Trạm Lam Huy Chương

Ma đạo sĩ cấp chín của Vân Lưu này cường hãn quá mức dự đoán, đơn thể ma pháp cấp chín công kích, lại còn là một phục hợp ma pháp, lực sát thương có thể nói là mạnh nhất trong số các ma pháp dưới cấp chín. Hơn nữa nếu nhàm vào Vong linh pháp sư, thì Hắc Ám Quang Bạo là một ma pháp trí mạng.

Đại đa số Ma đạo sĩ đều có thể tiến hành chuyển hoán một chút giữa các nguyên tố. Chuyển hóa ám nguyên tố thành quang nguyên tố là một kỹ năng cần cần tài nghệ rất cao, cộng thêm tinh thần lực cường đại, năng lực khống chế nguyên tố mạnh mẽ, thì mới có thể hoàn thành được.

Vong linh pháp sư cũng thập phần mẫn cảm đối với nguyên tố, cho dù không có Ma huyền. Nhất là ám nguyên tố thì còn là yêu thích của vong linh sinh vật, khi ám nguyên tố ngưng kết, thì trên thực tế đã sinh ra nguyên tố thân hòa với vong linh sinh vật, còn quang bạo phía sau đó thì chính là sát thương trí mạng.

Cũng giống như một khối kim loại, trải qua nhiệt độ siêu thấp biến thành giòn, sau đó lại bỗng nhiên gặp phải nhiệt độ cực nóng, thì sẽ vỡ nát ra từ bên trong.

Hắc Ám Quang Bạo đánh trúng Cơ giới vong linh, bộ phận trên người vong linh gần như bất tử này bị đánh trúng thì trở nên ăn mòn và rụng xuống. ít nhất thì có một lớp kim loại dày một tấc và xương cốt bị ăn mòn, Cơ giới vong linh kêu ầm lên, vừa mắng Dực khô lâu, vừa kêu to:

- Nhân loại! Cũng không có gì hơn cái này, hiện tại bọn họ đã suy...

“Ầm” một tiếng, trong huyệt động phát ra thanh âm nguyên tố cộng minh, Ngay sau đó, hai cái ám nguyên tố kết tinh nhanh chóng ngưng kết ra, co rút lại vào trong.

- Binh! Mau cho ta nhiều vong linh hơn!

Cơ giới vong linh lập tức đổi giọng, người bên ngoài liên tục không ngừng công kích. Đặc tính bất tử của hắn thì cũng có cực hạn. Nếu Hắc Ám Quang Bạo liên tục phát ra, thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị quang bạo giết chết. ít nhất thì nếu không thể giết hắn, thì người này vẫn có thể phong ấn hắn lại, chậm rãi giết chết, hoặc là chế tạo thành toang bị gì đó.

Dực khô lâu trốn ở trong cơ thể Cơ giới vong linh, Hắc Ám Quang Bạo lần đầu tiên không công kích đến hắn, nhưng hắn là vong linh cấp tám, lại cảm giác được Hắc Ám Quang Bạo kia có uy hiếp với minh. Vào lúc này, Cơ giới vong linh đưa ra yêu cầu gì thì hắn đều sẽ đáp ứng. Hiện tại triệu hoán vong linh thì không có khả năng, nên chỉ có thể dùng vong linh mang theo người để nuôi dưỡng Cơ giới vong linh mà thôi.

Dực khô lâu vô cùng đau lòng, vong linh mà hắn mang theo người thì đều có sức chiến đấu rất mạnh. May mà các vong linh có trí tuệ thì đều ở trong Bạch cốt tòa thành, nếu không đưa ra dùng để nuôi dưỡng Cơ giới vong linh này, Dực khô lâu cho dù là một khô lâu, thì cũng tiếc đến mức hộc máu.

Vừa trao đổi xong, thì bốn ám nguyên tố đã ngưng kết xong, lại tiếp tục co lại, đợt công kích thứ ba đã bắt đầu. Trong không gian này, Cơ giới vong linh cũng không thể tránh được. Hắn lại không am hiểu phòng ngự ma pháp, bình thường công kích vốn cũng không cần để trong lòng, nhưng hiện tại Hắc Ám Quang Bạo đã ăn mòn thân thể hắn, khiển cho khối kim loại dùng được tới mấy vạn năm này trở nên toàn ngập lỗ thủng.

Dực khô lâu ở trong cơ thể Cơ giới vong linh, không ngừng dùng Vong linh ma pháp bổ khuyết những lỗ thủng này, đồng thời trực tiếp đưa các vong linh mang theo người cho Cơ giới vong linh ăn.

Cơ giới vong linh vừa chữa trị bản thân, vừa liều mạng khoan lỗ trên tảng đá, muốn thoát khỏi đây. Hiện tại không cần Dực khô lâu uy hiếp hắn, hắn cũng biết sợ hãi rồi, tên công kích kia, mỗi một lần thì lực lượng đều tăng lên mấy lần.

Là một sinh vật có trí tuệ, Cơ giới vong linh biết được đặc điểm đáng sợ nhất của nhân loại, đó chính là tò mò, nếu minh bị bắt lại, thì này Ma đạo sĩ nhân loại sẽ cực kỳ tò mò mà phân giải minh thành nguyên tố kết cấu nguyên thủy nhất, ngay cả linh hồn thì cũng sẽ không bỏ qua.

Vài ngàn linh hồn chi hỏa bị hỏa diễm màu vàng của Cơ giới vong linh cắn nuốt, đang tiêu hóa trong bụng.

Đồng thời bị tiêu hóa thì còn có thân thể của những vong linh này. Nếu không có ma pháp Hắc Ám Quang Bạo không ngừng tấn công, sau khi cắn nuốt mấy ngàn vong linh này thì Cơ giới vong linh ít nhất cũng sẽ biến thành một quái vật to lớn tới gần trảm thước.

Đau!

Cơ giới vong linh đã không có khí lực để mắng Dực khô lâu nữa, ám nguyên tố không tiếng động co rút, bành trướng, hóa thành quang nguyên tố, thanh tẩy tất cả mọi thứ trong huyệt động. Linh hồn chi hỏa màu vàng của hắn ở trong thân thể thì cũng có thể cảm giác được sự đau đớn.

Từ khi sinh ra đến nay, Cơ giới vong linh chưa biết đau là gì, nhưng hiện tại lại đau đến mức muốn lăn lộn trên mặt đất. Sáu cái chân máy của hắn đang không ngừng đâm mạnh vào nền đá dưới chân. Mũi khoan kim loại kia điên cuồng xoay tròn, chỉ là hiện tại tiêu hao quá lớn, quang bạo xuất hiện, mũi khoan ít nhất cũng đã bị ăn mòn mất một nửa.

- Binh, ngươi nhất định phải giết tên kia, chuyển hắn thành vong linh cho ta ăn!

Cơ giới vong linh đột nhiên vươn từ trong ngực ra hơn mười mũi khoan thật lớn, hướng vách đá mà đâm vào. Vong linh lực lượng mà Dực khô lâu cung cấp cho hắn thì đang nhanh chóng bị tiêu hao.

- Câm miệng!

Dực khô lâu phẫn nộ quát, nếu mà mình có thể giết chết tên Ma pháp sư cấp chín kia, thì đâu cần phải thả tên phiền toái là Cơ giới vong linh này ra làm gì. Thứ này một khi trưởng thành thì sẽ rất khó khống chế. Nếu không có mình ước thúc, thì mấy vạn người trong Bạch cốt tòa thành cũng không đủ cho nó giết.


Sáu cái chân của Cơ giới vong linh dùng sức đạp lên trên mặt đá, hơn nửa cái đầu cũng đã chui vào bên trong nham thạch. Ngay cả như vậy, phần gáy thì vẫn bị quang bạo ăn mòn một nửa. Mười sáu cái ám nguyên tố kết tinh đồng thời co rút, bành trướng, phóng ra lực lượng của quang nguyên tố, khiến cho thân thể của Cơ giới vong linh cũng đã biển mất một nửa.

Dực khô lâu vội vàng phóng ra một kim loại cự thuẫn, kim loại cự thuẫn này đã không phải là vũ khí theo kiểu của nhân loại, nó dày một thước, cao năm thước, hoàn toàn là một khối kim loại. Đây là cự thuẫn mà hắn nghiên cứu kim loại hóa cương nham, sau đó chế tạo ra, vốn định dùng làm vũ khí cho một con vong linh cấp tám triệu tập ra.

Hiện tại đợt công kích thứ năm của Hắc Ám Quang Bạo đã trực tiếp biến tấm thuẫn này thành teo tàn.

Bên ngoài lớp nham thạch dày mấy chục thước, năng lực khống chế của Ma đạo sĩ cấp chín không giảm chút nào, gần như tất cả lực lượng công kích thì đều hướng tới Cơ giới vong linh, chỉ có một vài tia chệch ra, khiến cho không gian trong nham thạch huyệt động được mở rộng ra hơn hai lần.

Bởi vì ném tấm thuẫn ra, nên tay toái của hắn bị quang bạo tấn công, trực tiếp biển mất, xương cốt này so với vong linh cấp chín bình thường thì còn cứng rắn hơn, khó có thể bị phá hủy. Chỉ là lực công kích được tăng lên năm lần đã khiến cho ma pháp cấp chín này không cần quan tâm tới chênh lệch về cấp bậc nữa.

Ba mươi hai ám nguyên tố kết tinh xuất hiện trong huyệt động, bắt đầu áp súc.

Dực khô lâu hét lên một tiếng, lấy ra linh hồn chi hỏa trân quý, đó là thứ lấy ra từ trong đầu Jodycoco. Hắn không chút do dự một ngụm nuốt xuống, linh hồn chi hỏa của vong linh Quân vương chui thẳng vào trong óc, bao phủ linh hồn chi hỏa màu bạc của Dực khô lâu lại, muốn tiến hành cắn nuốt.

Ba mươi hai cái Hắc Ám Quang Bạo đồng thời phát ra, Cơ giới vong linh cũng thét lên một tiếng chói tai, mãnh liệt co rút linh hồn hỏa diễm màu vàng lại thành một điểm nhỏ, bên ngoài đột nhiên xuất hiện một vong linh phù văn có đường kính hơn một thước nhiều, kịch liệt xoay tròn.

Trong tích tắc, sau một kích cuối cùng của Hắc Ám Quang Bạo, tất cả mọi thứ trong không gian đều hóa thành teo tàn, chỉ có hai thứ sót lại. Đầu của Cơ giới vong linh, còn có một luồng linh hồn chi hỏa xen lẫn hai màu đỏ và bạc.

Dực khô lâu cảm giác không chỗ nào không có quang nguyên tố xâm nhập vào trong linh hồn chi hỏa của mình. Linh hồn chi hỏa của Jodycoco bị lực lượng cường đại tinh lọc, dung hợp với linh hồn chi hỏa của mình. Trong nháy mắt đó, vô số trí nhớ bị Hắc Ám Quang Bạo dẫn phát, sau đó bị hủy diệt. Trong linh hồn chi hỏa của Jodycoco, một ký hiệu hình vuông bay lên, lóe ra trên không trung.

Ký hiệu này phát ra một tiếng thở dài trầm thấp, dường như là biết Jodycoco đã hoàn toàn bị hủy diệt. Bên ngoài nham thạch, trong ma pháp trận dưới chân cấp chín Ma đạo sĩ, sáu viên ma hạch cấp chín vỡ nát, sau đó bị dòng nước cuốn đi, hóa thành teo tàn.

Ma đạo sĩ ngây ra một lúc, lập tức thoải mái, một kích cuối cùng, sáu mươi bốn ám nguyên tố kết tinh nổ tung, xác xuất thành công vốn sẽ không cao. Dựa vào sáu viên ma hạch cấp chín thì cũng rất khó hoàn thảnh. Nếu là mấy thứ như long tinh

thì rất có thể sẽ tiến hành xong ma pháp đơn thể cực kỳ khủng bố này.

Ngay cả như vậy, Ma đạo sĩ cấp chín cũng không cho rằng Vong linh pháp sư trong nham thạch có thể sống sót được.

Lần công kích này tương đương với một lần ma pháp thí nghiệm hoàn mỹ, tiêu hao sáu viên ma hạch cấp chín. Hy vọng Agares có thể bồi thường cho mình. Nghĩ đến đây, ngón tay của Ma đạo sĩ khẽ búng, hút tới đây trên trảm dòng nước, quét một lượt lên trên ma pháp trận, trong nháy mắt đã hủy diệt ma pháp trận cấp chín

Đây là kỹ năng độc nhất vô nhị của hắn, không muốn bị tiết lộ.

Làm xong những việc này, Ma đạo sĩ cấp chín bay ra khỏi hồ nước, áp suất nước ở độ sâu gần hai trảm thước với hắn mà nói, thì gần như không có chút chướng ngại đáng kể nào.

Cấp tám Ma đạo sĩ chờ trên mặt nước, thấy hắn đi ra, thấp giọng hỏi:

- Đại sư, thế nào rồi?

- Hẳn là đều đã chết rồi, ngươi dẫn người xuống, bổ khối nham thạch ra, nhìn xem có chiến lợi phẩm gì lưu lại, nếu có thứ gì không bị tiêu diệt, thì nhanh chóng mang tới cho ta.

Cấp chín Ma đạo sĩ nói xong, liền bay về phía bến cảng.

Hắn không cho rằng có thứ gì có thể chịu đựng ma pháp công kích của hắn trong không gian nhỏ hẹp như vậy. Lưu lại Ma đạo sĩ cấp tám thì cũng đủ cẩn thận

Bên trong nham thạch huyệt động, sáu mươi bốn ám nguyên tố kết tinh không áp súc lại, mà đột nhiên chui vào trong linh hồn chi hỏa của Dực khô lâu. Linh hồn chi hỏa của Jodycoco bị ám nguyên tố kết tinh xuyên thấu, ký hiệu hình vuông kia mạnh mẽ nhào lên, muốn dung nhập vào trong linh hồn chi hỏa của Dực khô lâu.

Dực khô lâu biết không tốt rồi, hắn dùng chút lực lượng còn sót lại, mạnh mẽ thúc dục sáu mươi bốn ám nguyên tố kết tinh kia, xông lên nghênh đón. Ám nguyên tố kết tinh bị ký hiệu này ổn định lại, nhưng lúc này đột nhiên nổ ra, ký hiệu kia cũng không có trí tuệ gì cả, chỉ là một đạo quy tắc chi văn do Shanglan lưu lại.


Sáu mươi bốn viên ám nguyên tố kết tinh kịch liệt áp súc, ký hiệu hình vuông kia quay đầu lại, bao phủ lấy ám nguyên tố kết tinh.

Dực khô lâu cảm thấy lực lượng khủng bố trong ký hiệu bộc phát ra, ký hiệu tạo thành hình viên cầu, bắt đầu bành trướng ra phía ngoài, sau đó co rút lại, một lần nữa bành trướng, rồi lại co rút lại. Jodycoco vốn đã hoàn toàn bị hủy diệt trí nhớ, dường như lại hiện ra trong linh hồn chi hỏa của Dực khô lâu.

Năng lực truyền thừa thật cường đại! Dực khô lâu không biết ký hiệu này từ đâu mà đến, hắn không rõ rằng lắm Shanglan là ai, hắn chỉ biết là, tên này chính là người lưu lại ký hiệu. Nếu như bị ký hiệu này tiến vào linh hồn chi hỏa, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi tự do, còn liên lụy tới cả Sarin nữa.

Tuyệt đối không thể được!

Dực khô lâu trong nháy mắt liền lĩnh ngộ một chút kỹ xảo của nguyên tố áp súc chuyển hoán, hắn dùng tinh thần lực của mình để khống chế được nguyên tố còn sót lại trong không gian, bao gồm linh hồn chi hỏa của hắn, đồng thời lấy mình làm trung tâm, vong linh lực lượng như những dòng chảy dũng mãnh chui vào.

- Không nên!

Cơ giới vong linh vốn đang giả chết, nhìn thấy Dực khô lâu liều mạng, muốn hoàn toàn thiêu đốt tất cả, hắn đã bị trọng thương, khẳng định sẽ bị lan đến. Hắn không biết Dực khô lâu vì sao phải làm như vậy. Còn tưởng rằng Dực khô lâu thay đổi, muốn hoàn toàn giết chết hắn. Cơ giới vong linh thật sự sợ hãi. Vì sao? Vì soa khô lâu kia lại muốn buông bỏ hy vọng được vĩnh hàng! Chẳng lẽ chỉ là vì bảo hộ an toàn của Vong linh vị diện? Đây đâu phải là việc của một khô lâu cần quan tâm cơ chứ!
Dực khô lâu mặc kệ Cơ giới vong linh sợ hãi, hắn không thể để cho mình trở thành nô lệ của người khác. Sự sợ hãi của ba Quân vương thì hắn cũng hiểu được, vĩnh viễn mất đi tự do!

Bản thân ký hiệu này chính là một loại quy tắc, nếu bị khống chế, thì sẽ liên lụy đến Sarin. Linh hồn khế ước của Sarin sẽ bị loại quy tắc này mạnh mẽ áp chế. Trừ khi Sarin từ nay về sau không rời khỏi thế giới này, chỉ cần một khi rời đi, lập tức sẽ biến thành nô lệ của ký hiệu này.

Dực khô lâu không có kỹ năng thiên phú của Nerys, hắn không thể tinh lọc ký hiệu này. Hiện tại hắn phi thường hâm mộ Nerys, có thể cắn nuốt tất cả, đó là quy tắc chung cực của Lulugalo.

- Chủ nhân, ta sắp chết rồi.

Linh hồn chi hỏa của Dực khô lâu từ mà đỏ bạc, chuyển sang trong suốt, vừa mới hấp thu lực lượng của Jodycoco đã khiến cho hắn đột phá giới hạn vong linh cấp tám, còn có cả trói buộc của khế ước với Sarin.

Ký hiệu hình vuông kia dường như cảm ứng được suy nghĩ của Dực khô lâu, lập tức tản ra, không còn bao phủ sáu mươi bốn khối ám nguyên tố kết tinh nữa.

Trên đầu kim loại của Cơ giới vong linh có thêm ra bốn đốt ngón tay, giống như chân của con nhện. Bốn đốt ngón tay này giãy giụa, đẩy cái đầu của Cơ giới vong linh từ trong nham thạch ra ngoài.

- Binh! Không nên phản kháng.

Cơ giới vong linh vạn phần lo lắng. Ký hiệu hình vuông này có uy lực mà hắn khó có thể chống cự được.

Sáu mươi bốn ám nguyên tố kết tinh trong nháy mắt đã hòa tan, bao phủ linh hồn chi hỏa đang tự bốc cháy của Dực khô lâu lại. Dực khô lâu cảm giác như thời gian ngừng lại, một thanh âm đang vang lên ở chỗ sâu trong linh hồn của hắn.

- Phục tùng ta.

- Tuyệt đối không!

Dực khô lâu trảm đinh chặt sắt trả lời. Hắn không biết ký hiệu hình vuông này làm sao tới được, hắn chỉ có thể xác định, nếu mình muốn chết thì không ai có thể ngăn cản được. Thời gian có thể ngừng lại, nhưng cũng không thể nghịch chuyển được. Chờ lực lượng của ký hiệu này tiêu hao sạch sẽ, thì mình có thể hoàn toàn thiêu đốt linh hồn, phá hủy nó.

- Ngươi không phục tùng, sẽ hoàn toàn diệt vong!

Thanh âm kia toàn ngập vẻ uy nghiêm, chấn động trong linh hồn của Dực khô lâu, muốn dao động ý chí của hắn.

- Đây chính là điều ta muốn, nếu ngươi buông ra, thì chúng ta cùng chết.

- Ngu xuẩn, tại sao lại có tên xuẩn gì như vậy được, ngươi làm nô lệ cho ai thì không phải đều giống nhau ư!


Thanh âm này thiếu đi mấy phần uy nghiêm, có thêm một tia châm chọc.

Cơ giới vong linh không nghe được đối thoại giữa Dực khô lâu và thanh âm kia, hắn rơi trên mặt đất, thân thể bị quang bạo ăn mòn sạch sẽ. Cơ giới vong linh chỉ còn lại có nửa cái đầu và một đốt cổ. Hắn không dám đến gần ký hiệu kia, nôn nóng lăng lộn trên mặt đất, ý đồ tìm kiểm thứ gì đó có thể nuốt được.

- Ngu xuẩn? Cái này gọi là trung thành!

Dực khô lâu chậm rãi cảm giác được thời gian trôi qua, chỉ là tốc độ thời gian trôi qua quá chậm, chỉ sợ trảm ngàn vạn năm, thì mình vẫn không thể hoàn toàn thiêu đốt được linh hồn.

- Một vong linh cần đến trung thành hay sao? Nô lệ chính là nô lệ, đừng có tự lấy cớ cho mình nữa!

Thanh âm kia tiếp tục châm chọc Dực khô lâu, Dực khô lâu cảm thấy linh hồn không ngừng chấn động. Bất cứ lúc nào cũng sẽ mất đi khống chế. Thanh âm này có lực hấp dẫn rất cường đại.

- Trung thành thì sao! Cho dù là một sai lầm lúc bắt đầu, nhưng cũng sẽ có kết cục hoàn mỹ. Ta có thể cảm giác được, chủ nhân lo lắng cho ta!

Dực khô lâu chậm rãi nói, dường như trong một thời không xa xôi, Sarin thật sự đang nhìn xuống hắn, thần sắc lo lắng. Một sai lầm khi bắt đầu, đây là đánh giá của Dực khô lâu đối với linh hồn khế ước.

Sarin lúc trước muốn có lực lượng của hắn, đã lừa hắn từ trong tay Daniel tới. Từ đó về sau, Sarin liền chưa từng làm chuyện gì thương tổn tới hắn.

Sarin cho hắn một cái tên, một hy vọng. Từ nay về sau, dù không có tự do, nhưng đã có lý do để sống sót.

Trong quá trình linh hồn bị hủy diệt, Dực khô lâu ngược lại trở nên dị thường bình tĩnh, linh hồn không ngừng chấn động dần dần yên ổn lại. Trong mắt đại đa số người thì lòng trung thành của hắn thì thật là buồn cười. Nhưng chỉ cần Sarin không vứt bỏ minh là đủ rồi. Từ Vong linh vị diện u ám đến Myers đại lục rực rờ, từng có vô số vong linh được triệu hoán tới đây, vì nhân loại mà chiến đấu.

Đại đa số vong linh sẽ bị đánh tan, trở lại Vong linh vị diện sống lại, đó là một quá trình dài dòng mà thống khổ. Không có một vong linh nào hiểu được đó là vì cái gì.

- Ngươi... là một vong linh kỳ quái, so với Jodycoco thì còn kỳ quái hơn nhiều.

Thanh âm này cảm thấy không thể thuyết phục được Dực khô lâu, liền thay đổi một loại giọng điệu, tiếp tục nói:

- Không bằng, chúng ta ký kết một cái khế ước đi.

- Tuyệt đối không!

Dực khô lâu trả lời rõ rằng ngắn gọn.

- Linh hồn bất khuất a, luôn đáng được tôn kính. Được rồi, ta quyết định buông tha cho ngươi.

Thanh âm kia bất đắc dĩ vang lên.

- Như vậy, chúng ta có thể cùng chết hay sao?

Dực khô lâu hỏi lại.

Thanh âm kia dường như nghẹn lại trong chớp mắt, hỏi ngược:

- Ngươi bị bệnh à? Ta nói rồi, ta sẽ thả ngươi, cho ngươi khôi phục thân thể và lực lượng.

- Ta cảm giác được, ngươi sẽ đi thương tổn chủ nhân của ta.

Dực khô lâu bình tĩnh trả lời. Hắn có chút hối hận, nếu trực tiếp lấy thần tinh ra, đưa thần tinh vào trong linh hồn chi hỏa để thiêu đốt, thì ký hiệu quỷ dị này cũng không cách nào khống chế việc minh tự sát.

Ám nguyên tố bao bọc linh hồn chi hỏa, bị quy tắc trong ký hiệu trói buộc, thời gian bên trong trôi chậm lại cả ngàn vạn lần, những đối thoại này, ngay cả một phần vạn giây cũng không tới.

Dực khô lâu nghe được một tiếng thở dài:


- Ài, đáng tiếc không có thời gian, vong linh thú vị như vậy! Thanh âm của ta sắp hoàn toàn đứt rồi!

Dực khô lâu cảm giác được hắn ám nguyên tố chất lỏng đang bao bọc hắn, trong nháy mắt đã thẩm thấu vào trong linh hồn chi hỏa của hắn, ở bên ngoài khống chế hắn ký hiệu hình vuông kia hóa thành một cái mảnh ngọc thạch, rơi xuống trên mặt đất.

Linh hồn thiêu đốt của Dực khô lâu đã bị ngưng hẳn, linh hồn của hắn không chỉ không có bị thương tổn, mà còn hoàn toàn dung hợp với linh hồn chi hỏa của Jodycoco. Linh hồn chi hỏa của Jodycoco đã bị tinh lọc qua, trí nhớ đều biến mất, thứ lưu lại chỉ có linh hồn năng lượng thuần túy.

Cơ giới vong linh nhìn thấy ký hiệu hư vô mờ mịt kia rơi xuống đất, hóa thành một khối ngọc thạch, hắn lập tức lao lên, muốn tiến hành cắn nuốt. Không ngờ hắn vừa cắn lên một ngụm, “rắc” một tiếng, nửa cái đầu của hắn lập tức nứt ra, rơi thành các mảnh nhỏ đầy đất.

Dực khô lâu nhìn mà khó hiểu. Tuy nhiên hắn lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Ký hiệu kia đã ẩn tàng rất lâu trong linh hồn của Jodycoco, đã sinh ra linh hồn của chính minh. Linh hồn này quá yếu, mượn dùng uy lực của ký hiệu thì mới khống chế được mình, nhưng mà ký hiệu kia cũng không thể cho linh hồn bất kỳ năng lượng nào.

Vấn đề là, ký hiệu này là do ai sáng tạo ra, vậy mà lại ẩn chứa quy tắc độc đáo như vậy!

Dực khô lâu không thể tiếp tục suy nghĩ thêm, bên ngoài nham thạch đã xuất hiện thanh âm kim loại cắt vào. Người bên ngoài e rằng minh còn chưa chết, muốn vào trong đuổi tận giết tuyệt!

Linh hồn chi hỏa thuần túy đang lơ lửng trên không trung, Dực khô lâu nhẹ nhàng niệm vong linh ngừ, mở ra vong linh không gian của mình, triệu tập ra một Ngọc khô lâu.

Linh hồn chi hỏa của Ngọc khô lâu này đã rất hư nhược rồi, mang màu hồng nhạt. Đây là do Dực khô lâu chế tạo, bồi dường hồi lâu, thì mới có thể làm cho lực lượng của Ngọc khô lâu chân chính cường đại lên, nếu muốn để cho Ngọc khô lâu có trí tuệ, thì hoàn toàn cần dựa vào vận khí.

Linh hồn chi hỏa của Dực khô lâu tiến vào trong đầu của Ngọc khô lâu, trong

nháy mắt liền cắn nuốt luồng hỏa diễm mà hồng nhạt kia. Hắn cần mượn một khối thân thể thì mới có thể chạy trốn được. Linh hồn dù có cường đại đến mấy đi nữa, trực tiếp đối mặt với ma pháp thì cũng sẽ bị thương, huống chi Dực khô lâu còn chưa thích ứng lại, hắn có thể thi triển kỳ năng, vẫn là như cù, không có biến hóa gì-

Chiếm cứ thân thể của Ngọc khô lâu, Dực khô lâu bước phía trước nửa bước, “rắc” một tiếng, xương đùi của hắn gãy rời, rơi trên mặt đất, hóa thành một đống bột phấn trong suốt.

Thân thể yếu ớt không chứa nổi linh hồn cường đại!

Dực khô lâu nhớ tới câu ngạn ngừ này của vong linh, cảm thấy vô cùng buồn bực. Linh hồn chi hỏa của hắn cường đại lên, nhưng lại không có thân thể thích hợp để dùng. Ngọc khô lâu xem như vong linh tốt nhất mà hắn chế tạo ra, còn có thể sinh ra trí lực. Nhưng ngay cả như vậy, thân thể của Ngọc khô lâu cũng không thể để cho hắn hành động nửa bước được.

Chẳng lẽ phải đi vào trong cơ thể những vong linh ghê tởm kia hay sao? Trong vong linh không gian của Dực khô lâu còn có mấy vong linh cường đại, đều vượt qua cấp bảy. Nhưng những vong linh này đều là triệu hoán tới, chứ không phải do Dực khô lâu chế tạo ra.

Tìm kiểm trong không gian của mình, Dực khô lâu dừng cảm giác lên trên người một bộ Cương thi. Cương thi này toàn thân cao thấp đều có màu vàng kim, có thể phát sáng rực rờ trong không gian không có bất kỳ nguồn sáng nào. Đây là thứ lấy được từ trong không gian toang bị của ba Quân vương, Dực khô lâu vốn tính toán luyện chế một bộ Cương thi cường đại, làm phó thủ cho mình, miễn cho về sau không thể chỉ huy vong linh đại quân được.

Hiện tại xem ra, thân thể không có linh hồn này cũng chỉ có thể tạm thời mượn dùng mà thôi.

Linh hồn chi hỏa của Dực khô lâu bay ra khỏi đầu của Ngọc khô lâu. Lúc này thì một bộ Ngọc khô lâu còn hoàn chỉnh đã hoàn toàn bị vờ nát. Trên mặt đất các đốt xương của Cơ giới vong linh đã biến thành mảnh nhỏ lại động đậy, muốn ăn các bột phấn của Ngọc khô lâu này.

Linh hồn chi hỏa của Dực khô lâu tiến vào trong đầu Cương thi, cảm giác có chút không thích ứng, linh hồn chi hỏa của hắn khuếch trương ra, thẩm thấu vào trong xương sọ của Cương thi, bắt đầu thiêu đốt. Thân thể của Cương thi này so với Ngọc khô lâu thì cường đại hơn mấy trảm lần, dung hợp linh hồn chi hỏa không có chút thương tổn nào đến xương cốt của Cương thi.

Thình thịch, thình thịch...

Dực khô lâu kinh ngạc phát hiện ra, sau khi linh hồn chi hỏa của mình tiến trong thân thể của Cương thi, thì có thể lập tức khống chế thể xác xa lạ này, hơn nữa trong cơ thể Cương thi này, toái tim đã bắt đầu chậm rãi đập trở lại.

Dực khô lâu không chút do dự đi dò xét toái tim của Cương thi, ngạc nhiên phát hiện ra, bên trong toái tim Cương thi này là có là linh hồn lực lượng vô cùng dày đặc. Huyết mạch vốn phải đã rất khô héo, nhưng đột nhiên lại trở nên sinh động, linh hồn lực lượng trong toái tim vận chuyển ra phía ngoài, trong nháy mắt, Cương thi này liền trở nên đầy đặn hơn.

Ta sống ư?

Trong đầu Dực khô lâu xuất hiện một chừ rất buồn cười. Bản thân vong linh cũng không phải là thật sự chết đi, nhưng nếu có huyết nhục, thì sẽ càng giống nhân loại hơn, cảm giác giống như một người đã chết, nay sống lại vậy.

Dực khô lâu có chút ngẩn người, lập tức hắn phát hiện ở chỗ sâu trong linh hồn, khế ước cùng Sarin bắt đầu trở nên buông lỏng, linh hồn chi hỏa của mình đang chậm rãi phóng thích ra lực lượng cường đại. Một tia trói buộc của khế ước kia đang lỏng ra. Nếu tiếp tục thiêu đốt nữa, thì linh hồn khế ước này sẽ bị giải trừ!

Hơn nữa Dực khô lâu có thể rõ rằng nhìn thấy, lực lượng một tia khế ước kia làm thế nào để tác dụng lên linh hồn của mình. Dực khô lâu khẽ thở dài. Linh hồn chi hỏa bỗng nhiên liền ngừng nhảy lên, trong linh hồn chi hỏa, ám nguyên tố ngưng kết thành một cái ký hiệu, bao phủ linh hồn khế ước giữa Sarin và hắn lại. Khế ước cũng ngừng buông lỏng, Dực khô lâu cẩn thận chậm rãi niệm chú, một khế ước quy tắc mới dần dần xảy ra cảm ứng với khế ước ban đầu, hiện ra trong linh hồn của Dực khô lâu. Khế ước quy tắc này chính là Dực khô lâu học được từ trên cái ký hiệu kia.

Nhìn thấy linh hồn khế ước không có việc gì, Dực khô lâu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ trong lòng:

“Chủ nhân, ta hiểu được cái gì là trung thành rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui