Vì trận mưa này mà Lý Nguyên Mẫn bệnh nặng một hồi.
Dù sao y cũng là hoàng tử danh nghĩa của Tư Mã hoàng hậu, Thu Thiền lo lắng nếu y đi đời nhà ma thì sẽ liên lụy đến cô ta, mới bảo Đông Nguyệt đi Dung Hoa Cung báo lại một tiếng.
Đúng như Thu Thiền dự đoán, cho dù Tư Mã hoàng hậu không thích đứa con nuôi này, nhưng y vẫn là người thuộc cung bà ta, Hoàng hậu e ngại y mất mạng, bèn sai Thái y viện sang.
Lý Nguyên Mẫn đã bệnh đến mơ màng, vừa mở mắt liền thấy một gương mặt quen thuộc.
Y không thể tin được mà mở to mắt, bỗng ngồi bật dậy, nắm chặt tay người kia:
"Tri Hạc huynh, sao lại là huynh? Huynh còn sống ư?"
Lý Nguyên Mẫn nghẹn ngào, thất thanh gọi: "Huynh còn sống ư!"
Thu Thiền sốt sắng, thấy Lý Nguyên Mẫn cố sống cố chết níu kéo vị thái y trẻ kia, bèn đè y lại, sau đó tỏ vẻ xin lỗi:
"Hạ thái y, Tam điện hạ bệnh đến mê sảng rồi, nên mới nói lung tung."
"Không sao...!Cô buông người ra đi."
Hạ Vân Dật xoa cẳng tay đã bị nắm đến đỏ bừng, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, Tri Hạc là biệt hiệu của hắn, nhưng ít người biết.
Tuy rằng nhà họ Hạ vốn là danh y thế gia, nhưng đây là lần đầu tiên kể từ lúc vào Thái y viện, hắn đi xem bệnh.
Làm sao vị Tam hoàng tử này biết hắn được...!Chưa kể còn thất lễ đến nỗi hỏi hắn còn sống hay chết?
Hạ Vân Dật nhíu mày, tuy rằng cảm thấy không thoải mái, song thiếu niên trước mắt thoạt nhìn vô cùng thương tâm, một đứa trẻ mười ba tuổi lẽ ra không nên có vẻ mặt đau đớn khổ sở như thế.
Hắn thoáng trầm ngâm, rồi không suy nghĩ sâu xa nữa, chỉ nhấc tay giúp y châm cứu.
Vừa cởi áo lót ra, Hạ Vân Dật giật mình hít sâu một hơi —— quá gầy! Đây nào phải thân thể của một hoàng tử sống trong nhung lụa! Trên làn da nhợt nhạt như ngọc còn thưa thớt vết trầy, vết bầm ứ, có cũ có mới, nhìn là biết có người cố ý tổn thương.
Hạ Vân Dật nhớ đến những lời đồn nghe được trong Thái y viện, thầm hoảng sợ, hắn không ngờ vị hoàng tử thất sủng này lại bị giày xéo như vậy.
Dù sao cũng là tấm lòng thầy thuốc, tuy Hạ Vân Dật vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng thương xót.
Hắn chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng thân là trưởng tôn danh gia, đã học quen thói khéo léo đưa đẩy của bậc cha chú.
Đôi mắt hắn thản nhiên, như thể không nhìn thấy sự khác thường nào, tiếp tục châm cứu.
Một lúc sau, người trước mắt tỉnh dậy, kinh ngạc nhìn hắn.
Lúc này Hạ Vân Dật mới phát hiện vị Tam hoàng tử gầy trơ cả xương này có một đôi mắt phượng cực kỳ đẹp đẽ, con ngươi đen láy, trong trẻo như nước, phảng phất nét thê lương âu sầu.
Hạ Vân Dật sững sờ một hồi, nhưng người kia rất khắc chế, đôi mắt như tranh thủy mặc rũ xuống, nói lời cảm ơn.
Hạ Vân Dật nhìn y, gật đầu, rồi đứng lên.
Thu Thiền ân cần cầm hòm thuốc của hắn đến đón, nàng mỉm cười rực rỡ, "Hạ thái y còn trẻ như vậy mà có thể nhậm chức y quan, Thu Thiền bội phục vô cùng."
Thu Thiền có dung mạo xinh đẹp tuyệt vời, kể cả khi còn ở cung hoàng hậu cũng cực kỳ nổi bật, người ta nói dung nhan của nàng ta rất giống một vị cơ nữ từng được sủng ái vô cùng năm xưa, cũng vì duyên cớ này, nàng bị Đại cung nữ Thanh Hà của Dung Hoa Cung đố kỵ, bị đuổi ra làm người hầu ở Tây Điện quanh năm không ánh mặt trời.
Nàng tự biết nhan sắc của bản thân không tầm thường, thành ra cũng nhiều tham vọng hơn người khác.
Nàng suy tính rất rõ ràng, kỳ ngộ thăng chức trong cung của nàng hiếm hoi, chi bằng cân nhắc cho hôn phối sau này.
Sự huy hoàng phú quý chốn hoàng cung từ lâu đã khiến nàng lóa mắt.
Sang năm nàng vừa mười chín, nàng không muốn sau này rời cung rồi, bị ép lấy một gã đàn ông nông thôn tầm thường.
Nhưng nàng còn đủ khôn ngoan để biết người biết ta, hiểu rằng chớ nên mơ ước vương hầu quý tộc, dây dưa với những người ấy, ngoại trừ mất đi thân thể thuần khiết thì chẳng được gì, nhưng lùi một bước thì trời cao biển rộng —— ví dụ như vị y quan Thái y viện này, có bổng lộc hoàng gia, tuy không sánh bằng quý tộc, nhưng hơn hẳn tầng lớp bình thường trong dân gian, có thể xem là mối duyên lành.
Huống chi, tướng mạo của vị Hạ thái y này...!
Nghĩ đến đây, sóng mắt nàng lưu chuyển, dịu dàng cúi người,
"Làm phiền Hạ thái y."
"Không sao."
Hạ Vân Dật nhàn nhạt nói, hắn yên lặng liếc mắt nhìn vào màn trướng, bên trong màn, người kia cúi đầu, cái trán dựa vào đầu gối, bóng dáng y lờ mờ, mang lại cảm giác cô đơn khó tả.
Hạ Vân Dật nhìn một chốc, cầm lấy hòm thuốc trên tay Thu Thiền, lễ phép nói lời từ biệt, quay đầu rời đi.
Thu Thiền lưu luyến nhìn hình bóng cao ngất kia một lúc lâu, còn chưa hoàn hồn, liền nghe từ trong phòng có tiếng gọi ra "Thu Thiền".
Nàng ta bỗng cảm thấy buồn bực, chép miệng một tiếng, vén rèm đi vào.
"Điện hạ có chuyện gì?"
Thái độ không đến nỗi thất lễ, nhưng chắc chắn chẳng hề cung kính.
Lý Nguyên Mẫn vén rèm ngồi dậy, chậm rãi mở mắt nhìn nàng ta.
"Chớ có mơ tưởng Hạ thái y." Y thẳng thắn nói.
Thu Thiền bị đâm trúng chỗ đau, vừa thẹn vừa giận.
"Điện hạ hẳn là bệnh đến mê sảng rồi! Nô tì không biết người đang nói gì —— "
Lý Nguyên Mẫn lập tức lạnh mặt nhìn nàng, làm Thu Thiền sợ đến mức ngậm miệng, nàng ta vừa xấu hổ, xen lẫn ngạc nhiên, nghi ngờ.
Bầu không khí bên trong phòng ngủ bỗng chốc trở nên kỳ lạ.
Một chốc sau, giọng nói của Lý Nguyên Mẫn vang lên, không nghe ra vui giận: "Mặc dù bản hoàng tử không quyền thế gì, nhưng trục xuất một ả cung nữ cũng không quá tốn sức."
Ngữ điệu của y nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng lại như ném một hòn đá vào mặt hồ, khiến thâm tâm Thu Thiền hốt hoảng, chưa kể, giọng điệu này không giống của một thiếu niên mười ba tuổi, không hiểu vì sao, Tam điện hạ...!cứ như đã biến thành một người khác?
Trước đây, Tam điện hạ trầm lặng ít lời, cho dù người hầu có vô lễ, nhưng chỉ cần không quá đáng, y đều yên lặng bỏ qua.
Những năm gần đây, Thu Thiền hầu như chưa bao giờ đếm xỉa gì đến y.
Nàng ta dường như đã quên, thân phận của đứa trẻ trước mắt này là hoàng tử.
Nàng bị giáng từ Dung Hoa Cung đến Tây Điện, vốn đã chẳng còn đường lui, nếu ngay cả Tây Điện cũng không dung nàng...!
Thu Thiền lạnh cả sống lưng, lập tức quỳ xuống nhận lỗi,
"Nô tỳ một lòng hầu hạ điện hạ, sao dám mơ tưởng chuyện khác!"
Nàng ngẩng đầu, trộm liếc Lý Nguyên Mẫn, rồi lại cuống quít cúi đầu,
"Cầu điện hạ chớ hoài nghi lòng trung thành của nô tỳ..."
Lý Nguyên Mẫn nhìn chằm chằm nàng một lúc, rồi mới nói: "Lui ra đi."
"...!Vâng.
"
Thu Thiền vẫn còn sợ hãi, lại liếc nhìn Lý Nguyên Mẫn, thấy y đã khép lại hai mắt, trông mệt mỏi.
Nàng ta nuốt nước miếng, cẩn thận lui ra.
Lý Nguyên Mẫn khẽ thở dài.
Kiếp trước, Thu Thiền bày mưu để Hạ Vân Dật cưới nàng, tuy giữa Hạ Vân Dật và nàng không có tình nghĩa phu thê bình thường, nhưng không đối xử tệ bạc với nàng ta.
Vậy mà Thu Thiền lại oán giận hắn, câu kết với Tư Mã Dục đầu độc chết Hạ Vân Dật...!Y đã thua thiệt Hạ Vân Dật quá nhiều.
Cái chết của hắn, xét đến cùng là bởi vì y, nên kiếp này y phải bảo vệ hắn.
Cả đời y làm một hoàng đế bù nhìn, đã sớm thấu tỏ lòng người.
Hôm nay, y không còn là thiếu niên mười ba tuổi nhát gan, yếu đuối, không nơi nương tựa nữa.
Vừa rồi, y cũng không nói hết.
Y có cách để trục xuất Thu Thiền, nhưng với tình hình hiện giờ, cái giá phải trả quá lớn, cũng may là y còn có thời gian.
Thu Thiền chỉ là kẻ tiểu nhân, tuy có dã tâm lại không đầu óc, dùng danh nghĩa chủ nhân hù dọa một chút là được.
Đã quyết định tiếp tục sống, thì dù đời này khó khăn trăm bề, cũng phải từ từ suy tính, hoá giải.
Y xoa lông mày, cảm thấy mệt mỏi.
***
Sau khi nghỉ ngơi năm ngày, Lý Nguyên Mẫn đã không còn suy nhược như trước, bạn đêm cũng ít mơ thấy ác mộng, có điều, gương mặt trong gương đồng vẫn tái nhợt như cũ, tóc dài rối tung, trông như một du hồn.
Như vậy cũng phù hợp với thân phận xấu hổ, ai nhắc đến cũng tái mặt của y.
Lý Nguyên Mẫn cong môi, cười đầy giễu cợt.
Thu Thiền cẩn thận bưng nước, từ bên ngoài ló đầu vào, quan sát tỉ mỉ thần sắc trên mặt Lý Nguyên Mẫn.
"Điện hạ, nên rửa mặt."
Nàng đặt chậu nước xuống, ân cần chải đầu cho y, ra chiều thân thiết:
"Thân thể người đã khoẻ lại, hôm nay người...!muốn đi Thái Học Viện sao?"
Thu Thiền tưởng rằng vì Lý Nguyên Mẫn bị bắt nạt nên mới không muốn đi Thái Học Viện, nàng ta không bao giờ đoán được nguyên nhân thực sự vì sao y lần lữa không muốn đến nơi ấy.
Lần đầu tiên Lý Nguyên Mẫn gặp gỡ Tư Mã Dục, là tại Thái Học Viện.
Từ thuở thái tổ lập quốc đến nay, Bắc An đã xây dựng hai tòa "Thái Học Viện" và "Quốc Tử Học".
Thái Học Viện ở Bắc Điện, là nơi giảng dạy cho các hoàng tử, bên cạnh Thái Học Viện là Quốc Tử Học, là nơi học tập của con cháu quan thần.
Khi hoàng tử vừa tròn mười sáu, sẽ có lễ "Thu Tuyển", tức là hoàng tử sẽ lựa chọn một thư đồng trong số các con cháu ưu tú của thế gia, mặt ngoài là Hồng ân, nhưng thực chất là để xây dựng phe cánh cho sau này.
Những vị đệ tử thế gia đó hầu như đều trở thành trợ thủ đắc lực của các hoàng tử, và rồi cũng là cánh tay phải của Thiên tử trong tương lai.
Đối với cả hai bên mà nói, Thu Tuyển có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.
Minh Đức đế ít con cháu, dưới gối lão chỉ có bốn hoàng tử, hai công chúa.
Đại hoàng tử Lý Nguyên Càn do Triệu Thục phi sinh ra.
Tả tướng Triệu gia là nguyên lão tam triều, môn sinh dưới trướng trải rộng triều chính, tự nhiên mà trở thành một đảng phái, vì vậy, tuy rằng Triệu Thục phi không được sủng ái, nhưng địa vị của Đại hoàng tử Lý Nguyên Càn là không thể khinh thường, người duy nhất đối chọi được với gã chỉ có Tứ hoàng tử Lý Nguyên Húc do vị sủng phi Vương Quý phi sinh ra.
Hai vị hoàng tử còn lại, Nhị hoàng tử Lý Nguyên Lãng và Tam hoàng tử Lý Nguyên Mẫn, đều là con của cơ nữ, ngay từ ban đầu đã vô duyên với ngôi vị hoàng đế.
Nhất là Tam hoàng tử Lý Nguyên Mẫn, vì thân thể kỳ lạ, y không may bị Minh Đức đế ghét bỏ, từ lâu đã không có bất kỳ ảo tưởng gì, con em quý tộc tránh y còn không kịp, sợ bị bị y chọn làm thư đồng.
Không ngờ rằng, người được mấy vị hoàng tử khác chào mời như Thế tử Trấn Bắc Hầu Tư Mã Dục lại chọn y.
Năm ấy, khi y giãy dụa sinh tồn trong vũng bùn của những tranh đấu chốn thâm cung, nhìn thấy vị thế tử quý tộc có phong thái như hoa lan, giống như một vị thần đưa tay về phía y, trái tim y sững sờ, rung động.
Nhưng cũng chỉ là chuyện của năm đó.
Lý Nguyên Mẫn rũ mắt, che đi ánh nhìn lạnh lùng.
Lý Nguyên Càn năm nay vừa mười sáu, tháng sau sẽ "Thu Tuyển".
Thu Thiền thấy y hơi cau mày, trong lòng cười nhạo, trên mặt lại ra vẻ ân cần:
"Nô tỳ cảm thấy, hay là điện hạ cứ đi đi, nếu bệ hạ thấy điện hạ chăm chỉ như thế, nhất định sẽ rất hài lòng."
Nghe thấy hai chữ "hài lòng", Lý Nguyên Mẫn cười khẽ một tiếng, nhạt nhẽo nhìn nàng ta, Thu Thiền thấy vậy thì căng thẳng, lại cười càng thêm khiêm tốn:
"Nô tỳ nhiều lời rồi, vậy nô tỳ đến Thái Học Viện thay người xin nghỉ."
"Không cần, " Lý Nguyên Mẫn ngắt lời, "Ta sẽ đi."
Thu Thiền mắng thầm trong bụng, lại dặn dò một vị cung nữ chất phác đang đứng chờ bên cạnh:
"Đông Nguyệt, chuẩn bị vật dụng cho điện hạ."
***
Thái Học Viện nằm ở Bắc Điện, giữa những bóng cây lay động cùng tiếng chim réo rắt là một tòa nhà đứng sừng sững giữa non xanh, mang nét yên tĩnh thanh bình.
Thế nhưng hôm nay, cả Bắc Điện bỗng huyên náo vô cùng.
Chưa kịp đến cửa lớn, Lý Nguyên Mẫn đã nghe được tiếng cười của Tứ hoàng tử Lý Nguyên Húc:
"Hôm nay học sĩ không đến, ta cho các ngươi nhìn một trò hay!"
Là hôm nay ư?
Tâm trạng Lý Nguyên Mẫn căng thẳng, nắm chặt góc áo, tim đập thình thịch, y đương nhiên biết "trò hay" của Tứ hoàng tử là trò gì.
Nghĩ đến cảnh tượng khốc liệt đời trước, Lý Nguyên Mẫn dừng chân, không muốn bước vào.
Giữa lúc tâm tình bề bộn, Lý Nguyên Mẫn bị người đẩy một cái, y lảo đảo, quay đầu lại thì thấy gương mặt âm u của Nhị hoàng tử Lý Nguyên Lãng.
"Ồ, Tam đệ, mấy ngày rồi không gặp, hoàng huynh rất nhớ ngươi đó."
Lý Nguyên Lãng và Lý Nguyên Mẫn có thân phận giống nhau, mẹ ruột gã là cơ nữ trong cung của Vương Quý phi, nên từ khi còn nhỏ, gã đã luôn vâng lời và nhường nhịn Tứ hoàng tử, cũng khéo đưa đẩy luồn cúi.
Vì vậy, Vương Quý phi đối xử với gã cũng ra dáng mẹ con.
Song, Lý Nguyên Lãng nào phải kẻ tình nguyện đứng sau lưng người khác cả đời, gã rất giỏi việc mượn tay kẻ khác làm việc.
Kiếp trước, chính gã đã giật dây xúi giục Lý Nguyên Húc khởi binh ép vua thoái vị, sau này binh bại, gã lại đẩy Lý Nguyên Húc vào trong loạn quân, cuối cùng bị Nghê Liệt chém chết.
Nghĩ đến chuyện trước đây, Lý Nguyên Mẫn nghẹn lại cảm giác buồn nôn trong cổ họng, gật đầu như bình thường, "Nhị hoàng huynh."
Đối phương cong môi nở nụ cười, vỗ vai y,
"Đi vào thôi."
Lý Nguyên Mẫn đành phải nhắm mắt, cắn răng bước vào.
Cửa vừa mở ra, tiếng ồn ào càng lớn, tiếng thú hoang gào thét xen lẫn tiếng reo hò khen hay dồn dập vang lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...