Mồ hôi lạnh đã túa ra đầm đìa, ướt đẫm vạt áo hắn, vì day huyệt thái dương quá mạnh, mấy sợi tóc rối bù rủ xuống trán hắn cũng bết mồ hôi, dính vào gương mặt tái nhợt, càng làm nổi bật sắc mặt trắng bệch.
Song Hoàng Tử Hà không hề nhìn hắn. Cô vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, song hết sức chắc chắn: “Trên vòng nhiều lỗ hổng như thế, để đề phòng bất trắc, sợ nhất thời không tìm được chỗ giấu chất độc, ngươi đã giấu làm nhiều chỗ. Hôm ấy, có lẽ ngươi đã nạy một hoặc hai chỗ ra, nhưng hẳn vẫn còn một hai chỗ khác. Sau khi Tề Đằng cứu sống ngươi, rất có thể đã nghe ngóng được chuyện này. Lúc quyết tâm diệt trừ Phó Tân Nguyễn để cưới Chu tiểu thư, hắn nhớ đến phương pháp này, bèn đòi tiệm cầm đồ chiếc vòng, rồi lừa Ôn Dương đến nhà họ Phó, nạy một mảng sáp ra, để Phó Tân Nguyễn chính tay nấu một nồi canh độc rồi chết oan. Còn ta, trong lúc dựng lại hiện trường, đã nạy nốt mảng sáp cuối cùng rồi.”
Chu Tử Tần gật đầu, bấy giờ mới vỡ lẽ: “Đúng thật! Hèn chi bấy giờ ta thấy công công dùng móng tay nạy ra. Nếu không phải vừa rồi công công giải thích, ta còn không biết lúc ấy công công làm gì nữa!”
Vũ Tuyên khó nhọc hít thở, nhìn trừng trừng Hoàng Tử Hà, rất lâu sau mới chậm rãi nặn ra mấy tiếng khàn đặc: “Không thể nào...”
Hoàng Tử Hà hếch cằm, đợi hắn phân trần.
Vũ Tuyên cắn môi, hỏi khẽ bằng giọng khàn khàn: “Nếu... Nếu tôi là kẻ giết người, vậy bức thư sám hối xuất hiện trong thư phòng tôi là sao đây?”
Mọi người không hiểu thư sám hối hắn nhắc tới là gì, song thấy vẻ đau đớn và hoang mang của hắn, cũng cảm thấy có lẽ hắn không biết gì cả, bèn chụm đầu lại xì xào bàn tán.
Lý Thư Bạch giơ tay ra hiệu cho tất cả im lặng rồi nói: “Ta nhớ nội dung bức thư ấy.”
Đoạn y cầm giấy bút lên, viết lại bức thư đó, dùng đúng thể chữ khải trâm hoa của Vệ phu nhân.
Mười mấy năm vui vầy, qua một đêm sóng gió bất ngờ, cả nhà chỉ còn một thân côi cút giữa đời, cũng chẳng muốn hai tay vấy máu sống nốt kiếp tàn. Yêu mà chẳng được, việc đời thường trái ý, muôn mối nghiệt duyên, vận mệnh hay đùa cợt. Kiếp sau chẳng biết, kiếp này đành thôi, hạ bút thành thư, cùng người từ biệt, trời xanh mưa gió, lìa bỏ thế gian.
Nét chữ như đúc một khuôn, ngay hai nét ngang bộ “hiệt” cũng giống y bức thư gốc, một nét ngàn choán mất nửa ô, nét kia chiếm nốt nửa ô còn lại, nhìn như viết thêm vào.
Y chìa bức thư ra cho mọi người xem, Phạm Ứng Tích nói ngay: “Đây... Đây là nét chữ của con gái Hoàng quận thú! Lẽ nào là thư sám hối của ả?”
Chu Tường gật đầu: “Đúng đấy, Phạm tướng đọc nội dung mà xem, cha mẹ nuôi nấng mười mấy năm, chỉ trong một đêm cả nhà chỉ còn mình cô ta, tay vấy máu tanh, đều vì chuyện tình ái mà ra. Còn chẳng phải thư tự sám hối của Hoàng Tử Hà ư?”
Vũ Tuyên cũng gật đầu xác nhận: “Tôi và Hoàng Tử Hà quen biết đã lâu, đã quen với nét chữ cô ấy, đây... quả thật là thủ bút của Hoàng Tử Hà, không còn nghi ngờ gì nữa?”
“Ngươi dám chắc không?” Hoàng Tử Hà hít một hơi thật sâu, cầm lấy tờ thư, “Xin hỏi ngươi tìm thấy lá thư này vào lúc nào?”
Nhìn vào cặp mắt kiên định mà bình tĩnh của cô, Vũ Tuyên chợt thấy suy nghĩ mình vẫn khẳng định lâu nay bắt đầu dao động: “Vào... ngày mười sáu tháng Tư năm nay, hôm xây xong mộ Hoàng quận thú.”
“Có phải ngươi tìm thấy phong thư sám hối này vào lúc tự vẫn trước mộ, rồi được Tề Đằng cứu không?” Cô vặn lại.
Vũ Tuyên gật đầu. Nghe hai tiếng “tự vẫn” từ miệng cô, hắn bỗng thấy lưng cứng lại, cơn đau buốt lan ra theo cột sống, rồi xoáy sâu vào não.
Nỗi kinh hoàng chưa từng thấy khiến hơi thở của hắn dồn dập hẳn lên.
“Bức thư đó xuất hiện thế nào? Ngươi nói sau khi ngươi được đưa về nhà, thì thấy nó ở trên bàn. Nhưng trong nhà không suy chuyển gì, rốt cuộc là kẻ nào lẻn vào, chỉ đưa bức thư nọ cho ngươi rồi lại chuồn đi?”
Hơi thở của Vũ Tuyên nặng nề mà khó nhọc, như một con thú đang hấp hối. Hắn trông thấy thứ mình sợ nhất đang từng bước áp sát lại gần, không mảy may nương tình, chỉ chực ập xuống, huỷ hoại hắn hoàn toàn.
Giọng Hoàng Tử Hà trong trẻo mà quả quyết, từng câu từng chữ, truyền vào tai hắn: “Từ khi Hoàng Tử Hà trốn khỏi phủ Thành Đô, tháng ba thì tới kinh thành, tháng Tư cô ta còn đang mai danh ẩn tích, hỗ trợ vương gia phá án vương phi mất tích, lấy đâu ra cơ hội đưa thư cho ngươi?”
Đoạn cô chậm rãi nhìn sang Mộc Thiện đại sư, bình thản nói: “Danh tiếng đại sư, cả Thành Đô ai cũng xưng tụng. Người người đều biết đại sư Phập pháp vô biên, có thể xoay chuyển tâm tư kẻ khác. Bởi thế tôi nghĩ, Vũ Tuyên bấy giờ vì sao lại tự vẫn, Tề Đằng vì sao lại mời đại sư đến thăm Vũ Tuyên vừa được cứu sống, thậm chí đại sư đã làm gì với Vũ Tuyên, tôi cũng đoán được đôi phần.”
Mộc Thiện đại sư chắp tay nhìn sắc mặt Quỳ vương, đôi mày rũ xuống vẻ buồn rầu: “A di đà Phật... Tề thí chủ hôm ấy mời lão nạp tới, chỉ nói là có người bạn nghĩ quẩn, nhờ lão nạp cứu giúp. Lúc lão nạp đến thì Vũ Tuyên đang kích động, không thể kìm chế, cứu một mạng người hơn xây toà tháp bảy tầng, lão nạp há có thể khoanh tay đứng nhìn, đành phải giúp Vũ thí chủ quên hết những chuyện đáng sợ nhất trong quá khứ.”
Chùm nến ngàn nhánh sáng rực, ánh lửa lập loè tạo thành vô số những cái bóng mờ lắc lư theo gió.
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Vũ Tuyên, nhưng chẳng một ai nói gì. Còn hắn chỉ nhìn chằm chằm Mộc Thiện đại sư, chút hy vọng nhỏ nhoi còn lại cũng từ từ tan biến như tuyết mùa xuân, tuyệt vọng và đau đớn dần dần ăn mòn tất cả khí sắc trên mặt hắn, để lại một màu trắng bệch.
Hắn đi theo Hoàng Tử Hà, từng bước lần theo dấu chân hung thủ đến tận bây giờ, song có nằm mơ vạn lần hắn cũng không ngờ, mình chính là tên hung thủ ấy.
Giữa không khí im lặng chết chóc, Hoàng Tử Hà nhìn Vũ Tuyên, thấy lòng hoang mang đau đớn, hoang mang căm hận, song trên hết thảy hoang mang, là tuyệt vọng.
Cô đăm đăm nhìn nam tử mình từng yêu hơn hết thảy, bỗng dưng nỗi tuyệt vọng và đau đớn oà lên trong lòng, khiến cô gần như cuồng loạn, vớ lá thư sám hối trên tay Lý Thư Bạch, ném thẳng vào Vũ Tuyên: “Đúng thế, ngươi quên rồi, quên hết cả những việc ác độc mình đã làm rồi!”
Cả người cô run bắn, tâm tư rối loạn, chỉ biết nấc lên nức nở, cơ hồ không nói nổi thành lời: “Ngươi tự viết thư sám hối, đặt sẵn trong phòng rồi tự vẫn, song vẫn muốn giữ thanh danh, nên phải giả nét chữ Hoàng Tử Hà! Rõ ràng là thư sám hối ngươi viết, nhưng khi quên hết mọi thứ, ngươi lại khăng khăng cho rằng đó là do Hoàng Tử Hà viết, coi như một tội chứng khác của cô ấy!”
Mọi người không thể hiểu tại sao cô lại kích động đến thế, nhất thời đều kinh hoàng.
Lý Thư Bạch bèn đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai cô, rồi quay sang bảo tất cả: “Hoàng quận thú và phu nhân có ơn lớn với Sùng Cổ.”
Mọi người lũ lượt gật đầu, đua nhau than thở.
Chỉ riêng Vũ Tuyên vẫn nhìn sững Hoàng Tử Hà, trên gương mặt tái nhợt, đôi con ngươi như hai miệng hang đen ngòm, không có mảy may ánh sáng. Một hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không phải.”
Hoàng Tử Hà nghe thấy hơi thở run rẩy của mình, cô há miệng định nói gì đó, song không thốt ra nổi một chữ, đành căm hận trừng mắt nhìn hắn, thở dồn dập.
“Tôi không cố ý giả nét chữ của Hoàng Tử Hà... Bấy giờ tôi chỉ muốn chết theo cả nhà quận thú, tâm tình kích động, chẳng biết mình đã làm gì nữa... Chữ viết ra giống Tử Hà, hoàn toàn là vô thức... Cũng có lẽ, bấy giờ trong lòng tôi, luôn nhớ tới... cô ấy. Trên đời này chẳng ai quen thuộc nét chữ của cô ấy hơn tôi, tôi từng chép sách hộ cô ấy vô số lần, ngay cả chữ thiếu nét cũng giống nhau...” Giọng hắn khản đặc đầy khó nhọc, nhưng càng nói càng rành rọt. “Còn nữa, lúc trước công công nói, tôi đã đủ lông đủ cánh, không cần lợi dụng kẻ thù, nên mới dọn ra khỏi phủ quận thú... Thật ra không phải. Bấy giờ tôi không biết... bé gái chỉ nói một câu mà làm ta tan nát nhà cửa ấy, chính là Hoàng Tử Hà...”
Hắn trốn khỏi hiệu thuốc, trở thành ăn mày, theo dòng người chạy nạn xuống phía Nam, cuối cùng ở lại phủ Thành Đô, được mấy thầy giáo tư thục nâng đỡ, giới thiệu với quận thú Hoàng Mẫn.
Hoàng Mẫn rất quý mến hắn, thấy hắn trôi dạt lênh đênh đến quên cả tên thật, bèn đặt tên cho hắn là Vũ Tuyên, dẫn về nhà.
Hôm ấy, dưới bóng chiều đỏ như máu, lần đầu tiên hắn gặp Hoàng Tử Hà.
Mảng rêu ở chỗ tối tăm ẩm thấp lần đầu tiên trông thấy một đoá hoa nở rộ dưới ánh dương. Hắn loá cả mắt trước hào quang của Hoàng Tử Hà thơ ấu, gần như không dám nhìn thẳng vào cô. Hắn quỳ xuống giúp cô nhặt những bông sen rơi, vô tình chạm phải gấu váy vấy bùn của cô, không kìm được bèn nắm chặt lấy, đánh bạo ngước lên nhìn cô, liền trông thấy dung mạo mình in trong đáy mắt cô, rõ mồn một như soi gương. Từ ấy, hắn đã quyết suốt đời sống trong đôi mắt đắm đuối ấy.
Khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời hắn chỉ vẻn vẹn ba năm. Tuy hình ảnh mẹ treo cổ tự tử thỉnh thoảng vẫn trở về trong mộng, song hắn đã có cha mẹ và huynh trưởng mới, có cuộc sống cơm no áo ấm, có một mái hiên che mưa chắn gió, một khu nhà rủ đầy dây leo.
Còn cả một thiếu nữ hắn hết dạ si mê.
Ba năm sau hắn đỗ cử nhân, đắc ý quay về, thầm nghĩ có lẽ đã đến lúc, bèn âm thầm tính cách thưa với cha mẹ nuôi xin được cưới Hoàng Tử Hà.
Nhưng hắn chẳng ngờ, chỉ trong một đêm, cha mẹ nuôi đã ra quyết định để hắn dọn khỏi phủ quận thú, sang căn nhà quận Thục cấp cho.
Hoàng Tử Hà cãi vã kịch liệt với cha mẹ, song hắn đối với hai người vừa kính trọng lại vừa cảm kích, không tiện chống đối, đành dọn ra khỏi phủ.
Hôm tân gia nhà mới, đám người quen hẹn hắn ra ngoài uống rượu đến tận nửa đêm. Trời đổ tuyết lác đác, hắn từ biệt đám bạn bè say khướt, một mình đạp tuyết quay về.
Hắn cố ý đi đường vòng qua phủ quận thú, đứng giữa phố ngước lên nhìn ngôi lầu nhỏ Hoàng Tử Hà ở, thấy đèn trên lầu đã tắt.
Thiếu nữ hắn hết dạ si mê, đang nghỉ ngơi.
Hắn mỉm cười đứng giữa trời tuyết, ngoái lại nhìn quanh phố xá. Đêm tuyết lạnh căm, rất ít người ra đường, các sạp hàng cũng hối hả thu dọn. Bên đường chỉ có một ông lão diễn rối bóng vẫn đang ngồi trước bình phong lụa diễn một vở ngắn.
Hắn vốn đã đi qua, nghĩ thế nào lại động lòng thương ông lão, vòng lại đặt ít tiền xuống trước bình phong. Nghe ông lão hát đến câu “phường Hưng Đức Trường An”, dường như chạm tới thứ gì đó xa xôi trong ký ức.
Hắn dừng chân, đứng xem trọn vở diễn.
Tuyết lã chã rơi đậu lên tóc, lên vai, hắn thẫn thờ đứng đó.
Trơ mắt nhìn thảm cảnh đầy máu và nước mắt khiến mình tan cửa nát nhà, trở thành vở kịch phô diễn ngoài phố, thành câu chuyện phiếm của kẻ khác, cuối cùng tất cả chỉ tấm tắc một câu: “Hoàng Tử Hà nhỏ tuổi mà thông tuệ.”
Hoàng Tử Hà.
Đoá hoa nở bừng rực rỡ dưới ánh dương.
Vụ án giết vợ của huynh trưởng hắn vốn đã sắp kết án. Cả nhà hắn khổ tận cam lai, cuối cùng cũng có ngày nhìn thấy ánh sáng.
Vậy mà tại sao, cô bé mười hai tuổi ấy lại đứng bên gọi một tiếng “cha”.
Xác mẹ lủng lẳng trên xà nhà, dường như vẫn đung đưa nhè nhẹ. Ánh nắng mai theo song cửa rọi vào, nhuốm đỏ cả người mẹ hắn, đỏ cả căn nhà xập xệ, cả đất trời đều nhuộm một màu đỏ thắm.
Hắn vừa tỉnh giấc, còn đang mơ màng, tâm trí trống rỗng, đứng trước mặt mẹ, thẫn thờ ôm lấy chân bà, phát hiện cả người bà đã lạnh ngắt cứng đờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...