Trên bàn có mấy tờ giấy, được xếp lại đặt ở đầu bàn.
Chu Tử Tần cầm lên xem, thấy chữ đầu tiên ở tờ thứ nhất là “Đề”, mấy chữ sau đó là “nghĩ thế nào, Tu Đà Hoàn có ý”, thì ngơ ngác chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nhìn sang Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà. Hoàng Tử Hà đương nhíu mày, Lý Thư Bạch đã ứng khẩu đọc ngay: “Tu Bồ Đề nghĩ thế nào? Tu Đà Hoàn có ý nghĩ rằng ‘ta tu được đạo quả Tu Đà Hoàn’ chẳng?”
Hoàng Tử Hà hiểu ra ngay, liền đọc tiếp: “Tu Bồ Đề thưa, ‘Không, bạch Thế Tôn. Tại sao vậy? Vì Tu Đà Hoàn là hòa vào dòng nước, thế nhưng thật ra không có cái gì nhập vào đâu cả: không nhập sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp, nên được mệnh danh là Tu Đà Hoàn.” *
(*Những nội dung về kinh Kim Cương Bát Nhã Ba La Mật, ở đây lấy theo bản dịch của Hòa thượng Thích Trí Quang.)
Chu Tử Tần đối chiếu những lời họ đọc với ghi chép trên giấy thấy giống y hệt, song vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo: “Các vị đọc gì thế?”
Hoàng Tử Hà giải thích: “Là một đoạn trong kinh Kim Cương Bát Nhã Ba La Mật, xem ra Ôn Dương từng chép một đoạn kinh này. Có điều các trang giấy sắp xếp lộn xộn nên công tử đọc không hiểu đấy thôi.”
Chu Tử Tần ồ lên, đặt mấy tờ giấy xuống.
Hoàng Tử Hà nghĩ ngợi rồi bước đến sắp lại mấy trang giấy cho đúng thứ tự. Chợt cô ngạc nhiên kêu lên: “Đoạn đầu kinh văn đâu mất rồi?”
“Hả?” Chu Tử Tần đang săm soi giá sách của họ Ôn quay sang nhìn cô: “Thứ này cũng có người lấy đi ư? Chữ viết của Ôn Dương cũng xoàng thôi mà.”
“Ừm, nhưng câu vừa rồi công tử đọc chính là câu đầu tiên, theo bản chép tay này.” Sắp lại đống giấy xong xuôi, cô đặt xuống bàn, chèn một con sư tử mã não lên trên rồi lục tìm khắp trên giá lẫn trong ngăn kéo, song không hề thấy mấy đoạn trước.
“Còn mấy phong thư đây này?” Cả bọn tìm được mấy phong thư cất trong hộp gấm, bèn mở ra xem, Chu Tử Tần lập tức kích động hẳn lên: “Là của Phó Tân Nguyễn gửi cho Ôn Dương đó!”
Ôn lang thấy chữ như thấy người.
Mưa dầm nhiều ngày, nước ngập phố xá, không thể lặn lội. Nghĩ đến hoa quế trước sân, chỉ còn đôi ba phần, thương tiếc hương ấy nên gom lại, chưng nước quế hoa cho chàng.
Đất Thục nắng ít, mây nhiều. Hôm nay mở hộp phấn chàng tặng khi trước, hương thơm thoang thoảng, màu sắc tươi đẹp, chẳng khác bức tranh bướm vờn tú cầu trước án thư của chàng. Mong chàng mau đến thăm, chớ để hoài nhan sắc. Thiếp đã quét sẵn cửa đợi bóng chàng.
Tân Nguyên kính thư.
Chu Tử Tần cảm thán: “Hai người họ thân thiết thật, đúng là ái ân mặn nồng.”
Lại tiếp tục xem, ngoài mấy phong thư của Phó Tân Nguyễn, còn lại phần lớn là những chuyện qua lại thù tạc ở thi xã, chẳng có gì đặc biệt.
Chu Tử Tần nhận xét: “Xem ra nửa đầu bộ kinh Kim Cương mất thật rồi. Nói không chừng người hầu trong nhà lại tưởng là giấy vụn đem vứt đi. Cứ nhìn người trong nhà này, từ già đến trẻ, hình như đến chữ còn không biết, làm sao biết được cái gì có ích cái gì vô dụng chứ?”
Hoàng Tử Hà lắc đầu: “Chính vì không biết chữ, nên họ sẽ giữ gìn cẩn thận từng trang giấy có chữ, để khỏi vứt lầm, lại bị chủ nhân trách mắng. Nhất là vị chủ nhân này hình như còn rất tự hào về thư pháp của mình.”
“Sao Sùng Cổ biết?” Thấy cô nói ra điều mình chưa nhận thấy, Chu Tử Tần có phần không phục.
“Nét chữ trên giấy và trên bình phong giống nhau, đúng không nào? Tự viết bình phong tự thưởng thức, chẳng phải là rất tự hào về thư pháp bản thân ư?”
“Nhưng lạc khoản trên bình phong là Tịnh Tế cư sĩ cơ mà?”
“Ôn là nhu, Dương là cương, Ôn Dương cảm thấy tên mình vừa nhu vừa cương, cương nhu phối hợp*, nên lấy hiệu này đó mà.”
(*cương phu phối hợp: nguyên văn cương nhu tịnh tế)
“Thật không đấy?” Chu Tử Tần nửa tin nửa ngờ, đi ra sân, vẫn gã hầu đang dọn dẹp bên ngoài: “Này này, huynh qua đây một chút!”
Người hầu vội chạy lại hỏi: “Bổ đầu có gì căn dặn?”
“Bức bình phong trong thư phòng do ai viết vậy?”
“Là bút tích của lão gia đấy, viết hỏng hai mươi mấy cuốn lựa mới được một bức, có vẻ lão gia rất thích nên đã gọi người tới hồ rồi căng lên làm bình phong.”
Hoàng Tử Hà đứng phía sau hỏi: “Hằng ngày các ngươi dọn dẹp có vứt các trang giấy viết chữ đi không?”
“Thưa có, những phải được lão gia cho phép. Mấy năm trước có lần tôi trót vứt lầm một bài thơ của lão gia, từ đó về sau muốn dọn dẹp thư phòng phải đợi khi lão gia có nhà, xem qua từng tờ rồi mới cho vứt hay giữ lại.”
Chu Tử Tần nhìn Hoàng Tử Hà đầy ngưỡng mộ, chỉ thiếu chưa viết lên mặt mấy chữ “chúng ta phối hợp đánh bại Hoàng Tử Hà đi” mà thôi.
Lý Thư Bạch quan sát khắp thư phòng một lượt, rồi hỏi gã hầu: “Bức tranh hồ điệp tú cầu kia treo lên từ khi nào thế?”
“Cái đó thì tôi không rõ… Lão gia có mấy bức họa, có bức non nước, có bức sông suối, mỗi khi cao hứng lại chọn một bức treo lên, bọn người hầu chúng tôi cũng khó biết tranh treo lên lúc nào?”
“Theo ngươi nhớ thì bức tranh này treo đã lâu chưa?”
“Ừm… hình như mới được mấy hôm thôi, tóm lại là chưa lâu, trước đây cũng chưa từng thấy.”
Đợi gã hầu đi khỏi, Chu Tử Tần nhìn quanh, nhận xét: “Xem ra không có gì khác thường cả, chúng ta có định điều tra thêm gì ở đây không?”
Hoàng Tử Hà trỏ về phía Tùng Hoa: “Đến hiện trường vụ án thử xem.”
Vừa ra khỏi cửa nhà họ Ôn, thoáng trông thấy người đứng ở đầu kia con ngõ, bước chân Hoàng Tử Hà chợt khựng lại.
Bóng người kia dong dỏng gầy gò ấy đang đứng dưới khóm trúc bên bờ sông.
Lá trúc lay lay, bóng hắn gầy gầy, càng tôi lên phong thái của nhau.
Hoàng Tử Hà đứng lặng nhìn hắn, còn Chu Tử Tần vẫy tay rối rít: “Ồ? Chẳng phải Vũ Tuyên Vũ học chính đấy ư? Huynh còn nhớ tôi không? Chúng ta từng gặp nhau ở kinh thành đấy!”
Vũ Tuyên gật đầu với gã, ánh mắt nán lại nơi Hoàng Tử Hà một thoáng rồi quay sang hành lễ với Lý Thư Bạch, đoạn mới đáp lời Chu Tử Tần: “Tôi có việc muốn tìm thiếu bổ đầu.”
“Huynh nói đi, cứ nói ra nào.” Chu Tử Tần nhảy chân sáo đi đến.
Hắn trỏ bình trà rỗng và giỏ trúc trên tay nói: “Sáng nay tôi đến chùa Quảng Độ xin ít tịnh thủy để cúng tế Hoàng quận thú.”
Hoàng Tử Hà run bắn lên, vô thức siết chặt hai tay lại. Dây cương hằn lên lòng bàn tay thành một vết tím tái, nhưng cô chẳng hề nhận ra.
Thấy vậy, Lý Thư Bạch im lặng vỗ nhẹ lên vai cô. Hoàng Tử Hà sực tỉnh, từ từ buông lỏng dây cương, song thân hình vẫn cứng đờ.
Chu Tử Tần chẳng hề nhận ra vẻ khác thường của họ, chỉ ồ lên một tiếng rồi hỏi: “Hôm nay là ngày giỗ chạp gì ư?”
Vũ Tuyên lắc đầu: “Không.” “Vậy thì…” Chu Tử Tần ngạc nhiên nhìn hắn.
“Hễ ở Thành Đô ngày nào, tôi đều tới quét mộ.” Ánh mắt hắn lướt qua Chu Tử Tần, rồi dừng ở Hoàng Tử Hà. Cặp mắt trong veo, còn trong hơn dòng nước chảy bên bờ, giọng nói khe khẽ, còn nhẹ hơn ngọn gió lao xao qua rặng trúc: “Tối qua ngẫu nhiên mơ thấy chuyện cũ, chạnh lòng tưởng nhớ nên mới đến xin Mộc Thiện đại sư ít tịnh thủy, mua thêm hương hoa tới cúng tế.”
Chu Tử Tần xưa nay rất thích hóng hớt, những chuyện đồn đãi kiểu này, liền hỏi ngay: “Tịnh thủy của Mộc Thiện đại sư có tiếng lắm à? Hình như rất nhiều người tới đó xin.”
Vũ Tuyên gật đầu: “Mộc Thiện đại sư đạo hạnh cao thâm, là cao tăng nổi danh nhất đất Thục. Gần đây ở Thành Đô đồn rằng sau thiền phòng của pháp sư có một mạch nước nhỏ, qua nhiều năm nghe ngài tụng kinh cảm hóa, chỉ trong một đêm đã cuồn cuộn tuôn trào, trở thành một con suối, ai cũng bảo là kỳ tích. Bởi thế mọi người đua nhau tới xin nước, nghe nói nếu ngược lại được Mộ Thiền đại sư trì tụng nữa thì có thể trở thành tịnh thủy, khiến người sống lục căn thanh tịnh, cũng có thể giúp vong hồn được siêu độ vãng sinh.”
Hoàng Tử Hà dắt ngựa, đứng bên rặng trúc, nghe hắn rủ rỉ kể, bất giác mơ màng nhớ lại khi xưa họ từng cùng lang thang khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Thành Đô, mỗi cành cây cọng cỏ qua lời hắn kể đều có điển cố, sự tích, khiến người ta nghe mà mê mẩn.
Chu Tử Tần ngẩng đầu: “Hôm sau ta cũng phải tới xin ngụm nước uống mới được.”
Vũ Tuyên gật đầu rồi khom người hành lễ với Chu Tử Tần: “Chu thiếu bổ đầu, hôm nay tôi từ mộ cha nuôi về thẳng nha môn tìm bổ đầu, nghe người ở đó chỉ lại tìm đến tận đây, là vì có một chuyện quan trọng phải trình báo.”
“Chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi tôi quét dọn phần mộ, phát hiện mộ em trai của Hoàng sứ quân và Hoàng cô tử có dấu hiệu bị đào xới, may mà nấm và đá đắp phía trên vẫn nguyên vẹn, chỉ là vạt đất bên ngoài bị xới lên. Có khi nào có kẻ gian định quật mộ không?”
Chu Tử Tần đang tươi cười nghe thế thì đuỗn mặt ra, bất giác ngoái lại nhìn Hoàng Tử Hà, ngượng nghịu nhếch mép với cô.
Thật uổng cho gã hằng ngày khoe khoang tay nghề đào mồ quật mã, không ngờ Vũ Tuyên chỉ nhìn thoáng trông đã nhận ra ngay. Có điều gã nghĩ chắc hẳn Vũ Tuyên không biết, những kẻ quật mộ đều đang đứng ngay trước mặt hắn, hơn nữa, một trong số đó là Quỳ vương gia, kẻ còn lại chính là Chu thiếu bổ đầu mà hắn bẩm báo.
Vũ Tuyên đương nhiên không biết Chu thiếu bổ đầu vẻ mặt phức tạp trước mặt chính là thủ phạm, thong thả nói tiếp: “Tôi nghĩ dân chúng Thành Đô đều biết Hoàng sứ quân liêm khiết thanh bần, trong mộ chủ yếu là thư tịch bút mực, sao lại bị đám trộm mộ dòm ngó chứ?”
Chu Tử Tần hào sảng gật đầu: “Không sai! Vũ huynh đệ nói đúng lắm! Ta nghĩ việc này ắt có nội tình!”
Hoàng Tử Hà chỉ biết cúi đầu nín lặng, nhìn chằm chằm cành trước bên cạnh.
Lý Tư Bạch bèn vít cành trúc nọ xuống, săm soi gân lá, như thể trên đó viết lời vàng ý ngọc vậy.
Chu Tử Tần len lén liếc hai người, thấy cả hai trầm tĩnh thản nhiên, không mảy may sơ hở, cũng không buồn nói đỡ cho mình nửa câu, đành vặn lại Vũ Tuyên: “Vậy Vũ huynh cho rằng… sao chúng lại muốn quật mộ Hoàng quận thứ?”
Vũ Tuyên lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, nhưng chắc hẳn phải có nguyên nhân. Ví như muốn mượn chuyện này để gây bất lợi cho Chu quận thú mới nhậm chức, hoặc là, Chu thiếu bổ đầu cũng biết đấy, Hoàng Tử Hà con gái Hoàng quận thú bỏ trốn đến giờ vẫn chưa rõ tung tích, biết đâu có kẻ định làm vậy để dụ Hoàng Tử Hà xuất đầu lộ diện, hòng hãm hại cô ấy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...