Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Bỏ qua Toán học đi em, mình nghiên cứu Sinh học nhé.

Lời nói của Tưởng Chính Hàn tưởng chừng như rất đứng đắn, nhưng động tác của anh đã bắt đầu ngang ngược.

Lúc ban đầu, Hạ Lâm Hi còn chống chế lại, nhưng cô cũng có sự hiếu kì của riêng mình. Bọn họ lăn lộn trên giường một lúc lâu, phỏng theo cuốn sách giáo khoa Sinh thời còn trung học, sờ soạng lung tung vùng xương bả vai, xương đòn, bắp tay, rồi đến cả xương sườn… Hạ Lâm Hi cảm thấy có vẻ như cô đã học được rất nhiều.

Trong quá trình hai người họ nghiên cứu Sinh học, dường như Tưởng Chính Hàn vẫn giữ được sự nhẫn nại thường ngày. Anh kéo cô vào trong lòng, bàn tay men dọc theo xương quai xanh khiến hơi thở Hạ Lâm Hi trở nên dồn dập, vậy mà Tưởng Chính Hàn còn thủ thỉ bên tai cô: “Còn đây là cơ bụng, phần trên khá rộng nhưng dưới lại hẹp đi, nó bảo vệ gan của em.”

Hạ Lâm Hi thì thầm: “Lúc còn học cấp ba, anh giỏi Sinh vậy sao?”

Tưởng Chính Hàn trả lời vô cùng thành thật: “Không giỏi.” Anh hôn lên má cô, sau đó giải thích: “Tháng trước còn rảnh, anh nghiên cứu cấu tạo của con người.”

Hạ Lâm Hi không cam tâm để mình thua kém, vậy nên tiếp lời anh: “Đợi lúc nào đó em rảnh, em cũng sẽ nghiên cứu.” Nói xong, cô đột ngột im lặng rồi vùi nửa gương mặt vào gối.

Tưởng Chính Hàn nhỏ giọng hỏi: “Em sao thế?”

Bàn tay Hạ Lâm Hi di chuyển ra sau lưng nhưng không thể làm xong chuyện. Cô thầm nghĩ, nếu có kẽ hở thì tốt rồi, cô có thể xử lý nhanh hơn, trong lúc miên man suy nghĩ, Hạ Lâm Hi buộc miệng: “Chốt khóa áo lót của em bung ra.”

Tưởng Chính Hàn chạm vào phần sau lưng cô, nhanh chóng tìm ra mấu khóa của nội y, anh không nhịn được cười, sau đó càng ôm cô chặt hơn: “Không sao cả, để anh giúp em cài lại.”

Hạ Lâm Hi lập tức nói: “Để em tự làm, anh bỏ em ra đi, em vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại.”

Cô còn chưa nói xong, Tưởng Chính Hàn đã kéo khóa váy ra.

Trong căn phòng chỉ có duy nhất hai người. Cửa phòng bị khóa trái, cửa sổ lại kín bưng, ánh mặt trời không thấy đâu, âm thanh bên ngoài cũng chẳng nghe được. Hạ Lâm Hi cảm thấy vô cùng lo lắng, cô vẫn nằm trong lòng anh, không dám nhúc nhích gì, còn ngoan ngoãn hơn so với mọi khi.

Đầu ngón tay chạm vào tấm lưng khiến tim cô đập nhanh hơn, hơi thở cũng như ngừng lại. Có lẽ vì đầu óc đã trở nên trống rỗng nên không rõ váy đã được kéo lại từ lúc nào.

Theo những lời được dạy từ nhỏ, Hạ Lâm Hi lí nhí nói cảm ơn anh.


Tưởng Chính Hàn cười nhẹ, vô cùng phối hợp: “Không cần khách sáo, điều anh nên làm mà.”

Một câu “Không cần khách sáo” ấy, rõ ràng cũng giống như bao câu đối đáp bình thường nhưng gương mặt Hạ Lâm Hi vẫn đỏ ửng. Cô nhỏm dậy trên giường, ngẫm lại lớp Sinh học ban nãy cùng với hệ quả là chốt khóa nội y, vội vội vàng vàng cuộn chăn lại, cô cảm thấy mình hoàn toàn đánh mất vẻ đoan trang và rụt rè đâu rồi.

Đúng vào lúc này, ngoài phòng có tiếng gõ cửa.

Cách một lớp gỗ dày, giọng của Trần Diệc Xuyên vẫn sang sảng: “Đã đến giờ cơm trưa rồi, hai người không ra ngoài ăn sao?” Cậu ngưng lại một chút rồi tiếp tục thúc giục: “Muốn ăn thì ra đây mau đi, đừng lằng nhằng dây dưa nữa.”

Lại nghe thấy giọng Tiễn Thần xa xa: “Xuyên ca, cậu đừng sốt ruột, bọn họ đang có chuyện, đừng thúc giục nữa…”

Trần Diệc Xuyên ngắt lời: “Có gì mà không thể giục? Bọn họ ra ngoài để chơi chứ đâu phải để lo thi đấu gì.”

Tiễn Thần muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng đành buông một tiếng thở dài.

Một kẻ ngu ngơ trong chuyện tình cảm như Trần Diệc Xuyên sao lại có được bạn gái vậy? Tiễn Thần tự thấy bản thân vô cùng biết chuyện, thế mà không được cô nào để mắt đến. Cậu cảm thấy thế giới này thật bất công, cậu rất muốn chất vất Ông Trời vấn đề này.

Cùng lúc đó, Trần Diệc Xuyên vẫn ăn nốt quả táo còn dang dở, trên mu bàn tay cậu vẫn là chú chó Snoopy. Cậu chưa bao giờ gọi Snoopy như cái tên vốn đầy đủ của nó, lúc nào cũng dùng “con cún này” để thay thế, giống như hiện tại đây, Trần Diệc Xuyên mở miệng hỏi: “Cậu nhìn gì đấy, con cún trên tay tôi à?”

Tiễn Thần nói: “Nó nổi tiếng lắm đấy, tên là Snoopy.”

Trần Diệc Xuyên trả lời: “Vô nghĩa, không phải tôi không biết.”

Tiễn Thần thầm than trong lòng, ngoại trừ ngu ngơ trong chuyện tình cảm ra, tính tình của Trần Diệc Xuyên dường như không được dễ chịu lắm, có vẻ chẳng được lòng người.

Cậu nghĩ như vậy, rồi cách cửa phòng cũng bị mở ra, Hạ Lâm Hi đứng trước cửa, thoáng nhìn vô cùng bình thản, không có gì khác so với mọi khi.

Hạ Lâm Hi hỏi: “Chúng ta ăn cơm ở nhà hàng trong khách sạn hay tìm một quán ven đường đây?”

Cố Hiểu Mạn bước đến từ phòng đối diện, sáng nay cô đánh bài pocker cả buổi, đồng thời cũng không thắng được ván nào, lúc này tinh thần đã hơi uể oải, cô dựa vào cánh cửa: “Ăn ở khách sạn đi, phản hồi trên mạng rất ổn.”


So với người còn rất bình thường là Hạ Lâm Hi, Cố Hiểu Mạn xanh xao hơn rất nhiều.

Trần Diệc Xuyên băng qua hỏi cô: “Sắc mặt cậu tệ vậy buổi chiều sao đi leo núi được?”

Cố Hiểu Mạn cố chấp bảo: “Mình rất khỏe, có thể leo núi mà.”

Đáng tiếc không như mong muốn.

Chiều cùng ngày, cả nhóm họ tập trung tại con đường lên núi cách đó không xa, nơi này non xanh nước biếc, phong cảnh rất mực hài hòa. Cỏ dại mọc thành bụi xanh um trải dài, những khóm hoa nhỏ tựa lên từng tảng đá lớn, thản nhiên trên núi đồi, từng phiến lá màu lục bảo theo gió phấp phới, tất cả đều tỉ mỉ kết thành một bức tranh tuyệt tác.

Tương Chính Hàn mang theo chiếc máy ảnh, đảm đương nhiệm vụ chụp hình suốt cả dọc đường đi.

Hạ Lâm Hi nói với anh.”Anh thích chụp gì cũng được.”

Lời vừa dứt, Tưởng Chính Hàn đã lên tiếng tỏ vẻ hiểu rõ, anh nhanh chóng nâng chiếc máy ảnh lên, cả người cô lọt vào ống kính.

Hạ Lâm Hi bất ngờ không kịp phòng bị, đã nghe thấy tiếng tách của máy ảnh vang lên, may mắn người cô rất ổn, lúc chụp cũng không đến nỗi nào.

Tiễn Thần thấy cảnh tượng trước mắt, cậu vội vàng chạy đến, vỗ vai Tưởng Chính Hàn, nói với vẻ nhiệt tình: “Giao máy ảnh cho mình đi, để mình chụp cho các cậu một tấm.”

Tưởng Chính Hàn liền đưa máy ảnh cho cậu.

Tiễn Thần chưa từng chạm vào ống kính một lần nào nhưng cậu sẽ cố gắng hết sức.

Khoảnh khắc chạm tay vào máy ảnh, cậu nghĩ thầm trong lòng, dù sao chỉ cần vẻ ngoài đẹp, chụp thế nào cũng sẽ đẹp. Từ suy nghĩ này, cậu tự tin rằng mình có thể chụp rất ổn.


Dưới chân núi khung trời ấm áp, tiếng hót của chim tước vang lên, âm thanh vô cùng trong trẻo, du dương như khúc cổ ca. Rừng cây không che khuất được nước non tươi đẹp, ánh mặt trời rọi vào từng kẽ hở, như để bày ra một góc nhìn lặng lẽ đẹp theo từng tháng năm.

Tiễn Thần bắt đầu chụp, nhấn nút lia lịa.

Sau khi mọi thứ đã xong, Hạ Lâm Hi vui vẻ chạy đến bên cậu, cô nhận lấy chiếc máy ảnh trên tay mình, ngẩng đầu nhìn Tưởng Chính Hàn: “Hóa ra anh đang cười, em không biết đấy.”

Cô nói: “Lúc anh cười trông ăn ảnh lắm, em muốn lưu tấm này vào điện thoại.”

Tưởng Chính Hàn hỏi: “Album kia vẫn còn à?”

“Album gì…” Hạ Lâm Hi vừa hỏi đã chợt nhớ ra. “Đúng là trong điện thoại của em có hẳn một album chỉ để lưu ảnh anh.”

Tưởng Chính Hàn cúi đầu mở điện thoại: “Anh cũng vậy, cũng có một album dành cho Hạ Lâm Hi.”

Hạ Lâm Hi nhìn xung quanh, thừa lúc chẳng ai để ý, cô đứng trên một tảng đá, nhanh chóng hôn anh.

Là một người vạn năm độc thân, Tiễn Thần lặng lẽ rời khỏi nơi này.

Càng bước cao, bậc thang càng lúc càng khúc khuỷu, cây bàng mọc ven lối lá xanh um tùm, như chưa hề nhiễm sắc thu. Nếu nghiêng tai lắng nghe, có thể bắt gặp từng tiếng cười giòn giã, có thể vang lên từ sau lưng, có thể vọng về từ đằng trước.

Trần Diệc Xuyên và Cố Hiểu Mạn dẫn đầu cả nhóm, hai người bọn họ như đang thi xem ai sẽ đến đỉnh trước. Trần Diệc Xuyên không gấp rút chạy đi, dường như cậu cố tình chậm lại, thế nhưng vẫn duy trì bước trước cô vài bậc.

Để khiến cậu chậm lại, Cố Hiểu Mạn cố tình chọc cười, Trần Diệc Xuyên thật sự cười thế nhưng vẫn vượt qua cô.

Trương Hoài Võ theo sau cậu, như là một bóng đèn sáng trưng.

Đi sau cùng là Tưởng Chính Hàn và Hạ Lâm Hi. Hai người họ vừa leo núi vừa ngắm cảnh, nhỏ giọng nói chuyện phiếm với nhau, có lắm lúc vui vẻ khiến cả hai đều bật cười. Thế nhưng đa số đều là Tưởng Chính Hàn thầm thì gì đấy khiến tai Hạ Lâm Hi ửng đỏ.

Chuyện ngoài ý muốn vậy mà lại xảy ra.

Cố Hiểu Mạn đi quá gấp, bỗng nhiên trật chân. Đường lên núi không có tay vịn, chỉ có những bậc thang trắc trở, bỗng chốc người cô mất thăng bằng, hốt hoảng đến không thể nói nên lời, cả thân mình nghiêng ngả ra phía sau.

Trương Hoài Võ còn đang mang balo, vội vàng đỡ lấy cô từ phía sau, không lo lắng chính mình sẽ gặp chuyện, khiến cho cả hai người cùng trượt xuống.


Trần Diệc Xuyên quay đầu lại, lao nhanh xuống vài bậc thang nhưng không kịp níu Cố Hiểu Mạn. May mắn thay Tiễn Thần nhanh chóng chạy đến đây, nhảy liền ba bước lên, giữ vững cả Cố Hiểu Mạn và Trương Hoài Võ, thế nhưng gương mặt lại trắng bệch.

“Chạy nhanh quá.” Tiễn Thần khẳng khái nói. “Mình bị sốc hông rồi.”

Tưởng Chính Hàn đỡ lấy cậu, Hạ Lâm Hi cũng chạy đến hỏi. “Các cậu sao rồi? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Cô mang theo một chiếc túi xách, bên trong có một lọ cao trắng Vân Nam, bây giờ cũng đến lúc sử dụng.

Gương mặt Cố Hiểu Mạn đỏ lên: “Thật xin lỗi, mình trật chân.”

Khu vực này không quá nổi danh, những góc nhìn đẹp đẽ cũng có rất ít người cảm nhận được. Con đường lên núi này thưa thớt người, ngoại trừ sáu người họ ra cũng chỉ lác đác vài du khách.

Hạ Lâm Hi lấy một chiếc lọ ra, xoa nhẹ lên mắt cá chân của Cố Hiểu Mạn. Mắt cá chân của cô như đã sưng đỏ lên, vậy nên Hạ Lâm Hi đành bảo: “Cậu không thể leo núi thế này đâu, về trước nhé!”

Cố Hiểu mạn cầm một bình xịt nước, sau khi phun sơ qua vài lần lại ngoan cố đứng lên, cô quay mình tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Nếu không lên được đến đỉnh chẳng phải uổng cả đoạn đường mình đã đi sao?”

Trương Hoài Võ vô cùng lo lắng trong lòng, cậu đi theo sau: “Cố Hiểu Mạn, cậu đừng cố quá, để mình cõng cậu xuống.”

Trần Diệc Xuyên cười nói: “Nếu cõng thì tôi mới là người cõng, thân hình cậu có nhường này cõng vững được mới lạ đấy.”

Tuy rằng đường lên núi gập ghềnh nhưng lại có thể nhìn được điểm cuối cùng. Sau khi bọn họ đặt chân đến đỉnh núi, có thể về được bằng đường khác. So với con đường ban nãy họ đã đi thì con đường này đông người hơn, lối bước cũng dễ dàng hơn.

Quang cảnh nhìn từ trên núi xuống vô cùng tráng lệ, Hạ Lâm Hi chụp lại một phông hình, sau đó ngồi xuống nhìn mắt cá chân của Cố Hiểu Mạn. Cô ấy lại lúng túng nhận lỗi với họ thêm lần nữa: “Nếu không phải vì mình…”

“Có cần nói nhiều chuyện vô nghĩa vậy không?” Trần Diệc Xuyên ngắt lời. “Bong gân thì sao, mình cõng cậu xuống.”

Giờ này, Tiễn Thần đang đứng một bên nói chuyện phiếm với dân bản địa nơi đây. Người bác trung niên ấy đội mũ, vóc người thấp bé nhưng nụ cười lại rất đỗi nồng hậu, giọng nói cũng ngấm mùi địa phương, dẫu vậy vẫn vui vẻ chuyện trò với Tiễn Thần.

Trước khi đi, ông ấy còn tặng cậu một bịch xoài.

Tiễn Thần mang theo bịch xoài nhìn thấy Trần Diệc Xuyên đang cõng Cố Hiểu Mạn, Hạ Lâm Hi đi theo sau họ và bên cạnh luôn là người như hình như bóng với cô – Tưởng Chính Hàn.

Trần Diệc Xuyên vừa đi vừa than: “Cố Hiểu Mạn, cậu nặng quá!”

Cố Hiểu Mạn không cãi lại lời nào, cô chỉ im lặng lắng nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận