Trầm Luân Sắc Tình Với Đủ Loại Mỹ Nam


“Có ý gì?” Diệp Hoan nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
Diệp Thủy Trần lau quần áo của Tiêu Cận Sanh một chút, sau đó dùng nội lực lặng lẽ hong khô, lát sau mới nói với Diệp Hoan: “Đệ nghĩ tốt hơn hết là để nàng ta giải thích mọi chuyện với huynh thì hơn.” Nói xong, chàng nhìn ra bên ngoài: “Nàng ta đã đi rồi, hoàng huynh có thể đi tìm nàng ta hỏi một chút.

Đệ vừa mới trở về thành đã được nàng ta phái người mời tới gian phòng đối diện, đệ tin chắc hoàng huynh và Sanh Nhi cũng được nàng ta cố tình mời tới.

Mục đích rốt cuộc là gì thì đệ cũng không biết.”
“Nhưng nàng nói là đến đây vì muốn ra ngoài đi dạo.” Diệp Hoan đưa tay chỉ về phía Tiêu Cận Sanh, vẻ mặt khó hiểu.
Tô Thiển Lạc nghe vậy thì lôi từ trong ống tay áo ra một tờ giấy đưa cho Diệp Hoan: “Hoàng thượng, dân nữ nhận được phong thư này nên mới tới đây, dân nữ vẫn luôn âm thầm quan sát xem rốt cuộc người mời dân nữ đến đây có mục đích gì, thỉnh hoàng thượng thứ tội.”
Diệp Hoan nhận lấy tờ giấy, đọc qua nội dung một chút rồi gấp vào.

Sau đó lại nhìn thoáng qua Tiêu Cận Sanh và Diệp Thủy Trần, cuối cùng vung tay áo xoay người rời đi.

Diệp Thủy Trần lúc này mới nhìn về phía Tiêu Cận Sanh, giả vờ tức giận nói: “Nàng cứ ra ngoài như vậy, lỡ như bị người khác âm mưu tính kế thì phải làm sao?”
“Không có việc gì, chẳng phải chàng đã trở về rồi đó sao.” Tiêu Cận Sanh cười nói: “Hơn nữa, bởi vì ta quá nhớ chàng, lại không có việc gì làm nên mới ra ngoài.”
“Ta đã giải quyết xong mọi chuyện rồi.” Diệp Thủy Trần thực sự không thể nào trách mắng Tiêu Cận Sanh được, vừa cười vừa nói: “Nàng rất nhanh sẽ được gả cho ta.”
Tiêu Cận Sanh nghe vậy thì hai mắt sáng ngời, tiến lên hôn nhẹ lên môi Diệp Thủy Trần một cái.

Nàng đang định lui lại thì bị Diệp Thủy Trần ôm lấy cổ, khiến nụ hôn càng thêm sâu.
Nhẹ nhàng xoa nắn đôi môi Tiêu Cận Sanh, chàng giống như đang nâng niu một món bảo vật quý giá nhất trên đời.

Một lát sau, Diệp Thủy Trần cạy hàm răng của Tiêu Cận Sanh ra, chuẩn xác tìm được đầu lưỡi của nàng, quấn quýt vui vẻ.
Vốn dĩ chỉ là một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, thế mà lại biến thành một nụ hôn sâu triền miên vô tận.


Sau khi kết thúc, hô hấp của Tiêu Cận Sanh trở nên dồn dập, ánh mắt vừa e thẹn vừa giận dỗi: “Lỡ như bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao!”
“Không có kẻ nào dám đến gần đâu, đi thôi, ta đưa nàng hồi phủ.” Diệp Thủy Trần thành công chiếm lợi, thỏa mãn mở miệng cười nói.
Tiêu Cận Sanh gật đầu, vui vẻ theo Diệp Thủy Trần rời khỏi quán trọ bình dân.
“Hoàng huynh, đệ muốn thay đổi điều kiện, chắc huynh cũng đã rõ, đệ muốn cưới Sanh Nhi làm vợ.” Diệp Thủy Trần đứng ở ngự thư phòng, nhìn Diệp Hoan nói.
“Nàng dù sao cũng là phi tử của trẫm, chẳng lẽ đệ không ngại chút nào sao?” Diệp Hoan trầm giọng hỏi.
“Không ngại.” Diệp Thủy Trần đáp lại không hề do dự.
Diệp Hoan trầm mặc thật lâu, cuối cùng gật đầu một cái: “Được rồi, trẫm đồng ý, mong đệ không hối hận.

Ngày thành thân do đệ tự định đoạt.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Diệp Thủy Trần trịnh trọng hành lễ.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận