Còn quá sớm để nói chia đôi ngả đường
Túc Sa Bất Thác làm như không nghe thấy giọng điệu khẩn cầu của y, tiếp tục nói: “Mặc dù danh tiếng Tuần phủ triều ta không so được với tiền triều, trên có Lăng Tiêu Các quản lý, dưới phải chịu hạn chế của địa phương, nhưng so với chưởng cục một cục quân khí nhỏ nhoi mà nói, vẫn còn tốt hơn nhiều lắm.”
Hắn nói xong, Mộ Chẩm Lưu vốn có lời muốn nói lại ngậm miệng.
Túc Sa Bất Thác đâu có ý định buông tha y như vậy, đưa chân đá nhẹ bắp chân y: “Sao ngươi không nói lời nào?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nói cái gì?”
“Nói giờ phút này tên thư sinh ngốc nghếch kia có thể cũng hơi hơi hối hận?”
“Sao Túc Sa công tử không hỏi tên thư sinh ngốc nghếch chính chủ kia ấy?”
Túc Sa công tử nói: “Không phải ta đang hỏi chính chủ à?”
Mộ Chẩm Lưu lắc đầu, nói: “Nếu ngươi muốn nói về ta và Quảng Phủ, thì lại hoàn toàn sai rồi.
Thứ nhất, trước năm hai mươi tuổi, Quảng Phủ cũng không phải là kẻ thất bại thảm hại, mà là viên ngọc còn ẩn giấu ánh sáng.
Với tài năng của hắn, cho dù không phải ta, cũng sẽ có người có mắt nhìn ra ngọc quý.
Thứ hai, phải có năng lực mới đảm đương được chức Tuần phủ.
Ta cam nguyện cúi đầu trước tài năng của Quảng Phủ, sao có thể nói là ‘cướp mất’?”
Túc Sa Bất Thác chăm chú nhìn vào mắt y, nói chậm rãi: “Chẳng lẽ trong lòng ngươi không có nửa phần không cam tâm nào sao?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Thật lòng khâm phục.”
Túc Sa Bất Thác hậm hực hai tiếng, làu bàu một câu: “Quả nhiên là thật lòng, cái gì cũng thần phục hết luôn.”
Ánh mắt Mộ Chẩm Lưu lấp lóe.
Bởi vì áy náy với Hoàng tiểu thư, y vẫn có mấy phần kính trọng Túc Sa Bất Thác đã ra mặt thay cho Hoàng tiểu thư, chỉ là hành động của Túc Sa Bất Thác càng lúc càng quỷ dị, khiến cho mấy phần kính trọng không thể không biến thành nghi ngờ.
Rốt cục thì hắn là ai? Vì sao hắn biết lúc ân sư chọn lựa Tuần phủ Tây Nam từng cân nhắc mình? Việc cẩn mật quan trọng như thế, nếu không phải được ân sư nói cho, mình cũng chẳng thể nào biết được.
Hơn nữa, về tâm tư của mình đối với Cao Mạc, hắn cũng rõ như lòng bàn tay.
Tin gì cũng biết như thế, trong thiên hạ bây giờ còn mấy ai có thể làm được cơ chứ?
Mộ Chẩm Lưu nhíu mày.
Không lẽ, ý đồ tới Tây Nam của mình đã bị người đó phát hiện ra, vậy nên mới phái Túc Sa Bất Thác đến cản trở? Nhưng nếu thật sự đã phát hiện ra ý đồ, vậy thì cứ làm như không biết, âm thầm mưu tính mới là thượng sách, lộ liễu như thế, há không phải càng khiến mình cảnh giác hay sao?
Y nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra tại sao Túc Sa Bất Thác làm vậy.
Y vốn cũng không phải kẻ che giấu tâm sự, chỉ là lần này thân mang trọng trách, làm cho y phải cẩn thận thêm vài phần so với ngày thường, chỉ vậy thôi, nghĩ mãi không ra kết quả nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Mộ Chẩm Lưu khẽ điều chỉnh lại tư thế ngồi, đang chuẩn bị tĩnh tâm một lúc thì lại thấy Túc Sa Bất Thác đang híp mắt quan sát mình, cũng không biết đã quan sát bao lâu.
“Túc Sa công tử?” Bị người ta nhìn chòng chọc kiểu này quả thực rất khó ra vẻ điềm nhiên như không, y đành phải mở miệng.
“Ừ?” Túc Sa Bất Thác hơi nhướng mày, tựa như đang hỏi chuyện gì đó.
Thấy nghi vấn mình đưa ra bị quẳng y nguyên trở về, Mộ Chẩm Lưu bất đắc dĩ mỉm cười: “Đường còn dài, công tử cứ nghỉ ngơi chút đi.”
“Không ai đấm chân, ngủ không ngon.” Ánh mắt Túc Sa Bất Thác di chuyển đến tay y.
Tính tình Mộ Chẩm Lưu có tốt mấy cũng không tốt đến mức vui vẻ đi làm nô tỳ, y mỉm cười nói: “Ừ, thế ngồi ngắm phong cảnh cũng được.”
Túc Sa Bất Thác: “…” Đồi núi hoang sơ, có phong cảnh quái gì cơ chứ! Còn nữa, nếu đã ngắm phong cảnh thì sao lại kéo kín rèm cửa? Chẳng lẽ bảo hắn ngắm phong cảnh trong xe sao?
Nói đến chuyện này, thứ có thể gọi là phong cảnh trong xe này, cũng chỉ có Mộ Chẩm Lưu thôi.
Túc Sa Bất Thác lại quan sát Mộ Chẩm Lưu.
Trong số những người Túc Sa Bất Thác từng gặp, dung mạo của Mộ Chẩm Lưu cùng lắm chỉ coi như trên trung bình, điều hiếm thấy là thần thái ôn hòa vô hại, khí chất như gió mùa xuân, lại chính là vạn người có một.
Khi còn nhỏ hắn đã từng gặp được một người như vậy, cứ tưởng là con cừu nhỏ hiền lành dễ bảo, ở chung lâu ngày mới biết kẻ đó căn bản là một con hồ ly đội lốt da cừu.
Mộ Chẩm Lưu tất nhiên biết mình lại bị nhìn chăm chú, cho nên y hơi quay đầu ra chỗ khác, ẩn giấu hơn nửa khuôn mặt.
...
Thế mà không cho nhìn cơ đấy?
Tính khí cố chấp của Túc Sa Bất Thác nổi lên, y lập tức quay người nằm xuống, gập hai đùi lại, chuyển đầu đến trước mặt Mộ Chẩm Lưu, từ bên dưới nhìn lên không chớp mắt.
Mộ Chẩm Lưu nhắm mắt: “...”
Giữa trưa cả đoàn nghỉ chân, Đường Trì Châu vừa mở cửa xe lập tức nhìn thấy bóng lưng Túc Sa Bất Thác vội vàng ngồi dậy cùng gương mặt ửng đỏ của Mộ Chẩm Lưu.
...
Trong xe xảy ra chuyện gì đó không muốn người khác biết hay sao?
Ánh mắt gã dạo một vòng trên gương mặt Túc Sa Bất Thác và Mộ Chẩm Lưu, một kẻ thong dong bình tĩnh, một kẻ thờ ơ như không, dường như một màn vừa nãy chỉ là ảo giác của gã mà thôi.
Gã cũng không quá hứng thú tìm hiểu quan hệ của hai kẻ này, nói: “Đi mười lăm dặm nữa sẽ tới một trấn nhỏ, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đi tiếp.” Gã dừng lại một chút, lại nói, “Không biết túc Sa công tử định thế nào?”
Đường Trì Châu hỏi thì hỏi Túc Sa Bất Thác, nhìn lại nhìn Mộ Chẩm Lưu.
Mộ Chẩm Lưu đã bị ngắm nhìn mấy canh giờ rất hi vọng Túc Sa Bất Thác sẽ nói mỗi người một ngả.
Thế nhưng đời đâu như mơ.
Túc Sa Bất Thác mỉm cười nói: “Sắp xếp của Đường đại nhân không thể tốt hơn được nữa, ta không có ý kiến gì.”
Đường Trì Châu nhìn về phía Mộ Chẩm Lưu.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu Túc Sa công tử đồng ý nghe theo sắp xếp của Đường đại nhân, Đường đại nhân cần gì chối từ?”
Đường Trì Châu rất nhanh đã hiểu rõ ý y muốn nhắn, chính là gã bảo Túc Sa Bất Thác cút thì Túc Sa Bất Thác phải cút ngay, Mộ Chẩm Lưu hoàn toàn không có ý kiến gì.
Xem ra, quan hệ của hai người này cũng không…thân cận như mình đã nghĩ.
Hắn phe phẩy cây quạt: “Nếu Mộ đại nhân đã đồng ý để Túc Sa công tử ở lại một buổi tối, chi bằng lại đồng ý thêm một buổi tối đi.”
Mộ Chẩm Lưu: “…” Vì sao mọi chuyện cứ không phát triển theo hướng mình mong muốn cho lắm? Không phải Đường Trì Châu rất chán ghét Túc Sa Bất Thác hay sao? Rõ ràng sáng nay lúc gã nhìn thấy Túc Sa Bất Thác trong lều vải, sắc mặt còn khó coi tới mức lúc trắng lúc xanh cơ mà.
Túc Sa Bất Thác xuống xe ngựa, duỗi người một cái, vận động chân tay, thỏa mãn gật gật đầu: “Rất tốt.” Nói xong lại chui vào trong xe, thuận tay đóng cửa lại, cắt đứt ánh nhìn trao đổi sâu xa giữa Đường Trì Châu và Mộ Chẩm Lưu.
Đêm hôm ấy, Túc Sa Bất Thác và Mộ Chẩm Lưu được xếp ở chung một phòng trong một quán trọ ở trấn nhỏ.
Đường Trì Châu cũng coi như làm người còn mấy phần phúc hậu, trong phòng đặt một cái giường, một cái sạp.
Chưa cần Túc Sa Bất Thác mở miệng, Mộ Chẩm Lưu đã chọn sạp.
Trước khi đi ngủ, Túc Sa Bất Thác vứt gối mềm lên trên sạp.
Mộ Chẩm Lưu bắt lấy cái gối: “Chuyện gì?”
Túc Sa Bất Thác cười hì hì, nói: “Giường lớn như thế này, sạp nhỏ như thế kia, chi bằng Thấu Thạch huynh lên nằm chung giường với ta?”
Mộ Chẩm Lưu không nói gì.
Túc Sa Bất Thác nói tiếp: “Ngươi đang lo Cao Mạc biết thì tức giận à?”
Mộ Chẩm Lưu đặt gối mềm sang một bên, lạnh nhạt nói: “Lòng dạ Quảng Phủ rộng rãi, tâm tư không…được tỉ mỉ như Túc Sa công tử đây.”
Túc Sa Bất Thác giễu cợt: “Kẻ mê làm quan tất nhiên lòng dạ phải rộng rãi rồi, không thì bắt quàng làm họ, một bước lên mây như thế nào đây?”
Mộ Chẩm Lưu trầm mặc.
Túc Sa Bất Thác nhấc giày lên ném về phía y, ngay chính giữa mặt, cũng may hắn chưa dùng lực, chỉ là bụi đất dưới đế khó tránh đập thẳng vào mặt Mộ Chẩm Lưu.
Mộ Chẩm Lưu đứng dậy, Túc Sa Bất Thác đứng dậy theo, tràn đầy thích thú chờ y nổi giận, ai ngờ y chỉ cầm khăn ẩm lau qua mặt mũi, quay người lên sạp đi ngủ.
Con ngươi Túc Sa Bất Thác xoay vòng theo hình bóng y, thở dài một hơi, quay người nằm xuống nói: “Xem ra tình cảm của ngươi với vị Quảng Phủ huynh kia của ngươi cũng chỉ như thế.”
“Thì ra trong lòng ngươi, hắn cũng là một kẻ mê làm quan.”
“Xem ra, ngươi biết rõ hắn chỉ mượn ngươi làm cây cầu dẫn đến Thẩm Chính Hòa, quả nhiên ngươi đối với hắn là một mảnh tình sâu đậm.”
“Túc Sa công tử.” Mộ Chẩm Lưu không thể làm gì ngoài nói ra.
Túc Sa Bất Thác phấn chấn ngồi dậy: “Sao vậy?”
“Ngày mai còn phải đi đường, ngủ sớm chút đi.”
“...” Túc Sa Bất Thác nhấc một chiếc giày khác ném sang.
Mộ Chẩm Lưu đã sớm lường trước, dứt khoát chôn mặt trong gối.
Túc Sa Bất Thác trợn mắt nhìn trong bóng tối một lúc rồi mới ngả đầu thiếp đi.
Nghe được động tĩnh bên đó, Mộ Chẩm Lưu mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Rạng sáng ngày hôm sau, Mộ Chẩm Lưu dậy thật sớm, sửa soạn mọi thứ xong xuôi, ngồi cạnh bàn chờ, Đường Trì Châu mới gõ cửa hai lần, người bên trong đã mở ra.
Đường Trì Châu cười nói: “Mộ lão đệ dậy thật sớm, ngược lại cũng giống với kẻ xuất thân quân ngũ như chúng ta.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Là thói quen hình thành sau khi tham gia khoa cử.”
Đường Trì Châu nói: “Nếu ta nhớ không lầm, Mộ lão đệ xuất thân tiến sĩ, đúng năm ấy hoàng thượng lại không được khoẻ, bổ nhiệm Phương Phủ chủ làm chủ khảo, nói như vậy thì Mộ công tử cũng có thể coi là môn hạ của Phương Phủ chủ.”
Mộ Chẩm Lưu tự nhiên trả lời: “Đúng là như thế.”
Đường Trì Châu hơi ngẩn ra, dường như không thể ngờ học trò của Thẩm Chính Hòa mà lại thừa nhận mình là môn hạ của đối thủ trên chính trường của lão, còn thừa nhận thoải mái như vậy.
Gã lập tức cười nói: “Đã là như thế, chúng ta càng phải thân thiết nhiều hơn.” Đúng là không hề kiêng kỵ quan hệ giữa mình và Phương Hoành Tà.
Mộ Chẩm Lưu thầm cảm khái.
Năm đó Phương Hoành Tà một bước lên trời, địa vị cực cao, sư phụ mình chịu sự chán ghét của hoàng đế, thảm hại về quê, triều đình bị Phương đảng nắm giữ, âm thầm phái người nôn nóng vạch rõ ranh giới, chính là để trả đũa, bỏ đá xuống giếng, vậy mà bây giờ, lão thầy vực dậy trở lại, Phương Hoành Tà ẩn mình, hướng gió trong triều lại đảo ngược, thế mà Đường Trì Châu vẫn tự nhận mình thuộc phe Phương đảng, vừa cho thấy nhân phẩm, vừa thấy tình nghĩa giữa hai người không phải bình thường.
Lúc hai người đang nói chuyện, Túc Sa Bất Thác nhảy từ trên giường xuống, bước chân trần đến trước sạp, đi giày vào.
Ánh mắt Đường Trì Châu lập tức có chút vi diệu, gã cười như không cười nói: “Tháng chín trời lạnh, hai người kề chung một chỗ cũng ấm áp hơn chút.
Đồ ăn sáng đã được chuẩn bị xong, hai vị mau xuống dùng bữa đi.”
Gã nói hai câu liên tiếp, nói xong đi luôn, căn bản không cho Mộ Chẩm Lưu cơ hội phản ứng.
Đoàn người dùng cơm xong, tiếp tục lên đường.
Cũng không biết sự trầm mặc của Mộ Chẩm Lưu đêm hôm qua đã đẩy lùi suy nghĩ đánh vỡ nồi đất tra hỏi đến cùng của Túc Sa Bất Thác, hay là do đi đường quá nhanh, khiến cho Túc Sa Bất Thác không còn ham muốn nói chuyện lung tung nữa, tóm lại là mấy ngày sau đó, Túc Sa Bất Thác yên tĩnh hơn rất nhiều, không còn nhắc đến Cao Mạc nữa.
Đường Trì Châu dẫn người đến khu vực một dặm ngoài thành thì dừng xe, đưa một bao quần áo qua.
Mộ Chẩm Lưu nhận ra là đồ của mình, không ngừng cảm ơn.
Đường Trì Châu ngồi trên ngựa, quạt hương bồ khẽ lay động, tràn đầy phong độ tướng quân: “Thực ra ta không muốn trả lại cho đệ.”
Mộ Chẩm Lưu mỉm cười nói: “Người vẫn trả đấy thôi.”
Đường Trì Châu nói: “Có lẽ là bởi tuy đệ là người do Thẩm Chính Hòa phái tới, nhưng lại không phủ nhận mình là học trò cỉa Phương Phủ chủ.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Năm xưa ân sư làm việc sai lầm hẹp hòi, Phương Phủ nỗ lực ngăn cơn sóng dữ, không thể không kể công lao.
Mấy năm nay, ân sư tu tâm dưỡng tính, đã vứt bỏ vọng niệm quyền lực ngày xưa, một lòng chỉnh đốn triều cương.
Phương phủ chủ cũng được mà ân sư cũng được, đều là trụ cột không thể thiếu trong triều, nếu có thể đồng tâm hiệp lực, lo gì giang sơn không vững, thiên hạ không bình?”
Đường Trì Châu cười ha ha nói: “Suy nghĩ của Mộ lão đệ và của Đường mỗ không hẹn mà gặp.
Trước tiên vào thành đã, gặp bất cứ phiền phức gì cứ trực tiếp đến doanh binh tìm ta, ở thành Bình Ba này, Đường mỗ coi như cũng có chút sức nặng.”
Mộ Chẩm Lưu thành thực thở dài, nói: “Đại ân này không lời nào cảm tạ hết! Ý tốt của Đường huynh, Mộ mỗ chỉ có thể ghi tạc trong lòng, sau này có duyên ắt báo.”
Đường Trì Châu cười nói: “Chỉ hi vọng sau này Đường mỗ có việc muốn nhờ, Mộ lão đệ đừng quên lời nói hôm nay.”
Dù Đường Trì Châu không tiễn y vào thành, lại vẫn để lại xe ngựa cho y.
Mộ Chẩm Lưu đánh xe nhàn nhã chạy về phía trước.
Hiếm khi Túc Sa Bất Thác yên ổn ngồi chờ trong xe, không kêu một tiếng, đến tận khi cửa thành hiện lên trong tầm mắt, Mộ Chẩm Lưu mới không kiềm được mà hỏi: “Túc Sa công tử có kế hoạch gì không?”
Túc Sa Bất Thác thò đầu ra, uể oải nói: “Ta đã nói rồi còn gì.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ngươi muốn gặp Quảng Phủ? Tại sao?”
“Ta tìm ngươi vì cái gì thì cũng tìm hắn vì cái đó.”
Mộ Chẩm Lưu sửng sốt nói: “Đúng là Quảng Phủ đã nói hắn có một vị phu nhân, nhưng thành thân chưa được một năm đã qua đời, cả đời sau này sẽ không cưới ai nữa.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Lòng hắn có chí lớn trèo lên mây cao, đương nhiên phải chờ đến khi bản thân đầu cơ kiếm lợi đủ rồi mới lại treo giá chứ.
Có điều ta tìm hắn không phải vì chuyện này.”
Mộ Chẩm Lưu liếc nhìn hắn, nhưng không hỏi thêm nữa.
Túc Sa Bất Thác và y ở cùng nhau mấy ngày, xem như cũng hiểu rõ y mấy phần.
Mộ Chẩm Lưu giống như nước, nhìn thì có vẻ ôn hòa, nhưng thật ra lại là ấm lạnh khó đoán, hơn nữa tâm tư y còn lanh lợi trong sáng, không thích cãi lại.
Dường như với y mà nói, cách nghĩ của người ngoài là cách nghĩ của người ngoài, đúng cũng được mà sai cũng được, xuôi tai cũng được mà khó nghe cũng thế, đều không quan tâm quá nhiều.
Thật sự là kẻ khó chơi, khiến người ta không có chỗ xuống tay.
Do Mộ Chẩm Lưu cầm văn thư của người tiền nhiệm, lúc vào thành, thủ vệ cực kỳ thoải mái cho qua.
Đáng ra Túc Sa Bất Thác cũng được hưởng sái ánh sáng của y, không cần bị kiểm tra, thế nhưng Mộ Chẩm Lưu lại chủ động ngỏ lời vị này chỉ là thuận đường dẫn theo, cũng không phải là người nhà.
Thủ vệ lập tức vây quanh Túc Sa Bất Thác kiểm tra một lượt.
Mộ Chẩm Lưu thừa cơ đánh xe chạy mất.
Túc Sa Bất Thác nhìn phương hướng xe ngựa rời đi, không chút hoang mang lấy giấy thông hành ra, thái độ thành khẩn trả lời đủ loại vặn hỏi.
Sau khi Mộ Chẩm Lưu vào thành, cũng không tới cục quân khí ngay lập tức mà tìm quán trọ cách cục quân khí không xa nghỉ chân, lấy một thùng nước nóng, rửa mặt chải tóc dội một lượt từ đầu đến chân, sau đó ngủ một giấc ngon lành.
Mấy ngày nay, do dính vào Túc Sa Bất Thác, y ngủ cũng không an tâm.
Đến ngày hôm sau, y mới thay một thân áo choàng nâu đậm, đi tới cục quân khí.
Trang Triều lập ra năm cục quân khí, ấy là còn chưa tính cái nằm trong khu vực Nam Cương không thuộc cai quản của triều đình.
Trong năm cục quân khí, có hai cục tuy chưa bị huỷ bỏ, nhưng cũng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, so với bị bãi bỏ cũng không có quá nhiều khác biệt.
Trong ba cục còn lại, kinh thành xếp thứ nhất, thành Đoan Lâm đứng thứ hai, thành Bình Ba xếp cuối.
Trước giờ cái mà ân sư vẫn luôn kiêng kỵ nhất chính là cục quân khí quy mô nhỏ nhất sản lượng thấp nhất nằm trong thành Bình Ba này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...