Khi bạn nghĩ một chuyện quá tồi tệ, sẽ phát hiện sự thật thật ra cũng có thể chấp nhận được, nhưng khi bạn nghĩ một chuyện quá tốt đẹp, sẽ phát hiện sự thật lại quá tàn khốc.
Hoắc Học Xuyên thuộc về vế sau.
“Tận cùng Bắc Bình” không phải đã phát sóng rồi đấy sao, nhưng lượt xem và độ thảo luận lại không cao như mong đợi, phim của đài Trung ương từ trước đến nay đều không quá nổi, nhưng lần này có thần tượng đang hot tham gia, ai ngờ cũng vẫn không thể vượt qua được phim hot của những đài khác.
Một đống bản thảo tâng bốc kĩ năng diễn xuất cũng không cần đăng nữa rồi, chỉ có fan cổ động thì quá xấu hổ. Hoắc Học Xuyên an ủi bản thân, đây chỉ mới là bộ đầu tiên của anh, hơn nữa phim chính kịch trước giờ cũng không đi theo con đường nhân khí, dù sao cũng đã chứng minh được kĩ năng diễn xuất rồi, đây là lợi nhiều hơn hại.
“Nhưng mà phim khung giờ vàng đài Trung ương cũng không bằng phim khai niên của Ái Giản, đài Trung ương có thể giúp anh được không đây.” Rốt cuộc vẫn lo lắng, mới sáng sớm tỉnh dậy đã gọi điện thoại oán hận.
Phương Tri Cẩn còn đang trong đoàn phim, nói: “Anh đừng có ghen tị với em, ban đầu ‘Cánh diều’ bán cho mấy đài truyền hình lận, nên chắc chắn có rất nhiều người xem, vả lại bây giờ phim gián điệp chiến tranh nhan nhản, mọi người cũng chán mà.”
Hoắc Học Xuyên ưu sầu nói: “Anh thấy giải diễn viên mới quá sức với anh rồi, các fan bỏ phiếu cho anh chắc thua rồi.”
“Tỉ lệ bỏ phiếu ít mà.” Phương Tri Cẩn cũng ghi nhớ chuyện này, bây giờ nhắc lại là thấy ngứa lòng, “Em chỉ có một vai cậu nhóc câm để giữ tôn nghiêm, bộ điện ảnh lần này chắc cũng không làm ăn được gì.”
Hoắc Học Xuyên cười thầm: “Còn bày đặt không làm ăn được gì, em sắp bị mắng chết rồi.”
Bên đầu tư chỉ xem lợi ích, cho nên những vai diễn không quan trọng đều chọn người có nhân khí cao để diễn, nhưng khán giả trong giới phim ảnh trước giờ chưa từng thừa nhận họ. Bộ phim đầu tiên của Phương Tri Cẩn chính là phim khai niên khung giờ vàng của các đài truyền hình lớn, bộ phim thứ hai liền lên thẳng màn ảnh rộng, trực tiếp từ ca sĩ thần tượng thành tiểu sinh lưu lượng, fan của các tiểu sinh khác từ lâu đã không ưa cậu rồi, thêm cả những khán giả qua đường bất mãn, mỗi người một câu đủ dìm chết cậu.
Phương Tri Cẩn nói: “Anh có biết mấy ngày rồi em chưa lên mạng không? Mẹ nó anh còn nói cho em nghe nữa.”
Cúp điện thoại xong là phải bắt đầu trang điểm, đất diễn của Phương Tri Cẩn rất ít, chả khác gì nêm tương vừng, nhưng nhân vật cũng có đặc điểm riêng, công sức bỏ ra cũng không thể ít được, cho nên cũng khá là khó chịu. Trợ lý cầm túi tới đứng một bên, nói: “Hôm nay kết thúc là tối rồi, sáng mai còn phải ra sân bay tới New York, tham gia lễ công bố sản phẩm mới.”
Nhờ quan hệ của Phương Phi mà cậu có không ít tài nguyên thời trang, tuy rằng chưa tới được tuần lễ thời trang thu đông nhưng mà kéo được nhiều hợp đồng đại diện phát ngôn, đợi đến cuối tháng chín có tuần lễ thời trang xuân hè là cậu có thể tỏa sáng rồi.
“Em biết rồi, lấy cho em thực phẩm thay thế, hôm nay em không ăn cơm.” Phương Tri Cẩn đã đủ gầy rồi, nhưng mà vẫn phải cố gắng duy trì vóc dáng.
Hoắc Học Xuyên cũng rời khỏi giường, thu dọn xong xuôi thì lái xe đến công ty, căn tin công ty vẫn đang cung cấp bữa sáng, anh mua về hai phần cháo sau đó lên lầu, đi thẳng đến phòng thu âm.
Tạ Kinh Niên đang khởi động giọng, không nghĩ Hoắc Học Xuyên sẽ tới, có hơi giật mình. Hoắc Học Xuyên đưa tới một phần cháo, vào thẳng chủ đề: “Mấy ngày nay em không có chuyện gì làm, vừa khéo trận chung kết của anh cần người song ca, để em giúp cho.”
Trận chung kết phải hát ba bài, một bài có thể song ca, thông thường sẽ chọn những tiền bối hoặc là người có nhân khí cao, dù sao cũng là người mà khán giả thích, Tạ Kinh Niên cố ý nói: “Không tiện lắm đâu, anh định để Tiểu Nguyên đi.”
“Hai người bám nhau thế? Cậu ta đóng phim làm gì có thời gian?” Hoắc Học Xuyên húp hết cháo của mình, cũng không nói nhiều nữa, “Phim không nổi em đã đủ buồn lắm rồi, anh còn không giúp em, vậy em cũng không giúp anh nữa.”
Lúc trước đã nói sẽ giúp chuyện nội bộ chương trình, Hoắc Học Xuyên đúng lúc nhắc lại để gây sức ép, Tạ Kinh Niên vứt bản nhạc cho anh, nói: “Được rồi, chọc em thôi, ăn xong thì bắt đầu tập.”
Hoắc Học Xuyên thân làm hát chính thật ra cũng tủi lắm, Tạ Kinh Niên đã nổi tiếng từ khi nào, những người đam mê âm nhạc đều biết đến Tạ Kinh Niên, còn anh thì luôn mờ nhạt, hơn nữa “Bưởi đắng” và song ca trong “Thiên vương trạm kế tiếp” cũng đều là chọn Nguyên Viễn, làm thế giống như là anh hát không bằng Nguyên Viễn vậy.
“Không phải em học diễn xuất à, sao cũng lấn sân sang ca hát vậy?” Tạ Kinh Niên từ lâu đã muốn hỏi rồi.”
“Sở thích của em, lúc trước còn thường xuyên cúp tiết đến quán bar dưới lòng đất xem anh hát đó còn gì.” Hoắc Học Xuyên kể lại, thật ra là vì muốn so đo với Phương Tri Cẩn, lúc nhỏ Phương Tri Cẩn học nhảy, anh nhảy không được, nên học hát, dù thế nào thì cũng không thể chịu thua kém được.
Tập đến trời tối, buổi trưa cũng ăn ở căn tin, Tạ Kinh Niên vì để thông giọng nên chỉ húp canh thanh đạm, lúc này đã đói meo rồi, hai người thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài ăn, vừa mở cửa đã tông phải người khác.
Nguyên Viễn một tay kéo hành lý, một tay cầm đồ ăn ngoài, nói: “Anh Xuyên cũng ở đây hả, vậy em mua thiếu rồi.”
“Không thiếu không thiếu, anh Xuyên sắp đi rồi.” Hoắc Học Xuyên đẩy Nguyên Viễn vào phòng, rồi đi ra một mình, “Vừa về đã đưa cơm, tri kỉ quá nhỉ, nhưng mà anh phải nói cho cậu biết, trận chung kết người song ca là anh rồi.”
Nguyên Viễn nói: “Vậy nếu không lấy được giải quán quân thì đều tại anh hết.”
Đợi Hoắc Học Xuyên đi rồi, Tạ Kinh Niên và Nguyên Viễn chuẩn bị cùng ăn cơm tối, như vậy ăn xong sẽ có thể luyện tập thêm một lúc nữa, Nguyên Viễn lấy bình giữ ấm ra rót trà, nói: “Mấy ngày nay học thoại đau cả cổ họng, uống cái này dễ chịu lắm, nên mang đến cho anh một bình.”
Tạ Kinh Niên nhận lấy uống sạch bách, hỏi: “Đóng phim thế nào rồi? Suy tư cả ngày cuối cùng chọn phim cổ trang, không hối hận chứ?”
“Không hối hận, chỉ là dán tóc giả lúc gỡ ra đau quá.” Nguyên Viễn chỉ cho Tạ Kinh Niên coi tóc mai của mình, đã hơi rách da luôn rồi, “Nhưng mà phim hiện đại các diễn viên nữ phải mang giày cao gót, em có áp lực lớn lắm, cho nên vẫn là phim cổ trang tốt hơn.”
Tạ Kinh Niên duỗi tay ra sờ sờ: “Đừng để lại sẹo, dù sao cũng không phải phái thực lực.”
“Anh chả biết nói chuyện gì hết, thôi bỏ đi, em cũng đã mua bảo hiểm rồi, không cần lo.”
Hoắc Học Xuyên về ký túc xá, vốn tưởng có một mình mình, không ngờ Euler và Biên Mai Tuyết cũng về, Biên Mai Tuyết đã gầy đi nhiều, nhưng mặt cũng vẫn còn béo, làn da trắng nõn của Euler cũng sạm đen, xem ra đều rất cực khổ.
“Sao các cậu quay về thế, Tiểu Nguyên cũng về.”
Euler nói: “Không phải anh Niên tới trận chung kết rồi à, tụi em định đến hiện trường, nhiều người cho có khí thế.” Biên Mai Tuyết vác cái mặt sưng phù cũng gật đầu, phụ họa: “Đúng vậy, Tiểu Phương có về được không? Hầy, khỏi cần nói, tuy tôi ở chung phòng với cậu ta, nhưng cảm giác như cơ hội ngủ chung cũng rất ít luôn á.”
Hoắc Học Xuyên đạp một cái: “Ai ngủ chung với ông hả! Ngủ đến mức não cũng phù luôn rồi phải không!”
“Bây giờ tôi phù nhưng mấy ngày nữa tôi đẹp trai khiếp vía lên cho ông coi.” Biên Mai Tuyết ôm mặt mình quay về phòng. Euler nhỏ giọng báo cáo: “Anh ấy đi thu gọn mặt đó, còn hỏi anh Đẩu công ty có thể chi trả hay không.”
Hoắc Học Xuyên cười sằng sặc, sau đó lại chùng xuống, gần đây nhiều chuyện xảy ra, anh cũng quên mất anh Đẩu.
Mấy người bên này đều quay về chuẩn bị làm đội cổ vũ, nhưng Phương Tri Cẩn còn đang ở New York, công ty và weibo nhóm cũng không thể giúp được gì, trước giờ đều là ekip riêng của cậu theo sát toàn bộ hành trình rồi đăng tin tức lên.
Lúc này đang nghỉ ngơi trong khách sạn, vốn đã thiếu ngủ còn lệch múi giờ, điện thoại rung lên bên gối, cậu phiền chán dùng gối ụp lại, nhưng cũng không có hiệu quả, nhắm tịt mắt nghe điện thoại, sau đó bực bội đáp lại một tiếng.
“Đang ngủ à? Bây giờ ở New York đang là ban ngày đấy.” Hoắc Học Xuyên nghe ra.
Phương Tri Cẩn trùm chăn sắp ngủ rồi, rầm rì nói: “Buồn ngủ lắm, buổi tối còn phải đi ăn cơm với người ta nữa, anh có chuyện gì thì nói mau đi.”
Hoắc Học Xuyên nói: “Là chuyện trận chung kết của anh Niên đó, thật ra cũng không có gì, nhưng ba đứa kia đều về hết rồi, nếu như em không về, vậy thì hình tượng chân thiện mỹ em gầy dựng cực khổ bấy lâu nay đều đổ sông đổ biển hết à.”
“Đúng là dối trá, không phải anh chỉ muốn mượn độ hot của anh Niên và chương trình đó sao, nhân tiện bán chút tình huynh đệ.” Phương Tri Cẩn còn tưởng là chuyện gì, trận chung kết cũng không phải nhiều người đi là có thể thắng, đi mà không thắng mới khó xử, “Còn chuyện gì nữa không? Không có em ngủ tiếp đây.”
Cũng không nói là rốt cuộc có thể về hay không, Hoắc Học Xuyên đổi cách nói: “Anh rất nhớ em.”
Phương Tri Cẩn nhắm mắt cười: “Thế mà không nói sớm, vậy em ngủ dậy sẽ đặt vé máy bay.”
Ngủ một giấc đến chập tối, trợ lý tới gọi cậu mới dậy, Phương Tri Cẩn thu dọn xong xuôi chuẩn bị đi ăn cùng với bên nhãn hàng, đồng hành với cậu vẫn là người phụ trách trong ekip của cậu. Hiện giờ nhãn hàng tìm cậu làm đại diện phát ngôn cá nhân còn phải thông qua Ái Giản, thông qua tổng giám phụ trách cả nhóm, nhưng chuyện hậu kỳ về cơ bản đều là ekip của cậu lo liệu, cậu muốn xây dựng quan hệ trực tiếp với nhãn hàng.
Hơn nữa có nhãn hàng có quan hệ tốt với Phương Thức, không cần công ty bắc cầu.
Một bữa cơm trò chuyện khá vui vẻ, rượu cũng uống khá nhiều, sau khi kết thúc Phương Tri Cẩn đã đỏ bừng mặt, bị gió thổi một cái mắt cũng có chút mơ màng. Thật ra với tửu lượng của cậu thì không đến mức say, nhưng mà mấy ngày nay vất vả quá, sức khỏe không quá tốt, cho nên không khống chế được.
Trợ lý hỏi: “Đổi lại chuyến bay nhé?”
Phương Tri Cẩn đầu váng mắt hoa, đến cả thời gian cũng không đếm nổi, bộ dạng này của cậu chắc chắn là không được, vả lại bay đường dài khi xuống sân bay trạng thái thế nào cũng không ai biết được, cậu là thần tượng đang hot, hình tượng chính là tính mạng của cậu.
Trận chung kết phát sóng trực tiếp vào lúc mười giờ tối, chín giờ sáng đã bắt đầu diễn tập, Hoắc Học Xuyên và Tạ Kinh Niên cầm nhạc cụ đi sớm, thử âm, thử vị trí mất cả buổi sáng, buổi chiều dợt hai lần cũng đã hòm hòm rồi.
“Phỏng vấn chút xíu, tâm trạng thế nào?” Hoắc Học Xuyên cầm điện thoại quay lại Tạ Kinh Niên.
Tạ Kinh Niên vẫn là dáng vẻ thâm trầm thường ngày, nói: “Cũng bình thường, hơi hồi hộp, giống như đang ôm một con mèo vậy.”
Hoắc Học Xuyên lại quay về phía mình: “Bây giờ mới hơi hồi hộp, đến tối chắc ôm luôn Biên Mai Tuyết.” Nói xong tiếp tục quay Tạ Kinh Niên, hỏi: “Nếu như nhận được thành tích tốt, sẽ thưởng gì cho bản thân?”
Tạ Kinh Niên trả lời: “Chắc là một kì nghỉ, muốn tập trung sáng tác, hy vọng nếu có cơ hội có thể ra một album tự sáng tác.”
Delete là một nhóm, bài hát cũng là công ty quyết định, album thứ hai cho sáng tác tự do, nhưng cũng là biểu diễn theo nhóm nhỏ, Tạ Kinh Niên cứ thế mà nói ra nguyện vọng của mình, rõ ràng là không vừa ý với trạng thái lúc trước, nhưng mà quả thật là anh vốn đã có bất mãn với tư bản.
Hoắc Học Xuyên lảng sang chuyện khác: “Vậy quay MV phải để em đóng đó, em không nhận catse đâu.” Anh nói liền ấn dừng, sau đó tự xem lại một lần, “Cái này chuẩn bị đăng weibo tuyên truyền đó, anh thấy được không?”
“Đăng đi, chả sao.” Tạ Kinh Niên đi ra lau cây bass của mình, thật ra công ty đã tìm đến anh từ lâu rồi, show giải trí, phim truyền hình cũng từng sắp xếp cho anh, nhưng anh đều từ chối, chỉ vì đợi “Thiên vương trạm kế tiếp này”.
Mục tiêu của họ đều khá rõ ràng, Phương Tri Cẩn và Hoắc Học Xuyên dựa vào nhóm để nổi tiếng, nhưng muốn phát triển lâu dài thì vẫn phải chuyển sang diễn viên, Nguyên Viễn không có nhiều mơ mộng như vậy, chỉ muốn nổi tiếng để kiếm tiền, hai người còn lại cũng không khác gì mấy. Nhưng mà cách thức của anh cũng giống họ, cũng muốn trước tiên thông qua nhóm nhạc để mau chóng nổi tiếng, nhưng mục đích của anh lại khác họ.
Anh chỉ muốn ca hát, anh muốn làm thiên vương kế tiếp.
Mười giờ tối, buổi phát sóng trực tiếp chính thức bắt đầu, Euler, Nguyên Viễn và Biên Mai Tuyết ngồi ở hàng đầu tiên trên khán đài, tiện cho ống kính nắm bắt, Hoắc Học Xuyên và Tạ Kinh Niên ở sau cánh gà chuẩn bị, vòng đầu tiên rút được thứ tự là thứ hai từ dưới đếm lên, tổng cộng có ba vòng.
Ánh đèn tối đi, trên sân khấu có sương mù bay lơ đãng, đội đệm nhạc bắt đầu thể hiện, Tạ Kinh Niên và Hoắc Học Xuyên sóng vai bước lên, cách nhau khoảng một bước. âm sắc của hai người không có chênh lệch quá lớn, cho nên cả bài hát phối hợp không có cảm giác xoay chuyển đột ngột.
Tạ Kinh Niên nhìn về phía máy quay, vô cùng quen thuộc, đợi máy quay chuyển sang Hoắc Học Xuyên, hắn nhìn về phía khán giả, nhìn thấy Nguyên Viễn nắm chặt lấy cánh tay Euler, giống như còn sốt sắng hơn cả hắn đang trình diễn.
Hát xong xuống sân khấu, về lại phòng nghỉ, vòng đầu tiên song ca chỉ tính ba mươi trên một trăm điểm, phần còn lại là dành cho khán giả chấm điểm, Hoắc Học Xuyên cởi trang phục diễn, nói: “Em hoàn thành nhiệm vụ rồi, phần còn lại anh tự cố gắng đi.”
Cửa phòng nghỉ được đẩy ra, ba người kia vào cổ vũ cho Tạ Kinh Niên, Nguyên Viễn nói: “Em đã đặt nhà hàng rồi, đừng áp lực quá, hát xong chúng ta đi ăn tiệc.”
Euler cũng nói: “Em cảm thấy đứng thứ mấy cũng đáng kiêu ngạo một phen, trong mấy thí sinh kia chỉ có một người mới, còn từng tham gia giải hát trẻ. Ầy, đáng tiếc Ái Giản không phải công ty chuyên về âm nhạc, nếu không anh Niên chắc chắn là anh lớn rồi.”
“Đừng có lắm mồm nữa.” Tạ Kinh Niên cười mắng một câu, sau đó thay đồ dặm thêm phấn, chuẩn bị biểu diễn vòng sau. Những người kia về lại khán đài, Hoắc Học Xuyên dừng lại một lúc gọi cho Phương Tri Cẩn.
“Alo, em đã ra khỏi sân bay rồi, nửa tiếng nữa là tới.” Phương Tri Cẩn gấp gáp lắm, hai ngày nay mệt gần chết rồi. Hoắc Học Xuyên nói: “Chắc không vào được trường quay đâu, dù có vào được, vừa thấy em chắc chắn sẽ gây ồn ào.”
Phương Tri Cẩn nói: “Vậy em tới nhà hàng đợi mọi người nha, Nguyên Viễn gửi địa chỉ cho em rồi.”
Thật ra đi thẳng vào cánh gà cũng được, nhưng mà Phương Tri Cẩn quá mệt rồi, không muốn chạy về, vả lại bọn họ đã bao nhiêu tuổi rồi, cổ vũ cũng không cần phải nhất thiết lộ mặt xuất hiện, trong lòng có nhau là được.
Vòng thứ hai sắp hết thúc, Tạ Kinh Niên xếp thứ hai, trên mạng khu tìm kiếm và khu chủ đề đều bị chương trình thầu hết, mỗi một video của từng bài cũng được chia sẻ điên cuồng. Sau quảng cáo sẽ là vòng thứ ba, Tạ Kinh Niên uống hai ly trà, thông giọng xong rất lên tinh thần.
Bài cuối cùng là một bài nhạc chậm, lúc trước ở quán bar dưới lòng đất, hắn toàn đợi người ta đi hết mới một mình hát nó. Xung quanh đều tối đen như mực, chỉ có một chùm sáng rọi từ trên đỉnh đầu.
Giọng ca dạt dào tình cảm, mắt nhắm lại chỉ toàn là nước mắt.
“Cũng từng muốn cùng em trăm năm hòa hợp, cớ sao em cứ một mực rời khỏi anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...