“Ưm…” Một trận trời đất quay cuồng, thân mình nàng lại bị lật trở lại, cánh môi bị ngậm trong một khoang miệng tràn đầy hương rượu, vừa gặm vừa mút, cuốn lấy lưỡi nàng truy đuổi triền miên.
Bàn tay mang theo vết chai mỏng đặt trên ngực nàng, vừa xoa vừa nắn, không biết từ khi nào, toàn bộ quần áo của hắn cũng đã được trút đi, thân thể trần trụi ôm chặt lấy nàng.
Trước đôi mắt tràn đầy nhu tình này, Cẩm Họa dường như quên mất mọi thứ, nàng ngơ ngác nhìn hắn, cho đến khi hai chân bị bàn tay to kia tách ra, vật cứng rắn như thiết nóng rực chống lên cửa huyệt mềm mại chật hẹp, trầm thân đi vào.
A…
Tuy rằng không phải lần đầu, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó chịu thân thể căng thẳng. Bàn tay nhỏ mịn màng ôm lấy vai hắn, cảm thụ được vật kia chậm rãi chui nhập, từng chút một.
Trên trán toàn là mồ hôi mỏng, đôi mắt xinh đẹp ngập một tầng hơi nước, mông lung mơ hồ, nàng nhịn không được ư ư khóc.
Đồ vật kia…thật là quá khó tiếp thu...
“Đừng khóc……” Quốc Sư đại nhân hôn lên đôi mắt nàng, dịu dàng liếm hết những giọt nước mắt nàng, khuôn mặt toàn là thương tiếc.
Sau khi thích ứng được vật cứng rắn kia, Cẩm Họa cảm thấy không còn khó chịu như vậy nữa, mới đáng thương vô cùng hít hít mũi, nước mắt lưng tròng nhìn tên cầm thú đang ức hiếp mình, hấp hấp môi nói: “ Chàng… nhẹ một chút.”
Giọng nói ngọt ngào mềm mại lại yếu ớt, Quốc Sư đại nhân nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng rồi hôn lên, ánh mắt tràn đầy thâm tình, “ Ừ”
Cẩm Họa thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà… vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Trong cơ thể đột ngột bị một đồ vật thô to như vậy xâm chiếm, sau có thể không khó chịu được?
Cẩm Họa không nhớ rõ cảm giác của mình lần đầu là như thế nào, nhưng lúc này thì không hề đau đớn, chỉ là có chút căng trướng, hắn dùng sức lớn như vậy, có cảm giác đồ vật nọ gần như chọc thủng bụng nàng.
Cẩm Họa nhíu mày lại hừ hừ mấy tiếng, người bên trên thì vẫn cứ hung hăng ra ra vào vào, khiến nàng cũng cảm thấy mơ mơ hồ hồ, loại cảm giác sung sướng kì lạ này làm nàng phát ra từng trận rên rỉ không tự chủ được, sự cọ sát liên tục khiến người nàng hóa thành một đám bông mềm mại, hoàn toàn không có sức lực.
Cẩm Họa nhìn người phía trên, gương mặt này khiến nàng cảm thấy rất an tâm, nàng nghĩ, mặc kệ có quên hay không, nàng thích hắn là được.
Cho nên mới không bài xích sự thân mật của hắn, thậm chí… làm loại chuyện thân mật nhất này.
Bàn tay nhỏ phủ lên mặt hắn, môi cũng dán lên, có lẽ là kinh ngạc, hắn thoáng dừng lại trong chốc lát, sau đó ngậm lấy cánh môi nàng chậm rãi mút vào.
Nàng sắp bị hắn đâm đến hôn mê.
“Dung… Dung Xu…” Kết thúc một hồi nhiệt tình lâu dài, nàng nhỏ giọng gọi tên hắn, vốn là thanh âm mềm mại ngọt ngào đã bị đâm thành đứt quãng, cuối cùng thân thể mãnh liệt va chạm một cái, khiến nàng nhịn không được lại yêu kiều rên rỉ.
Thật sự là… Quá xấu hổ. Cẩm Họa mặt đỏ rực, cắn môi thật chặt, nhưng tên cầm thú trên người này lại rất xấu xa, càng dùng sức va chạm thì nàng càng kêu thành tiếng.
Hai cánh tay trắng nõn ôm lấy eo thon của Quốc Sư đại nhân, lại một hồi đưa đẩy, quả thực khiến nàng có chút bất lực, thanh âm nhỏ vụn lại không ngăn được mà tràn ra, nàng bắt đầu thút thít dưới thân hắn.
Thật quá đáng. Đã nói phải nhẹ một chút rồi mà.
… Quả nhiên cầm thú nói là không thể tin.
Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách hắn.
Hắn xưa nay thanh tâm quả dục, cấm dục nhiều năm mới nếm thử hương vị này một lần, lúc đầu còn có thể khống chế một chút, nhưng chỗ kia của người bên dưới chật hẹp lại ướt át vặn xoắn hết mức khiến hắn vui sướng tràn trề.
Hơn nữa, nàng khóc lóc đến thảm như vậy, thanh âm đó không khác gì tiếng kêu của con mèo nhỏ, Quốc Sư đại nhân vốn đang là sắc dục huân tâm làm chuyện cầm thú làm sao mà nhịn được, chỉ nghĩ phải ức hiếp nàng thêm nữa.
Ngày thường hắn không nỡ bắt nàng chịu một chút thiệt thòi, nhưng bây giờ vất vả lắm mới nếm được một chút ngon ngọt, làm sao có thể dừng lại được?
Quốc Sư đại nhân tìm đủ mọi lí do biện hộ cho sự cầm thú của mình…
Tiếp tục lăn qua lộn lại…
Đáng thương cho Cẩm Họa bị ức hiếp thảm thương, tuy rằng thân thể rất thoải mái, nhưng cũng đã lâu lắm rồi.
Cuối cùng cũng thỏa mãn...
Quốc Sư đại nhân thở hổn hển hôn lên má thiếu nữ bên dưới, nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, lại cảm thấy trong lòng rất vui vẻ.
Hắn dịu dàng hôn lên gương mặt nàng, trên đó ướt đẫm mồ hôi, tràn đầy nước mắt, thân thể trắng nõn cũng mồ hôi đầm đìa, dính dính trơn trượt, nhưng bế lên lại rất mềm mại, khiến hắn luyến tiếc buông ra.
Con mèo nhỏ hai mắt ngập nước nhìn hắn, không một tiếng động lên án hành vi cầm thú của hắn, nhưng mà Quốc Sư đại nhân chỉ đáp lại bằng một gương mặt tươi cười, khuôn mặt tuấn tú đó muốn có bao nhiêu vui vẻ thì có bấy nhiêu vui vẻ.
Nhưng mà cũng rất đúng, một lão nam nhân cấm dục ba mươi năm, nay được ăn uống no đủ, đương nhiên là một bộ dạng xuân sắc nhộn nhạo thoả mãn vô cùng.
Nhưng người bị ăn sạch sẽ thì lại không vui vẻ gì.
Cẩm Họa càng nghĩ càng tức giận, giật giật thân mình mềm như bông, phát hiện đồ vật kia của hắn vẫn còn để trong thân thể mình, liền vẻ mặt u ám, uất ức nói: “ Chàng…… chàng đi ra ngoài đi.”
Quốc Sư đại nhân còn lâu mới nghe lời như vậy, liếm liếm nước mắt trên mặt nàng, thanh âm trầm thấp hỏi: “ Giận rồi sao?”
Cẩm Họa hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn.
Đúng là chiều chuộng quá thành hư.
Quốc Sư đại nhân cười tủm tỉm nghĩ, sau đó mới lưu luyến rời ra khỏi thân thể nàng, rồi lại ôm cả người nàng vào trong lòng, chỉ là con mèo nhỏ của hắn lại không nghe lời, dịch người sang một bên, đưa lưng về phía hắn.
Nụ hôn ướt nóng lại dừng trên đầu vai nhỏ nhắn trắng mịn của nàng, hắn ôm nàng từ phía sau, giọng nói ôn hoà nhẹ nhàng vô cùng, “Có phải làm nàng đau không?”
Con mèo nhỏ vẫn không lên tiếng.
Nhưng lúc này tâm trạng của Quốc Sư đại nhân quả thật rất tốt, nhẫn nại dỗ dành, thấy nàng vẫn không thèm để ý đến mình, liền thoáng dùng sức ôm thân thể nàng xoay lại, bắt nàng đối mặt với mình.
Quốc Sư đại nhân tươi cười tắt ngóm, sao lại khóc?
Hắn hôn hôn lên môi nàng, giọng nói vừa nhỏ nhẹ lại dịu dàng, rồi dường như nghĩ tới một việc, hắn sửng sốt hồi lâu, mới hỏi nàng: “… nàng hối hận sao?”
Nàng không thích hắn thân mật như vậy? Tưởng tượng đến đây, Quốc Sư đại nhân lại sắc mặt trầm xuống.
Cẩm Họa ngẩng lên nhìn hắn, lắc lắc đầu, hai tròng mắt tràn đầy lệ quang, nhu nhược đáng yêu vô cùng, nàng cắn cắn môi, “Không… Không phải.”
Quốc Sư đại nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi… nàng vẫn thích hắn.
Hắn ôm chặt nàng, hôn lên đôi mắt, “Vậy thì tại sao?”
Cẩm Họa thật sự muốn hung hăng cắn hắn một cái, nàng chớp đôi mắt, lông mi cũng điểm điểm nước mắt long lanh, nửa ngày mới thốt ra một chữ, “… Đau.”
Quốc Sư đại nhân sửng sốt một chút, nhìn bộ dạng thẹn thùng của nàng, hóa ra là vậy, “ Để ta nhìn xem.”
“Đừng… A!”
Không còn kịp nữa.
Quốc Sư đại nhân là người thuộc phái hành động, xốc chăn lên liền nhìn thẳng vào chỗ đó của nàng, mèo con của hắn vốn chính là nhỏ bé mềm mại, vừa rồi hắn nhất thời khống chế không được có hơi dùng sức, chỗ đó đã sưng đỏ lên.
Quốc Sư đại nhân vẻ mặt áy náy, đau lòng cực kỳ.
Cẩm Hoạ không chịu nổi một nam tử nhìn chằm chằm vào chỗ kín của mình, liền lập tức khép hai chân lại, trên mặt là đều là mây đỏ đầy trời.
Chỉ là thật sự quá đau, Cẩm Họa nhăn khuôn mặt nhỏ lại, trong lòng âm thầm mắng một câu: khốn kiếp!
Quốc Sư đại nhân ôm nàng dỗ dành, an ủi, hôn hôn một lát, sau đó bế nàng đi tắm. Mèo con của hắn luôn như vậy, hắn cũng không dám ức hiếp nàng nữa, thành thành thật thật tắm rửa xong, hết sức cẩn thận ôm nàng trở về long sàng.
Trong lúc đó đệm chăn đã thay mới, hắn đặt thiếu nữ trong lòng vào giữa đệm chăn mềm mại, sau đó lấy thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn thoa cho nàng.
Cẩm Họa vốn dĩ đã mơ mơ màng màng muốn ngủ, chỉ là vừa thấy bình sứ nhỏ kia liền sửng sốt một chút, “ Cái… Cái này……”
Quốc Sư đại nhân không nói gì, bắt đầu yên lặng hành động.
Cẩm Họa trên mặt nóng rực, tên khốn này, loại đồ vật này mà cũng liên tục mang theo bên mình sao?
Có nghĩa là nàng đã nằm trong tầm ngắm được bao lâu rồi?
Cẩm Họa yên lặng rụt rụt đầu, không biết nghĩ gì.
Tuy rằng vẫn rất thẹn thùng, nhưng thấy hắn là bộ dạng cẩn thận nghiêm túc như vậy, sợ làm đau nàng, ngón tay kia nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ vào chỗ sưng đỏ, Cẩm Họa tức khắc cảm thấy khá hơn nhiều.
Nhưng mà… lúc nào cũng mang loại thuốc này theo bên người là có ý gì?
***
Trời đêm an tĩnh, Cố Dữ Chi mặc một thân áo ngoài mong manh đi ra ngoài điện.
Đại Chiêu không thể so với Tây Hành, hiện giờ đang là mùa đông rét buốt, may là hắn từ nhỏ đã tập võ, một chút lạnh lẽo này cũng không coi là quá mức.
Lần này tuy là vì việc hai nước liên hôn mà đến, nhưng nếu không phải hắn cũng muốn đến Đại Chiêu, chủ động xin ra trận, thì loại chuyện làm sứ thần nhỏ nhặt này sao phải cần hắn lo lắng.
Hồng mai đỏ thắm nở ra rực rỡ, vài cánh hoa rơi trên mặt tuyết càng thêm phần hoang dã mà tự do.
Cố Dữ Chi nhớ tới phong thái yêu kiều của Hi Nguyên Đế, còn có vị Quốc Sư giống như trích tiên nơi thế ngoại đào viên mà huynh trưởng mình hay nhắc tới, tức khắc thổn thức không thôi.
Môi mỏng khẽ cong, nụ cười vui vẻ.
Huynh trưởng luôn là người mà hắn tôn kính nhất, hiện giờ lại sủng thê như mệnh, Đại Chiêu Quốc sư cũng y như thế.
Nghĩ đến sức mạnh của tình yêu quả thật là cường đại.
Hắn hiện giờ hai mươi hai niên kỷ, song thân cũng đã thúc giục thành thân, nhưng hắn không có hứng thú gì, cho nên luôn uyển chuyển cự tuyệt. Tuy rằng huynh trưởng hắn si tình, hắn cũng là hâm mộ không thôi, cầm sắt hòa minh như thế, nhất sinh nhất thế nhất song nhân, chính là tốt nhất.
Đang lúc hắn xuất thần nghĩ ngợi, thì mơ hồ nghe thấy một trận ồn ào, người tập võ thính giác đặc biệt mẫn cảm, hắn chợt ngẩng đầu, thấy được một góc áo lam xa xa.
Bước chân không khống chế liền đuổi theo, cho đến khi người kia quay đầu, thấy dung mạo hắn, Cố Dữ Chi lặp tức ngẩn ra.
Là một nam tử.
Cố Dữ Chi lẳng lặng nhìn nam tử vóc người cao gầy cách đó không xa, tuy chỉ liếc mắt một cái nhưng cũng làm hắn kinh sợ không thôi.
Người kia…
Chính là Thừa Duyên Đế của Thần Quốc đã diệt vong...Sở Diễn.
Nhưng mà sao lại xuất hiện ở hoàng cung Đại Chiêu Quốc?
Cố Dữ Chi chân mày nhăn chặt lại, song quyền dưới tay áo nắm chặt muốn đuổi theo.
“A, hậu cung có nam tử từ đâu ra vậy?”
Giọng nói này rất dễ nghe, Cố Dữ Chi bước chân khựng lại, chậm rãi quay đầu.
Nàng vốn tới tìm Cẩm Họa, nhưng vừa đến cổng tẩm điện đã thấy mấy cung tỳ bị đuổi ra ngoài, cửa điện đóng chặt, thì đã biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Còn chưa thành thân, chuyện này thật có chút hoang đường, chỉ là ngẫm lại, tên Quốc sư kia ngày ngày đều giữ miếng thịt mỡ này, bây giờ nhịn không được cũng là bình thường.
Bỏ đi, vẫn là nên đốc thúc bọn họ sớm thành thân.
Cố Dữ Chi nhìn nữ tử kiều diễm trước mắt, thần sắc bình tĩnh, nếu hắn suy đoán không sai, người này chính là người vô cùng thân thiết với Hi Nguyên Đế, Sơ Vân quận chúa.
Cố Dữ Chi cung kính hành lễ.
Thông minh như Sơ Vân, đương nhiên là biết đây là người phương nào, nhớ đến việc Cẩm Nhi muốn làm mai cho mình, trong lòng lại âm thầm bật cười.
Sơ Vân gương mặt đẹp trầm tư.
Nam tử này có lẽ cũng không phải là người đơn giản?
***
Thật vất vả mới có thể một lần nữa về lại trên giường, vừa mới triền miên xong, đôi uyên ương lại nằm trong đệm chăn ấm áp kề vai áp má.
“Đừng cọ mà…” Cẩm Họa bất mãn lẩm bẩm một tiếng, thân thể như đang tan rã. Nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng thằng nhãi bên cạnh lại cứ quấn lấy không cho nàng ngủ.
Quốc Sư đại nhân hôn lên gương mặt nàng, tuy nói một phen “Làm lụng vất vả”, nhưng hắn một chút cũng không mệt, người trong lòng lại chỉ mặc một kiện áo lót mỏng manh, sau khi tắm gội thân thể càng thơm mềm ngọt ngào.
Hắn ôm lấy nàng, không dám náo loạn.
Rốt cuộc cũng ngừng nghỉ, Cẩm Họa rầu rĩ hừ một tiếng, sau đó đặt tay lên trước ngực hắn, ngủ thiếp đi.
Xem ra con mèo nhỏ của hắn đã thật sự rất mệt mỏi. Quốc Sư đại nhân hôn lên ấn đường của nàng.
Hắn không muốn nàng ngủ, lỡ như…… ngày mai lại quên mất thì phải làm sao đây?
Một hồi lâu sau, đôi mắt đen xinh đẹp mỉm cười, có một sự thỏa mãn không nói nên lời, làm gì còn bộ dạng tự phụ vô song của Quốc sư đại nhân nữa, “…… Ngủ đi.”
Con mèo nhỏ của ta...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...