Mấy tháng gần đây trẫm sống đến là gian nan, ăn mà không thấy vị, ngủ thì không yên giấc, thần kinh suy nhược, nội tiết tố mất cân bằng.
Rốt cuộc hôm qua Thái y cũng thông báo, ổng tin chắc cái thai trong bụng Văn Mỹ nhân là con trai, tiểu hoàng tử tương lai đang phát triển rất khỏe mạnh.
Bấy giờ trẫm mới thấy nhẹ cả lòng, ngủ một giấy say tít mít.
Ai dè hôm sau trời mới tờ mờ sáng, tiếng ồn ào nhốn nháo ngoài cửa đã đánh thức trẫm dậy.
Một đám người quỳ gối bên ngoài, đòi trẫm phải lấy lại công bằng cho họ.
Không cho người ta ngủ nướng thì còn công với bằng đếch gì.
Vừa ra khỏi cửa, trẫm đã bị hai người ôm hai bên đùi trái phải, một kẻ là Tôn Bảo lâm, người kia là Lý Tài nhân.
Lý Tài nhân khóc như hoa lê dính mưa, nhòe hết lớp trang điểm; Tôn Bảo lâm thì để luôn mặt mộc, đầu bù tóc rối.
Có thể thấy kì này ăn thua với nhau rồi, mà còn là ăn thua đủ.
Trẫm mới dậy, đang rất quạu.
Trẫm rất muốn xài chiêu Phật Sơn Vô Ảnh Cước đá hết mấy cô ả ra ngoài.
Không không không, tuy rằng lúc làm việc lớn nước nhà trẫm là hôn quân, trong tình cảm nam nữ trẫm là thằng khốn, nhưng trẫm vẫn hiểu thói thương hương tiếc ngọc.
Huống chi hôn quân với thằng khốn đều là vấn đề lưu lại sử sách về sau, bây giờ trẫm đã thay đổi triệt để thành con người mới rồi.
Cùng là phận gái sao lại làm khó nhau, đây là điều mà trẫm tin tưởng tuyệt đối.
Vì thế trẫm đứng dạng hai chân thành hình chữ đại (大), để hai nàng ôm thoải mái hơn.
Lý Tài nhân đã có chuẩn bị sẵn, bèn tố cáo ngay: “Bệ hạ, nếu không phải Triệu Tiệp dư không sợ cường quyền, hăng hái làm việc nghĩa, tố giác kế bẩn vu oan của con ả đê hèn này, thì thần thiếp sẽ thành kẻ gánh tội chết thay, phải đền mạng cho tiểu hoàng tử đã bị hại chết mất! Còn liên luỵ cả Vương Chiêu viện!”
Vương Chiêu viện mặt mày âm u, đứng dưới cầu thang bên trái.
Khí thế của Tôn Bảo lâm không bằng Lý Tài nhân, cô ta khóc rưng rức, lau nước mắt: “Không phải thần thiếp làm đâu ạ.
Thần thiếp cũng bị hãm hại… Thần thiếp là đồng hương với Văn Mỹ nhân, cùng vào cung, nâng đỡ nhau tới giờ, sao lại hại cô ấy với tiểu hoàng tử được.
Cũng không phải tại Đức phi sai thần thiếp đâu ạ hức hức hức…”
Tiền Đức phi đứng dưới cầu thang bên phải, tỏ vẻ khinh thường ra mặt.
“Thần thiếp chết cũng không có gì tiếc, nhưng tiểu hoàng tử oan khuất quá, đáng thương quá! Đó là người con nối dõi duy nhất của bệ hạ mà!”
“Thần thiếp với Văn Mỹ nhân thân nhau như thể chị em, Văn Mỹ nhân sảy mất long thai, thần thiếp còn đau khổ hơn so với việc mình không có con…”
“Triệu Tiệp dư có thể làm chứng!”
“Bệ hạ xét soi, thần thiếp bị oan!”
Triệu Tiệp dư đứng ở cầu thang giữa, thờ ơ lạnh nhạt.
Đây không phải lần đầu xảy ra chuyện thế này.
Cung đấu ấy mà, mấy trăm mấy ngàn bà tranh một ông, bình thường hầu hết mọi người đều rất buồn chán cộng kèm áp lực, đấu nhau một trận cho lan tỏa năng lượng, xả hết cảm xúc, giải tỏa áp lực, tốt cho thể xác và tinh thần là điều dễ hiểu.
Những lần trước trẫm đều giảng hòa, chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, khuyên giải họ quay về.
Nhưng lần này thì khác.
Trẫm không có tâm trạng đoán xem ai lỗi với ai không, trẫm chỉ nghe được mấy từ mấu chốt.
Tiểu.
Hoàng.
Tử.
Bị.
Hại.
Chết.
Văn.
Mỹ.
Nhân.
Mất.
Long.
Thai.
Ông trời tính hại chết trẫm đây mà!
Không cho người ta con đường sống!
Trẫm ngó Lý Tài nhân và Tôn Bảo lâm đang ôm hai giò trẫm đến là thoải mái.
Thôi, thay đổi triệt để thành con người mới gì gì đó để hôm khác bàn tiếp đi, trẫm vẫn nên quay lại làm hôn quân với trai tồi thì hơn.
Vì thế trẫm phẩy hai chân trái phải, đá bay ngay hai cô ả ra ngoài.
Cũng không phải trẫm cường tráng oai vệ khỏe như trâu, mà là tại mấy cô phi tần này ốm yếu quá.
Vua Sở mê đắm eo thon, trong cung bao kẻ chết đói.
Ai nấy đều gầy trơ xương như cây sậy, đi một bước thở hắt ba lần, hất bừa là bay.
(Vua Sở mê đắm eo thon, trong cung bao kẻ chết đói: Đời Xuân Thu (770-745 tr.CN) vua nước Sở là Sở Linh Vương ưa những cung phi lưng thon nhỏ, nên con gái nước Sở muốn vào cung, muốn được yêu, phải nhịn ăn để có được tấm lưng thon.
Từ đó, “Sở yêu” (Eo lưng con gái nước Sở) thành ra một “Tiêu chuẩn” trong vẻ đẹp của con gái Trung Hoa.)
Thẩm mỹ ngày xưa của trẫm khá là vặn vẹo.
Không không không, giờ không phải là lúc cà khịa thẩm mỹ của trẫm.
Dù thẩm mỹ của trẫm ngày xưa có vặn vẹo thế nào thì chí ít vẫn làm Văn Mỹ nhân mang thai được mà!
Ngẫm đến chuyện sau này trẫm cũng phải làm phi tần nào đấy trong cung mang thai, trẫm bỗng cảm thấy thế giới này tràn ngập ác ý với trẫm.
Trẫm cũng tràn ngập ác ý với đám phi tần nháo nhào đòi mang thai con của trẫm và hại chết con nhà người khác trước mặt trẫm đây.
Trẫm chưa từng nổi giận lôi đình thế này bao giờ, Tiền Đức phi và Vương Chiêu viện đứng dưới cầu thang chân run loạn lên, cũng quỳ xuống.
Quỳ thì quỳ thôi, nhưng mấy ả còn ở đấy mà cự nự nhau: “Kẻ hầu người hạ bên cạnh Văn Mỹ nhân đều do bệ hạ khâm định, ngoài Tôn Bảo lâm được Văn Mỹ nhân coi như chị em, nào ai có thể tiếp cận nàng ta để hạ độc?”
“Chẳng phải hôm qua Lý Tài nhân vừa mới lấy cớ chúc mừng để tới thăm đấy ư?”
“Thế nên mới bị các cô chọn làm người để vu oan giá họa đấy!”
Ríu ra ríu rít, đẩy qua đẩy lại.
Trẫm nghe mà đầu đau như búa bổ.
Trẫm cứ đau đầu là lại hồ đồ.
Điều này quả rất hợp với cái danh hôn quân của trẫm.
Trước kia nếu có ai gây nhau trong địa bàn của trẫm, thì phương pháp ngăn chiến hữu hiệu nhất là block cả đám.
Vì thế trẫm bực dọc phất tay: “Kéo hết xuống, đánh mỗi người 100 gậy.”
Thái giám tổng quản – Cao công công đứng bên cạnh trẫm có lòng nhắc nhở trẫm: “100 gậy là chết đấy ạ.”
Cũng đúng, trẫm chỉ là hôn quân thôi, có phải bạo quân đâu.
Chẳng những không phải bạo quân, ngược lại, trẫm còn thấy mình tốt tánh hiền lành, thương người như thể thương thân.
“Thế thì…” Trẫm không có hiểu biết gì về lĩnh vực phạt gậy, “Đánh tới khi xin tha mới thôi vậy.”
Ai dè mới đánh gậy đầu, Lý Tài nhân đã khóc cha gọi mẹ xin tha; Tôn Bảo lâm thì chỉ biết khóc rưng rức.
Vương Chiêu viện và Tiền Đức phi là con cháu danh môn, cứng cỏi có phong độ hơn, mắm môi mắm lợi quyết không chịu xin tha.
Tuy rằng ý chí kiên định nhưng thân thể lại rất thành thật, ăn 7-8 gậy là cô nào cô nấy lăn ra ngất, trẫm thấy họ cũng đáng mặt làm gái.
Triệu Tiệp dư…
Triệu Tiệp dư hoảng sợ: “Tại sao thần thiếp cũng phải chịu phạt ạ?”
“Bởi vì trẫm công chính công bằng, đối xử bình đẳng.”
Triệu Tiệp dư biết co biết duỗi: “Bây giờ thần thiếp xin tha ngay, thì không phải chịu phạt gậy đúng không ạ?”
“Không.”
Đánh xong đám phi tần, trẫm cũng không cảm thấy vui vẻ.
Bây giờ trẫm chẳng những là một thằng trai tồi lăng nhăng, mà còn là một thằng trai tồi vũ phu.
Còn vũ phu với 5 bà vợ trong một lần.
Nhưng bạo lực gia đình cũng không thể cứu vãn được mạng sống của tiểu hoàng tử, càng không giải quyết được vấn đề nan giải trước mắt của trẫm.
Nghe nói chuyện đấu đá hậu cung này rất dễ xuất hiện trong hậu cung của mấy ông vua già nua, đầu óc hồ đồ, mê mẩn nhục dục, yêu chuộng nịnh thần, chỉ số thông minh giảm sút.
Nhưng trẫm mới 23 tuổi, đang độ sung sức.
Nhưng đầu óc hồ đồ, mê mẩn nhục dục, yêu chuộng nịnh thần, chỉ số thông minh giảm sút hình như cũng hơi đúng với trẫm.
Trẫm đăng cơ từ thuở lên 5, làm vua 18 năm, nếu nhìn từ góc độ tuổi nghề, thì đã gần tới lúc xế chiều.
Tuổi thọ trung bình của con người ở thời đại này chỉ tầm 30-40 tuổi, xét theo góc độ sinh lý, trẫm chẳng còn cách tuổi già bao xa.
Trẫm thấy phiền muộn gớm ghê.
Trẫm cảm thấy trẫm gần như là một ông vua bỏ đi rồi.
Không đúng, trẫm vốn đã là một ông vua bỏ đi, chẳng vậy mà đến ông trời cũng phải ngứa mắt.
Nhưng các ông vua bỏ đi khác bét ra còn biết nối dõi tông đường, đổi vận nhờ thằng con đứa cháu, còn trẫm thì đến nối dõi tông đường cũng chẳng biết luôn.
Nghĩ đến đây trẫm lại càng phiền muộn.
Trẫm nhốt bản thân trong phòng, thở vắn than dài.
Cao công công chu đáo tới gần hỏi: “Tâm trạng của bệ hạ không tốt, có muốn gọi mấy kẻ ca múa tới giải sầu không ạ?”
Mới đầu hồi trẫm buồn rầu, lão còn hỏi trẫm có muốn vời đám phi tần tới làm bóng hồng tâm sự không.
Còn vời hẳn 3 cô 1 lần!
Sao trẫm có thể hoang dâm vô đạo như thế! Dù trẫm có ý nghĩ đồi bại đấy thì cũng chẳng bại nổi!
Không không không, trẫm cũng không có cái ý đồi bại ấy.
Vì thế trẫm lựa chọn làm một ông vua sang chảnh, xem múa, nghe nhạc, lắng đọng tâm trạng, hun đúc tình cảm.
Sở thích thanh cao như thế mà cũng bị mọi người cho là phù hợp với giả thiết hôn quân của trẫm.
Có thể thấy là làm minh quân khó lắm thay.
Lần này trẫm còn chẳng có tâm trạng xem múa nghe hát: “Thôi, lòng trẫm chỉ muốn tĩnh.”
Cao công công nói: “Tuân chỉ, lão nô xin đi làm ngay.” Sau đó đi ra ngoài.
Trẫm không hiểu logic chuyện trò của lão ta lắm.
Lòng trẫm thật sự chỉ nghĩ về Tĩnh.
Em Tĩnh là một cô gái đáng yêu.
Trẫm nhớ mái tóc dài gợn sóng màu nâu đỏ của em Tĩnh, nhớ khuôn mặt trang điểm đẹp xinh biến hóa đủ kiểu mỗi ngày của em Tĩnh, nhớ đến body duyên dáng cong vút quyến rũ của em Tĩnh, nhớ đến da thịt bóng loáng không có lông chân của em Tĩnh, nhớ đến chiếc giường mềm mại như mây của em Tĩnh, nhớ đến ngôi nhà ấm cúng Đông ấm Hạ mát của em Tĩnh.
Trẫm còn nhớ cả chó nhà em Tĩnh nữa.
Và cả món tôm hùm đất xào cay dưới chân nhà em Tĩnh.
Tóm lại trẫm nhớ tất cả những gì thuộc về em Tĩnh.
À đúng rồi, tôm hùm đất là giống nhập ngoại, vốn từ châu Mỹ, dù trẫm là hoàng đế cao quý, thì giờ cũng không ăn được.
Nguyên quán sản sinh ra ớt cay cũng ở châu Mỹ, bây giờ cũng không có.
Ngẫm đến đây lại thấy làm vua nào có gì hay, sống không còn gì luyến tiếc.
Vì thế trẫm lại càng nhớ thương em Tĩnh gấp bội.
Nếu đằng ấy hỏi Tĩnh là con nào, có phải mối tình đầu của trẫm không, vậy thì cưng lạc hậu quá rồi.
Tĩnh chính là trẫm đấy.
Trẫm chính là Tĩnh đây.
Câu này nghe hơi xoắn quẩy rối ren, nhưng trẫm cho rằng người thông minh tinh ý như đằng ấy ở thế giới bên đó nhất định sẽ hiểu được.
Không hiểu được thì phạt ra ngoài quẹo trái đọc bù 300 quyển thiểu thuyết xuyên không trùng sinh.
Lòng trẫm lặng lẽ hướng về Tĩnh một lát thì Cao công công quay về.
Cao công công nói: “Lão nô đã mang người trong lòng bệ hạ đến đây ạ.”
Hay lắm, câu này của lão đã thành công hấp dẫn sự chú ý của trẫm rồi đấy.
[HẾT CHƯƠNG 1]
Tác giả có lời muốn nói:
Quá trình viết hàng tồn cho truyện “Thượng Cùng Bích Lạc” khổ quá xá, nên mị mở cái hố này để thay đổi tâm trạng.
Tình tiết trượt vỏ chuối, văn phong thiểu năng trí tuệ, xõa lung tung beng, nghĩ đến đâu viết đến đấy.
Không dài lắm đâu, chắc khoảng trăm mấy ngàn chữ thoy à, viết hơn tháng là xong, nên không cần để dành nhiều rồi đọc đâu.
Hơn nữa trẫm cảm thấy với phong cách hành văn này thì đu truyện đọc hằng ngày có lẽ sẽ thú vị hơn là để dành một cục rồi đọc.
Chú thích:
Một câu được dùng rất nhiều trong truyện là “朕只想静静” (Trẫm chỉ tưởng tĩnh tĩnh).
Nghĩa thông thường là “Trẫm chỉ muốn yên lặng”.
Từ yên lặng, lẳng lặng này là “Tĩnh Tĩnh”.
Đây đồng thời cũng là tên gọi thân thiết của nữ chính.
Tên nữ chính là Thẩm Tĩnh, Tĩnh trong yên tĩnh, bình tĩnh, tĩnh lặng.
Từ “tưởng” có 3 nghĩa là nghĩ/muốn/nhớ, nên thực ra câu này còn có nghĩa là “Trẫm chỉ nghĩ về/nhớ về em Tĩnh”.
Phép chơi chữ này với em thì hơi khoai, có thể em không truyền tải hết được trong bản edit, nên em chú thích vậy cho các bác hiểu và thông cảm hiu hiu..