Nhắc đến cá, Chu Tử Tần sực nhớ ra, vội lấy chiếc vòng chạm đôi cá trong ngực áo đặt xuống bàn: “Đại sư, vật này...”
Chưa nói dứt câu, Mộc Thiện đại sư đã rụt phắt tay lại, tựa hồ không dám chạm vào. Lão hoà thượng đã già, cử động chậm chạp, vậy mà lại rụt tay về nhanh như thế, khiến Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần đều giật mình, thầm lấy làm lạ.
Ngay bản thân Mộc Thiện đại sư cũng cảm thấy luống cuống, nhưng nhất thời không biết lấp liếm thế nào, đành lắp bắp hỏi: “Đây... đây là gì vậy?”
Hoàng Tử Hà cướp lời Chu Tử Tần: “Đại sư từng thấy vật này rồi ư?”
Mộc Thiện đại sư chần chừ giây lát, tẹ biết phản ứng vừa rồi của mình không thể qua mắt người ta, đành đáp: “Phải, đây là vật của Tề thí chủ, lão nạp từng trông thấy.”
“Ồ? Thì ra đại sư cũng biết vật này ư?” Chu Tử Tần liền nói, “Đây là vật chứng chúng tôi tìm được, lúc Tề phán quan còn sống, từng nói đồ vật của người chết thường không được sạch sẽ, còn khuyên chúng tôi nên đem tới chỗ đại sư để thanh tẩy. Hôm nay gặp được đại sư ở đây thì thật tiện quá.”
Mộc Thiện đại sư nhìn gã, rồi lại nhìn chiếc vòng, tỏ vẻ ngập ngừng.
Hoàng Tử Hà hỏi: “Đại sư có thể thanh tẩy chiếc vòng này được không?”
Mộc Thiện đại sư lắc đầu: “Chiếc vòng này từng thuộc về tội phạm đầu độc cả nhà, là vật không lành, có thanh tẩy cũng vô ích. Chi bằng đem chôn cạnh mộ Hoàng quận thú phu nhân, cũng là một cách giải quyết tốt.”
Chu Tử Tần còn đang ngơ ngác, Hoàng Tử Hà đã chậm rãi hỏi: “Thì ra đại sư đã biết vật này vốn của Hoàng Tử Hà? Là Tề phán quan kể với đại sư ư?”
Mộc Thiện đại sư do dự đáp: “Vừa rồi Chu bổ đầu nói là có liên quan đến vụ án này...”
“Ta nói là vụ tự sát ở phố Tùng Hoa, chúng ta đang thắc mắc việc Tề phán quan mua chiếc vòng này...” Chu Tử Tần ngỡ ngàng hỏi, “Sao đại sư biết nó là của Hoàng Tử Hà? Lẽ nào vụ án nhà Hoàng quận thú có liên quan tới nó ư?”
“Chuyện này...” Mộc Thiện đại sư cứng họng, nói không ra lời.
Hoàng Tử Hà nghiêm mặt: “Đại sư tuy là người trong cửa Phật, song người của nha môn đang tra án, mong đại sư thành thật trả lời cho chúng tôi mấy điểm nghi vấn này, bằng không, e rằng chúng tôi lại lầm lẫn, làm liên luỵ cả đại sư cũng nên.”
Đôi mày chữ bát của Mộc Thiện đại sư càng cụp xuống thêm, vẻ mặt rầu rĩ: “Cũng phải... Lão nạp là người xuất gia, không nói dối đâu, xin hai vị cứ hỏi.”
Hoàng Tử Hà hỏi trước: “Chẳng hay đại sư trông thấy chiếc vòng này khi nào? Sao lại biết nó có liên quan đến gia đình Hoàng quận thú?”
“Đầu năm nay, khi Vũ thí chủ tự sát, lão nạp đến Tề phủ thăm, khi Vũ thí chủ trông thấy chiếc vòng này đã phản ứng rất mạnh. Tề thí chủ kể với lão nạp rằng, đó là vật của Hoàng tiểu thư, Vũ Tuyên năm xưa chính tay tặng cho cô ấy, nên giờ trông thấy lại nghĩ tới chuyện xưa, phát điên phát cuồng, không thể kiềm chế.”
“Cuối cùng Tề phán quan xử lý chiếc vòng ấy thế nào?”
“Chuyện đó lão nạp không rõ... Cũng chẳng rõ chiếc vòng này làm sao lại rơi vào tay Chu thiếu bổ đầu, rồi lại liên quan tới vụ án ở phố Tùng Hoa nữa.” Mộc Thiện đại sư nheo mắt ngắm nghía chiếc vòng, vẻ trầm tư, “Lão nạp nhớ được vật này vì nó chạm trổ độc đáo thôi...”
Chưa dứt câu, chợt nghe “xoảng” một tiếng ở cửa. Ba người lập tức quay ra nhìn, thấy Vũ Tuyên đang đứng đó, bộ đồ trà đã rơi xuống đất vỡ tan tành, trà nóng còn bốc khói nghi ngút, song hắn chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào chiếc vòng, mặt xám như tro.
Hoàng Tử Hà chậm rãi đứng dậy.
Chu Tử Tần không hiểu đầu đuôi gì, bèn cầm chiếc vòng lên săm soi, rồi lại nhìn sang Vũ Tuyên: “Vũ huynh đang nhìn cái này ư?”
Miệng Vũ Tuyên mấp máy, song không thốt ra được một lời, rồi như vừa sực tỉnh, hắn ngồi thụp xuống vội vã nhặt mảnh chén vỡ dưới sàn.
Hoàng Tử Hà bước đến, ngồi xuống nhặt cùng, hỏi nhỏ: “Huynh sao thế?”
“Tự nhiên ta hơi chóng mặt.” Nói rồi, hắn cúi gằm mặt xuống, chỉ thấy hàng mi dày run run, như đôi cánh chuồn chuồn bị gió tạt gãy.
Hoàng Tử Hà từ từ quay lại, đưa mắt nhìn từ chiếc vòng trên tay Chu Tử Tần đến Mộc Thiện đại sư.
Hoà thượng cúi đầu lẩm nhẩm niệm kinh, gương mặt già nua đầy nếp nhăn, chỉ có đôi mắt bình thản không để lộ bất cứ thái độ gì là còn chút ánh sáng.
Sau khi uống hết ly trà, Mộc Thiện đại sư đứng dậy cáo từ.
Vũ Tuyên và Hoàng Tử Hà, Chu Tử Tần tiễn Mộc Thiện đại sư đến cửa rồi quay lại đại sảnh ngồi xuống. Cuối hạ nóng nực, ao nước ở giếng trời lại khá bé, chẳng làm mát được là bao, vừa mở nắp chén để khói trà bốc lên, Hoàng Tử Hà đã thấy quần áo lót ướt sũng mồ hôi.
Vũ Tuyên chìa cho cô cây quạt, cô bèn cầm lấy quạt liền tay. Chu Tử Tần miệng nói “tĩnh tâm tự mát”, song phát hiện ra không còn cây quạt nào nữa, đành nhăn nhó quệt mồ hôi, nhìn sang cô nài nỉ: “Sùng Cổ, cho ta mượn quạt một tí đi?”
Hoàng Tử Hà lắc đầu: “Không được, tôi đang hoá trang, nếu ra mồ hôi trôi mất lớp hoá trang thì gay.”
Chu Tử Tần bĩu môi: “Hừ, vương gia không hoá trang nữa rồi, Sùng Cổ là hoạn quan hầu cận còn hoá trang làm gì?”
Hoàng Tử Hà xoè quạt che mặt, bình thản đáp: “Ở đây có người biết tôi.”
“Biết thì sao, đất khách gặp người quen chẳng tốt ư...” Nói đến đó, Chu Tử Tần như vỡ lẽ, liền hỏi dồn: “Sùng Cổ mau khai thật đi, có phải công công nợ tiền ai ở đây, sợ bị tính cả lãi không?”
Hoàng Tử Hà đã quen với lối tư duy kỳ quặc của gã, nên chỉ chăm chăm quạt mát, chẳng buồn đếm xỉa.
Chu Tử Tần hậm hực níu tay cô lại: “Này, năn nỉ ta đi, rồi ta trả tiền hộ cho?”
Hoàng Tử Hà giãy ra: “Nhiều lắm, công tử không trả nổi đâu.”
Chu Tử Tần trợn mắt: “Không thể nào, hèn chi công công phải bán thân vào làm nô tài... xem ra đành nhờ Quỳ vương trả hộ vậy.”
Hoàng Tử Hà cúi đầu phẩy quạt, tiện miệng đáp lấy lệ: “Phải phải, đời này tôi quyết định trông cậy vào vương gia thôi.”
Vũ Tuyên lặng lẽ đưa mắt nhìn cô, bàn tay vô thức siết chặt lấy ly trà, lộ cả gân xanh. Song cuối cùng, hắn chỉ cúi đầu nín thinh, rót thêm trà cho hai người.
Hoàng Tử Hà bưng ly trà sóng sánh Vũ Tuyên rót, ngước lên nhìn hắn: “Mộc Thiện đại sư ở chùa Quảng Độ nhiều năm, nhưng trước đây tôi lại chẳng mấy để ý.”
Vũ Tuyên thản nhiên đáp: “Có lẽ là vì công công không tin thần Phật.”
Hắn còn nhớ, mẹ cô trước đây cứ mồng một ngày rằm lại tới ngôi chùa gần phủ quận thú thắp hương lễ Phật, song cô không bao giờ đi theo, huống hồ chùa Quảng Độ ở tít trên núi Minh Nguyệt ngoài ngoại ô, lại càng ít đến.
Hoàng Tử Hà gật đầu, nghe hắn nói tiếp: “Mộc Thiệc đại sư trước đây thường vân du khắp nơi, không mấy khi ở chùa Quảng Độ, sau vụ việc của Phạm Nguyên Long con trai Phạm tiết độ mới vang danh. Bấy giờ Sùng Cổ đã rời Thành Đô.”
Chu Tử Tần ngồi bên nghe hai người nói chuyện, sực vỡ lẽ: “Ta... Ta biết rồi nhé!”
Hoàng Tử Hà quay sang gã, nhướng mày: “Biết gì?”
“Sùng Cổ, thì ra... thì ra công công...” Chu Tử Tần trỏ cô, miệng tròn vo, mắt tròn xoe.
Hoàng Tử Hà ngỡ gã đã đoán ra thân phận mình, cũng hơi ngạc nhiên: “Tôi làm sao?”
“Hai người không lừa được ta đâu! Linh cảm của ta nhạy lắm!” Chu Tử Tần nghiêm mặt nói rành rọt rừng chữ: “Ta phát hiện ra rồi! Thì ra Dương Sùng Cổ công công quen thân với Vũ Tuyên như thế! Món nợ của công công, hẳn là nợ Vũ huynh rồi!”
Hoàng Tử Hà chống trán thở dài ngao ngán: “Tử Tần quả là nhạy bén!”
Cô nợ Vũ Tuyên hay Vũ Tuyên nợ cô, hình như đều có lý cả. Xét về điểm này thì Chu Tử Tần đúng.
Chu Tử Tần đắc ý vỗ ngực nhìn cô: “Thấy chưa? Chuyện gì ta cũng biết hết!”
Hoàng Tử Hà bất giác quơ quạt che miệng phì cười.
Vũ Tuyên lặng lẽ nhìn ra ao súng, chẳng nói chẳng rằng.
Hoàng Tử Hà ngoái lại nhìn gương mặt nghiêng của hắn, đường nét thanh tú đến mức gần như không giống người phàm, đẹp đẽ mà thân thuộc.
Lòng thoáng xao động, cô cụp mắt gọi khẽ: “Vũ Tuyên...”
Hắn hơi khựng lại, rồi ngoái đầu nhìn cô.
Hoàng Tử Hà hỏi: “Mộc Thiện đại sư nói ngày mai khởi hành, huynh có biết đại sư đi đâu không?”
“Đến Trường An.”
Hoàng Tử Hà bất giác ghé lại hỏi nhỏ: “Làm gì vậy?”
“Nghe nói có người bạn cũ tinh thần hoang mang bất định, nên đại sư tới khuyên nhủ.”
“Mộc Thiện đại sư đã từng ấy tuổi mà còn lặn lội ngàn dặm tới tận kinh thành, xem ra bạn cũ này không phải người thường.”
Nghe cô nói vậy, Vũ Tuyên gật đầu: “Ta không hứng thú với người đại sư gặp gỡ nên không hỏi kỹ. Nếu Sùng Cổ cần biết, ngày mai ta đi tiễn sẽ hỏi cho.”
“Ừm, phiền huynh vậy.” Hoàng Tử Hà lại bưng ly trà quay sang Chu Tử Tần: “Hôm nay chúng ta tới đây, vẫn là vì vụ của Tề Đằng. Nhưng tôi chẳng có gì để hỏi cả, Tử Tần có hỏi gì không?”
“Dĩ nhiên là có!” Chu Tử Tần nghiêm túc rút một cuốn sổ trong ngực áo, lật ra hỏi lần lượt từng câu: “Thứ nhất, chúng tôi tìm được thủ bút của Chung Hội tại nhà họ Tề, Vũ huynh xem có phải đây là bức huynh từng thấy ở nhà Ôn Dương không?”
Vũ Tuyên đón lấy tờ giấy Chu Tử Tần đưa nhìn qua rồi gật đầu xác nhận: “Chính là nó.”
“Huynh khẳng định chứ?”
“Ừm, bấy giờ tôi nói thủ bút này là giả, Ôn Dương còn làm bộ định xé bỏ, nhưng sau cùng lại thôi, bổ đầu xem...” Hắn trỏ một vết rách nhỏ: “Vẫn còn dấu vết đây.”
Chu Tử Tần gật đầu, đánh một dấu chéo sau câu hỏi đầu tiên, rồi nhìn xuống câu thứ hai: “Hoàng Tử Hà là người thế nào, huynh hãy miêu tả rõ một chút.”
Mí mắt Hoàng Tử Hà rần rật, cô bất giác giơ tay bưng lấy quai hàm, như bị đau răng.
Vũ Tuyên đang ngẩn ngơ nghĩ ngợi, thấy Chu Tử Tần thình lình hỏi câu này thì ngớ ra vì ngạc nhiên, hoang mang hỏi lại: “Gì cơ?”
“Ừm, thì là... Ta nghe nói trước đây huynh ở phủ quận thú, rất thân thiết với Hoàng Tử Hà... nên muốn hỏi huynh vài việc về cô ấy, bởi, bởi...” Chu Tử Tần ngượng ngập nắm lấy dái tai, lúng túng tiếp: “Ta rất ngưỡng mộ Hoàng Tử Hà.”
Hoàng Tử Hà ngán ngẩm quay đi, đứng dậy ra ao ngắm hoa súng. Vũ Tuyên chăm chú nhìn theo, đăm đăm ngắm bóng cô bên bờ nước hồi lâu, rồi chậm rãi trả lời: “Cô ấy... có phần giống Dương công công.”
Chu Tử Tần gật đầu: “Phải, hai người đều rất giỏi phá án, không ai kém ai!”
Vũ Tuyên chẳng biết phải nói tiếp thế nào, đành mím môi lặng thinh.
Chu Tử Tần ngước cặp mắt long lanh nhìn hắn, vừa nài nỉ vừa trông đợi, chỉ thiếu điều chưa vẫy đuôi.
Hoàng Tử Hà ngồi xuống bờ ao, vươn tay sờ đóa hoa súng e ấp chớm hé, những cánh hoa tím biếc khẽ chạm vào bàn tay trắng muốt của cô, rực lên dưới nắng, khiến mắt cô bất giác mờ đi, không sao trông rõ.
Ngoái lại, bắt gặp hắn đang chăm chú nhìn mình, cô bèn buông đoá hoa ra đứng dậy: “Tử Tần đã không còn hỏi gì thì chúng ta về thôi.”
Chu Tử Tần bỉu môi, tỏ vẻ lưu luyến: “Ở đây trà thơm hoa đẹp, ngồi thêm lúc nữa cũng được mà.”
Hoàng Tử Hà lắc đầu: “Vậy tôi về trước.”
Chu Tử Tần bất đắc dĩ đứng dậy theo, miệng vẫn chưa thôi phàn nàn: “Về ngồi ở nha môn có gì hay đâu...”
Vũ Tuyên đứng dậy, lúc đi đến bờ ao, hắn chợt dừng bước gọi khẽ: “Dương công công...”
Hoàng Tử Hà ngoảnh lại, đợi hắn nói tiếp.
Song Vũ Tuyên chỉ lặng lẽ nhìn cô, thật lâu sau mới gượng cười: “Để tôi tiễn công công.”
Hoàng Tử Hà im lặng nhìn nam tử tuấn tú đã chiếu sáng bừng cả thời thiếu nữ của mình, gắng nén xao động trong lòng, mỉm cười với hắn: “Khỏi cần, cáo từ ở đây thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...