An Long Nhi nói: "Chỉ cần luyện được như cô Kiều, khổ mấy cháu cũng không sợ."
Lục Kiều Kiều bật cười khúc khích: "Chỉ luyện được như cô thì mày không có tiền đồ gì rồi, mấy trò của cô chỉ là chiêu vặt của đám đồ đệ thôi; cô sẽ chỉ cho mày một
con đường chính, còn đi được bao xa thì phải xem nỗ lực và cơ duyên của mày."
"Vâng ạ."
"Vì tác dụng và mục đích khác nhau, các môn phái trong đạo giáo đều có phép luyện nội đan của riêng mình; kết cấu thân thể đàn ông và phụ nữ khác nhau, vì vậy
phép luyện đan cũng phân ra nam nữ, cô là nữ, đương nhiên là học nữ đan..." Lục Kiều Kiều đưa mắt nhìn An Long Nhi, mỉm cười nói: "Cô chỉ có thể dạy mày thứ cô
biết, tức là công pháp luyện nữ đan..."
An Long Nhi mới kinh ngạc tròn mắt lên, Lục Kiều Kiều đã nói ra hai chữ "có điều".
"Có điều, đàn ông cũng có thể luyện công pháp nữ đan này. Công pháp luyện đan của đàn ông và phụ nữ hơi khác nhau ở chỗ, luyện công pháp nữ đan thì tụ đan
nhanh hơn, đả thông được tiểu chu thiên cũng nhanh hơn, sẽ tạo cho mày một nền tảng rất chắc chắn; nhưng khi luyện đến trung cấp, bắt đầu vào giai đoạn kết tụ
nguyên thần, sự khác biệt về cơ thể giữa nam và nữ sẽ ảnh hưởng đến sự đề thăng công lực của mày, đến lúc đó đổi sang luyện công pháp khác cũng chưa muộn."
Lục Kiều Kiều giải thích rõ ràng cho An Long Nhi xong, thằng bé gật gật đầu nói: "Cô Kiều cứ dặn dò, cháu không có vấn đề gì cả."
Jack hỏi: "Tôi mà luyện liệu có biến thành phụ nữ không?"
Lục Kiều Kiều nói: "Chắc là có, nhưng trước đó tôi sẽ cắt cho anh một nhát."
Jack không hiểu ý cô, lại thắc mắc: "Cắt cái gì?"
Lục Kiều Kiều nhúng ngón tay vào ly trà búng nước về phía đũng quần anh chàng: "Cắt chỗ này này..." Nói đoạn liền cười phá lên.
Jack kêu lên: "Em lại lấy tôi ra làm trò đùa rồi."
Lục Kiều Kiều cười dứt, nghiêm túc nói với Jack: "Tôi không hiểu rõ lắm về thân thể người Tây các anh, cũng không biết thời gian huyết khí vận hành trong kinh mạch
có giống người Hán hay không, nên không dám đoán bừa cùng một loại công pháp sẽ có hiệu quả như thế nào với người Tây; nhưng nếu anh mà luyện nữ đan, chắc sẽ
không bị tẩu hỏa nhập ma đâu, xét về mặt tâm pháp, nữ đan là an toàn nhất, anh đủ kiên nhẫn thì có thể cùng luyện với Long Nhi…"
Jack nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, lại càng thấy thêm vấn đề: "Tẩu hỏa nhập ma là cái gì? Nữ đan với nam đan khác nhau ở chỗ nào?"
"Tẩu hỏa nhập ma tức là chỉ hiện tượng trong quá trình luyện đan không khống chế được nội khí, khiến cho khí huyết rối loạn thần trí thất thường, gây tổn hại cho cả
sức khỏe lẫn tâm tính; còn sự khác nhau giữa phép luyện đan nam nữ thế nào, cô nói ra hai người cũng không hiểu, để sau này hãy hay..."
An Long Nhi cũng thấy hứng thú, bèn nằn nì với Lục Kiều Kiều: "Cô Kiều, nói đi mà, bọn cháu đều rất muốn biết... cô nói đi..."
Lục Kiều Kiều mỉm cười không đáp, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Sau khi tôi nói, dù hai người không hiểu cũng không được hỏi thêm nữa nhé."
Jack và An Long Nhi đều luôn miệng nói được được.
Lục Kiều Kiều bèn nói: "Sau khi luyện thành công lực của nữ đan cũng không yếu hơn nam đan, nhưng phụ nữ muốn luyện thành công phu bậc cao, cái giá phải trả lớn
hơn đàn ông nhiều. Đàn ông luyện công pháp nam đan, càng luyện càng mạnh, có thể một đêm ngự mười mấy nàng; còn phụ nữ luyện nữ đan thì phải trước chém
bạch long, sau chém xích long, hoàn thành rồi mới có thể đạt đến cảnh giới tối cao. Nói xong rồi."
Jack ngồi xếp bằng trên ghế, lấy ngón tay bứt bứt râu, nói: "Sâu sắc thật đấy, quả nhiên chẳng hiểu câu nào…"
"Vì vậy mới nói..." Lục Kiều Kiều mới nói được nửa câu, An Long Nhi đã hỏi: "Đêm ngự mười mấy nàng là cái gì ạ?"
Lời vừa dứt, nó liền ăn ngay một cái cốc đầu rõ mạnh, Lục Kiều Kiều nói: "Được rồi, kể từ hôm nay, buổi tối mày không ngủ có được không?"
"Cô Kiều bảo cháu không ngủ thì cháu sẽ cố, nhưng chỉ sợ ban ngày ngủ gật thôi." Câu trả lời thành thực của An Long Nhi làm Lục Kiều Kiều bật cười khanh khách.
Lục Kiều Kiều bảo nó: "Luyện nội đan là tu luyện mà cũng là nghỉ ngơi, luyện công một canh giờ còn khỏe khoắn hơn ngủ hai canh giờ. Vì vậy mày phải tranh thủ thời
gian cả đêm để luyện nội đan, mới có thể nhanh chóng hoàn thành tu luyện, luyện ra được nguyên thần."
An Long Nhi từng ở chung nhà với Lục Kiều Kiều, liền nảy ra vấn đề với chuyện ngủ nghê: "Nhưng mà cô Kiều, cháu thấy tối nào cô cũng ngủ cơ mà? Còn hay ngủ
đến tận trưa nữa..."
Lục Kiều Kiều đập một tay lên vai An Long Nhi, ủ rũ cúi đầu, nặng nề thở dài một tiếng: "Ài... Long Nhi hiền điệt, nỗi khổ của cô mày không hiểu được đâu, mày tốt
nhất đừng lo chuyện của cô, cứ tự mình luyện công cho tử tế đi đã..."
"Trong cơ thể người có ba đan điền, thượng trung hạ..." Lục Kiều Kiều bắt đầu giảng giải công pháp luyện nữ đan cho An Long Nhi, Jack ngồi bên cạnh cũng chăm
chú lắng nghe.
"Thông thường muốn luyện đan, trước tiên phải dồn khí xuống hạ đan điền, trực tiếp luyện khí thành nội đan ở đây. Vì khí nhẹ bốc lên cao, nên muốn dồn khí xuống hạ
đan điền là việc rất khó khăn, điều này tạo thành cửa ải đầu tiên mà đa phần những người học đạo thông thường đều không vượt qua được..."
Lục Kiều Kiều chỉ vào chỗ ấn đường giữa hai chân mày An Long Nhi: "Đây chính là thượng đan điền, luyện nữ đan mục tiêu đầu tiên chính là tụ thành nội đan ở
thượng đan điền. Ở thượng đan điền dễ giữ vững được tâm trí hơn, vì vậy tốc độ thành đan cũng nhanh hơn nhiều, sau khi luyện thành nội đan mới đưa xuống hạ đan
điền, so với tập trung tâm trí giữ lửa luyện đan ở hạ đạn điền thì nhẹ nhàng hơn..."
Sau đó, cô bảo An Long Nhi ngồi lên ghế.
"Được rồi, Long Nhi, mày ngồi khoanh chân trên ghế, hai tay đặt chồng lên nhau phía trên hạ đan điền, tay phải bọc bên ngoài tay trái, đừng cúi đầu xuống, đúng, đầu
phải hướng lên trời... tĩnh tâm, nhắm mắt lại, nhìn xem trong cơ thể mình có màu gì…"
Lục Hữu vừa nhảy qua cửa sổ vào phòng số mười bảy, lập tức nghe thấy tiếng hô hoán bắt trộm, sau đó là tiếng cười ầm ĩ, thì ra Đặng Nghiêu và Kim Lập Đức đang
đợi y .
Kim Lập Đức cười cười nói: "Thần toán cũng có lúc tính nhầm, để tôi bẩm cáo với Quốc sư, nói ông ấy báo thù cho cậu nhé!"
Đặng Nghiêu cũng ôm ngực nghiêng người dựa vào ghế, vừa ho khù khụ vừa cười: "Chậc chậc, đại ca của tôi ơi, cậu định làm tôi chết vì cười đấy hả... hộc hộc hộc...
khụ khụ... ha ha ha..."
Lục Hữu giật bộ quần áo bị xé toạc thành vải vụn trên người xuống, để lộ cơ bắp gầy gò nhưng chắc nịch, làm bộ hung hãn: "Ai dám nói ra, tôi giết hắn diệt khẩu luôn!"
Y nói vậy lại khiến hai người kia được thêm một trận cười. Lục Hữu nghiêm trang ngồi xuống ghế, nghiêng nghiêng đầu, miệng méo xệch nói: "Khinh địch quá, khinh
địch quá! Lúc ở trên mái nhà, tôi đang rút lui thì bị thằng lỏi con An Long Nhi kia đột nhiên tập kích, đá cho một cước bay xuống dưới phố, con bà nhà nó chứ, sao cô
ta biết tôi định mò lên nóc phòng cô ta nhỉ? Lại còn bố trí sẵn mai phục trên đó nữa?"
Đặng Nghiêu nói: "Thôi bỏ đi, người tính không bằng trời tính, cậu muốn dùng mánh lới đấu với Lục Kiều Kiều ấy hả? Cô ta chỉ cần nghĩ bằng đầu gối cũng ra đủ trò
để chọc cậu tức chết rồi."
"Có ghê đến mức ấy không?" Lục Hữu ngoảnh mặt lại, hằn học nhìn Đặng Nghiêu.
"Tôi làm hàng xóm với cô ta hai năm rồi, lại còn không hiểu chắc? Tôi nói cho cậu biết, buổi sáng cậu cho cô ta một con khỉ, trước giờ cơm tối cô ta có thể chọc cho
con khỉ ấy tức chết luôn ấy chứ... ha ha ha…" Đặng Nghiêu nhắc đến Lục Kiều Kiều, tựa như đang khoe khoang con gái mình thông minh vậy, giọng điệu không ngờ
lại pha chút tự hào.
Kim Lập Đức nói: "Lục đại nhân, tiết chế một chút đi, Quốc sư sắp xếp thế nào thì cứ làm thế ấy, đảm bảo không có gì sai sót. Đúng rồi, trước khi lên đường Quốc sư
có dặn, chớ chọc vào Lục Kiều Kiều, chỉ cần bám theo từ xa là được rồi, nhớ không? Đấy, không nghe lời Quốc sư là xảy ra chuyện ngay."
Lục Hữu vẫn hằn học nói: "Giờ không phải là vấn đề việc công làm theo phép công nữa rồi, tôi muốn xem con nhãi này ghê gớm chừng nào, hôm nào cũng phải khiến
cô ta bị đuổi đánh một phen mới được... Sau này gặp lại Lục Kiều Kiều, nhất định phải bói một quẻ trước, xem cửa tử của cô ả ở đâu rồi mới ra tay... Con người này
quá nguy hiểm rồi."
An Long Nhi và Jack được Lục Kiều Kiều chỉ dẫn, tiếp thu nội công của Đạo gia một hồi, đến gần sáng thì tán công, chia nhau về phòng ngủ khoảng một canh giờ,
sáng sớm hôm sau tỉnh dậy quả nhiên tinh thần hết sức phấn chấn, xương cốt huyết khí đều vô cùng sảng khoái.
Hai người nhân lúc Lục Kiều Kiều chưa ngủ dậy, ở luôn trong phòng đánh đấm một phen coi như tập thể dục. Sau một tháng huấn luyện, Jack đã bắt đầu có năng lực
phòng thủ cơ bản đối với quyền cước đánh về phía mình, An Long Nhi luyện quyền với anh cũng có thể phóng tay phóng chân thoải mái hơn. Nhất thời, trong phòng
đầy những tiếng quyền cước chạm nhau bình bịch vầ tiếng hét của đàn ông khi vận lực.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng sủa của Đại Hoa Bối ở phòng bên cạnh, Dương Phổ và Phạm Trọng Lương cùng bước vào phòng Jack.
Phạm Trọng Lương vừa trông thấy hai người liền vỗ tay khen ngợi: "Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, thì ra các vị không chỉ mang tuyệt học trong mình, mà còn là các
võ lâm cao thủ nữa."
Cả bọn khách khí đưa đẩy một hồi, Dương Phổ mới nói ra mục đích y và Phạm Trọng Lương đến đây: "Nghe nói hôm nay ba vị phải lên đường, Phạm đại nhân rất coi
trọng mối quen biết này, vì vậy mới đặc biệt đích thân đến tiễn một đoạn đường, không biết An tiểu thư đã thức dậy chưa?"
Jack cười cười nói: "Cô ấy là kiểu người chẳng biết ngủ đến lúc nào mới chịu dậy, nhưng vừa nãy con Đại Hoa Bối sủa oăng oẳng một hồi như thế, chắc cũng tỉnh rồi."
Dương Phổ cười ha hả: "Jack tiên sinh xem ra chẳng giống chủ nhân của An tiểu thư, mà giống như tình nhân hơn... ha ha ha..."
Jack ngại ngùng gãi gãi đầu, ngượng nghịu cười nói: "Người Tây chúng tôi tôn trọng phụ nữ, An Kỳ Nhi cũng là cô gái rất tốt, vì vậy...hì hì..."
Phạm Trọng Lương và Dương Phổ đều cười xòa: "Đã hiểu, đã hiểu."
Lát sau, Lục Kiều Kiều từ phòng bên cạnh đi sang, con Đại Hoa Bối loăng quăng theo sau cô đánh hơi, tò mò nhìn Phạm Trọng Lương và Dương Phổ.
Dương Phổ nói với Phạm Trọng Lương: "Ngài xem con chó này, nhà họ Trương bốn người đều chết cả, chỉ còn lại mình nó..."
Phạm Trọng Lương gật đầu, xoa đầu Đại Hoa Bối, đoạn nhìn vào mắt nó nói: "Chậc, mắt nhỏ nhưng cũng khôn ranh lắm, nhờ có tiếng sủa của nó mà vụ án nhà họ
Trương mới phá được đấy... chó là loài động vật trung thành, không thể tùy tiện bỏ rơi, dẫn nó theo cũng tốt, vừa nãy chúng ta vừa vào cửa, nó đã đánh thức An tiểu
thư dậy rồi, còn tiện hơn gõ cửa nữa."
Cả bọn đều cười ồ lên, Lục Kiều Kiều hỏi rõ ý định của Phạm Trọng Lương và Dương Phổ, sau đó nói: "Vì chúng tôi lo lắng cho việc làm ăn của Jack thiếu gia, vội vã
lên phía Bắc nên có nhiều điều mạo phạm đến Phạm đại nhân, xin Phạm đại nhân đừng so đo với tiểu nữ tử." Nói xong, cô lại chắp tay làm lễ với Phạm Trọng Lương.
Phạm Trọng Lương vội vàng cung tay nói: "An tiểu thư không cần đa lễ, lão phu thẳng tính, lại nóng nảy, nhiều năm nay đã đắc tội với không ít người, cô nương có thể
nói thẳng nói thật trước mặt ta, kỳ thực rất hợp tính... Ta ghét nhất là đám nha dịch với quan lại ở kinh thành kia, cứ úp úp mở mở vòng vo tam quốc, rốt cuộc vẫn
không biết bọn họ muốn làm trò gì nữa..."
"Phạm đại nhân thật sảng khoái, tôi muốn xem tướng cho ngài, không biết được hay chăng?" Lục Kiều Kiều thấy Phạm Trọng Lương nói thế, liền vào đề ngay, nhanh
chóng hoàn thành tâm nguyện cho An Long Nhi để lên đường đến Giang Tây.
"Ha ha ha... tốt lắm! An tiểu thư quả nhiên không phải khuê nữ tầm thường, được cô xem tướng cho, Phạm mỗ cầu còn chẳng được ấy chứ, xin mời."
"Long Nhi giúp cô đóng cửa phòng... Xương trán Phạm đại nhân hẹp, con người nghiêm cẩn, đọc sách nghiên cứu luôn cầu lời giải thỏa đáng, phàm chuyện gì cũng
không yên tâm được, trong lòng còn mắc mứu vô số chuyện, mà chuyện nào cũng muốn giải quyết vẹn toàn; cũng may vầng trán ngài bằng phẳng, năng lực xử lý công
việc rất cao, vả lại dáng trán cũng thanh tú, có quan tinh chiếu rọi lại được khởi vận từ sớm, vì vậy Phạm đại nhân hẳn cũng làm quan được ba chục năm rồi..."
Phạm Trọng Lương nói: "Đúng vậy, Phạm mỗ mười tám tuổi đã thi đỗ cử nhân, hai mươi ba tuổi được hoàng thượng phong làm tri huyện, cũng coi như thiếu niên đắc
ý."
Lục Kiều Kiều cười cười tiếp tục: "Phạm đại nhân có xương mày nhô cao, tính tình kiên cường nóng nảy; vị trí niên thọ ở giữa mũi gồ lên, thái độ đối nhân xử thế luôn
hung hăng hùng hổ; đáng tiếc nhất là gốc mũi thụt xuống, khiến tuổi trung niên thất bại lớn, sau năm ba mươi tuổi, có thể nói ngài đã nếm đủ gian truân chốn quan
trường, nhiều lần thăng trầm chìm nổi; người làm quan lâu năm như ngài đây, thông thường hẳn đã được liệt vào hạng quan cao ở chốn kinh thành, ít nhất cũng phải
hàm ngũ phẩm trở lên, sao có thể ở chốn sơn thành vùng Nam Man này làm một châu đồng bé nhỏ được chứ?"
Phạm Trọng Lương mỉm cười, gật gù vuốt râu nói: "Chuẩn, Phạm mỗ lên voi xuống chó mấy lần, cũng coi như đã nhìn quen mưa gió chốn quan trường, chỉ là xương
cốt cứng quá, không học được công phu mềm dẻo khom lưng thôi."
"Cung Dịch mã trên lông mày đại nhân gồ cao chứ không bằng phẳng, chứng tỏ ngài không phải là quan địa phương đã ở Thiều Châu một thời gian dài, có thể vừa mới
được điều phái từ kinh thành đến để chỉnh đốn địa phương, phải không ạ?"
Lần này thì Phạm Trọng Lương không giấu nổi sự kinh ngạc, ông ta thốt lên: "Đúng vậy! Lợi hại lợi hại thật, vị quan tiền nhiệm đột nhiên qua đời vì bệnh nặng, ta mới
được hoàng thượng phái tới đây, nói là để chỉnh đốn địa phương, kỳ thực hoàng thượng không muốn nhìn thấy bản mặt ta nữa, nên ném đến nơi này thôi."
"Trước mắt, chuyện phiền não trong lòng đại nhân không chỉ có chỉnh trị tác phong của quan lại địa phương, theo như Long Nhi nói lại với chúng tôi, đã có người bố trí
tà cục phong thủy trong nha môn hòng ép cho Phạm đại nhân phải thoái vị ra đi, nếu không gặp chuyện gì ngoài ý muốn của kẻ đó, trong vòng một tháng Phạm đại
nhân sẽ vướng phải họa lao ngục mà rời khỏi phủ Thiều Châu."
"Hả?" Ngoài Lục Kiều Kiều, những người khác đều kinh ngạc trọn tròn mắt lên, đặc biệt là An Long Nhi, nó thầm nghĩ: mình nói chuyện này bao giờ, làm gì đã có trình
độ nhìn ra được chuyện ấy.
Lục Kiều Kiều lại tiếp lời: "Theo lời dạy của tổ tiên tiểu nữ truyền lại thì bố cục phong thủy là cơ hội để lấn lướt thiên địa tạo hóa mà thay đổi vận mệnh, nếu không
phải gia chủ có phúc, do ý trời đến cầu bố cục, thì chúng tôi không thể làm trái thiên ý. Bằng không, sống một người sẽ chết mất mười người; sống được một nhà, ắt sẽ
chết trăm nhân mạng, bố cục phong thủy ấy sẽ từ cứu người mà biến thành hại người."
Phạm Trọng Lương chau mày hỏi: "Nói vậy nghĩa là sao?"
Lục Kiều Kiều cười bí hiểm: "Thiên cơ... nếu chúng ta đều hiểu được thì chẳng còn là thiên cơ nữa rồi, dân nữ cũng không hiểu. Chỉ có điều, tôi muốn hỏi, nếu chúng
tôi giúp Phạm đại nhân, người kiệu phu của ngài còn có thể mỗi ngày mua hai cân thịt lợn cho bốn năm đứa con của y nữa hay không?"
Sắc mặt Phạm Trọng Lương trầm xuống, chau mày hồi lâu, không nói lời nào.
Dương Phổ thấy vậy bèn bảo Lục Kiều Kiều: "An tiểu thư hỏi hay lắm, nghe nói cô cũng đang cai thuốc phiện, chắc cô đã rõ nha phiến cùng với sự quấy nhiễu của
quan lại gây hại sâu xa tới chừng nào; nếu quan lại trong nha môn không có thịt lợn ăn, đổi lại dân chúng cả huyện ăn được thịt lợn, đám nha lại chúng tôi rốt cuộc cũng
sẽ sung túc thật sự; nếu giữa lúc hạn hán mất mùa mà một tên kiệu phu nhãi nhép trong nha môn cũng mồm dính đầy mỡ, lại ức hiếp dân chúng, buôn lậu thuốc phiện,
thì chỉ béo bở cho đám nha sai, dân chúng chết đói sẽ lên tới hàng ngàn vạn hộ."
An Long Nhi nghe thấy những đạo lý to lớn này thì không kìm được bật cười thành tiếng, đưa mắt nhìn Lục Kiều Kiều. Lục Kiều Kiều cũng cười cười, chọc ngón tay
vào eo nó bên dưới bàn, đoạn quay sang nói với Phạm Trọng Lương: "Hai vị đại nhân thật cao kiến, có điều dân nữ có một chuyện thỉnh cầu, không biết..."
Dương Phổ lập tức nói ngay: "An tiểu thư xin cứ nói, đừng ngại."
"Chuyến này chúng tôi đi Giang Tây, còn phải đi qua địa giới Nam Hùng dưới quyền quản hạt của Phạm đại nhân, dọc đường các trạm gác tuần kiểm rất nhiều, thường
phải dừng lại kiểm tra xe ngựa hành lý; mà Jack thiếu gia lại là thương nhân người Mỹ ở khu Thập Tam Hàng, trên xe có nhiều tiền và hàng hóa, không tiện bị quan sai
kiểm tra đi kiểm tra lại, không biết Phạm đại nhân có thể kiểm tra trước một lần, rồi cấp cho Jack thiếu gia một công văn thông quan, để chúng tôi có thể nhanh chóng
thông qua trạm gác, mà cũng coi như bù đắp lại thời gian chúng tôi bị lỡ dở ở đây."
Dương Phổ đưa mắt nhìn Phạm Trọng Lương, cả bọn đều ngầm hiểu, Lục Kiều Kiều đưa ra yêu cầu tức là đã nhận lời xem phong thủy cho bọn họ, chuyện nhỏ nhặt
này Phạm Trọng Lương không lý gì lại không đáp ứng.
Lục Kiều Kiều thân mang án mạng, là tội phạm truy nã "mới ra lò", không muốn gặp nhất chính là tuần kiểm ở trạm gác; mà súng Tây, thuốc súng, rượu Tây trên xe
ngựa của Jack cũng toàn là hàng cấm, lại thêm một số lượng ngân phiếu lớn, nếu bị tra xét ra thật không dễ giải thích, kể cả có lôi người Tây ra dọa nạt quan binh, cũng
khó tránh khỏi nguy hiểm. Tờ công văn thông quan này nói là do phủ Thiều Châu phát ra, nhưng kỳ thực, trên quan trường người người đều nhìn mặt nhau mà hành sự,
đám quan nhép ở huyện ngoài trông thấy công văn thông quan của cấp phủ thông thường đều sẽ nhường đường, không làm khó dễ. Giúp người ta xem phong thủy đổi
lấy một tờ công văn thông quan cũng là cái giá không tệ, đây chính là lề lối làm ăn xưa nay của Lục Kiều Kiều.
Sau khi Phạm Trọng Lương nhận lời, Lục Kiều Kiều liền mời bọn họ trở về nha môn trước, nói lát nữa thu dọn hành lý xong xuôi sẽ sang nha môn bái kiến. Đợi bọn
Phạm Trọng Lương và Dương Phổ đi khỏi khách điếm, cô vội vàng dùng ly trà, ấm trà bày ra bố cục của nha môn trên bàn, giảng giải cho An Long Nhi các mẹo
mực phong thủy trong đó.
Không lâu sau đó, Jack dẫn An Long Nhi và Lục Kiều Kiều đến nha môn xin gặp Phạm Trọng Lương, cả bọn nhanh chóng được đưa vào sân sau.
An Long Nhi dẫn Phạm Trọng Lương tới góc Tây Bắc của hậu hoa viên, sát tường có một ngọn núi giả cao hơn trượng, thế núi hiểm trở toát lên vẻ mạnh mẽ, bên dưới
còn có nước suối chảy ra, tưới tắm cây cỏ xung quanh.
Trên khoảng đất trống phía trước ngọn núi giả còn có một lồng chim lớn cao hơn một trượng, trong lồng nuôi các loại chim nhỏ khác nhau, tuy rằng không phải danh
cầm quý báu gì, nhưng lũ chim rực rỡ sắc màu bay qua bay lại cũng rất đẹp mắt.
An Long Nhi nói với Phạm Trọng Lương: "Phạm đại nhân, cung Càn ở hướng Tây Bắc là chí tôn của tám hướng trong thiên hạ, trong nha môn, cung Càn ở hướng Tây
Bắc này đại biểu cho ngài, vận khí của ngài và phương hướng này có tương quan mật thiết với nhau; hình thế ngọn núi này tựa như mãnh hổ ngửa mặt lên trời gầm
thét, chất đá vàng nhuận, được cả sơn lẫn thủy, vốn dĩ sẽ khiến cho đại nhân vạn sự hanh thông, vừa có quyền uy, lại vừa được cả tiền tài. Nếu như cháu tính toán
không sai, vị quan tiền nhiệm qua đời năm nay là vì phương vị Tuất này tương hợp với Thái Tuế Bính Ngọ của năm tạo thành hỏa thế, cộng với vận khí của ngọn núi
hình hổ quá vượng tụ thành sát khí, ông ta sẽ đột tử vào thời điểm vận khí vượng nhất trong đời. Phạm đại nhân tinh thông thuật phong thủy của phái Tam Hợp, thiết
tưởng cũng tính ra được điểm này rồi."
Dương Phổ gật đầu nói: "Long Nhi nói đúng, sau này chúng ta mới nghe nói, hóa ra vị quan tiền nhiệm đã qua đời ở chốn trăng hoa vào hồi đầu năm nay, khi đang nghỉ
đón Tết, có điều kẻ dưới che đậy, nên mới viết vào tấu chương là bị bệnh cấp tính mà chết để tâu lên hoàng thượng."
An Long Nhi chỉ vào lồng chim hỏi: "Cái này được xây sau khi Phạm đại nhân đến phải không ạ?"
Phạm Trọng Lương nói: "Con người ta thanh tâm quả dục, không ham mê thứ gì, chỉ thích nuôi chim. Mấy vị cũng biết rồi đấy, phong khí của nha môn này vốn đã
không được đứng đắn, đâu đâu cũng là bọn a dua a tòng, ta vừa nhậm chức thì đám người bên dưới đã đi khắp chốn dò hỏi xem ta thích cái gì. Sau khi biết được sở
thích của ta, liền nói muốn xây cái lồng chim tặng cho ta, ta nghĩ nuôi chim cũng không phải trò tốn kém gì cho lắm, mà ta cũng không nhất định phải chơi giống danh
cầm quý hiếm gì, nên để cho bọn chúng làm. Lúc đầu, ta đề nghị mấy chỗ đều bị chúng mượn cớ khuyên can, bọn chúng nói đặt lồng chim trước hòn núi này sẽ không
ảnh hưởng đến những công năng khác, lúc ngắm núi đá đồng thời cũng có thể thưởng thúc lũ chim... ta cảm thấy cũng có lý, vả lại chim trong Ngũ hành thuộc hỏa, quẻ
tượng nhập vào quẻ Ly trong bát quái, hợp với phương vị này thành vượng cục tam hợp, như vậy hình như cũng không có vấn đề gì lớn lắm, nên đã quyết định xây ở
đây."
An Long Nhi chắp tay nói với Phạm Trọng Lương: "Phạm đại nhân, Long Nhi chỉ biết nói thẳng theo sách vở, đúng cũng là do sách mà sai cũng là do sách, nếu có lỡ
nói sai, mong ngài cũng đừng quở mắng..."
Phạm Trọng Lương cười cười gật đầu, ra hiệu cho nó nói tiếp. An Long Nhi liền nói: "Đạo phong thủy xem trọng âm dương cân bằng, mà sát khí trong phong thủy,
không chỉ là những bố cục và vùng đất xấu, hoặc không hợp lý số; nguyên nhân chủ yếu nhất sản sinh ra sát khí, là bởi âm khí hoặc dương khí quá nặng... cũng giống
như trồng cây lớn che bóng mát ở nơi ẩm ướt, ở đất khô hạn chặt cây lớn trước nhà để xây dương đài[2], đây đều là trường hợp quá dương hay quá âm sinh ra sát
khí; Bính Ngọ năm nay là năm đại hỏa, nếu như theo đuổi sự hoàn mỹ của Tam hợp hỏa cục mà dùng lồng chim thuộc tính hỏa đặt ở vị trí tam hợp, đẩy hỏa khí của sao Thái Tuế lên đến cực vượng, sinh ra hỏa dương sát khí, chỉ sợ Phạm đại nhân cũng sẽ đi vào vết xe đổ của người tiền nhiệm..."
[2] Một dạng kiến trúc tương tự như ban công của Trung Quốc.
Phạm Trọng Lương bất giác há hốc miệng, lẩm bẩm: "Cao kiến, cao kiến, ta cũng học Dịch nhiều năm, sao lại quên mất những đạo lý cơ bản này được nhỉ? Nói tiếp, nói tiếp đi…"
"Giờ đã qua tiết Trung thu, đang là tháng Chín Mậu Tuất, tam hợp Thái Tuế lại hợp với địa hình, khí thiên địa đã hình thành nên thiên la địa võng chỉ đợi Phạm đại nhân
nhập cục, vì vậy mới đoán rằng trong một tháng tới Phạm đại nhân sẽ phải rời khỏi chức vị... Hơn nữa, lý khí sát trong Dịch số còn có thể hóa giải bằng Dịch số, nhưng hình sát của cái lồng chim này thì khó hóa giải hơn nhiều."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...