Trâm Iii: Tình Lang Hờ

Trời đã tối, bóng tối bao trùm cả phủ Thành Đô. Nhưng Quỳ vương chỉ cần nói một tiếng, lập tức những kẻ liên quan đã tề tựu trước giờ lên đèn. Tuy không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng cả tiết độ sứ Tây Xuyên Phạm Ứng Tích cũng dẫn con trai hối hả đến phủ quận thú.
Vương Uẩn cũng theo đến. Y vận áo lụa tím nhạt, lúc trông thấy Hoàng Tử Hà, gương mặt vẫn lộ vẻ tươi cười ôn hòa, song nhìn kỹ là thấy khí sắc không được tốt lắm.
Quận thú Chu Tường đã bày sẵn ghế trong nhà thủy tạ cạnh hồ nước, rồi cho con gái dùng quạt che mặt, đi vào màn lụa ngồi.
Công Tôn Diên và Ân Lộ Y cùng đến, thấy tất cả những người có mặt ở hiện trường khi Tề Đằng bị sát hại đều tới đông đủ, bèn gật đầu chào Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần rồi bước vào nhà thủy tạ ngồi.
Vũ Tuyên cũng tới, mặc một chiếc áo dài màu thanh thiên, lặng lẽ ngồi xuống một góc, vẫn khiêm nhường như mọi lúc.
Khó hiểu nhất là Mộc Thiện đại sư ở chùa Quảng Độ cũng được mời đến, ngồi trên bồ đoàn đặt sẵn bên ngoài thủy tạ, dù lần trước khi Tề Đằng chết, Mộc Thiện đại sư không hề có mặt.
Tất cả nhạc công, nô bộc, a hoàn có mặt hôm đó, thậm chí cả Thang Thăng, đứa cháu lêu lổng của Thang Châu Nương cũng bị gọi tới.
Đợi cho ai vào chỗ nấy, Lý Thư Bạch nhìn Hoàng Tử Hà gật đầu. Cô bèn đứng dậy cao giọng bảo mọi người: “Hôm nay mời các vị đến đây, là vì vụ án Tề Đằng Tề phán quan của phủ tiết độ sứ bị giết tại phủ quận thú mấy hôm trước.”
Lời này vừa nói ra, tất cả đều lặng phắc. Phạm Ứng Tích vuốt râu trầm ngâm, Chu Tường nhíu mày nghĩ ngợi, Công Tôn Diên ôm lấy vai Ân Lộ Y an ủi, chỉ có Phạm Nguyên Long lên tiếng đầu tiên: “Gì cơ? Vụ Tề Đằng ấy à? Dương công công đã có manh mối rồi ư?”
“Ta đã biết thân phận hung thủ, cách hắn giết chết Tề phán quan ngay trước mặt mọi người và phi tang hung khí ra sao rồi.”
Phạm Ứng Tích nhìn sang thấy Lý Thư Bạch im lặng ngồi sau lưng Hoàng Tử Hà, biết y đã nắm rõ sự tình, lập tức phụ họa theo: “Dương công công, việc này không thể coi thường được! Kẻ muốn đối đầu với phán quan phủ tiết độ, ắt là có thù với ta, hoặc ôm lòng bất mãn với quận thú, với vương gia, hay với triều đình, nhất định phải trừng trị thật nghiêm!”

“Phạm tướng quân có lòng lo cho vương gia và triều đình, thực là hiếm có, song căn nguyên sâu xa của vụ này chẳng liên quan gì tới quốc gia đại sự, mà chỉ ở một chữ 'tình' đấy thôi.” Hoàng Tử Hà bình thản đáp.
Phạm Ứng Tích nghe vậy thì ngạc nhiên ra mặt, nhưng Lý Thư Bạch tinh ý nhìn ra, ánh mắt họ Phạm đã nhẹ nhõm đi nhiều. Dù sao, nếu vụ việc không liên quan tới Quỳ vương và triều đình thì Phạm tiết độ sứ chẳng phải gánh vác trách nhiệm. Còn về cái chết của thuộc hạ, Phạm Ứng Tích vốn chẳng mấy để tâm.
“Lúc Tề phán quan qua đời, trừ Mộc Thiện đại sư ra, mọi người ở đây đều có mặt.” Hoàng Tử Hà nhìn lướt qua bọn họ, thấy có kẻ căng thẳng, có người chăm chú, có người kinh ngạc, người lại ngẩn ra. Phớt lờ tất cả, cô chậm rãi trỏ nhà thủy tạ nói tiếp: “Trong vụ này, có hai điểm mấu chốt cản trở chúng ta phá án, bắt giữ hung thủ. Điểm thứ nhất là thời gian.”
Mọi người gật đầu tán đồng.
“Hung thủ ra tay giết Tề phán quan trong khoảng thời gian ngắn ngủi điệu múa diễn ra. Bởi trước khi Công Tôn đại nương biểu diễn, mọi người phân vai vế ngồi vào chỗ, bấy giờ Tề phán quan còn bê ghế tròn đến ngồi cạnh màn lụa trò chuyện với Chu tiểu thư. Thậm chí sau khi điệu múa bắt đầu, phán quan vẫn nói chuyện cùng Chu tiểu thư, mãi tới khi Phạm thiếu gia chạy ra bụi cây nôn mửa mới thôi, từ đó về sau không nói thêm gì nữa.”
Chu Tử Tần gật đầu, “Bởi thế, thời điểm Tề phán quan tử vong là từ sau khi Phạm thiếu gia nôn mửa trở đi, cũng chính là lúc Công Tôn đại nương đi ra sau màn, cánh hoa từ trên lả tả trút xuống, bươm bướm cũng dập dờn bay ra.”
“Nhưng lúc đó tất cả đều không thể ra tay, bởi gần như mỗi người đều có vô vàn ánh mắt nhìn vào, Quỳ vương cho đến Phạm tiết độ, Chu quận thú... Thậm chí a hoàn và người hầu tướng phủ cũng không thể lẻn ra phía sau giết người được. Các chứng cứ ở hiện trường đều cho thấy không có dấu hiệu kẻ gian đột nhập từ bên ngoài, cũng tức là hung thủ ở ngay đó, là một trong số chúng ta ở đây.”
Phạm Nguyên Long là hạng nhỏ mọn, oán hận bằng móng tay cũng chăm chăm tính sổ, bèn lạnh lùng lên tiếng: “Lúc trước ta cho rằng hung thủ là Vũ Tuyên, song giờ lại thấy Chu tiểu thư cũng có khả năng, dù sao bấy giờ hai người họ ngồi tít phía sau đám dông, cô ấy là người duy nhất có thể gây án mà không bị kẻ khác trông thấy.”
Chu Tường tái mặt, trừng mắt nhìn Phạm Nguyên Long, song trước mặt Quỳ vương và Phạm tiết độ, ông ta không tiện tranh cãi, đành cắn răng nén giận.
Chu Tường nhịn nhưng Chu Tử Tần không nhịn, bước lên vặc lại: “Thiếu gia tưởng suy đoán ngớ ngẩn đó chúng ta chưa nghĩ đến sao? Tiếc rằng khả năng này đã được các chứng cứ thực tế bác bỏ rồi! Bấy giờ hung thủ một tay bịt miệng Tề phán quan, một tay cầm hung khí đâm vào ngực, để lại dấu móng tay trên mặt Tề phán quan. Chiếu theo dấu vết đó, nếu em gái ta ra tay thì sẽ ngã ra khỏi màn lụa, không thể giữ thăng bằng được!”

“Nhưng em gái ngươi có thể lẻn ra khỏi màn vòng tới sau lưng Tề phán quan rồi xuống tay mà!”
“Đúng, nhưng thứ nhất là, nếu vợ chưa cưới đi tới sau lưng, lẽ nào Tề phán quan vẫn ngồi yên tại chỗ như thế ư; thứ hai là, a hoàn hầu cận Tử Yên tuy đã lánh ra xa, nhưng vẫn thường nhìn sang, phòng khi tiểu thư cần sai bảo. Nên chỉ cần có chút trí tuệ, nó sẽ biết không thể ra khỏi màn lụa, vòng tới sau lưng Tề phán quan giết người được.”
Phạm Nguyên Long mới nói mấy câu đã bị Chu Tử Tần lườm và Phạm Ứng Tích mắng át đi, đành tiu nghỉu rụt đầu ngồi yên tại chỗ.
Thấy đám đông kẻ trầm ngâm, người kinh sợ, nhất thời không ai lên tiếng, Lý Thư Bạch bèn hỏi: “Vậy theo ngươi thì kẻ nào có thể tìm được phương pháp giết Tề phán quan ngay trước mắt bấy nhiêu người, còn không bị ai phát giác?”
Hoàng Tử Hà gật đầu thưa: “Vâng, mỗi người ở đây đều nằm trong tầm mắt người khác, nhưng bấy giờ tất cả mọi người đều nhất trí rằng, người ít bị tình nghi nhất, ít khả năng ra tay nhất, chính là Công Tôn đại nương đang múa trên đài, đúng không?”
Tất cả đều gật đầu. Phạm Nguyên Long thì sốt ruột giục giã: “Bỏ qua Công Tôn đại nương đi, ngươi mau nói xem những người ngồi bên dưới làm sao tìm được cơ hội ra tay?”
“Không, tôi không thể bỏ qua Công Tôn đại nương được.” Hoàng Tử Hà đưa mắt lạnh nhạt nhìn Công Tôn Diên đang ngồi trên thành lan can, “Chẳng hay các vị biết cái gọi là 'chân đèn tối' không?”
Tiếng xì xào bàn tán rộ lên, ai nấy đều nhìn Hoàng Tử Hà, rồi lại nhìn sang Công Tôn Diên, vẻ kinh ngạc.
Công Tôn Diên lặng thinh, chậm rãi đứng dậy.

Hoàng Tử Hà khẽ nói: “Trong vụ án này, người ít khả năng gây án nhất lại có cơ hội sắp xếp mọi thứ thật hoàn mỹ, chỉ cần nắm bắt được thời gian, hoàn toàn có thể nhân lúc mọi người chăm chú xem múa, ung dung lẻn từ trên đài xuống phía dưới giết Tề phán quan, rồi thong thả bỏ đi.”
Giữa tiếng xôn xao, Công Tôn Diên đứng trong nhà thủy tạ, mấy chục ngọn đèn sáng bừng xung quanh, ánh đèn vàng cam phủ lên người giai nhân một vầng hào quang huyền ảo, dáng người dong dỏng ấy cũng thướt tha yểu điệu chẳng khác nào bóng hoa rung rinh dưới đèn, khiến người ta không sao nhìn rõ.
Công Tôn Diên đưa mắt nhìn khắp lượt, vẻ mặt bi ai khôn xiết, nhưng ánh mắt lại trong veo, bằng dáng vẻ thuần khiết nhất, giai nhân quay sang nhìn Hoàng Tử Hà, hạ giọng cực thấp nhưng vừa đủ lọt tai tất cả mọi người: “Nghe Dương công công nói, hình như có ý nghi ngờ tôi?”
“Không phải nghi ngờ. Ý ta là, Công Tôn đại nương đã giết Tề Đằng.” Hoàng Tử Hà chậm rãi đáp, giọng nghiêm trang, rất rành rọt. “Chứng cứ rành rành, không thể chối cãi.”
Công Tôn Diên cụp mắt xuống, chưa kịp phản bác thì Ân Lộ Y phía sau đã đứng phắt dậy, hốt hoảng nói: “Dương công công và chúng tôi từng là chỗ quen biết, trước đây công công còn nhận lời giúp chúng ta điều tra cái chết của A Nguyễn, sao bây giờ... vì không tìm được hung thủ trong vụ Tề phán quan, lại đổ hết tội lên đầu chúng tôi?”
“Đúng vậy. Tôi cũng muốn biết, chứng cứ rành rành, là rành rành thế nào? Không thể chối cãi, là vì sao không thể chối cãi?” Công Tôn Diên cũng nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sáng rực mà kiên quyết, giọng nói điềm tĩnh, không mảy may dao động: “Dương công công nói Tề phán quan chết vào lúc tôi biểu diễn, nhưng lúc ấy tôi đứng trên đài, trước con mắt của bấy nhiêu người, không rời nửa bước, làm sao giết được Tề phán quan ở tít phía cuối hàng?”
Chu Tử Tần có thói bênh vực người đẹp hết lòng, tuy xưa nay luôn nghe lời Hoàng Tử Hà, nhưng lúc này cũng không cầm lòng được mà hỏi nhỏ: “Sùng Cổ này, không thể nào đâu... Bấy giờ ta cũng dán mắt vào vũ đài mà. Ta dám cam đoan Công Tôn đại nương và Ân tứ nương không rời khỏi đó nửa bước!”
“Đúng, thoạt nhìn thì dường như không rời nửa bước, nhưng giữa chừng chẳng phải có một lúc chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng Công Tôn đại nương thôi ư?”
Nghe đến đây, mọi người mới vỡ lẽ. Phạm Nguyên Long la lên đầu tiên: “Ý công công chẳng lẽ là lúc Công Tôn đại nương lui ra sau màn thả bươm bướm à?”
Chu Tường thấy Hoàng Tử Hà gật đầu, lại thấy Quỳ vương bên cạnh chỉ im lặng uống trà, thì không nhịn nổi đành lên tiếng thắc mắc: “Công công lúc ấy không thấy bóng Công Tôn đại nương sau màn ư? Tấm màn đó tuy rực rỡ, lại thêu vô số hoa lá, nhưng chất vải rất mỏng, tất cả đều trông thấy bóng người in lên màn, quả thật không rời một khắc.”
Chu Tử Tần cũng gật đầu phụ họa: “Chính xác! Bấy giờ tứ nương đang giằng co với Phạm thiếu gia ở ngoài nhà thủy tạ, bên trong không có ai thế chỗ cho Công Tôn đại nương cả. Ta dám đảm bảo, từ đầu đến cuối đại nương chỉ đứng trong nhà thủy tạ thôi!”
“Đây chính là kế ve sầu lột xác đầu tiên trong vụ án này. Tứ nương là bậc thầy về ảo thuật, đương nhiên biết cách khiến một người trên sân khấu biến mất trong nháy mắt. Đạo cụ cần thiết cũng rất đơn giản, chỉ cần một tấm màn sa, một bộ áo gấm mà thôi.”

Nói đến đây, Hoàng Tử Hà nhìn sang Chu Tử Tần: “Chẳng hay Công Tôn đại nương và Ân tứ nương có đem tất cả đạo cụ hôm ấy đến đây như yêu cầu không?”
Ân Lộ Y len lén liếc Công Tôn Diên, thấy Công Tôn Diên vẫn bình thản gật đầu, bước tới mở nắp rương đồ, lấy vũ y, đôi kiếm và bức màn sa ra: “Mời công công kiểm tra.”
Lúc xảy ra án mạng, bàn ghế trong nhà thủy tạ đã phải dọn hết đi, nhường chỗ cho Công Tôn Diên biểu diễn. Chu Tử Tần vội sai người khiêng một chiếc bàn cao đến, đặt tất cả lên đó.
Hoàng Tử Hà ra hiệu cho Chu Tử Tần trải rộng màn ra. Dưới ánh đèn, trên tấm màn mỏng thêu đầy những hoa cỏ rung rinh phấp phới, cành nhánh vấn vít vươn cao như dây leo, cứ cách nửa thước lại đâm ra hai cành cây đối xứng nhau, hơi rủ xuống, nở đầy hoa, đẹp vô ngần.
Hoàng Tử Hà lại bảo Chu Tử Tần thả cho màn buông xuống đất, sau đó tìm một vị trí trên bức màn ngang với vai mình. Dáng cô dong dỏng, cao xấp xỉ Công Tôn Diên, chẳng mất chốc đã tìm thấy hai cành cây ngang bằng vai.
Cô săm soi thật kỹ quanh hai cành cây nọ, quả nhiên tìm thấy bên trái có ba lỗ kim châm sắp thành hàng ngang, rõ ràng từng bị đính cái gì đó vào, sau khi gỡ ra đã dùng móng tay cạo qua, nhưng không xóa được những dấu vết nhỏ.
Hoàng Tử Hà để Chu Tử Tần chìa ba lỗ kim ra cho tất cả cùng xem rồi nhận xét: “Theo vết kim châm mà suy thì trên hai cành cây này từng đính một thứ có dạng dài... như tôi đoán, hẳn là giá treo quần áo.”
Chu Tử Tần liền hỏi: “Ý công công là, khi Công Tôn đại nương lùi ra sau, đã lẳng lặng cởi bộ áo gấm khoác ngoài ra, treo lên bức màn, vờ như mình vẫn đang ở đó, rồi... men theo bụi cây ven hồ, lẻn tới giết Tề phán quan ư?”
Trong tiếng xì xào nghi hoặc, Công Tôn Diên chỉ lặng thinh đứng đó, không đáp.
Hoàng Tử Hà trỏ một vật trên bàn: “Muốn dùng cách này, cần ba điều. Thứ nhất là một bộ đồ dày, ánh đèn không rọi qua được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui