Khi mà kim chúc phi hành khí đi tới phía trên doanh địa, còn có mười mấy Ma đạo sĩ bay lên trời cao, có vẻ muốn đánh rơi nó, tuy nhiên nhìn thấy mười mấy Thái cổ chiến sĩ toàn thân đầy màu đỏ đang lao lên, đám Ma đạo sĩ này đều lựa chọn chạy trốn.
Những Ma đạo sĩ này đã từng thấy các đồng bạn của mình bị những tên toàn thân màu đỏ này dùng một thương đâm chết ngay tại chỗ, cho nên cũng không muốn chết một cách không minh bạch như vậy.
Ma đạo sĩ xoay người chạy trốn, những Thái cổ chiến sĩ này cũng không truy kích, không có Sarin tự mình chỉ huy, thì lựa chọn của bọn họ chỉ là bảo hộ những kim chúc phi hành khí kia mà thôi. Trong doanh địa trên mặt đất, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn ra, sau khi dầu hỏa nổ tung, bốc cháy lên, thì có dùng nước cũng đều rất khó dập tắt được, chỉ có ma pháp là còn có tác dụng khá lớn mà thôi.
Đám pháp sư cấp thấp ở trong doanh địa muốn dập tắt lửa, nhưng lại chỉ phí công. Ma pháp hỏa diễm đạn mà kim chúc phi hành khí ném mạnh xuống thì có rất nhiều, mỗi khi pháp sư cấp thấp dập tắt được một chỗ, thì những dầu hỏa kia lại lần nữa cháy lên rất nhanh. Hơn nữa không biết bên trong Ma pháp hỏa diễm đạn của Sarin được cho thêm vào dược phẩm gì mới, mà chỉ cần nó dính vào, nhất định phải đốt sạch sẽ thì mới tắt.
Có một số sĩ quan cấp thấp mặc ma pháp áo giáp đi dập lửa, lại bị những dầu hỏa này bắn lên trên áo giáp, lập tức quay cuồng trên mặt đất, thống khổ kêu thảm thiết.
Các binh sĩ may mắn còn sót lại thì làm sao còn dám đi dập tắt lửa nữa, nhìn thấy tình hình này, đám binh sĩ liền đi theo pháp sư cấp thấp, chạy về phía doanh địa.
Tuy nhiên trốn không thoát!
Một trăm chiếc kim chúc phi hành khí kéo theo một luồng lửa rộng hơn 3 dặm, vẫn còn đang khuếch trương, binh sĩ trên kim chúc phi hành khí thì đều đã trở nên chết lặng, binh sĩ phụ trách quan sát kia, nhìn thấy phía dưới chết thảm trọng, thậm chí còn có chút không đành lòng.
Không phải do binh sĩ này yếu đuối, có thể được Sarin điều tới trên kim chúc phi hành khí, thì ít nhất cũng là Kiếm Sư trung cấp, nếu đặt vào trong quân đội trên mặt đất thì đều sẽ là sĩ quan cấp thấp, thậm chí còn là sĩ quan cấp trung, binh sĩ này còn tự mình giết chết hơn hai mươi địch nhân trở lên, muốn nói hắn mềm lòng thì tuyệt đối không có khả năng.
Chỉ là trận đại hỏa này rất khủng bố, rất tàn nhẫn, trong khu vực bị thiêu đốt, ít nhất có hơn 5 vạn binh sĩ không trốn kịp, trực tiếp bị đốt chết trong biển lửa này.
Các binh sĩ trốn được thì cũng có rất nhiều người thân mang trọng thương, có một số người tuy rằng không bị hỏa diễm đốt tới, nhưng cũng bị khói độc chui vào cơ thể, khuôn mặt đều chảy ra máu màu đen.
Nicolas nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đau xót, hắn ban đầu gia nhập Giáo đình, vốn cũng không phải là để tranh quyền đoạt lợi, mà là để cứu vớt những dân chúng bình thường phải chịu khổ kia. Nhưng sau đó, Giáo đình giống như một cỗ máy tẩy não, làm cho hắn quên đi ước nguyện lúc ban đầu. Đúng lúc này, Nicolas lại nhớ tới khi được trở thành một cấp thấp Thần quan năm đó, nhớ tới lời thề mà mình đã từng lập.
Cứu vớt mọi người...
Mắt nguyên tố của Sarin có thể thấy rõ ràng hơn, ngọn lửa nóng hừng hực cũng không ngăn cản được tầm mắt của hắn. Tuy nhiên Sarin chỉ cắn chặt răng, xoay người mang theo Nguyên tố sinh vật, nhằm về phía một đại doanh bên ngoài.
Đại doanh phía đông đã hoàn toàn xong đời rồi.
Mười vạn vong linh dũng mãnh lao lên, bắt đầu tàn sát đại quân tan tác này. Muốn chiến đấu với vong linh thì cần phải có dũng khí. Nếu có đủ dũng khí, thì một binh sĩ cũng có thể đồng thời đối phó với hai tên vong linh ngang cấp. Chỉ là hiện tại, người Scotzia đã hoàn toàn tan rã, làm sao có thể làm được như vậy nữa!
Ngọn lửa cuối cùng đã thiêu đốt hơn phân nửa doanh địa, địa phương mà binh sĩ tập trung nhiều nhất đã trở thành một biển lửa.
Người Scotzia cũng không phải là không có chống cự, ở bên ngoài thành Lonestar, tướng lãnh Scotzia chỉ huy quân đội, né qua mũi nhọn của Sarin, vẫn chiến đấu tận mười mấy giờ. Một hồi chiến đấu kia, người Scotzia tổn thất hơn 20 vạn quân đội, những binh sĩ này đều là chết trận, chứ không phải bị bắt giữ.
Trận chiến kia đã đánh tan dũng khí của người Scotzia, lần này Sarin tiến công đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Người Scotzia binh bại như núi đổ, một lần đại chiến khi trước, bởi vì nam đại doanh không bị trực tiếp công kích, người Scotzia còn bảo lưu lại một bộ phận thực lực nhất định, lần này, đại doanh mặt đông trực tiếp bị đốt trụi, các phương tiện phòng ngự ven bờ vừa mới được thành lập, lại đã bị Nguyên tố sinh vật san bằng. Đại doanh phía tây cũng bị Nguyên tố sinh vật tấn công, trực tiếp vỡ tan.
Vong linh quân đoàn thì tiêu diệt binh lính tại đông đại doanh, Sarin dẫn theo Thần điện quân đoàn, để cho khinh kỵ binh ở bên ngoài bắn chết một số binh sĩ Scotzia chạy tứ tán, bản thân hắn thì lấy ra Sợ hãi trống trận, bắt đầu gõ.
Sợ hãi trống trận tuy rằng không phát huy ra được uy lực mạnh nhất, nhưng chức nghiệp giả dưới cấp bốn cũng không cách nào chống cự được lực lượng của Sợ hãi trống trận. Đại lượng binh sĩ chết dưới sự thống khổ trong nhịp trống của Sarin. Nicolas mặt không chút thay đổi, đi theo Sarin để thu lấy linh hồn.
Hiện tại hắn đột nhiên vô cùng chán ghét thần linh, khác với lần phản bội khi trước, lần này, hắn giật mình hiểu được, thần linh chính là giống như mình lúc bây giờ, ép buộc các tín đồ, thu lợi cho bản thân.
Nicolas cũng có chút chán ghét đối việc hiện tại mình đang làm, tuy nhiên tốc độ thu linh hồn của hắn cũng không chậm. Sarin không phải vì hắn mới giết hại binh sĩ của địch nhân, mà là sợ những binh sĩ này và quân đội của Trọng Tài sở hội hợp cùng một chỗ. Nếu có đại lượng Thần thuật sư gia nhập vào trong quân đội, loại trang bị quần công này sẽ giảm tác dụng đi rất nhiều.
Sarin nhìn các binh sĩ thống khổ chết phía xa, trong lòng cũng có chút không đành lòng. Nhưng những người này mà không chết, liên hợp lại cùng Trọng Tài sở quân đội, thì mình sẽ thật sự không dám rời khỏi thành Lonestar.
Không có thời gian a, phải nhanh một chút dựa theo kế hoạch, đi tiến công thành Ironwall, thừa dịp hải vực phương bắc chưa kết băng, vòng qua hải vực phương bắc Scotzia, trực tiếp chiếm lĩnh thành Ceylon.
Nghĩ đến đây, Sarin không kìm nổi muốn cười, tuy rằng việc này rất không phù hợp với cảnh tượng trước mắt.
Lúc trước mình và Lex tổ chức đại hôn, những tên Hoàng đế này đều tự tặng lễ cho mình, tương đương với việc thừa nhận địa vị vương quốc của mình. Hiện tại nếu có muốn đổi ý cũng không còn kịp nữa rồi. Mình đi chiếm lĩnh thành Ceylon, không biết Donny bệ hạ sẽ có vẻ mặt ra sao.
Đại doanh phía tây bị quân đội của Sarin đánh cho thất linh bát lạc, vẫn là biện pháp cũ, để cho Nguyên tố sinh vật xé rách phòng tuyến phía trước, phá hỏng tất cả ma pháp trang bị, ác ma ở phía sau, ma pháp trọng bộ binh theo đuôi, sau đó là gần vạn phụ trợ binh giết về phía quân địch.
Nếu như không có cách nào ngăn cản được Nguyên tố sinh vật đằng trước, loại phương thức tiến công này là vô địch, cũng là khó giải quyết nhất. Tất cả đại hình trang bị, ma pháp khí giới có thể tạo thành sát thương cho ác ma, thì đều bị Nguyên tố sinh vật dùng phương thức bạo lực mà phá hủy.
Điểm chết người chính là Sợ hãi trống trận trong tay Sarin. Loại trang bị này có phạm vi sát thương vượt qua 5 dặm, tuy rằng chỉ nhằm vào chức nghiệp giả dưới cấp bốn, nhưng ở trong quân đội, loại vũ khí sát thương này mới là khủng bố nhất. Đại lượng binh sĩ trước khi tiếp xúc tới Mesterlin quân đội thì đã bị chết, phạm vi 1 dặm xung quanh Sarin trở nên trống rỗng, khoảng cách càng xa, lực lượng của Sợ hãi trống trận lại càng thấp, tuy nhiên những địch nhân nghe được thanh âm trống trận thì cũng đều vô cùng đau đớn.
Cho dù còn có thể kiên trì chiến đấu, thì sức chiến đấu cũng giảm xuống thẳng tắp, bị ác ma xung phong liều chết, chỉ kiên trì không được vài giây mà thôi. Các thanh chiến phủ khổng lồ của ác ma một đường bổ xuống, máu chảy thành sông, tuy rằng tây đại doanh không lọt vào công kích của Ma pháp hỏa diễm đạn, nhưng cảnh tượng cũng phi thường thê thảm.
Trước đây thì Sarin rất ít khi gặp được loại cục diện thắng như chẻ tre này. Mỗi một lần chiến đấu đều vô cùng vất vả, nhiều lần gặp phải nguy hiểm tới tính mạng. Tình cảnh trước mắt đã không thể xem như chiến đấu, mà là giết hại. Bản thân Sarin cũng thấy rất không quen, hắn chỉ có thể chết lặng mà gõ Sợ hãi trống trận, để cho đám ác ma giết chóc thoải mái thêm một ít.
Sử dụng Sợ hãi trống trận thì tiêu hao là rất nhỏ, Sarin cũng không làm theo kiểu “mổ gà lấy trứng”, mà chỉ để cho Sợ hãi trống trận phóng thích lực công kích bình thường. Trong trung tâm Sợ hãi trống trận chính là một tia linh hồn xen lẫn của Sợ hãi thiên sứ, Sarin cũng sợ luồng linh hồn này bị tiêu tán đi.
Tại phía nam đại doanh, đã có người Scotzia chạy trốn, dưới tình huống không có mệnh lệnh của tướng lãnh mà lui lại, thì được coi như đào binh, bắt được sẽ bị chặt đầu. Vấn đề là hiện tại lưu lại cũng sẽ chết, những binh sĩ này cũng bất chấp quân pháp sâm nghiêm, càng lúc càng có nhiều binh sĩ gia nhập vào trong hàng ngũ chạy trốn.
Sarin hoàn toàn yên tâm, trước khi có trang bị có thể áp chế được Sợ hãi trống trận của mình xuất hiện, thì quân đội do mình thống lĩnh sẽ rất khó gặp phải địch thủ. Những binh sĩ chạy trốn này, trong lòng đều bị tiếng trống ám ảnh, thậm chí rất nhiều người còn xuất hiện ảo giác, lâm vào trạng thái cực đoan, bắt đầu công kích các đồng đội bên cạnh.
Tính cả vong linh, quân đội do Sarin mang đến thì còn không đủ 15 vạn người, nhưng lại thoải mái đánh tan 60 vạn quân đội của địch nhân. Chiến tích như vậy, trên lịch sử cũng không có nhiều.
Lex cũng luôn quan sát chiến trường, sau khi nàng xác định uy lực của Ma pháp hỏa diễm đạn, thì mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn các Nguyên tố sinh vật của Sarin xung phong liều chết, tâm tình càng thêm thoải mái. Nếu không có những Nguyên tố sinh vật này, quận quốc của mình và vương quốc của Sarin có thể gặp phải cục diện nguy hiểm nhất từ khi thành lập tới nay.
Hiện tại có thể ra tay đối phó với Scotzia đế quốc rồi. Chỉ cần hạm đội của Sarin chiếm lĩnh thành Ceylon, thì mình sẽ không tin tên Donny kia còn dám xuất binh từ Rhine công quốc, đối phó với quốc gia của Sarin.
Chật vật nhất chính là Sharman, Sarin mang nàng tới để kiến thức thực tế, ngay cả Truman mà hắn cũng chưa mang theo, mà lựa chọn nàng, đó là bởi vì tư chất của Sharman thật sự rất không tồi, sớm hay muộn cũng phải cầm binh đánh giặc. Không nghĩ tới Sharman, vốn cũng coi như từng thấy cảnh máu tanh rồi, nhưng khi nhìn thấy các mảnh vụn thi thể trên chiến trường, vậy mà lại bắt đầu nôn mửa.
Vài tên pháp sư mà Sarin mang theo thấy không có chuyện gì để làm, nên đều bắt đầu trị liệu cho Sharman. Sharman ngừng nôn mửa, trong lòng vẫn là cảm thấy không thoải mái. Lex cười hỏi nàng:
- Sharman, ngươi không phải nói muốn làm Đại tướng quân hay sao? Như vậy là không làm được đâu.
- Đây không phải chiến tranh.
Sharman rên rỉ một tiếng, hữu khí vô lực trả lời.
Sarin thu nụ cười lại, cũng ngừng gõ Sợ hãi trống trận, nói với Sharman:
- Đây đúng là không phải chiến tranh, mục đích của chiến tranh là vì ích lợi, mà chúng ta... thì chính là bởi vì sinh tử tồn vong của mình.
Sharman thẳng đứng dậy, thở dốc một chút, nói với Sarin:
- Sarin ca ca, nhưng chúng ta cũng không thể giết sạch tất cả địch nhân được.
- Vì cái gì không thể?
Sarin bình thản nhìn Sharman, số tuổi của Sharman cũng không lớn, vẫn chỉ mang bộ dáng và khuôn mặt của một đứa nhỏ.
- Địch nhân, càng giết sẽ càng nhiều thêm!
Sarin nhìn thấy trong mắt Sharman đã có ánh nước.
- Sharman, ta biết, cho nên ta mới thành lập vương quốc a, gia nhập vương quốc của ta là được sống sót.
Sarin bình thản nói, mắt nhìn về phương xa. Doanh địa phía xa đã sớm bị Nguyên tố sinh vật đạp nát bươm. Khinh kỵ binh lọt vào, dùng cung tiễn từ xa bắn chết các binh sĩ bị thương.
Không lưu lại người sống, đây là mệnh lệnh của Sarin.
Sarin làm như vậy, ngoài việc muốn chấn nhiếp người Scotzia ra, thì còn bởi vì hắn muốn dụ dỗ càng nhiều Thần thuật sư sa đọa hơn, không có Linh hồn tháp màu máu, lấy cái gì để dụ dỗ Thần thuật sư đây?
Một cái Linh hồn tháp màu máu, ít nhất phải có 1 vạn linh hồn trở lên thì mới có chút tác dụng.
Ánh mắt Sharman có chút ảm đạm, nàng không phải vì giết người mà muốn làm Tướng quân, mà là cảm thấy làm Đại tướng quân rất uy phong, có thể thống lĩnh vô số binh sĩ. Trong lòng Sharman, chiến đấu vẫn là trò chơi của một só quý tộc, hai bên trao đổi tù binh lẫn nhau, dùng tiền tài để chuộc lại.
Khi vừa mới tới, nàng hậu quân, còn chưa thấy thảm tượng bên ngoài thành Lonestar. Lần này, nàng đã tận mắt thấy được tất cả mọi việc xảy ra, cho nên mới không nhịn nổi nữa.
- Sharman, người Tần Nhân có câu ngạn ngữ, người có tâm địa thiện lương thì không thể thống lĩnh quân đội được. Nếu ngươi cảm thấy ta làm sai, thì nên quay về chỗ tỷ tỷ của ngươi đi thôi!
Sarin cũng không muốn làm thay đổi Sharman gì cả, càng không muốn nhồi nhét cho nàng một đống đạo lý lớn. Nếu Sharman không thể chấp hành mệnh lệnh của mình, vậy thì nàng sẽ không xứng đáng được bồi dưỡng trở thành Tướng quân của mình.
Năng lực trong chiến tranh là một chuyện, nhưng quyết tâm chấp hành kế hoạch chiến lược lại là một chuyện khác nữa. Rất nhiều người có trình độ chiến lược có thể đảm nhiệm Tướng quân, nhưng lại không hiểu được ý nghĩa của chiến tranh.
- Nhưng Sarin ca ca, bọn họ không nên cứ như vậy mà chết a!
Sharman chỉ về phương xa, khinh kỵ binh tự mình đi bổ một đao, hoặc là bắn một mũi tên vào những người bị thương chưa chết. Sarin không cần tù binh, những binh sĩ này phải đi chấp hành mệnh lệnh một cách triệt để.
- Bọn họ cũng không nên xuất hiện ở trong này!
Lex lạnh như băng nói:
- Sharman, phía sau ngươi là 2000 vạn con dân của Mesterlin vương quốc. Nếu bọn họ bước qua thành Lonestar, Mesterlin vương quốc cũng sẽ chìm trong một mảnh gió tanh mưa máu.
Sharman không tiếp tục tranh cãi nữa, nàng phát hiện ra, những người bên cạnh đều đang dùng một loại ánh mắt giống nhau nhìn nàng. Giống như ánh mắt cha mẹ nhìn nàng mới trước đây, không có châm chọc, cũng không có thương hại, mà chỉ là giống như đang nhìn một tiểu hài tử mà thôi.
- Tần Nhân đế quốc còn có một câu ngạn ngữ, nếu muốn chấm dứt chiến tranh, biện pháp tốt nhất là giết sạch địch nhân.
Lex bỏ lại những lời này, mang theo thân binh của nàng, đột nhiên nhằm về phía trước.
Nàng cảm giác được, Sharman rất thích Sarin, loại thích này vẫn còn rất nhạt, không thể nói rõ là tình yêu. Chỉ là theo Sharman lớn lên, loại cảm tình này sẽ càng ngày càng sâu hơn. Lex không nghĩ để cho Sarin tìm thêm nữ nhân nào nữa. Về phần Tieta thì lại là chuyện bất đắc dĩ, trước khi có mình, thì nàng đã có con với Sarin rồi.
Đừng nói Sharman, cho dù là Myers nữ thần sống lại, Lex cũng tuyệt đối sẽ không nhường Sarin ra. Đối với nữ nhân thích Sarin, nàng hy vọng cách Sarin càng xa càng tốt.
Ánh mắt Sarin lóe lên, nhìn Lex đang rời đi, cố dằn lòng không đuổi theo. Lex phóng ngựa đi trước, khi đi qua một cái lều trại đang cháy, trong lều đột nhiên xông ra một bóng người, một kiếm đâm về phía Lex.
Người này có tốc độ nhanh tới mức kinh người, phán đoán trước cũng vô cùng chuẩn xác, chiến mã của Lex vọt tới trước, khi vó ngựa rơi xuống đất, một kiếm này đột nhiên xuất hiện, trên lưỡi kiếm còn được bao phủ bởi kiếm khí màu hoàng kim.
Hoàng Kim Kiếm Thánh này ẩn núp trong chiếc lều đang cháy, chờ nhân vật trọng yếu trong quân đội Mesterlin đi qua. Phía sau Lex có mấy trăm thân binh đi theo, nhìn cách ăn mặc thì cũng là một pháp sư quan trọng, do đó Hoàng Kim Kiếm Thánh này mới không kìm nổi ra tay.
Hoàng Kim Kiếm Thánh cận thân phục kích pháp sư cấp chín, kết quả thì ai cũng đều biết rõ.
Sharman hé miệng, quát to một tiếng, muốn rút kiếm xông lên. Sarin thò tay túm nàng lại, chỉ thấy trước mặt Lex đột nhiên có thêm một tầng bảo hộ bảy màu. Trường kiếm của Hoàng Kim Kiếm Thánh phát ra thanh âm giòn tan, đâm vào trong vòng bảo hộ bảy màu này. Trên mặt hắn còn mang theo vẻ cười lạnh, ma pháp hộ thuẫn cấp chín mà cũng muốn phòng ngự được hoàng kim kiếm khí ư?
Lex mỉm cười, tay trái của nàng đã sớm nâng lên, trên Thần La Chi Giới có một tấm thuẫn nho nhỏ lơ lửng, vừa lúc chặn lại mũi kiếm của Hoàng Kim Kiếm Thánh.
Đinh...
Một kích toàn lực của Hoàng Kim Kiếm Thánh bị tấm thuẫn nho nhỏ này chặn lại, Hoàng Kim Kiếm Thánh thần sắc khẽ biết, biết rằng mình đã mắc mưu, Ma đạo sĩ này đã sớm phát hiện ra mình, làm sao có thể bị một kiếm ám sát đây?
Hoàng Kim Kiếm Thánh rút kiếm, lại nhìn thấy khóe miệng của nữ Ma đạo sĩ xinh đẹp đối diện khẽ còn lên, từ trong miệng của nàng thốt ra một tiếng kinh tâm động phách:
- Tản!
Hiện giờ gia tộc bí kỹ của Lex đã tiểu thành, một tiếng hét lớn này, Hoàng Kim Kiếm Thánh cảm giác kiếm khí trong cơ thể mình thật sự như đang tản ra, lực lượng nhanh chóng biến mất.
Từ trong đám thân binh phía sau Lex, mấy trăm chiếc Tinh Linh luyện kim nỗ đồng thời được bắn ra.
Lực lượng trên tay Hoàng Kim Kiếm Thánh đang xuống, khi kéo thanh kiếm lại, thì trường kiếm lại bị kẹt trong vòng bảo hộ ma pháp bảy màu kia, chờ khi hắn buông tay quăng kiếm thì đã chậm mất nửa giây thời gian.
Loạn tiễn cùng bắn, bên ngoài thân thể Hoàng Kim Kiếm Thánh lại lần nữa có kiếm khí màu hoàng kim phát ra, một loạt nỗ tiễn được bôi Tử kim dịch thì đều văng ra, không có một mũi nào bắn được vào thân thể của hắn.
Lex cười cười, lại lần nữa quát một tiếng:
- Tản
Thanh âm của nàng không lớn, nhưng Hoàng Kim Kiếm Thánh cảm giác kiếm khí trong cơ thể cũng trở nên cộng minh, thật sự muốn tiêu tán. Liên tục hai lần trúng chiêu, Hoàng Kim Kiếm Thánh cuối cùng nhớ tới một truyền thuyết về gia tộc Gelvkesi. Nhưng lúc này mới nhớ tới thì đã muộn, thân binh phía sau Lex không ngừng bắn ra luyện kim nỗ, hoàng kim kiếm khí tiêu tan, nỗ tiễn rốt cục xuyên thủng áo giáp của Hoàng Kim Kiếm Thánh, trong nháy mắt có có hơn một trăm thanh nỗ tiễn đâm vào trong thân thể hắn.
Lex giữ chặt chiến mã, chậm rãi lui về phía sau, trên vòng bảo hộ bảy màu của nàng vẫn còn mang theo thanh trường kiếm của Hoàng Kim Kiếm Thánh.
Hoàng Kim Kiếm Thánh trúng trăm mũi tên, tự biết không sống nổi, trong mắt hắn có kinh ngạc, cũng có hối hận, bàn tay cầm kiếm vươn lên, hắn chỉ vào Lex, trong miệng muốn nói gì đó, nhưng mười mấy thanh nỗ tiễn lại lần nữa được bắn ra, một nửa bắn vào trong miệng hắn, bắn cho đầu của hắn nổ tung đến.
Một tên Hoàng Kim Kiếm Thánh, cứ như vậy mà chết.
Lex thấy đầu của Hoàng Kim Kiếm Thánh này hoàn toàn vỡ nát, lúc này mới yên tâm, huỷ bỏ ma pháp vòng bảo hộ, thò tay lấy ra trường kiếm của Hoàng Kim Kiếm Thánh. Vũ khí của Hoàng Kim Kiếm Thánh không có thứ nào là tầm thường cả, vũ khí chỉ cần hơi có một chút tỳ vết nào đó, thì cũng sẽ không chịu đựng nổi lực lượng của hoàng kim kiếm khí.
Nhìn thấy Lex quay ngựa lại, đi trở về, Sarin lúc này mới yên tâm. Hắn cũng phát hiện ra tên Hoàng Kim Kiếm Thánh kia giấu trong lều trại, Lex tiến đến, hắn suýt nữa đã không kìm nổi muốn ngăn cản. Mặc dù biết Lex có Thần La Chi Giới, nhưng trong lòng Sarin vẫn vô cùng khẩn trương.
Đây cũng không phải là bản thân mình đi mạo hiểm, mà là Lex, Sarin cũng không thay nàng đối phó với tên Hoàng Kim Kiếm Thánh kia được.
Lex xoay tay, ném thanh trường kiếm của Hoàng Kim Kiếm Thánh này cho một tên thân binh của mình, cũng không thèm nhìn tới Sharman, mà đi về phía con sông. Khi hai bên đi ngang qua nhau, Sarin chau mày, cũng giục ngựa đuổi kịp Lex.
- Lace, làm sao vậy?
- Người như Sharman, về sau sẽ ảnh hưởng đến ngươi.
- Làm sao có thể được?
- Sao lại không thể?
Lex quay đầu nhìn Sarin, trong ánh mắt màu lam của nàng dường như có một hồ nước đang nhộn nhạo.
Sarin đi theo chiến mã của Lex, từ trên lớp băng đi qua, trong lòng không rõ vì sao Lex lại hỏi như vậy. Sở dĩ hắn không rõ là bởi vì là hắn không có ý tưởng gì với Sharman. Sharman chính là muội muội của Quaint Công tước, không phải là của hắn.
Trong bốn Công tước thủ hạ của Sarin, thì Aini giỏi Vong linh ma pháp, cũng thập phần am hiểu cầm binh đánh giặc, đây là trời sinh. Còn ba Công tước khác cũng đều chiêu binh mãi mã, nhưng lại chủ yếu thiên về việc xây dựng hơn.
Sarin toàn lực mở rộng quân lực, ba Công tước này thì liều mạng xây dựng. Trong lãnh thổ Mesterlin vương quốc đã xuất hiện không ít thành thị cỡ trung, đại đa số là sửa chữa tại Phoenix. Công lao của ba Công tước này là không thể không nhắc đến.
- Thấy Sarin không nói gì, Lex nói:
- Sarin điện hạ, ta cũng không có thời gian giúp ngươi dạy dỗ ra một Tướng quân.
Sarin cười khổ nói:
- Lace, tỷ tỷ của Sharman này...
- Rất được, ta cũng thích Quaint.
Lex nói tiếp, lại làm cho Sarin không biết nói gì.
- Nếu không, để cho nàng đi thành Girders đi.
Sarin nghẹn hồi lâu, mới nặn ra được một câu như vậy, hắn mơ hồ hiểu được ý của Lex. Nếu Sharman không thể hiểu được hành động của mọi người, vậy thì không cần ở lại quân đoàn tinh nhuệ làm Thống soái nữa, mặc kệ nàng cường đại cỡ nào, có thiên phú chiến tranh cỡ nào, nhưng nếu không thể quán triệt ý đồ của quốc vương, thì chính là một thương tổn lớn đối với quân đội.
Lex vốn định từ chối, tuy nhiên nghĩ lại, đặt ở bên cạnh Sarin, thì Sharman này sớm muộn gì cũng là một vấn đề. Điều đến thành Girders của mình đi, trong vòng ba đến năm năm, trong thành Girders sẽ không phát động tấn công nào, chỉ cần bảo vệ cho thành trì là tốt rồi.
Sharman này tâm địa coi như thiện lương, vì những người trong thành thì cũng sẽ cố hết sức mà chiến đấu.
- Được rồi, Sarin, làm quốc vương không phải giống như ngươi, ài...
Lex đột nhiên cảm thấy giọng mình không hay lắm, liền ngừng lại, Sarin cũng đi tới cạnh nàng.
- Kẻ bề trên, nên có thương xót, chứ không phải là tư tình.
Lex nhất thời không biết điều chỉnh giọng điệu như thế nào, đành phải khô khăn nói ra một câu ngạn ngữ của Gelvkesi hoàng thất.
Sarin nhẹ giọng lặp lại:
- Kẻ bề trên, nên có thương xót, mà không phải tư tình... Lời này, ai nói vậy?
- Một người trong gia tộc Gelvkesi nói.
- Nói rất hay, ta nghĩ, chúng ta mau chóng chấm dứt chiến tranh trên đại lục, chính là thương xót. Nếu ở trong chiến tranh mà còn có chút do dự, thì chính là do tư tình tác quái. Lace, ta nói có đúng hay không?
Sarin nghiêm túc hỏi.
- Cũng gần như thế!
Lex thấy Sarin không để ý đến giọng điệu ban đầu của nàng, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng không muốn dạy dỗ Sarin điều gì, Sarin học rất tốt, nàng không nói, Sarin cũng sẽ học được. Chỉ là mới vừa rồi, nàng nghe giọng điệu Sharman gọi Sarin mà thập phần không thoải mái, đây chính là tâm lý của nữ nhân đang tác quái.
- Ta biết rồi, ta sẽ đưa Sharman đi thành Girders, cho nàng một ít thời gian, tăng trưởng kinh nghiệm. Trước khi chưa thay đổi tư tưởng, ta sẽ không gặp lại nàng. Trận chiến tranh này, ta sợ rằng sẽ phải kéo dài rất lâu.
Trong lúc vô tình, giọng của Sarin đã trở nên trầm trọng hơn.
- Ân, theo ý ngươi, điện hạ của ta.
Lex nhẹ giọng nói. Trái tim Sarin lại khẽ lâng lâng lên, tuy nhiên, nơi này cách chiến trường còn gần, mùi máu tanh phả vào mũi, hắn cũng không có tâm trạng nào để thân thiết cùng Lex nữa.
- Lace, việc kế tiếp chúng ta phải làm, ta vẫn còn có chút lo lắng. Thật sự không biết ngày mai sẽ như thế nào.
Sarin chuyển đề tài, không nói tới Sharman nữa.
- Có cái gì mà lo lắng? Không làm được, chúng ta đều sẽ chết, hoặc là trở thành vật hi sinh của khế ước. Khi ngươi không có lựa chọn nào khác, thì cứ ngoan ngoãn mà làm đi!
- Vật hi sinh sao?
Sarin nhẹ nhàng nói một câu, nhớ tới tấm bia mà nữ thần lưu lại kia. Nếu mình dùng Tụ tinh châm cấp mười chín đi phá hỏng, khế ước còn có thể tồn tại được nữa sao? Ý niệm này đang điên cuồng lan rộng trong đầu và trong lòng Sarin. Khế ước ngàn năm này luôn đè nặng lên hắn, cho tới nay, hắn gần như đều bị khế ước này nắm mũi dắt đi.
Hiện tại hắn hối hận, hối hận lúc trước vì Thần Thụ hạt giống mà đi ký kết cái khế ước chết tiệt kia. Mà Tụ tinh châm cấp mười chín đã cho hắn một hy vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...