Trầm Luân Cưỡng Đoạt Tiểu Bảo Bối
- Giám đốc, Hứa Ninh gây lộn với bạn cùng lớp.
- Xem cô ấy có bị thương không?
- Giám đốc, Hứa Ninh bị phạt vì không làm bài tập về nhà.
- Nói với kẻ nào dám cả gan phạt cô ấy, một là mất việc, hai là nhắm mắt cho qua. Hôn thê là của tôi, chỉ tôi mới được phép!
---------------------------------
- Tôi đã chuẩn bị sẵn hợp đồng, quyền lợi của công ty nằm trong tay các anh, kí hay không đều không ảnh hưởng đến sự phát triển của...
Thẩm Hoằng Thần ngồi trên ghế chính giữa, ánh mắt nghiêm nghị chỉ nhìn thẳng về phía trước, không thay đổi nét mặt. Khắp người toát lên thần thái ung dung của một vị giám đốc tuổi trẻ tài cao khiến người người kính trọng, nể phục.
Người đời chỉ cần nghe đến tên Thẩm Hoằng Thần, một là nghiêng mình kính cẩn, hai là sợ hãi không dám lại gần.
Vị thế nhà họ Thẩm lúc bấy giờ quả thật không ai sánh bằng.
- Giám đốc, không còn thấy Hứa Ninh có mặt ở trường.
- Tôi biết rồi. - Thẩm Hoằng Thần gật đầu, không do dự đẩy ghế ra phía sau đứng phắt dậy - Kết thúc cuộc họp!
- Nhưng họ còn chưa kí hợp đồng?
- Hợp đồng không thiếu, hôn thê chỉ có một.
- Chúng ta đã có hẹn dùng bữa trưa với họ?
- Hủy!
Thái độ dứt khoát và nghiêm túc của Thẩm Hoằng Thần khiến thư kí Ngôn không thể không nghe theo, ngượng ngùng cúi đầu tạ tội với đối tác. Tuy nhiên, họ vẫn vui lòng kí hợp đồng hợp tác với AU, đem lại nguồn lợi lớn như vậy, lại có cơ hội nâng cao vị thế của công ty trên thị trường, lý do ngu ngốc gì lại từ chối.
Thẩm Hoằng Thần liền tức tốc rời khỏi công ty, không biết lần này Hứa Ninh lại định giở trò gì. Một ngày thiếu sự kiểm soát của hắn đã làm loạn như vậy, đúng là cứng đầu.
Vốn dĩ định nhắm mắt bỏ qua nhưng xem ra càng vị tha bao nhiêu cô càng lấn tới bấy nhiêu, nếu hắn không dùng biện pháp mạnh, chắc chắn sẽ khó lòng khiến cô trở thành một Hứa Ninh ngoan ngoãn.
Cuối cùng Thẩm Hoằng Thần cũng kiên nhẫn gọi đến cuộc thứ năm tới số điện thoại của Hứa Ninh, sau nhiều lần tắt vụt máy thì đầu dây bên kia cũng có người trả lời. Giọng nói của Hứa Ninh với ngữ điệu như bị bóp méo đi vài phần...
- Alo...hm...đồ phiền phức này... Nói gì đi chứ...ugh...Alo?
" Tút...tút... "
Thẩm Hoằng Thần dập máy, có lẽ không cần hỏi thêm bất cứ thông tin nào nữa, bằng trực giác cũng có thể đoán ra Hứa Ninh đang ở nơi nào. Và việc Hứa Ninh vào một nơi như vậy quả thật không thể chấp nhận được, dồn hết mọi sự giận dữ, hắn nhấn ga khiến chiếc xe vụt đi nhanh như gió.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...