Năng lực học tập của Tần đại tổng quản đương nhiên là không cần nhiều lời, ngày hôm sau sau khi Tần Uyên mang theo Nhạc Văn đến cục công an, Dư Triều đã dặn dò qua người phía dưới, bởi vậy sau khi tiến hành một loạt câu hỏi và điền đơn, Tần Nhạc Văn có được chứng minh thư đầu tiên trên thế giới này, tuy nói là tạm thời, nhưng tốt xấu gì cũng không phải hộ đen.
Vì làm chứng minh thư tạm thời này, thân phận đối ngoại của Tần Nhạc Văn trở thành mười tám tuổi.
Đương nhiên, vẻ đẹp đặc thù của hắn cũng làm cho cảnh sát bên trong cục công an nhất trí không ít cho rằng hắn sẽ không làm chuyện xấu, đơn giản là đầu năm nay người bình thường làm chuyện xấu đều có cái giá phải trả, nhưng là ở phương diện nào đó người đặc biệt nổi bật làm chuyện xấu, vậy thì càng dễ dàng tra được.
Về tới nhà, Tần Uyên lại triệu kiến Vương ngự trù.
"Hộ tịch đời này tương đối khó khăn, thân phận Vương ngự trù tạm thời để trống, trẫm sẽ xem xét xử lý sau."
Bệ hạ đã nói như vậy, Vương ngự trù tự nhiên là lập tức hành lễ, tỏ vẻ tuân mệnh.
"Cẩn tuân thánh dụ của bệ hạ."
Hắn hai ngày nay cũng phát hiện, hắn theo bệ hạ đi tới thiên ngoại chi địa này đã là gà chó lên trời, sao có thể đi làm phiền bệ hạ? Hộ tịch của Cửu Thiên Tuế là bệ hạ làm, loại nhân vật nhỏ như hắn luôn không cần phải làm phiền bệ hạ! Chắc hẳn Cửu Thiên Tuế nhất định có biện pháp giải quyết việc này.
Dù sao ở trong mắt Vương Ngự Trù, Tần Nhạc Văn trong cung chính là Cửu Thiên Tuế, đã là có được thủ nhãn thông thiên chi năng, vậy kiếp này cũng nhất định có thể vì bệ hạ phân ưu không ít.
Cuối cùng trong nhà sau một ngày ba bữa xem như giao trên người Vương Ngự Trù, cũng không cần mỗi ngày mấy chục món ăn chỉ đầy đủ ba người ăn là được, Tần Uyên cảm thấy chỉ cần cho những người này thời gian, bọn họ sẽ thích ứng thế giới này, nhìn thấy thế giới này chỗ đặc sắc về sau sẽ không cần ở bên cạnh hắn mãi.
Thế giới to lớn, chính là không cần một mực ở lại bên cạnh hắn.
Ngày hôm nay Tần Uyên để Tần Nhạc Văn mua cho Vương ngự trù một cái điện thoại di động, làm một tấm thẻ, kho bạc nhỏ trừ đi 3290 nguyên, nói thật, mỗi ngày tiền đều tiêu giảm như thế quả thực làm ánh mắt Tần Uyên nhảy dựng.
Dù sao tuy nói thẻ ngân hàng cho Tần Nhạc Văn, nhưng trên thực tế mỗi khi Nhạc Văn tiêu phí đều sẽ gửi tin nhắn cho Tần Uyên, nhắc nhở Tần Uyên hắn thật sự sắp phá sản.
Nhạc Văn không hổ là tri kỷ nhất, mấy ngày nay tỉnh dậy tâm tình hắn không tệ, chỉ là cứ tiếp tục như vậy, khoảng cách hắn phá sản cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Dù sao trong xã hội hiện đại, nào có đạo lý một bữa cơm ba người ăn hơn một ngàn đồng?
Đến buổi tối, Vương ngự trù đã được an bài đi ngủ, phòng của Nhạc Văn đổi sang ở thành phòng ngủ bên cạnh Tần Uyên, Tần Uyên có chút tinh thần, đứng ở trước cửa sổ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hôm nay ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngược lại có một phong vị khác.
Nhạc Văn cứ yên tĩnh như trước đứng ở phía sau Tần Uyên.
Bất giác, Tần Uyên nhớ tới trước khi mình xuyên tới Nam Tấn, thích nhất là chơi game, tuy rằng thành tích không tệ, nhưng cũng là người thích vui chơi, nhưng sau khi đi tới Nam Tấn, nơi đó thật sự là không có gì thú vị, cho dù là hoàng đế, phương thức có thể tiêu khiển cũng cực ít, khiến cho cuối cùng Tần Uyên chỉ có thể đem hành trình xuyên việt biến thành trò chơi xây dựng cơ sở cường quốc ở Nam Tấn, từng bước một đi tới, xem như trong mấy năm cũng có thành tích.
Nói vậy...... sau khi hắn chết hậu nhân hẳn là sẽ nói Nam Tấn là thời đại đệ nhất cường quốc đi?
Không biết như thế nào, Tần Uyên bỗng nhiên nhớ tới một bài thơ, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ một cái, chính là xoay người liếc mắt nhìn mỹ nhân dưới ánh trăng này.
"Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương."
Đã từng hắn gặp qua ánh trăng xinh đẹp nhất của Nam Tấn, càng trải qua thiên cẩu thực nguyệt sự tình, hôm nay lại nhìn thấy ánh trăng hiện đại này, đúng là có chút phong vị khác.
Huống hồ bên cạnh hắn còn có thêm một cổ nhân chân chính, cũng là cố nhân.
"Tài thi ca của bệ hạ thật tốt~thần cũng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày có thể bồi bệ hạ nhìn ánh trăng hiện thế này, thần cảm tạ bệ hạ chiếu cố."
Tần Nhạc Văn nghe xong câu thơ này, tự nhiên là khen ngợi, sau đó trong lòng lại càng mềm mại tê dại, không tự giác quỳ trên mặt đất, ngửa đầu, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm như hải đường kia dưới ánh đèn càng xinh đẹp hơn.
Chết rồi sống lại, chẳng lẽ không phải là chuyện điên rồ nhất trên thế giới này sao?
Tần Uyên nhìn thấy sự sùng bái và điên cuồng trong ánh mắt Nhạc Văn nháy mắt không biết nên nói gì, chỉ biết sờ mũi nói.
"Đây cũng không phải trẫm viết, đây là do một thi nhân tên Lý Bạch viết, trẫm bây giờ chỉ là hơi có cảm giác."
Cho dù là xuyên việt đến triều đại không có thực Tần Uyên cũng không có đạo văn, trong lúc lơ đãng nói ra thi văn từ ngữ, cũng sẽ đều nói cho người khác biết, tác giả là một người khác.
Điểm này ở Nam Tấn có không ít đại thần biết được, nhưng mà cũng sẽ không quá mức miệt mài theo đuổi.
"Thần biết ý của bệ hạ, thần chỉ chân thành cho rằng, nếu trên thế giới này thật sự có ánh trăng chiếu lên người thần, ánh trăng kia nhất định là được bệ hạ sủng ái và rủ lòng thương, thần không biết vì sao mình đến thế gian này, chỉ là trong lòng tham lam hy vọng bệ hạ nhớ kỹ thần nhiều hơn, để ánh trăng kia chiếu lên người thần, thần đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
Bệ hạ giống như vầng trăng sáng nơi chân trời, để cho những người thân ở trong bóng tối này dưới mũi nhọn ôn nhu mới có đường sống.
Tần Nhạc Văn vẫn lấy mình làm họ Tần mà kiêu ngạo.
Tần Uyên nghe Nhạc Văn không đỏ mặt nói không chút rụt rè như vậy, ngược lại nhớ tới chỗ kỳ dị sống lại một đời của mình.
Hắn giống như nhớ tới Nhạc Văn, Nhạc Văn liền xuất hiện trên thế giới này, sau đó lại bởi vì Nhạc Văn đau lòng, nhớ tới Vương ngự trù, Vương ngự trù liền tới.
Vậy... sau này còn có người nào khác đến thế giới này hay không?
Tần Uyên không dám xác định, nhưng nghĩ đến khả năng này, ngược lại không quá phản cảm, dù sao triều thần như vậy, đem Tấn triều khốn khổ suy bại xử lý đến phát triển không ngừng, nếu là bọn họ có thể có cơ hội này, đi tới nơi này cũng là một chuyện tốt.
"Nhạc Văn đứng lên đi."
Nghĩ như thế, trong lòng Tần Uyên ngược lại có thêm vài phần vui sướng, Tần Nhạc Văn ngoan ngoãn đứng dậy, liền nghe được đế vương của hắn mở miệng một lần nữa.
"Nhạc Văn, nếu ngươi cùng Vương ngự trù có thể cùng trẫm đi tới đời này, phải chăng những người khác cũng sẽ tới nơi này?"
Tần Nhạc Văn nghe xong, không chút do dự nói.
"Chỉ cần bệ hạ cần, tất cả thần dân Nam Tấn đều nguyện ý theo bệ hạ tới thế giới này, đây là do bệ hạ ban ân."
Giống như là Vương ngự trù vậy, hai ngày nay tuy rằng phần lớn thời gian đều ở nhà nấu cơm, nhưng cũng cùng Tần Nhạc Văn đi ra ngoài dạo rất nhiều nơi, thậm chí cũng rõ rành mạch các ông chủ tiểu khu tươi mới nhất ở chợ hơn cả Tần Uyên Tần Uyên bên này tiểu khu phụ cận tươi mới nhất chợ.
Không thể không nói dáng vẻ người người thế giới này an cư lạc nghiệp giống như là tương lai bệ hạ từng nói.
Bọn họ tựa như từ Nam Tấn đi tới nơi mà tương lai mà bệ hạ miêu tả.
"Nếu mỗi người đều nghĩ như vậy với Nhạc Văn thì tốt rồi."
Tần Uyên cũng cười rộ lên, trong nháy mắt này ngược lại là trong đầu hiện lên rất nhiều thân ảnh, có Thái phó, có Thừa tướng, có Hộ bộ Thị lang, còn có Cẩm Y Vệ hắn thành lập...
Nhớ tới chính mình khi trẻ ở Nam Tấn đã từng có những suy nghĩ kỳ diệu, chỉ sợ nếu như nói cho người bên ngoài nghe e là so với những tiểu thuyết Long Ngạo Thiên càng muốn điên cuồng hơn đi?
Đêm nay có Tần Nhạc Văn ở bên cạnh cùng hoài niệm quá khứ, Tần Uyên lại là một đêm mộng đẹp.
Lúc này đây tỉnh lại, Tần Uyên vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc tỉnh lại bên giường hẳn là có người tồn tại, nhưng chưa từng nghĩ, sau khi tỉnh lại trong phòng ngủ trống không một đồ vật.
Xem ra...... cũng không phải muốn cho ai tới thế giới này là được.
Hôm nay phải đi trường học, dưới sự hầu hạ của Nhạc Văn nhanh chóng dùng cơm, sau đó dặn dò Vương Ngự Trù và Nhạc Văn tự do hành động, chủ yếu là Nhạc Văn quản chế Vương Ngự Trù.
Tần Nhạc Văn cũng biết hắn cần nhanh chóng dung nhập với thế giới này, liền tiễn Tần Uyên đi, nhìn Tần Uyên lên xe buýt lúc này mới rời đi.
Hôm nay Tần Uyên mặc đồng phục tạm thời của trường trung học thực nghiệm số 1, áo trắng in huy hiệu trường cùng quần đen và giày thể thao đơn giản ngược lại làm cả người tràn ngập tinh thần phấn chấn.
Chỉ là mái tóc dài sau khi tỉnh lại cũng không tùy ý cắt ngắn.
Người hiện đại đều thích tóc ngắn không sai, nhưng Tần Uyên sống ở Nam Tấn chín mươi năm đã sớm thành thói quen tóc dài, lúc này tóc đã Nhạc Văn dài ra sau đầu, tóc dài rải rác sau lưng tạo cảm giác tách biệt kỳ lạ.
Xe buýt nhanh chóng đến trường học, sau khi xuống xe Tần Uyên đi bộ đến trường học, sau kỳ thi mọi người đều được nghỉ phép nên học sinh ở trường không nhiều lắm, chủ yếu là học sinh năm 3 trung học.
Trên đường Tần Uyên gặp mấy bạn học đến chào hỏi, tuy rằng không nhớ rõ tên đối phương nhưng Tần Uyên vẫn cùng đối phương chào hỏi, theo trí nhớ đi tới lớp học cũ.
Mái tóc dài đẹp trai của Tần Uyên khiến không ít bạn học đều nhìn qua sau đó nhao nhao trêu ghẹo, còn nói chuyện Tần Uyên lên hot search, dù sao chuyện này đối với trường học bọn họ mà nói chính là một việc tuyên truyền vô cùng tốt.
Lúc chủ nhiệm lớp 12-1 - Mạnh lão sư tới, các học sinh trong lớp líu ríu không ngừng, tràn ngập hương vị thanh xuân, mà trong những học sinh này, Mạnh lão sư liếc mắt một cái liền thấy được Tần Uyên đặc biệt nổi bật.
Sau đó chính là cuộc họp lớp cuối cùng của Mạnh lão sư đối với học sinh cũng như phân phát một ít tư liệu trường học nên cho, sau gần 2 tiết học Mạnh lão sư liền tuyên bố để cho các học sinh rời trường, mà Tần Uyên thì bị gọi tới văn phòng hiệu trưởng.
"Bạn Tần Uyên ngồi xuống đi, hôm nay chúng ta không nói chuyện thi tốt nghiệp trung học, đến nói chuyện hot search đi."
Hiệu trưởng Trịnh là một người đàn ông đeo kính thập phần hòa ái, trên đầu có tóc bạc nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác rất thân thiện, ông vừa nhìn thấy Tần Uyên liền rất nhiệt tình.
"Chào hiệu trưởng Trịnh."
Tần Uyên ngồi xuống, Mạnh lão sư cũng ngồi ở một bên, sau đó hắn liền hiểu được ý của hiệu trưởng.
Thì ra là bởi vì sau khi Tần Uyên dựa vào dung mạo hơn người lên hot search, trực tiếp nhận thầu hot search cả ngày dẫn đến không ít người đều nhao nhao tìm kiếm trường học của Tần Uyên khiến cho trường trung học thực nghiệm số 1 Lâm Thành trở nên nổi tiếng, vì thế hiệu trưởng Trịnh nghĩ để cho Tần Uyên sau khi tốt nghiệp, cũng chính là sau khi có thành tích thi đại học chụp một tấm ảnh cho trường học bọn họ treo ra ngoài tuyên truyền.
Phải biết rằng, loại ảnh tuyên truyền này chỉ có học sinh cực kỳ ưu tú mới có cơ hội chụp.
Đối với việc này, Tần Uyên cảm giác được vinh dự nhưng khoảng khắc tiếp theo, hắn liền nói ra vấn đề hắn chân chính quan tâm.
"Có trả tiền sao?"
_ _ _ _ _
Tĩnh dạ tứ
Sàng tiền minh nguyệt quang,
Nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt,
Đê đầu tư cố hương.
Lý Bạch
Đầu giường ánh trăng rọi,
Mặt đất như phủ sương.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,
Cúi đầu nhớ cố hương.
Bản dịch của Nam Trân
Nguồn: Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hoá, 1997
______
Edit: Vương Ức đẹp đúng không, tui cũng thấy đẹp nữa 😍
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...