Rời khỏi tiệm cầm đồ, Hoàng Tử Hà hỏi Lý Thư Bạch: “Tiếp theo đây gia định đi đâu?”
“Phủ tiết độ sứ. Kẻ địch đã ép ta lộ hành tung, chúng ta cũng phải nắm lấy cơ hội, khiêu chiến một phen.”
“Hay lắm.” Hoàng Tử Hà reo lên, có điều gia từ từ đã, tôi đoán công tử nhà Phạm tướng quân giờ vẫn chưa dậy đâu.”
Nghe họ trò chuyện, mặt Trương Hàng Anh tái xanh: “Khiêu chiến một phen ư?”
“Đi thôi.” Hoàng Tử Hà cười, “Tìm người giúp đỡ chứ đâu có ai lạ tìm người gây sự cho vui?”
Lý Thư Bạch tán thưởng nhìn cô: “Ngươi dám chắc hai tên hôm trước trêu chọc Công Tôn đại nương sau đó bị Trương Hành Anh hạ gục là người hầu của Phạm Nguyên Long ư?”
“Chắc chắn. Trước đây tôi thường giáo huấn chúng mà.” Nói đến đây, Hoàng Tử Hà lại thấy lồng ngực khô rát, ôm ngực ho húng hắng mấy tiếng rồi quay người đi về phía quán trọ Vân Lai: “Hẵng còn sớm, chúng ta đi xem Công Tôn đại nương còn ở quán trọ không? Nhờ bà ấy chút việc.”
Chưa về đến quán trọ, họ đã trông thấy Công Tôn Diên và Ân Lộ Y đang mua kẹo ở một cửa tiệm.
Công Tôn Diên mua hai phên mạch nha to, vì trời nóng nên phải nhờ người làm ở tiệm bọc bằng mấy lớp giấy hồ, lại dùng một tờ giấy bông to trắng muốt gói lại, xách trong tay.
Hoàng Tử Hà cất tiếng chào rồi ngạc nhiên nhìn gói mạch nha trong tay Công Tôn Diên: “Đại nương thích ăn kẹo lắm ư?”
Công Tôn Diên quay lại trông thấy bọn họ thì cũng kinh ngạc không kém, nhưng định thần ngay được, cười đáp: “Tôi không thích ăn kẹo, nhưng Lộ Y mắc chứng thiếu máu, hai bị chóng mặt hoa mắt, kẹo mang theo mấy hôm nay đã dùng hết nên phải đi mua.”
Nghe Công Tôn Diên nhắc đến chứng thiếu máu, Hoàng Tử Hà lại nhớ đến hôm đó trên sườn núi, Lý Thư Bạch cũng ném cho cô một gói kẹo tuyết, bất giác đưa mắt nhìn sang y.
Lý Thư Bạch cũng nhìn cô, khóe môi hơi cong lên.
“Trời nóng thế này, hai phên mạch nha to đến một thước vuông như thế, nếu ăn không hết liệu có bị hỏng không?” Hoàng Tử Hà lại hỏi.
Ân Lộ Y dịu dàng trầm tĩnh, chỉ cúi đầu không đáp.
Lại là Công Tôn Diên trả lời thay: “Không sao, Lộ Y là ảo thuật gia biết nặn mạch nha thành đủ thứ hình thù mà, dù không ăn được nữa cũng có thể dùng luyện tay nghề.”
“Ồ, nặn mạch nha có giống nặn đậu phụ không? Đúng là luyện tay rất tốt.” Hoàng Tử Hà tò mò hỏi.
Ân Lộ Y cúi đầu che miệng, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Tiện hơn dùng đậu phụ. Khi nào làm được, tôi sẽ biếu các vị một ít.”
Ba người rời khỏi tiệm, mới nhận ra Lý Thư Bạch không đi theo. Hoàng Tử Hà ngoái lại nhìn thì thấy y bình thản dúi cái gói trong tay cho mình.
Ngửi thấy mùi lê thoang thoảng, cô bèn mở ra xem, quả nhiên là một gói kẹo lê nhuận hầu thanh giọng.
Hoàng Tử Hà bất giác thấy lòng ngọt ngào ấm áp, tựa hồ kẹo lê đang tan ra trong lồng ngực, khiến cô ôm ngực ho khẽ.
Nghe tiếng ho, Lý Thư Bạch nghiêng đầu quay sang. Cô bèn giả bộ ngắm cảnh phố phường, rồi nhón một viên kẹo ngậm trong miệng. Lát sau quay sang nhìn, phát hiện Lý Thư Bạch đã đi được ba bốn bước, tựa như chưa hề ngoái lại.
Họ cùng Công Tôn Diên, Ân Lộ Y đến cửa phủ tiết độ sứ, gặp đúng lúc cửa ngách phủ tiết độ sứ hé mở, một đoàn người dắt ngựa đi ra, vừa may có cả Phạm công tử.
Trong nhà Tây Xuyên tiết độ sứ Phạm Ứng Tích có hai tiểu bá vương. Một là cháu trai ông ta Phạm Nguyên Hổ, năm ngoái vì tác oai tác quái, bị Hoàng Tử Hà bắt giữ. Quận thú Hoàng Mẫn phạt y năm mươi trượng, lưu đày hai ngàn dặm. Phạm Ứng Tích không dám chọc giận nhiều người, đành nghiến răng nhẫn nhịn. bá vương thứ hai chính là con trai ông ta Phạm Nguyên Long, giờ vẫn đang giễu võ dương oai ở Thành Đô, trêu nam chọc nữ.
Công Tôn Diên thoạt trông thấy hai kẻ theo sau Phạm Nguyên Long đã nhíu mày, đây chẳnh phải hai gã buông lời cợt nhã trong quán trọ, sau đó bị Chu Tử Tần và Trương Hàng Anh đánh đuổi đi ư.
Trương Hàng Anh cũng nhận ra, khựng lại.
Hai kẻ đó nhìn sang phía họ rồi thì thào gì đó với Phạm Nguyên Long, cả đám người hùng hổ kéo sang. Trương Hàng Anh lùi lại một bước, thấy Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà cách đó không xa, vội hét lên bảo hai người: “Chạy mau…”
Nào ngờ hành động ấy lại lọt mắt Phạm Nguyên Long, khiến tình hình càng thêm nguy ngập. “Hai tên kia cũng là đồng bọn. Hừm, giỡn mặt người bên cạnh ông cũng chính là giỡn mặt ông đây rồi, bay đâu, đánh chúng cho ta!”
Đám người theo sau hắn nhơn nhơn đắc ý, xắn tay áo hỏi: “Đánh tới mức nào đây, công tử?”
Phạm Nguyên Long nhìn Trương Hàng Anh đang mắt trước mắt sau bỏ chạy, bèn vung roi ra lệnh: “Đánh gãy chân bọn chúng cho ta!”
“Cảm giác gãy chân thế nào?”
Hoàng Tử Hà đá một gã du côn nằm dài dưới dất, cười hỏi.
Tận mắt thấy đám tay chân lần lượt bị Lý Thư Bạch và Trương Hàng Anh hạ gục, chỉ còn lạ một mình mình đứng trơ ra đó giữa tiếng xì xào cười cợt của mọi người, Phạm Nguyên Long cuống cuồng chạy thẳng vào phủ gọi toáng lên: “Chết hết rồi à? Tay chân của ta bị đánh như thế mà các ngươi còn đứng ì ra đấy?”
Vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đám tay sai họ Phạm đánh người không xong còn bị đánh lại, khiến đám canh cổng và vệ sĩ chưa kịp phản ứng, nghe hắn quát tháo mới sực tỉnh, hò nhau xách gậy gộc lao đến.
Đám đông kéo ra xem náo nhiệt sau lưng Hoàng Tử Hà thấy thế vội dạt đi, có kẻ vừa chạy vừa la: “Các ngươi chết chắc rồi, còn không mau chạy đi!”
Hoàng Tử Hà vội thu chân lại, chẳng đợi chúng ập đến đã rút lệnh bài trong ngực áo ra, dõng dạc hô: “Ai dám động đến sứ giả phủ Quỳ vương?”
Câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người như bị điểm huyệt, đờ ra tại chỗ. Thực ra họ cũng không nhìn rõ lệnh bài trong tay cô, song trước phong độ đường hoàng, khí thế hiên ngang, tất cả đều biết là chuyện quan trọng, người này nhìn người kia, rồi đồng loạt đổ dồn mắt vào Phạm Nguyên Long đứng phía sau.
Phạm Nguyên Long cũng sững sờ trước uy thế của Hoàng Tử Hà, khúm núm chạy đến trước mặt cô, giơ tay đón lấy tấm lệnh bài nhìn kỹ, Hoàng Tử Hà lật tay áp lệnh bài vào mặt hắn, cười bảo: “Được rồi, đi mời Phạm tướng quân ra đi, Quỳ vương gia đến cửa mà tướng quân còn chưa ra nghênh đón, công tử bảo có coi được hay không?”
Phạm Nguyên Long tiu nghỉu, tuy hắn không biết mặt Lý Thư Bạch, song trông thấy y khoanh tay đứng đó, phong thái cao quý đầy ngạo nghễ, lại nhớ ra gần đây quả thật Quỳ vương đã mất tích trên đường tới Thành Đô, tức thì sợ đến luống cuống chân tay, đang nghĩ xem phải làm sao để kiểm chứng thân phận đối phương thì đã nghe phía sau vang lên tiếng cười nói: “Ồ, Dương công công, lâu ngày không gặp, quả là uy thế ngất trời.”
Hoàng Tử Hà ngẩng lên, thấy ngay một người tươi cười từ cửa ngách đi ra, sắc mặt hơi xanh xao, song vẻ trầm tĩnh dịu dàng, khí độ ung dung như gió xuân, như mặt trời mới mọc vẫn khiến người ta nhìn mà xao xuyến. Cô buột miệng: “Vương Uẩn…”
Vương Uẩn gật đầu với cô rồi đi thẳng tới trước mặt Lý Thư Bạch, chắp tay thi lễ: “Tham kiến vương gia. Nghe nói vương gia gặp nguy hiểm trên đường, chúng tôi hết sức lo ngại. May mà trời cao phù hộ, vương gia vẫn bình yên vô sự đến được Thành Đô, đúng là phúc cho xã tắc, may cho muôn dân!”
Lý Thư Bạch mỉm cười: “Hoàng thượng an khang mới là cái phúc của xã tắc, sao mới không gặp ấy ngày Uẩn Chi đã khác thế này. Lẽ nào cái đau da thịt lại ảnh hưởng đến cả miệng lưỡi ư?”
Vương Uẩn thoáng sững sờ, vô thức liếc Hoàng Tử Hà, thấy cô vẫn đang giơ lệnh bài cho Phạm Nguyên Long xem, vẻ mặt không có gì khác lạ.
Y lại cười đáp: “Vương gia mở thiên nhãn thật rồi, sao lại biết mấy hôm trước ty chức theo quân Tây Xuyên vào núi tìm kiếm bị thương vậy? Thực ra ty chức cũng là một lòng lo nghĩ cho gia thôi.”
Hoàng Tử Hà bấy giờ mới ngoái lại, thấy mặt y xanh xao, bèn hỏi: “Xin hỏi Vương đô úy bị thương ở đâu, có nặng không?”
“Không sao, chỉ như gai hoa hồng khẽ đâm vào tim thôi.” Vương Uẩn cười đáp.
Hoàng Tử Hà mỉm cười, không truy hỏi mà lảng qua chuyện khác: “Gia và tôi đều hóa trang, thế mà Vương đô úy thoạt nhìn đã nhận ra ngay, thực tinh tường quá.”
“Tinh tường gì đâu, ta nghe tiếng công công nên mới đi ra.” Y không hề che đậy, ánh mắt nhìn cô cũng thăm thẳm xa xôi: “Dọc đường đến Thục, ta đã nhiều lần nghĩ, biết đâu lại tình cờ gặp được công công… Vừa rồi thoáng nghe tiếng công công, còn tưởng mình lầm nữa chứ.”
Hoàng Tử Hà cúi đầu nín lặng, thấy Lý Thư Bạch đã đi vượt lên, bèn lật đật chạy theo, lướt qua Vương Uẩn nãy giờ vẫn mỉm cười nhìn mình.
Chu Tử Tần đang rầu rĩ hết sức.
Đèn hoa đã thắp lên, Phạm tiết độ sứ cũng sắp đến, đúng lúc quan trọng thế này lại chẳng thấy tăm hơi bọn Hoàng Tử Hà? Hay là…” Chẳng đợi gã đoán mò hết nguyên nhân, bên ngoài đã có người chạy đến bẩm: “Thiếu gia! Phạm tướng quân đến rồi, thân binh tùy tùng của tướng quân đã đến cửa phủ!”
“Được rồi được rồi, mau theo cha ta ra ngoài nghênh đón đi.” Chu Tử Tần chỉnh trang lại bộ áo hồng tím lòe loẹt bằng gấm Thục rồi theo Chu Tường ra cửa đón. Phạm Ứng Tích xuống ngựa, trông thấy Chu Tường cũng chỉ chắp tay vái một cái, rồi chạy ngay đến thớt ngựa phía sau, khom lưng cung kính thưa: “Mời vương gia xuống ngựa.”
Thoạt trông thấy người vừa bước xuống, Chu Tử Tần đã há hốc miệng, suýt nữa đánh rơi cả hàm dưới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...