Trăm Năm Hạnh Phúc Trọn Đời Bình An FULL


17.
Ninh vương quay về Kinh thành rồi, hắn còn đưa theo một vị cô nương hồng y rực rỡ, nhan sắc tuyệt trần.

Tin này đã lan truyền khắp đường to ngõ nhỏ, ai nấy cũng bàn tán xôn xao không ngớt.
Tại Ân phủ.
Trường Cẩn: “Thôi được rồi, đừng uống nữa, đừng uống nữa.”
Nghi Hoa: “Đúng đấy đúng đấy, uống nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.”
Nghi Ninh: “Ôi dào, trông cái bộ dạng thất tình đáng thương này, nào, uống tiếp, mượn rượu giải sầu!”
Trường Lạc: “Muội còn nhỏ, không uống nữa đâu.

Để muội rót thêm cho Nghi An tỷ nhé.”
Ta đỡ lấy cái đầu đang quay mòng mòng của mình, loạng choạng đứng dậy: “ Không uống nữa, ta phải về đây.”
Ân tiểu công gia kéo lấy ta: “Sao lại đứng dậy rồi? Đã nói là mượn rượu giải sầu cơ mà?”
Ta lắc đầu xua tay với hắn: “Không uống được nữa.”
“Không được!”
Ta tức giận đập bàn: “Ý trung nhân của ngài chạy mất thì cũng đừng có bắt bọn ta uống đến chết đi sống lại thế này chứ!”
Trường Cẩn đóng vai sứ giả hòa bình, vội vàng chạy đến vỗ vai hai chúng ta: “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau nữa.

Hôm nay dừng ở đây thôi, không uống nữa.

Nói chuyện đi, chúng ta ngồi nói chuyện cũng giải sầu được mà, đúng không?”
Trường Lạc và Nghi Hoa vội gật đầu phụ họa.
“Tiểu công gia này, ngài nghĩ thoáng một chút.

Cô ta bỏ chạy lúc này có khi còn may mắn ấy chứ, nếu không đợi đến khi bước chân vào cửa rồi mới chạy, nói không chừng đứa con cũng chẳng phải của ngài nữa cơ!” Nghi Ninh đặt ly rượu xuống bàn, bắt đầu giảng đạo lý.
Ân tiểu công gia ôm bình rượu trong tay: “Nghi...Nghi Ninh công chúa đúng là biết cách an ủi người khác thật đấy.”
Đoạn, hắn loạng choạng đứng dậy, chỉ tay lên trời: “Ân Đường Việt ta đây, chỉ cần ngoắc tay là biết bao cô nương chạy đến.

Nhưng mà ta chỉ thích nàng ấy, ta sợ nàng ấy ở tửu lầu phải chịu khổ nên mới đuổi hết những kẻ háo sắc kia đi, vì nàng ấy mà không tiếc tiền của, chỉ sợ nàng ấy chịu ấm ức.

Thế mà nàng ấy thì sao? Lại muốn tính chuyện cả đời với một tên lang bạt giang hồ?”
Nghi Ninh cắn hạt dưa: “Trước kia ta cũng khuyên cô ấy rồi, ta bảo nếu như đi theo Ân tiểu công gia thì cả đời cô sẽ được ăn ngon mặc đẹp, nhưng mà cô ấy nói không thích cuộc sống gò bó.”
“Đúng vậy”, Trường Lạc tiếp lời: “Ta còn dọa cô ấy rằng cuộc sống lang bạt giang hồ không sung sướng gì đâu.

Nhưng mà cô ấy bảo rằng, tên hiệp khách kia có bạn là một thiếu chủ, vị thiếu chủ đó cùng với một nam nhân khác cũng suốt ngày phiêu bạt khắp nơi, sống những ngày tháng tự do tự tại, sao lại không hạnh phúc được?”
Nghi Hoa vừa bóc quýt vừa lắc đầu: “Tiểu công gia ơi, chuyện này ngài phải nghĩ thoáng một chút.

Ngài xem ta này, ban đầu ta còn thích tên Trần Nhược Tân kia cơ, kết quả thì sao? Tên khốn đó lại muốn mưu hại gia đình ta.

Vậy mà ta cũng có than vãn gì đâu, ăn vẫn phải ăn, uống vẫn phải uống chứ.”
Ân tiểu công gia không phục: “Cô có mà thích cái mã ngoài của hắn thì có, sao mà sánh được với tình cảm sâu đậm của ta.”
“Được, vậy thì chúng ta nói chuyện của Nghi An tỷ đi.

Trường Du ca ca còn đưa theo một đại mỹ nữ về vương phủ kia kìa, vậy mà ta có thấy Nghi An tỷ đòi sống đòi chết như ngài đâu?”
“Im miệng!” Trường Cẩn cốc đầu con bé: “Đã phải dỗ một người từ sáng đến tối rồi, muội lại muốn dỗ thêm một người từ tối đến sáng à?”
“Hả?” Ta nghe xong thì kiêu ngạo ngẩng đầu: “Đất phong của Cố gia ta có mười vạn binh mã.

Mười vạn đấy.

Cứ mỗi vạn chọn ra một người thì ta đây cũng phải chọn được mười người.

Sao phải vì một ngọn cỏ mà buông bỏ cả một vườn hoa?”
Ta chống tay lên mặt bàn loạng choạng đứng dậy: “Đừng...đừng có mà lắc nữa, chóng hết cả mặt.”
“Nghi An tỷ, ta có lắc gì đâu, tỷ uống say rồi đấy à?”
Say? Sao mà say được, ta vẫn còn tỉnh táo lắm đấy nhé! Nhưng mà sao đám người này lại mọc ra thêm mấy cái đầu thế nhỉ?
Tiếng đẩy cửa vang lên, một ngọn gió lạnh lùa vào khiến ta rùng mình, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Vẫn là giọng nói trong trẻo dịu dàng mà ta đã nghe thấy rất nhiều lần trong mơ: “Nàng đã uống bao nhiêu thế hả?”
Ân tiểu công gia ôm lấy bình rượu, vội vàng muốn lao đến chỗ người kia: “Trường Du! Mau đến đây uống với ta...”
Trường Cẩn và Nghi Hoa gắng sức lắm mới cản được hắn: “Bọn ta uống với ngài, bọn ta uống.

Người ta đang bận, đừng làm phiền.”
Ta nhìn đám người đang giằng co trước mặt, bất giác nấc cụt một hơi.
Người phía sau bật cười nhẹ, tay nắm lấy vai ta xoay người ta lại.
“Uống mấy bình rồi?”
Ta lảo đảo cố đứng vững, ngoan ngoãn giơ tay lên trước mặt hắn: “Ba.”
Hắn thấy thế thì lắc đầu cười, đoạn vươn tay bế bổng ta lên, sau đó nói với đám người vẫn đang giằng co kia: “Mọi người cứ uống tiếp, bọn ta đi trước đây.”
Con phố náo nhiệt tấp nập ban ngày giờ đây lại trở nên yên ắng lạ thường.

Xung quanh chỉ có tiếng gõ mõ vang lên đều đều: “Tiết trời hanh khô, cẩn thận củi lửa.”
Ánh trắng chiếu rọi lên vạn vật.

A Tín chầm chậm đánh xe ngựa đi phía sau chúng ta.
“Ta không cần ngài ôm, ta tự đi được.”
“Đi một bước ngã một bước à?”
“Vậy thì chúng ta ngồi xe ngựa đi.”
“Tại sao?”
“Ta nặng.”
“Không nặng.”
“Ta lạnh.”
Ninh vương nghe xong thì dừng bước: “A Tín, mau qua đây.”
A Tín vội vàng đánh xe ngựa đến: “Điện hạ, trong xe có canh giải rượu.”
“Ta biết rồi, vất vả cho A Tín.”
Ninh vương ôm ta lên xe ngựa, sau đó cầm lấy bát canh giải rượu, múc một thìa đưa đến bên miệng ta: “Nào, uống đi cho tỉnh rượu.”
Ta nhíu mày: “Không thích uống thuốc.”
“Không phải thuốc, đây là canh giải rượu.”
“Ta không có say.”
“Chắc không?”
“Chắc.”
“Được.” Hắn đặt bát canh xuống: “Nếu ta hỏi nàng, nàng đều có thể trả lời được thì không cần uống nữa.”
Ta gật đầu.
“Nàng là ai?”
“Cố Nghi An.”
“Cố Nghi An là ai?”
“Tiểu bá vương của Thần Quốc.”
“Thế ta là ai?”
“Ninh vương.”
“Ninh vương là ai?”
“Đại chiến thần của Thần Quốc.”
“Còn gì nữa?”
“Hắn tên là Ngôn Trường Du.”
“Còn gì nữa?”
“Hắn cũng tên là Phó Quy Châu.”
“Còn gì nữa.”
“Ta cực kỳ thích hắn.”
“Ồ, còn gì nữa?”
“Hắn hồng hạnh vượt tường rồi!”
“...”
Ninh vương dựa gần về phía ta, ánh mắt tràn đầy ý cười: “Ai nói cho nàng là hắn hồng hạnh vượt tường?”
“Ta tận mắt nhìn thấy đây này...” Ta khua tay múa chân: “Có một cô nương lớn...lớn như thế này đang ở nhà hắn kia mà.”
Nghĩ đến đây ta lại thấy buồn bực, tay vò vò tóc: “Lại còn là một cô nương rất xinh đẹp nữa cơ.”
Người trước mặt búng nhẹ một cái lên mũi ta: “Đau lòng à?”
Ta lắc lắc đầu xong lại gật đầu.

Hắn nâng mặt ta lên, ngón tay hắn chạm lên má khiến ta thấy ngứa ngứa: “Vậy thì...nàng mắng hắn đi?”
Như vậy không được.
Ta bắt lấy cổ tay hắn, nghiêm túc nói: “Chuyện này chúng ta phải nghĩ thoáng một chút.”
“Nghĩ thoáng của nàng là chọn một người trong mười vạn quân của Cố gia đấy hả?”
“...”
Hắn vươn tay véo một cái thật mạnh lên mặt ta: “Đúng là không có chút tiền đồ nào!”
Người này cười lên trông đẹp quá, giống như ngàn vạn vì sao trong giải ngân hà đều rơi vào trong ánh mắt hắn.

Ngẩn ngơ một lúc ta mới nhận ra hắn đang cười nhạo mình, bèn nghiến răng bóp chặt lấy cằm hắn: “Cười nữa xem, ngài mà cười nữa thì ta...”
“Thì làm sao?” Hắn vẫn cười nhìn ta.
Xem này, đây đúng là dáng vẻ của hồng nhan họa thủy trong truyền thuyết.
Hơi rượu nồng nàn dâng lên, ma xui quỷ khiến thế nào, ta ngẩng đầu hôn lên mắt hắn, sau đó lại vòng tay ôm lấy cổ hắn, cằm tựa lên vai hắn dụi dụi: “Không cần mười vạn kia nữa, ta vẫn thích người này hơn.”
Hắn để mặc cho ta ôm lấy, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng ta: “Tỉnh rượu rồi cũng không được nuốt lời đâu đấy...”
Sáng hôm sau.
Đầu ta đau như muốn nứt ra, nằm trên giường lăn qua lăn lại một lúc lâu mới chịu mở mắt ngồi dậy.

Vừa mới định vươn vai một cái thì gương mặt của mẫu thân thình lình xuất hiện: “Tỉnh rồi à?”
“Mẫu...mẫu thân? Có chuyện gì à?”
Mẫu thân phất tay áo ngồi xuống, vừa xoa xoa đầu cho ta vừa nói: “Hôm nay không được ngủ nướng đâu, có chuyện phải làm.”
Xong rồi, không phải ta lại gây ra chuyện gì trong lúc say rượu đấy chứ?
“Chuyện gì thế ạ?”
“Gặp trưởng bối.”
“Cái gì?!”
“Kích động cái gì? Tỷ tỷ của con sắp thành thân, kỳ lạ lắm hay sao hả?”
À, ra là vậy.
“Đã chọn xong ngày rồi ạ?”
“Ừ, Hoàng thượng đã chọn ngày rồi.”
Hôm Tống Từ đến cầu thân, cốc chủ bá bá không quản ngày đêm phi ngựa đến nhà ta, vui vẻ nói với mẫu thân ta muốn để đại tỷ và nhị tỷ cùng thành thân trong một ngày.

Phụ thân thấy đề nghị này cũng không tồi, hơn nữa đại tỷ với nhị tỷ lại là chị em song sinh, nếu như cùng xuất giá trong một ngày thì đúng là không còn gì bằng.
Hôm nay là ngày trưởng bối Tống gia và Triệu gia đến nhà ta đưa sính lễ.

Cố phủ khắp nơi đều là đồ trang trí màu đỏ rực, không khí thật náo nhiệt.
Nghĩ đến chuyện hai người họ sắp xuất giá, ta bỗng dưng cảm thấy không nỡ.

Ta cầm tay mẫu thân, trêu chọc: “Mẫu thân có buồn không, tâm can bảo bối sắp thành con nhà người khác rồi.”
Mẫu thân sảng khoái đáp: “Buồn thì có tác dụng gì? Ta có thể giữ hai đứa nó bên cạnh cả đời chắc?”
“Mẫu thân yên tâm, sau này vẫn còn con ở nhà mà.”
“Thôi khỏi đi, ta thấy con cũng sắp bay đi mất rồi đấy.”
“Mẫu thân nói linh tinh gì thế?!”
“Ôi dào, lại còn bày đặt xấu hổ nữa cơ đấy.

Không biết tối qua là ai cứ khăng khăng ôm lấy Ninh vương không chịu buông nữa đây...”
“?”
Mẫu thân nhìn biểu cảm kinh ngạc của ta bèn bày ra vẻ mặt nhìn thấu hồng trần: “Uống đến mất trí nhớ rồi à? Lúc ra ngoài ta đã dặn con uống ít rồi.

Nếu vậy thì để ta giúp con nhớ lại nhé.”
“Không cần, không cần đâu!”
Mẫu thân chẳng thèm để ý đến lời của ta: “Tối qua biết là Ninh vương đưa con về phủ nên ta với phụ thân con vội vàng ra cổng đón tiếp.

Vừa bước chân ra khỏi cổng thì đã thấy con sống chết ôm chặt lấy người ta không chịu buông.

Lúc phụ thân con gọi, con còn quay sang cười với ông ấy, tay thì chỉ vào Ninh vương, hùng hồn nói: Phụ thân, xem này, đây chính là giang sơn mà con giành được đấy!”

“...”
Mất mặt quá đi mất!
“Chưa hết nhé.

Con còn hỏi ông ấy là: Thế nào? Hai chúng con có phải trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, trời đất tác thành, môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã, thần tiên quyến lữ không? Phụ thân con nghe không nổi nữa nên mới kéo con từ trên lưng Ninh vương xuống đấy.”
...
Sau khi đón tiếp người nhà Tống gia và Triệu gia xong, ta đang chuẩn bị quay về phòng ngủ một giấc thì Tiểu Cầm đã hớt hải chạy đến: “Tiểu thư, bên ngoài có một cô nương nói muốn gặp người.”
“Gặp ta? Cô ấy có nói gì nữa không?”
“Cô ấy nói cô ấy là học trò của tiểu thư.”
Học trò? Chẳng lẽ là...
Trần Nhược Lan mặc trên người một bộ y phục bình thường, nét mặt bình tĩnh trầm ổn, từng động tác vẫn toát ra phong thái của con cháu thế gia.

Nhìn thấy ta, Trần Nhược Lan cười hành lễ: “Cố trợ giảng.”
Ta vội bước đến gần: “Nhược Lan, đến đúng lúc lắm, ta đang có một ít trà mới, chúng ta vào trong rồi nói.”
“Không cần đâu Cố trợ giảng.” Nàng ta kéo tay ta, cười ôn hòa: “Ta đến để nói lời tạm biệt với cô.”
Ta hơi kinh ngạc: “Tạm biệt?”
“Mẫu thân ta lúc còn trẻ có một người bằng hữu, hiện giờ đang ở Hàng Châu.

Bà ấy xây một nơi thu nhận những đứa trẻ mồ côi không có nhà để về.

Mấy hôm trước bà ấy viết thư cho ta, muốn nhờ ta đến đó dạy học cho đám trẻ đó, hôm nay ta sẽ khởi hành.”
Ta nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Trần Nhược Lan, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ta cũng từng đến Hàng Châu, nơi đó rất đẹp, phong cảnh hữu tình.

Cô đến đó rồi chắc chắn sẽ thấy thích thôi.”
“Ừm.” Trần Nhược Lan cười với ta: “Cố trợ giảng, cảm ơn cô.

Ta biết thời gian gần đây Cố trợ giảng đã âm thầm sai người đến giúp đỡ ta.

Ân tình này của cô, Nhược Lan sẽ khắc ghi suốt đời.”
“Không có gì phải cảm ơn cả.

Người mà cô nên cảm ơn là chính bản thân mình mới đúng.

Có thể vượt qua quá khứ chính là sự dũng cảm lớn nhất rồi.”
Trần Nhược Lan cũng cười: “Trước đây Nhược Lan không hiểu chuyện, nhiều lần mạo phạm Cố trợ giảng.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ khi đó là do ta quá ghen tị với Cố trợ giảng.”
Ta khó hiểu hỏi lại: “Ghen tị...với ta?”
“Có lẽ là ghen tị vì người mà cô thích vừa hay cũng thích cô.

Cố trợ giảng không biết đâu, dáng vẻ phóng khoáng, yêu ghét rõ ràng đó của cô thực sự khiến người khác rất ngưỡng mộ.

Điều khiến ta ngưỡng mộ hơn là, người mà cô thích đó, trong mắt lúc nào cũng chỉ có cô, mỗi một hành động của cô đều khiến tâm trạng người đó buồn vui lên xuống.

Mỗi lần như vậy, ta thật sự rất ghen tị với cô.”
Ta kinh ngạc trước những lời của nàng ta: “Trong mắt lúc nào...cũng chỉ có ta?”
“Đúng vậy.

Thực ra, ở nơi mà cô không nhìn thấy, luôn có những người dành cho cô thứ tình cảm sâu nặng hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

Cố trợ giảng, cô nên quay đầu lại nhìn xem.

Có những người chẳng cần cô phải bước đến, người đó cũng đã tự mình đem theo chân tâm đứng trước mặt cô rồi.”
Gạt đi những suy nghĩ thoáng qua trong đầu, ta nở nụ cười: “Không nói những chuyện này nữa, đúng lúc ta có thứ muốn tặng cho cô.”
Ta vẫy tay, đám Tiểu Cầm lập tức bê đến một cái tráp gỗ.
Ta mở tráp: “Đây là mấy cuốn nhạc phổ, ta nhớ là cô rất thích sưu tầm chúng.

Ngoài ra còn có một vài món đồ cần thiết, mong cô nhận lấy, cứ coi như quà chúc mừng cô sắp trở thành người gõ đầu trẻ đi.

Lần này ra đi, đường xa mệt nhọc, nhất định phải bảo trọng.”
Trần Nhược Lan không đáp lời, chỉ gật đầu với ta rồi bước lên xe ngựa.
Lúc xe ngựa sắp khởi hành, nàng ta lại vén rèm cửa lên: “Cố trợ giảng, trước đây cô từng dạy cho bọn ta: Oán hận cho dù có hóa giải, đến cùng vẫn còn lại oán hận.

Nếu vậy thì phải làm sao?”
Ta nhìn đôi mắt ẩn chứa sự bất an của Trần Nhược Lan, đáp: “Vậy cô có oán hận không?”

Nàng ta cúi đầu im lặng, một lúc sau mới lên tiếng, giọng nói kiên định: “Ta không hận.

Cố trợ giảng, thực ra ta không oán hận ai cả.

Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, ta không thể khiến người khác thay đổi, nhưng ta có thể sống tốt cuộc đời của mình.”
Ta nở nụ cười: “Đúng vậy.

Giống như cô nói, ta không thể khiến cô thay đổi lựa chọn của mình.

Ông trời sẽ không thiên vị ai, nhưng nhất định sẽ đối tốt với những người tốt.”
Trần Nhược Lan nghe xong cũng nở nụ cười: “ Ta biết rồi, Cố trợ giảng, sau này có duyên gặp lại.

Nếu như đến Hàng Châu, nhất định phải ghé qua chỗ ta uống ly trà đấy...”
Ta nhìn theo bóng xe ngựa đang dần khuất xa.
Nhẩm tính thời gian, người đó có lẽ cũng đang chờ ở cổng thành rồi.

Có thể nói rõ ràng với nhau hay không phụ thuộc vào hai người bọn họ.
Giống như Trần Nhược Lan nói vậy, ở nơi mà cô ấy không nhìn thấy, có người ôm trong lòng thứ tình cảm sâu nặng hơn cô ấy nghĩ rất nhiều.

Nói rõ lòng mình, chính là lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ đến đây, ta cúi đầu mỉm cười.
“Cười gì đó.”
“Hả?” Ta nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu nhìn quanh.
Ninh vương đã đứng trước mặt từ lúc nào, dánh người cứng cỏi, nghiêng đầu nhìn ta: “Có muốn cùng ta đi gặp một người không?”
Vốn định nói là không muốn nhưng cái miệng lại thành thật hơn nhiều: “ Gặp ai?”
“Cô gái mà nàng nói hôm trước ấy.”
“...”
Tại phủ Ninh vương.
Cô nương mặc hồng y rực rỡ chói mắt, dung mạo tuyệt trần, tức giận đùng đùng chỉ tay vào Ninh vương: “Không phải ta đã bảo ngài đi tìm Vương Giác à? Sao ngài lại đưa một cô nương về? Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà ta muốn tìm Vương Giác!”
Ninh vương cười gạt tay nàng ta ra: “Nàng ấy thấy bổn vương đem cô về nên trốn không chịu gặp bổn vương đấy.

Muốn gặp Vương Giác thì cô phải nhờ nàng ấy giúp một tay.”
Đối diện với ánh mắt tràn đầy hi vọng của mỹ nhân trước mặt, ta chỉ đành cười gượng: “Ha ha, thực ra thì ta có cách hẹn Vương Giác ra ngoài.”
“Thật ư? Tốt quá rồi!” Nàng ta vui mừng nhảy cẫng lên, nắm lấy tay ta xoay vòng vòng.
Ninh vương vội bước lên chặn lại: “Đừng xoay nữa, chóng mặt.”
Mỹ nữ vẫn nắm chặt tay ta không buông: “Ta là Diệp Thanh Thanh.

Thấy ngài ấy quan tâm cô như vậy, chắc cô là Cố Nghi An nhỉ? Tiểu tiên nữ Nghi An, cô giúp ta hẹn Vương Giác ra ngoài có được không?”
Trước giờ ta đều không thể nào từ chối người đẹp, bèn sảng khoái đáp: “Tất nhiên là được.”
Vọng Thư Đài.
Vương Giác dùng vẻ mặt vừa hoang mang vừa ai oán nhìn Ninh vương.

Ninh vương chẳng thèm để ý đến hắn, kéo tay ta rời khỏi: “Các người cứ từ từ nói.”
Lúc ngồi trên xe ngựa về phủ, Ninh vương kể cho ta nghe chuyện của cô nương kia.
“Mẫu thân ta lúc sinh thời có một người sư phụ, Thanh Thanh chính là cháu gái của người đó.

Cũng không biết là nhất kiến chung tình hay là thấy sắc thì ham, tóm lại là từ lần đầu tiên gặp Thanh Thanh đã quấn lấy Vương Giác rồi.

Vương Giác chỉ đến đó học hành, nếu mà đem cả cháu gái của người ta đi mất thì mang tiếng tham lam quá, thế nên hắn chỉ còn cách trốn tránh thôi.”
Ta nhớ lại biểu cảm vừa sầu não lại ẩn chứa nét mừng vui của Vương Giác, lúc này mới ngộ ra: “Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, hắn không tham mới lạ.”
Ninh vương nghe vậy thì cong môi cười: “Bổn vương cũng là đại mỹ nhân, Tuế Tuế có muốn tham lam chút không?”
Ta túm lấy vạt áo hắn, cười: “Đương nhiên là muốn rồi.

Ta còn muốn ngày nào cũng trói huynh bên cạnh nữa cơ.”
Ninh vương vươn tay bắt lấy tay ta, nở nụ cười khuynh tâm: “Trói ta bên cạnh? Tuế Tuế muốn làm gì nào?”
“Ừm...” Ta nhìn dòng người tấp nập ngược xuôi ngoài cửa sổ: “Ngày xuân mưa nhiều, cùng ngồi dưới mái đình uống trà ngắm cảnh.

Mùa hạ nắng gắt, cùng lên núi lắng nghe chim chóc hát ca.

Trời thu mát mẻ, cùng cưỡi ngựa ra ngoại thành du ngoạn.

Ngày đông lạnh giá, cùng ngồi sưởi ấm, uống rượu, ngắm hoa mai.”
Trăm năm hạnh phúc, trọn đời bình an.
[Hoàn chính văn].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui