Trầm Luân Sắc Tình Với Đủ Loại Mỹ Nam


cùng Dinh le dinh cu may frong khoảng thời gian này tâm trạng Liễu Vân Tiên không tốt, nhưng không biết là vì
cái gì.

Bất
i ám vệ vẫn âm thầm bảo vệ nàng ta, thế nhưng vô tình hiểu được chuyện của Tiêu Cận Sanh » Thủy Trần.
"Tiêu tiểu thư, Hoàng Thượng có chỉ, để ngài hiện tại đến hoàng cung một chuyến." Công công mang theo thánh chỉ đi tới Tiêu phủ.
Tiêu Cận Sanh tuy rằng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn chuẩn bị một chút liền đến hoàng cung.
"Dân nữ tham kiến Hoàng thượng." Tiến cung hành lễ, không kiêu ngạo không tự ti.
"Nhanh như vậy đã thích ứng với thân phận mới?" Diệp Hoan đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói.
"Hoàng thượng cứ nói đùa." Tiêu Cận Sanh ngẩng đầu nhìn Diệp Hoan, hai tròng mắt sáng ngời, mang theo cảm giác khoảng cách xa lạ.
Diệp Hoan nhìn Tiêu Cận Sanh lạnh lùng nói: "Tiêu Ngạc Sanh, ngươi thật to gan!"
"Dân nữ không biết Hoàng Thượng có ý gì." Tiêu Cận Sanh rũ mắt nói.
"Trẫm đột nhiên muốn thu hồi thánh chỉ." Diệp Hoan nhìn Tiêu Cận Sanh trầm mặc một chút đột nhiên nói.

"Hoàng Thượng, Liễu tiểu thư đối với ngài rất thâm tình, mong Hoàng Thượng chớ phụ lòng." Tiêu Cận Sanh frong lòng nóng nảy liền mở miệng nói.

Nàng không biết Diệp Hoan nói thật hay giả, nhưng rất sợ chàng ta thu hồi thánh
chi.
Ánh mắt Diệp Hoan tối sầm lại, tầm mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiêu Cận Sanh nói: "Có phải Vân Tiên đã nói gì với ngươi không?"
"Không có, Hoàng Thượng lo lắng nhiều rồi." Tiêu Cận Sanh nói, "Hôm nay Hoàng Thượng tới tìm dân nữ là có chuyện gì quan trọng?"
Diệp Hoan trầm mặc một chút, nói: "Sênh nhi, ngươi thật sự thích Thuỷ Trần?"
“Vâng.." Tiêu Ngạc Sanh nói.
"Ừm, không có việc gì, ngươi trở về đi." Diệp Hoan khoát tay áo nói.
Tiêu Cận Sanh trực tiếp hành lễ rời khỏi đại điện, vừa ra khỏi cửa đã thấy được hình ảnh Diệp Thủy Trần.

Cười nói: "A Trần sao chàng lại tới đây?"
"Nghe nói nàng bị Hoàng huynh gọi vào liền đến xem, không có việc gì chứ?" Diệp Thủy Trần có chút lo lắng hỏi.


Tiêu Cận Sanh lắc đầu, nói: "Không có việc gì, chúng ta đi thôi."
"Hôm nay vừa vặn tới, không bằng đến xem mắt Từ Mặc một chút đi?" Diệp Thủy Trần hỏi.
Tiêu Cận Sanh suy tư một chút, gật gật đầu, đi theo Diệp Thủy Trần đến cung điện của Diệp Từ Mặc.
"Hoàng huynh, Tiêu tỷ tỷ, hai người rốt cục cũng tới." Diệp Từ Mặc biết hai người sau khi tới rất vui vẻ, tươi cười xán lạn cùng bọn họ chào hỏi.
Diệp Thủy Trần nói đơn giản cho Diệp Từ Mặc một chút ý đồ của bọn họ, Diệp Từ Mặc cười nói: "Được, ta tin tưởng Tiêu tỷ tỷ."
Tiêu Cận Sanh có chút cảm động, mở miệng nói: "Yên tâm đi Từ Mặc, ta nhất định sẽ chữa khỏi mắt của đệ."
Sau khi nói xong, Tiêu Cận Sanh nhìn về phía Diệp Thủy Trần, nói: "A Trần, có thể giúp ta chuẩn bị một ít dược liệu hay không, chọn ngày không bằng bây giờ, hiện tại trị liệu cho Từ Mặc."
Diệp Thủy Trần gật gật đầu, nói: "Cần cái gì?"
Tiêu Cận Sanh giao cho Diệp Thủy Trần một tờ giấy, nói: "Dựa theo cái này là được rồi."
( không ! liệu sau, đi chuẩn bị.

Tiêu Cận Sanh đẩy Diệp Từ Mặc đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: "Từ
Diệp Thủy Trần gật Mặc,kế tiếp
được
ta hy vọng đệ có thể hoàn toàn tín nhiệm ta, ta sẽ cho đệ tạm thời ngủ một giấc, không phải sợ
"Ừm, ta tin tưởng Tiêu tỷ tỷ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui