mạng đền một mạng."
Cận Ngụ Đình đối mặt với Cận Hàn Thanh, không cho anh ta đến gần Cố Tân Tân. Đoàn Cảnh Nghiêu và Cận Duệ Ngôn cũng đi vào, Cận Duệ Ngôn nhìn tình hình trước mắt, liền lên tiếng gọi Tiền quản gia đưa khách khứa ra ngoài.
Cánh cửa lớn của tòa nhà Đông đóng lại, Cận Duệ Ngôn đi vài bước đến trước mặt bọn họ, khóe mắt liếc qua bàn tay Cố Tân Tân.
"Tân Tân, em hẳn là rõ ràng cứ giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp."
"Chị cả, em không làm hại chị dâu."
Cận Duệ Ngôn duỗi tay ra. "Hiện tại chuyện này còn chưa có được cái kết luận, nhưng đã xảy ra rồi thì vẫn phải từng bước giải quyết. Em cứ giao đồ ra đây trước."
Cố Tân Tân hơi do dự, vừa rồi cô đã nhìn rõ nó là thứ gì, cô nhặt nó lên cũng là bởi vì sợ hãi bọn họ sẽ đem chuyện này đổ lên người cô. Nhưng việc đã đến nước này, dù cô có giấu biệt đi viên ngọc trai kia thì cũng đều vô dụng. Cố Tân Tân đưa bàn tay giấu sau lưng ra, giao ngọc trai trong tay vào tay Cận Duệ Ngôn.
Cận Hàn Thanh vừa nhìn thấy viên ngọc trai, cơ thể liền mất kiểm soát, "Quả nhiên là cô!"
Cận Ngụ Đình chặn lại anh ta, "Anh hai, đây chỉ là trùng hợp."
"Trùng hợp? Có nhiều chuyện trùng hợp đến như vậy sao?" Cận Hàn Thanh gần như đã điên rồi, "Dây chuyền của cô vừa đưa cho Thương Lục liền đứt, tôi không thể ngờ được ngàn phòng vạn phòng vẫn là không phòng được cô. Cố Tân Tân, Thương Lục đến tột cùng là đã đắc tội gì với cô?"
"Anh hai, em thật sự không làm hại chị dâu."
Cận Duệ Ngôn chăm chú quan sát viên ngọc trai trong tay, "Đây là đồ trang sức làm bởi những người thợ lão luyện của Nam Dương, sản phẩm của những người thợ khéo léo nhất làm ra nhất định đều là đồ có giá trị. Làm sao mà nói đứt liền đứt?"
"Đúng vậy, dây chuyền là cô đưa đến tòa nhà Đông. Không phải cô động chân động tay thì còn có thể là ai?" Cận Hàn Thanh hùng hổ dọa người, thái độ này chính là sẽ không tha cho bất kỳ một kẻ nào.
Cận Ngụ Đình đứng chắn trước người Cố Tân Tân, cũng là một bước cũng không lùi, "Trong tòa nhà Đông có đầy đủ camera giám sát, trước tiên anh đưa Thương Lục đến bệnh viện đã. Chờ sau khi anh tỉnh táo lại thì mang tất cả camera giám sát ra kiểm tra một lượt, nhất định có thể phát hiện ra chút manh mối nào đó. Nếu như anh tra được việc này liên quan đến Cố Tân Tân, em tuyệt đối sẽ không thiên vị, nhưng nếu nó chỉ là trùng hợp......"
"Trùng hợp?" Cận Hàn Thanh cười lạnh, mắt không chớp bắn về phía Cận Ngụ Đình, "Cái cớ đó nếu là xảy ra với chú, chú sẽ tin sao?"
Cận Duệ Ngôn thu lại bàn tay, đi tới đẩy nhẹ ngực người đàn ông, "Hàn Thanh, bình tĩnh đi."
Cận Hàn Thanh không bình tĩnh nổi, nhưng lúc này anh ta cũng biết Thương Lục cần mình. Anh ta xoay người đi đến trước cầu thang, hai tay Thương Lục ôm chặt bụng, Thương Kỳ và tiểu Vu ngồi hai bên không ngừng khóc lóc. Ngoài cửa đột ngột truyền đến tiếng gõ cửa ầm ầm. "Xe cứu thương đến rồi."
Cửa được Tiền quản gia mở ra, Cận Hàn Thanh ôm Thương Lục lên, khóe mắt đảo qua mặt đất cứng rắn lạnh lẽo, nhìn thấy vết máu đỏ sẫm.
Thương Kỳ đuổi theo, đi qua người Cố Tân Tân, Cận Hàn Thanh dừng chân nhìn cô.
Thương Kỳ lau nước mắt, theo bản năng muốn nói tốt cho Cố Tân Tân. "Anh rể, anh đứng như vậy. Ai cũng không nghĩ dây chuyền lại đột nhiên đứt, đó là bất ngờ."
"Dây chuyền đứt, là bất ngờ," Ánh mắt Cận Hàn Thanh quét qua Thương Kỳ, sau đó xoay người hướng về phía tiểu Vu dặn dò, "Bắt đầu từ bây giờ, không được để cho bất kỳ một ai lên lầu. Còn có, nếu tôi đoán không sai thì số ngọc trai trong hộp trang sức một viên cũng không thể thiếu, vậy đột nhiên xuất hiện một viên này, là của ai?"
Tiểu Vu gật đầu, bò dậy sau đó lên lầu khóa cửa.
Cận Hàn Thanh ôm Thương Lục rời đi, người trong Thương gia cũng rất nhanh đi hết, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại vài người.
Cận Duệ Ngôn đi đến bên người Tần Chi Song, "Mẹ, con đưa mẹ về nghỉ ngơi."
"Đưa mẹ đến bệnh viện đi."
"Mẹ đừng như vậy, dù mẹ có tới thì cũng sẽ không giúp được cái gì cả."
Tần Chi Song nhưng vẫn khăng khăng, "So với ở nhà thì chi bằng đến bệnh viện. Mẹ không sao, đưa mẹ đi đi."
"Được rồi." Cận Duệ Ngôn nói xong, dìu Tần Chi Song đi ra ngoài.
Cận Ngụ Đình quay đầu lại liếc nhìn Cố Tân Tân, anh cầm tay cô, không nói lời nào đi ra ngoài.
Cố Tân Tân đi bên cạnh anh, cảm nhận từng bước đi như kéo vào đống bùn, ra khỏi tòa nhà Đông, cô rốt cuộc không thể chờ đợi được nữa hỏi, "Cận Ngụ Đình, anh tin tôi không? Hẳn là anh phải tin tôi chứ?"
Cận Ngụ Đình không nói một lời, cầm tay cô đi thật nhanh về phía trước, Cố Tân Tân suýt chút nữa không đi theo kịp anh, "Tôi không có động tay động chân trên chiếc dây chuyền đó, tôi cũng không muốn hại chị dâu."
Đến tòa nhà Tây, Cố Tân Tân giật phắt bàn tay ra khỏi tay Cận Ngụ Đình, "Vì sao không có ai chịu nghe lời tôi nói?"
Cận Ngụ Đình quay đầu lại liếc nhìn, lần thứ hai đi đến trước mặt cô. Sức mạnh đặt vào cái nắm tay lần này của anh rất lớn, kéo cô đến trước mặt mình, "Em thấy con của Thương Lục, còn khả năng giữ được không?"
Cố Tân Tân nhỏ giọng nức nở, sau đó lại lắc đầu. "Tôi không biết."
"Nếu như đứa bé còn thì mọi chuyện sẽ đều dễ nói."
Cố Tân Tân muốn rút tay về, cuối cùng không nhịn được nghẹn ngào lên tiếng, "Nếu như không còn nữa?"
"Tân Tân, chuyện dây chuyền bị đứt tôi biết không liên quan gì đến em, cái gì cũng không phải nghĩ. Chúng ta về nhà trước."
"Có thật không?" Một tay kia của Cố Tân Tân cũng nắm chặt mu bàn tay của Cận Ngụ Đình, "Anh tin tôi?"
"Tin."
Cố Tân Tân được anh ôm vai nửa kéo nửa đỡ đưa về, sau khi về tới phòng ngủ chính liền ngồi ở mép giường không nhúc nhích.
Bệnh viện.
Sau khi Cận Hàn Thanh lên xe cứu thương cũng không chọn bệnh viện tốt nhất, hiện tại thời gian chính là sinh mạng, anh ta trực tiếp để cho xe cứu thương đi đến bệnh viện gần nhất.
Thương Lục được đẩy vào phòng cấp cứu, sau đó Tần Chi Song và Cận Duệ Ngôn cũng đến, không lâu sau bác sĩ liền đi ra.
Từng câu chữ lạnh băng giống như tảng đá lớn đập vào lòng của mỗi người, "Đứa bé không giữ được."
"Cái gì? Cận Hàn Thanh run rẩy đứng tại chỗ. "Không giữ được?"
"Đã sảy thai."
"Bác sĩ nghĩ cách đi, hoặc là...... hoặc là chúng tôi chuyển viện được không? Xin bác sĩ nghĩ thêm cách, chỉ cần có thể cứu được đứa bé, ông muốn cái gì cũng được..... "
Cận Duệ Ngôn không khỏi nhìn về phía Cận Hàn Thanh, "Hàn Thanh!"
Người đàn ông ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu, giọng nói mang theo tiếng khóc rõ ràng không thể kìm nén, "Vợ tôi thì sao, cô ấy có sao không?"
"Phu nhân mạng lớn, không có chuyện gì."
Thương phu nhân che miệng khóc, Thương Kỳ vội vàng đứng bên cạnh an ủi, "Mẹ, mẹ đừng quá thương tâm. Giữ gìn sức khỏe."
Tần Chi Song ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh, nhìn chằm chằm lòng bàn tay trống rỗng của mình. Hôm nay bà vừa mới nói chuyện với Cận Vĩnh Nham, rằng qua vài tháng nữa là bà có thể ôm cháu nội rồi, cũng không biết đứa nhỏ có thích những bộ quần áo và đồ chơi bà mua cho hay không. Bà còn chuẩn bị nói Tiền quản gia xây một sân chơi cho trẻ trong sân của tòa nhà chính nữa.
Hết thảy tất cả bà đều tưởng tượng tốt như vậy, nhưng làm sao lại ngờ được chuyện này sẽ xảy ra chứ?
Đầu tiên là đứa nhỏ của Cố Tân Tân bị mất, hiện tại là Thương Lục. Đả kích như thế này đã là lần thứ hai, ai có thể chịu được đây?
Hai vai Cận Hàn Thanh trĩu xuống, hành lang ngột ngạt cũng chỉ có tiếng khóc không ngừng cấu xe trái tim anh ta, từng chút từng chút khoét ra, lại từng nhát từng nhát bổ xuống thành vết chém dài.
Lúc Thương Lục được đẩy ra thần trí vẫn còn tỉnh táo, cô ấy nhìn Cận Hàn Thanh đứng cách đó không xa.
Cận Hàn Thanh bước về phía Thương Lục. "Thương Lục."
Cô ấy kích động kéo tay Cận Hàn Thanh, "Về nhà, em muốn về nhà."
"Thương Lục, em đừng vội......"
Thương Lục đẩy Cận Hàn Thanh ra, muốn rút kim tiêm cắm trên người, "Em muốn về nhà!"
Hai tay cô ấy kéo, nhưng ngược lại khiến cho kim tiêm đâm sâu vào trong hơn, Cận Hàn Thanh thấy thế thì vội vàng bắt lấy cổ tay cô ấy. "Được, tôi mang em về. Đừng nghịch, nghe lời tôi."
Thương Lục kéo cổ áo Cận Hàn Thanh, cơ thể không ngừng chui sâu hơn vào lồng ngực của anh ta. Cô ấy không muốn nhìn thấy những người xa lạ này, cũng không muốn nhìn thấy ánh đèn trên đỉnh đầu. Ánh đèn đó thật chói, khiến cô ấy càng cảm giác rõ ràng hơn cơn đau đớn trên người, cô ấy còn nhìn thấy bác sĩ lắc đầu, cô ấy hiểu được bọn họ nói rằng đứa bé đã không còn nữa.
Cận Hàn Thanh ôm cô ấy lên, Tần Chi Song vội chạy tới. "Hàn Thanh, con đừng hồ đồ theo con bé. Thân thể Thương Lục hiện tại rất yếu, không thể trở về đâu."
"Về nhà rồi truyền nước."
"Hàn Thanh!"
Cận Hàn Thanh nhìn người trong lòng mình, "Ai nói cũng đều vô tác dụng. Mẹ, đứa bé không còn, con cũng không thể để cho cả Thương Lục cũng bị sụp đổ."
Thương Lục rúc trong lồng ngực của anh ta, ánh mắt hoảng sợ nhìn về bốn phía. "Mau mau mang em về nhà đi, bọn họ muốn cướp con của chúng mình đi đấy."
"Đừng sợ. Chúng ta trở về."
"Ha ha ha ha -------" Thương Kỳ nghe được tiếng cười của Thương Lục, bỗng chốc cảm thấy lạnh sống lưng. Cô ta không khỏi nhấc mắt lên, chỉ cảm thấy tiếng cười này quả thực là khiến người ta dựng tóc gáy. Cô ta có chút sợ sệt tiến lên, mà Cận Hàn Thanh nghe được tiếng cười này thì cũng sợ hãi, "Thương Lục, em nhất định phải bình tĩnh. Em đừng dọa tôi."
"Cướp không được, bọn họ cướp không được, ha ha ha ha ------"
Cận Hàn Thanh không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, tình trạng hiện tại của Thương Lục rất không ổn. Lòng anh ta như lửa đốt, ôm chặt cô ấy rồi bước nhanh về phía trước.
Đi qua người Thương Kỳ, Cận Hàn Thanh liếc nhìn cô ta một cái, "Em theo anh về tòa nhà Đông."
"Vâng." Thương Kỳ đứng lên, bàn tay nắm chặt đi theo phía sau Cận Hàn Thanh.
Xe nhanh chóng lái về tòa nhà Đông, Cận Hàn Thanh gọi bác sĩ tư đến, sau đó cẩn thận đặt Thương Lục lên giường. Sắc mặt của cô ấy trắng nhợt như tờ giấy, cũng không còn khí lực để náo loạn nữa. Cận Hàn Thanh thấy ánh mắt cô ấy không chớp nhìn chằm chằm trần nhà, dù anh ta có gọi như thế nào thì cô ấy cũng không đáp lại dù chỉ một câu.
Bác sĩ tư tiêm thuốc cho cô ấy, Thương Lục nhắm mắt lại. Cận Hàn Thanh để cho bác sĩ canh chừng bên cạnh. "Trong bất kỳ tình huống nào cũng không được rời khỏi đây nửa bước."
"Vâng."
Cận Hàn Thanh nhìn Thương Lục thêm một lượt nữa sau đó đứng dậy đi ra ngoài, tiểu Vu đứng ngoài cửa, trên mặt phủ kín kinh hoảng và bi thương, "Cận tiên sinh, tôi đã đếm rồi. Bên trong hộp trang sức chính là 68 hạt, một viên cũng không thiếu."
Cận Hàn Thanh xoay người, ánh mắt rơi lên người Thương Kỳ, "Lời nói khi trước có phải là đã nhầm rồi không?"
"Không, không thể nào." Thương Kỳ vội vàng trả lời, "Em nhớ là cửa hàng kia vẫn luôn như vậy......"
"Nếu vậy thì lỗi sai này là của em, Thương Kỳ. Dù em có là em gái của Thương Lục cũng đều vô dụng, anh cũng sẽ khiến em phải trả một cái giá thật lớn!"
Cận Hàn Thanh chưa bao giờ hung ác với cô ta như vậy, Thương Kỳ sợ run đứng tại chỗ, "Anh rể......"
"Cận tiên sinh, dây chuyền này là Cửu phu nhân đưa đó ạ." Tiểu Vu không đành lòng nhìn Thương Kỳ bị hiểu lầm, vội vàng nhắc nhở.
"Nếu số viên ngọc trai của chuỗi dây chuyền kia không phải bởi vì một câu nói của em khiến cho chúng ta nhầm lẫn bỏ sót một viên, thì sao có thể khiến cho Thương Lục té ngã rồi mất đi đứa bé? Em nói em có đáng chết hay không?"
Thương Kỳ há miệng, trên mặt tràn đầy oan ức, "Anh rể, dây chuyền đứt là chuyện bất ngờ, chị té ngã, này..... cũng là bất ngờ thôi mà."
"Anh không tin trên đời này lại có thể có nhiều bất ngờ như vậy."
"Có thể......" Thương Kỳ nói xong, vội vội vàng vàng móc điện thoại ra. "Anh có thể gọi cho cửa hàng kia, lúc này có lẽ nhân viên của cửa hàng đó vẫn còn đang trong giờ làm việc."
Cận Hàn Thanh không nhận điện thoại của Thương Kỳ, anh ta đi ra ngoài hai bước, "Trong tòa nhà Đông nơi nào cũng có camera giám sát, anh cũng không tin là không tra ra được manh mối!"
Thương Kỳ đi theo sau anh ta về phía thư phòng, "Đúng vậy, nhất định trong đó có thể nhìn ra đầu mối."
Tiến vào thư phòng, Cận Hàn Thanh ngồi vào trước mặt màn hình máy tính, mở ra toàn bộ lưu trữ trong máy tính của tối nay.
Hộp trang sức từ trong tay Cố Tân Tân giao vào tay Thương Lục, rất nhanh, hình ảnh chuyển sang phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ lúc trước vốn không có camera giám sát, Cận Hàn Thanh không thích tất cả những thứ riêng tư đều lộ ra trước ống kính, mà nơi này cũng là nơi anh ta và Thương Lục ở nhiều nhất. Hơn nữa khi trước anh ta thường mang những người phụ nữ khác nhau về kích thích cô ấy, chính Cận Hàn Thanh cũng không nhìn được mình như thế.
Chỉ là sau đó Thương Lục mang thai, Cận Hàn Thanh không yên lòng, liền cẩn thận đặt thêm camera giám sát trong phòng.
Những người chạm qua hộp trang sức có tiểu Vu, Thương Kỳ, còn có anh ta.
Tất cả các động tác đều bị camera thu lại rõ ràng, nhưng cũng không phát hiện ra bất thường gì cả. Ngón tay Cận Hàn Thanh gõ nhẹ trên bàn phím, hình ảnh chuyển đến trước cầu thang, bên kia có hai cái đầu ló ra, một trên một dưới, cũng đủ để phóng to đến rõ ràng động tác của từng người.
Mỗi một giây sau khi chiếc dây chuyền đứt phựt, Cận Hàn Thanh đều tập trung tinh thần nhìn kỹ không dám bỏ qua.
Bên trong thư phòng chỉ mở ra một chiếc đèn bàn, Thương Kỳ đứng bên cạnh, khóe mặt liếc nhìn sắc mặt của Cận Hàn Thanh.
Anh ta nghiêm túc nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn chăm chú vào màn hình không rời, vừa giống như chim ưng, lại giống như mang theo hàn ý khiến người khác khiếp sợ.
Thương Kỳ ngồi xổm xuống tìm ngọc trai, còn có người giúp việc và tiểu Vu giúp đỡ tìm kiếm, Cố Tân Tân cũng tìm được mấy viên.
Cuối cùng Cận Hàn Thanh và Thương Lục đi xuống, không hề có bất kỳ một chuyện gì, tất cả đều rất bình thường.
Cận Hàn Thanh tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình trước mặt. Sau đó cũng không có người nào đi lên lầu, tất cả mọi người ra ngoài dùng cơm. Khoảng thời gian dài cho đến tận khi bóng người Thương Lục lần nữa xuất hiện trên màn hình đều không có một ai đến gần cầu thang.
Trên màn hình, Thương Kỳ và tiểu Vu đỡ Thương Lục lên lầu, lúc Thương Lục té ngã, Cận Hàn Thanh phóng to hình ảnh ra, thấy được viên ngọc trai kia từ trên bậc thang lăn xuống.
Sự thực đều rất rõ ràng, Thương Lục là vì dẫm lên nó mới bị ngã, khi đó Thương Kỳ cũng dồn hết sức lực kéo lại cô ấy, nhưng đều là vô dụng.
Cận Hàn Thanh căn chặt răng, nhìn thấy viên ngọc trai kia lăn về phía Cố Tân Tân, sau đó nhìn thấy cô khom lưng nhặt nó lên.
Người đàn ông tua lại đoạn video, dừng lại ở đoạn Thương Lục ngã xuống. Ánh mắt sắc bén như dao của anh ta thoáng tia nham hiểm, lần lượt cắt ra từng đoạn của mỗi người cùng giúp tìm ngọc trai.
Thương Kỳ nghe tiếng ngón tay gõ đều đều trên bàn, bàn tay buông xuống bên người hơi nắm nhẹ, hiện tại cô ta cũng đang rất căng thẳng. Thương Kỳ biết xung quanh tòa nhà Đông đều có camera giám sát của Cận Hàn Thanh, chỉ cần sơ ý một chút trong động tác là có thể dẫn hỏa lên người. Cho nên mỗi một động tác khi đó của cô ta đều được tỉ mỉ sắp đặt, chính là để cho sau này dù Cận Hàn Thanh có xem đến hình ảnh trên camera giám sát thì cô ta vẫn có thể giũ bỏ mọi nghi ngờ lên người mình.
Vừa rồi xem qua một lượt, có lẽ cô ta đã làm được rồi.
Cận Hàn Thanh ở mỗi một động tác khom lưng của mọi người đều cho dừng lại, sau đó lại phóng to hình ảnh bên cạnh lúc Thương Lục té ngã. So sánh một lúc, chính là Cố Tân Tân không thể nghi ngờ.
Chỗ đó lúc trước có người giúp việc đi tìm, nhưng cũng không có tìm được cái gì, càng không có động tác đưa tay nào cả.
Mà chỗ đó, sau đó có Cố Tân Tân ngồi xổm xuống rồi duỗi tay tới, Cận Hàn Thanh phóng to hình ảnh ra. Bởi vì cô đưa lưng về phía camera nên cũng che lại động tác của mình, hơn nữa camera giám sát đặt chỗ này cũng vì có bậc thang mà không thể quay đủ toàn bộ, vì thế nên không nhìn rõ là cô làm sao cầm viên ngọc trai lên.
Trên màn hình, Cố Tân Tân nắm bàn tay trong khi ngồi xuống, lúc đứng dậy cũng cầm một viên ngọc trai.
Cô nói là mình tìm được chỗ đó, nhưng bây giờ nhìn từ camera giám sát, Cận Hàn Thanh có thể đoán được là cô cầm một viên lên, sau đó lại thả một viên về chỗ cũ.
Lo lắng trong lòng Thương Kỳ rốt cuộc cũng buông xuống, cố gắng này coi như cũng là ông trời giúp cô ta đi.
Toàn bộ hình ảnh camera thu được đúng là không thể chê vào đâu, nếu như cái này không thể nói rõ là Cố Tân Tân làm, thì người khác lại càng không thể có khả năng rồi.
Ánh mắt Cận Hàn Thanh gắt gao nhìn màn hình, anh ta cũng không muốn bởi vì chính mình không lý trí mà bỏ qua một chi tiết nhỏ nào cả. Anh ta phóng to hình ảnh một lần nữa, lại so sánh. Sự thực chính là như vậy, chỗ mà Cố Tân Tân nhặt một viên ngọc trai lên chính là nơi mà Thương Lục té ngã.
Mà những người khác ở nơi này, đều không có chút khả năng nào có thể động tay động chân.
Thương Kỳ thu lại tầm mắt, sợ hãi nói. "Anh rể, Cửu tẩu không đến nỗi phải làm chuyện như vậy chứ, có phải...... là trùng hợp không?"
Cận Hàn Thanh nhấc mắt nhìn cô ta. "Nếu viên ngọc trai kia là được thêm vào, vậy vẫn là trùng hợp sao?"
Thương Kỳ không nói nữa. Đúng vậy đó, làm sao nó có thể là trùng hợp được chứ? Chỉ là có lẽ phía tòa nhà Tây bên kia đến giờ còn chưa biết tình hình hiện tại, mà Cận Ngụ Đình có lẽ vẫn còn khẳng định dây chuyền đứt chỉ là tình huống bất ngờ mà thôi.
Nếu sự tình chỉ đơn giản như vậy thì Cận Ngụ Đình sẽ chắc chắn không nghĩ ngợi gì về Cố Tân Tân, nhiều lắm chỉ là thêm một chút hổ thẹn với Thương Lục mà thôi. Nhưng sự tình càng lúc càng nghiêm trọng, bây giờ bằng chứng rõ ràng như vậy đưa đến trước mắt anh, Thương Kỳ thật sự có chút không chờ được muốn ngay lập tức nhìn xem phản ứng của Cận Ngụ Đình là như thế nào.
Tòa nhà Tây.
Cố Tân Tân hồn bay phách lạc ngồi trên mép giường, Cận Ngụ Đình rút một điếu thuốc, từ ngoài ban công đi vào.
Anh cũng không sao yên lòng, hình ảnh Thương Lục bắt lấy tay anh, cầu xin anh cứu lấy con của cô ấy không ngừng quanh quẩn trong đầu, thậm chí trước mũi còn phảng phất ngửi thấy mũi máu tanh.
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, Cố Tân Tân ngồi phắt dậy, nhìn theo Cận Ngụ Đình xoay người nhận điện thoại.
Một hồi lâu sau, cô mới nghe được tiếng khàn khàn của người đàn ông vang lên. "Biết rồi."
Cố Tân Tân vội vàng đứng dậy. "Là tin từ bệnh viện sao? Thế nào..... Thế nào rồi?"
Cánh tay Cận Ngụ Đình buông thõng xuống, đầu ngón tay miễn cưỡng nắm chặt điện thoại, yết hầu không ngừng lăn, thật chật vật mới có thể nặn ra mấy chữ. "Đứa bé không còn."
***
Bát Bát: Xét thấy có khá nhiều người buồn bã vì ta đổi sang 8 giờ tối, nên ta quyết định sẽ tiếp tục thay đổi sang 8h28p tối. Hi vọng lần này mn sẽ hài lòng, hihihi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...