Quay lại chiếu rượu, không khí vẫn rất náo nhiệt, ai nấy thi nhau kẻ tung người hứng tỏ lòng trung. Thấy cha mình cũng hăng hái dự phần, Chu Tử Tần rầu rĩ bưng mặt ngoảnh đi, lẩm bẩm: “Thế nên ta mới ru rú trong nhà làm bạn với xác chết đấy!”
Hoàng Tử Hà nhìn gã bằng ánh mắt cảm thông.
Giữa đại sảnh ồn ào, chỉ mình Vũ Tuyên lặng lẽ ngồi đó, thản nhiên điềm đạm, như không thuộc về nơi này.
Hoàng Tử Hà đổi chỗ với Trương Hàng Anh, sang ngồi kế bên Vũ Tuyên hỏi nhỏ: “Sao hôm nay huynh rảnh rỗi đến đây vậy?”
Lẽ nào đã bị Tề Đằng thuyết phục, định vào phủ tiết độ sứ ư?
Vũ Tuyên gật đầu, rồi cũng hạ giọng thật thấp, trong tiếng ồn ào chúc tụng, gần như không thể nghe thấy: “Chu quận thú sai người đến mời, ta vốn không định đi, song lại nghĩ… biết đâu gặp được muội.”
Cô ngây người, bất giác liếc trộm Lý Thư Bạch, thấy y đang trò chuyện với Phạm Ứng Tích, mới chậm rãi hỏi: “Thế ư?”
“Ừm…” Hắn có phần băn khoăn, phân vân cân nhắc hồi lâu mới lên tiếng hỏi, “Có chuyện này muốn hỏi muội, vụ án của cha mẹ nuôi tiến triển thế nào rồi?”
Hoàng Tử Hà cúi đầu trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Vừa khéo muội đang định hỏi huynh về chuyện Ôn Dương đây.”
“Ôn Dương… có liên quan gì đến vụ đó ư?”
Hoàng Tử Hà bình thản nhìn hắn, giọng nói cũng hết sức ôn tồn, chậm rãi, như bật ra từ lồng ngực: “Muội nghi ngờ kẻ hạ độc cả nhà mình, và hung thủ sát hại Ôn Dương, là một.”
Vũ Tuyên run run: “Nhưng Ôn Dương chẳng có quan hệ gì với nhà họ Hoàng cả.”
“Thế huynh nghĩ sao?” Cô nhìn sang hắn.
Vũ Tuyên thẫn thờ quay đi, nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, rất lâu sau mới cụp mi nói khẽ: “Hai vụ án vốn không liên quan nhau, cuối cùng lại quy về một mối, ta thực sự chưa nghĩ ra được nguyên nhân bên trong.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, lại hỏi: “Vậy huynh nghĩ thế nào về cái chết của Ôn Dương?”
Cặp mắt hoang mang của Vũ Tuyên hơi ngước lên nhìn cô: “Có lẽ muội nên hỏi Tề Đằng thử xem.”
Hoàng Tử Hà liếc Tề Đằng, hỏi khẽ: “Họ Tề thì liên quan gì đến Ôn Dương?”
“Ta có vài lần bắt gặp họ cãi vã, Tề Đằng dường như rất khinh bỉ Ôn Dương, nói y là hạng ti tiện không có mặt mũi nào nhìn ai.”
Hoàng Tử Hà nghĩ ngợi rồi hỏi: “Còn gì khác không?”
Vũ Tuyên lặng thinh một lát rồi đáp: “Ta tình cờ đi ngang qua, không có ý hóng chuyện người khác nên loáng thoáng nghe đến thế là đi ngay, chỉ biết họ có cãi vã.”
Câu chuyện không đầu không đuôi, nghe cũng như không khiến Hoàng Tử Hà chẳng biết làm sao. Cô đành thôi không hỏi nữa, quay sang ngó Tề Đằng thì thấy hắn đang nâng ly rượu, tươi cười nhìn mình, vẻ như đáng suy tính.
Hoàng Tử Hà biết, mình là người hầu cận Quỳ vương, lại đổi vị trí sang ngồi cạnh Vũ Tuyên thì thào to nhỏ như vậy, khiến Tề Đằng không vui. Bởi sáng sớm nay, hắn vừa giễu cợt Vũ Tuyên.
Hoàng Tử Hà mỉm cười với họ Tề, rồi đổi lại chỗ cũ, ngồi xuống cạnh Tề Đằng, kính rượu hắn: “Tôi xin kính Tề phán quan một chén.”
“Đâu dám đâu dám… Ty chức phải kính công công mới đúng.” Tề Đằng cạn chén rồi hỏi: “Công công quen Vũ Tuyên ư?”
“Trước đây ở Trường An từng gặp Vũ học chính mấy lần.” Cô thuận miệng đáp.
Tề Đằng cười ranh mãnh: “Cũng phải, nghe nói Vũ Tuyên huynh rất được lòng Đồng xương công chúa.”
Hoàng Tử Hà cúi đầu nhếch mép: “Thế ư? Tôi không rõ lắm.”
Tề Đằng vội làm bộ lỡ lời: “Ty chức cũng chỉ nghe nói thôi… Chẳng hay quý tính công công là gì?” Tuy lần trước hắn đã gặp cô một lần, song bấy giờ Hoàng Tử Hà cải trang, nên hắn không nhận ra.
Hoàng Tử Hà đáp: “Tôi họ Dương.”
Tề Đằng kinh ngạc ra mặt: “Chẳng lẽ công công chính là… Dương công công danh tiếng lẫy lừng, liên tục phá nhiều kỳ án bên cạnh Quỳ vương?”
“Đâu dám.” Hoàng Tử Hà chẳng ưa gì kẻ này, song để dò hỏi tin tức Ôn Dương, đành tươi cười đáp: “Nói ra thì vụ án gần đây nhất còn liên quan đến Tề phán quan đấy.”
Tề Đằng ngạc nhiên hỏi: “Vụ án nào cơ? Sao lại… dính dáng đến ty chức?”
Hoàng Tử Hà quan sát nét mặt hắn, chỉ cười không đáp. Quả nhiên, Tề Đằng chột dạ hỏi: “Là… chuyện của Ôn Dương gần đây ư?”
Hoàng Tử Hà gật đầu: “Đúng thế, nghe nói hai vị cùng tham gia một thi xã, hơn nữa từng có cãi cọ.”
“Đúng là có cãi cọ, nhưng sau đó ty chức và y đã giảng hòa rồi. Huống hồ… huống hồ ty chức giết y làm gì chứ? Ty chức và y xưa nay không thù không oán, không liên quan gì tới nhau cả!”
Hoàng Tử Hà gật đầu: “Vậy phán quan huynh thấy vụ án Ôn Dương và Phó Tân Nguyên tự vẫn, có căn nguyên xâu xa gì không?”
“Vụ đó ư…” Tề Đằng nhìn quanh rồi ghé tai cô thì thầm: “Nói thực nhé, công công hỏi tôi chuyện này là hỏi đúng người rồi đấy.”
Hoàng Tử Hà vờ ngạc nhiên: “Thực ư? Tề phán quan biết nội tình à?”
Tề Đằng thở hắt ra, đáp khẽ: “Phó Tân Nguyên quả là đẹp.”
Hoàng Tử Hà lại càng kinh ngạc: “Tề phán quan gặp cô ấy rồi ư?”
“Mùa xuân năm nay tình cờ gặp trên núi Minh Nguyệt thôi. Bấy giờ trời ấm hoa nở, Ôn Dương và cô ấy đi đạp thanh về, ngù đỏ trên ngựa rơi ra, tôi tình cờ nhặt được đưa lại, nhác thấy dung nhan cô ấy thấp thoáng qua khe hở mạng che mặt…” Nói rồi Tề Đằng thở dài, lắc đầu: “Tiếc rằng, tiếc rằng gương mặt đẹp đẽ nhường ấy lại đầm đìa nước mắt, đương giữa ngày lành cảnh đẹp mà cô ấy khóc nức nở. Tôi cứ ngẩn ra, thầm nghĩ, người đẹp đẽ là thế, lại cùng tình lang ra ngoài đạp thanh, sao còn khóc lóc thương tâm? Nào ngờ… họ bị ngăn cản tình duyên cuối cùng… lại rơi vào kết cục bi thảm như thế.”
Hoàng Tử Hà nhíu mày không nói.
“Ôi, đường tình trắc trở, giai nhân lìa trần, thực đáng tiếc, đang tiếc!” Vừa nói, Tề Đằng vừa giơ chén kính cô.
Hoàng Tử Hà mỉm cười, không nói gì thêm.
Cũng không còn sớm nữa, sau khi nâng chén chúc phúc Quỳ vương, tất cả lũ lượt kéo đến nhà thủy tạ xem ca múa.
Bên bờ nước, các nhạc công đã chờ sẵn, thấy họ đến liền đồng loạt nổi nhạc lên, tiếng tiêu, tiếng sênh, tiếng tỳ bà phá tan màn đêm yên tĩnh, náo nhiệt phi thường. Tất cả vừa ngồi vào chỗ thì buổi diễn bắt đầu, mở màn bằng điệu múa sen, hai mươi tư danh kỹ trẻ trung kiều diễm tay cầm đóa sen xoay tròn, đẹp đẽ khôn xiết.
Lý Thư Bạch, Phạm Ứng Tích và Chu Tường ngồi hàng đầu tiên, Hoàng Tử Hà, Trương Hàng Anh ngồi sau lưng Lý Thư Bạch hầu hạ y, Chu Tử Tần và Phạm Nguyên Long ngồi sau Chu Tường và Phạm Ứng Tích, Vương Uẩn, Vũ Tuyên, Tề Đằng cùng mấy phó tướng của quân Tây Xuyên và mấy tham sự phủ quận thú ngồi hàng chót.
Trong tiếng tiêu sáo tưng bừng cùng điệu múa sen rộn rã, Vương Uẩn chợt đứng dậy đi ra bờ nước đằng sau.
Hoàng Tử Hà đang rót trà cho Lý Thư Bạch, thoáng thấy bóng y đứng lên, bèn liếc nhìn sang.
Nào ngờ lại thấy Vũ Tuyên đứng dậy đi theo Vương Uẩn. Giữa buổi ca múa vui vẻ, hai người họ kẻ trước người sau bỏ ra ngoài, đứng sánh vai nhau bên bờ nước.
Cô không khỏi sinh lòng nghi hoặc, tay rót nước cũng chậm lại.
Lý Thư Bạch nghiêng đầu nhìn ra bờ nước rồi nói khẽ. “Đi đi.”
Hoàng Tử Hà ngạc nhiên nhìn y.
“Ta cũng tò mò, không biết hai người bọn họ nói gì với nhau.” Y ghé tai cô thì thầm.
Một là chồng chưa cưới của cô, một là tình nhân tai tiếng lẫy lừng, sao hai người này lại chụm đầu trò chuyện cơ chứ?
Hoàng Tử Hà nhẹ nhàng đặt ly trà trong tay xuống, rón rén đi đến gần bờ nước.
Nói là bến thuyền, chẳng qua chỉ neo một con thuyền gỗ hải đường mô phỏng mà thôi. Vũ đài trước nhà thủy tạ rất rộng, mà mặt hồ lại nhỏ, mấy vại hoa to dưới đáy nước trồng đầy hoa súng, nước hồ xanh biếc lăn tăn, dưới ánh đèn lồng bên bờ, có thể thấy rõ những đường vân trên nền đá xanh dưới đáy hồ.
Sóng gợn lăn tăn được ánh đèn hắt bóng lên mình hai người Vương Uẩn và Vũ Tuyên, khiến cơ thể bọn họ trông trong suốt như mặt nước giữa đêm đen.
Bên bến chỉ có cây bụi lụp xụp, Hoàng Tử Hà khom người thì vừa đủ nấp. Cô không muốn lại quá gần sợ người ta trông thấy, nên đành dừng ở chỗ bụi cây. May mà hai người kia đứng ở đầu gió, gió đưa tiếng trò chuyện vẳng lại, tuy không nghe được đầy đủ, song vẫn lọt tai cô phần nhiều.
Giọng Vương Uẩn chậm rãi theo gió đưa lại, vẫn ôn hòa như thế: “Hân hạnh được gặp.”
“Vương đô úy, hân hạnh.” Giọng Vũ Tuyên lạnh lùng.
Vương Uẩn vẫn thản nhiên cười, tựa lan can nói: “Vũ học chính sống ở đây cũng được hơn ba năm rồi nhỉ? Hẳn phải thông thuộc nơi này lắm?”
Vũ Tuyên im lặng hồi lâu mới đáp gọn lỏn: “Phải.”
“Tuy ta là vị hôn phu của Tử Hà, song trước nay chưa hề đến Thục, cũng chưa hề đặt chân đến phủ quận thú nàng từng sống, xưa nay vẫn lấy làm tiếc nuối.” Đoạn y quay sang hỏi hắn, “Nghe nói lúc xảy ra chuyện, nàng ở trong hoa viên, là ngôi lầu nhỏ bên kia chăng?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...