Trầm Huy


Ngồi trong phòng làm việc vẫn chưa tan mùi khói, Mạnh Huy sững sờ một lúc.
Mở cửa sổ ra, gió lạnh mang theo những bông tuyết nhỏ, rất sảng khoái.
Wechat có rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới, ngoài ra còn vô số tin nhắn thoại của Vương Địch gửi đến.
Cô đứng trước cửa sổ nghe từng cái một, đang trả lời thì nghe hai tiếng gõ cửa, Mạnh Huy ngẩng đầu lên.
Cố Trầm Đông đứng trước cửa, "Tôi nghe tiếng em tiễn khách.

Mặc mỏng như thế mà còn đứng mở cửa sổ hả? Tuyết đã rơi rồi."
Mạnh Huy trả lời tin nhắn xong, khép cửa sổ lại một chút, nói, "Cho khói thuốc bay bớt.

Hôm nay thật là, nói trở mặt là trở mặt liền."
Anh nhìn gạc tàn thuốc, bên trong là tàn thuốc cùng với đầu thuốc xiêu vẹo.

Mạnh Huy đưa tay muốn lấy đi, "Để em dọn, sếp em là trùm hút thuốc."
Anh không đưa cô mà cứ nhìn cái gạc tàn, "Trước đây Quách Thư Nhận không bao giờ hút thuốc."
Mạnh Huy ngẩn ra, Quách Thư Nhận và Cố Trầm Đông từng là bạn kí túc xá với nhau.
"Anh ấy...áp lực nhiều quá."
"Làm việc với cậu ta có căng thẳng không?"
Mạnh Huy đáp, "Lúc đầu thì có, nhưng sau này thì em quen rồi.

Anh ấy khá đáng sợ đó."
"Tôi đã nghĩ đến việc Quách Thư Nhận sẽ tiếp tục học cao học cho đến khi cậu ta thành kỹ sư trưởng."
Mạnh Huy cũng nghĩ vậy, cười to, "Anh nói đúng rồi, anh hiểu tính cách của anh ấy thật đấy! Chỉ có một lỗi nhỏ thôi mà anh ấy cũng làm quá lên rồi.

Nhưng may mắn người hướng dẫn của anh ấy là người đẹp gốc Ý, cô ấy đã khiến anh ấy kiềm chế lại rất nhiều rồi.

Nếu không người đàn ông cung Xử Nữ này chẳng thể làm việc chung với bất kỳ nhà thầu nào hết."
Không nghĩ tới nói xấu sếp lại cuốn như thế, Cố Trầm Đông cười, "Sếp khó ở như vậy, khổ cho em rồi."
"Lão Quách đổi chuyên ngành, em tốt nghiệp trước nên khi em đăng ký học cao học, anh ấy là sinh viên năm cuối của đại học H, anh ấy đã cho em rất nhiều lời khuyên.

Sau đó em trở về thành phố H, thi vào viện thiết kế S.

Trưởng nhóm của nhóm em được xếp vào vô tình là Quách Thư Nhận.

Lúc đầu còn thấy may, nhưng đến chiều thì bị anh ấy mắng té tát.

Giờ thì quen rồi, trời đánh tránh bữa ăn."
"Khiêm nhường thế!" Ánh mắt Cố Trầm Đông nhìn vào giá sách, trên đó có một cái bằng màu đỏ được đóng khung gỗ nâu, "Giải thưởng thanh niên do hiệp hội học thuật trao tặng, thật đáng kinh ngạc."

Mạnh Huy xấu hổ, "Hai năm trước rồi.

Em nhờ bố cất mà bố cứ quên."
"Dù qua lâu rồi nhưng tôi vẫn muốn chúc mừng em, em thật tuyệt vời."
Mạnh Huy đỏ mặt, "Anh Tiểu Đông..."
"Tác phẩm đó là gì thế?"
Nghe vậy, Mạnh Huy mở tủ sách tìm tác phẩm năm đó.

Trong lúc cô đang tìm thì nghe anh nói, "Nho Nhỏ, hòm thư kia tôi đọc xong rồi."
"Không tìm thấy rồi." Mạnh Huy đột nhiên nói, bàn tay đang mở tủ sách dần buông, sắc mặt trầm xuống, nhàn nhạt nói, "Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, mèo nhỏ bắt chuột con thôi."
Cửa tủ phát ra tiếng gõ lanh lảnh, có chút chói tai.
Khói đã tan gần hết, cô đóng cửa sổ lại.

Vài bông tuyết rơi trên ô cửa, gió bị chặn bên ngoài dường như rất không cam lòng.
Vương Địch gửi một tin nhắn thoại mới, Mạnh Huy làm cử chỉ xin lỗi với anh rồi nghe tin nhắn.
Cô đặt điện thoại xuống, gõ vài chữ trả lời, nói với Cố Trầm Đông, "E rằng em phải ra công trường, xin lỗi anh."
"Công trường? Hôm nay là ngày đầu năm mà."
Mạnh Huy bất đắc dĩ, "Chưa hẳn là công trường, bây giờ nó chỉ mới là một bãi đất hoang thôi.

Dự án ở thành phố K, thông tin bên Giáp Phương được giữ bí mật trước khi lên kế hoạch, bên đó chỉ đồng ý cho biết vị trí khu đất, những thứ còn lại thì nói là bí mật thương mại không thể tiết lộ.

Qua Tết bắt đầu đấu thầu nhưng thông tin mới được thông báo vào sáng nay."
"Ăn trưa xong tôi đưa em đi."
"Không kịp, chút nữa đối tác đến rồi." Mạnh Huy về phòng thay quần áo, rất nhanh đã xách theo túi đi ra.
Cố Trầm Đông kinh ngạc, "Soạn đồ nhanh vậy?"
Mạnh Huy đi tới trước cửa nhà, "Thói quen thôi.

Anh Tiểu Đông, anh lại đây đi, em giúp anh làm dấu vân tay."
Có ít rắc rối trong lúc lấy vân tay, cửa không nhận diện được ngón cái và ngón trỏ bên tay phải của Cố Trầm Đông, Mạnh Huy nói anh chuyển sang ngón giữa nhưng vẫn không được.

Cô đành phải đề nghị anh đổi sang tay trái, cửa vẫn không nhận diện được vân tay.
Hành lang thật sự rất tối, Mạnh Huy bật đèn flash của điện thoại lên, cẩn thận quan sát các đầu ngón tay, đường nét trên đó rất rõ ràng, không có điểm gì bất thường.
Cô nói đùa, "Người bán cửa nói rằng dấu vân tay của người lớn tuổi rất khó để nhận diện, cô giáo Cố và bố em không hề gặp vấn đề này, nhưng anh thì có."
Anh nhìn cô, "Có lẽ tôi già rồi."
Mạnh Huy không khỏi liếc mắt nhìn lần nữa, hai tay anh rất đẹp, vừa thon vừa trắng, tựa như chưa từng làm việc gì nặng nhọc.
Cô định bỏ cuộc, Cố Trầm Đông đành thử ngón áp út, thật ngạc nhiên khi cửa đã nhận diện được.
Anh hỏi, "Em đi công tác bao lâu? Tay lạnh như vậy, ở trong nhà một chút đi."
Mạnh Huy đút hai tay vào túi, "Em cũng không chắc.


Tính tình của Giáp Phương hơi khác người, hôm nay dự án bắt đầu từ đầu, có thể em phải di chuyển nhiều nơi nữa."
"Mẹ nói mấy ngày trước em không được nghỉ ngơi."
"Không còn cách nào khác, đặc thù của công việc mà." Mạnh Huy mỉm cười, "Thật ra khi nghĩ kỹ, lương theo giờ của nghề này rất thấp, chả ai muốn làm nếu không có niềm yêu thích với công việc này cả.

Có nhiều người không chịu nổi nên đã quyết định đổi nghề, ví dụ như lão Tào."
"Nho Nhỏ, lão Tào..."
Mạnh Huy không muốn nghe giải thích, lập tức ngắt lời anh, "Anh đổi nghề rồi à?"
Anh im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.
"Kinh doanh à?"
"Giống vậy."
Cổ họng Mạnh Huy khô khốc, "Ồ, vậy hẳn là anh rất bận rộn?"
"Bây giờ tôi rảnh."
"Ồ."
Điện thoại đúng lúc đổ chuông, xe Vương Địch đã ở dưới lầu, Mạnh Huy nói, "Tạm thời giao nhà lại cho anh."
"Em yên tâm."
"Xin lỗi anh nhiều nhé."
Anh hỏi, "Xin lỗi vì chuyện gì?"
Mạnh Huy xấu hổ nói, "Bố sẽ nói rằng em không biết tiếp khách."
Ánh mắt anh cụp xuống, Mạnh Huy biết anh không muốn nghe nên cô không để ý nữa, chỉ nói, "Em muốn nói rằng, bố em và cô giáo Cố, hai người họ...đến được với nhau cũng chẳng dễ dàng."
Cố Trầm Đông mỉm cười, "Em nghĩ tôi trở về để quấy rầy họ ư?"
Mạnh Huy nghĩ nghĩ, có chút bực, "Chừng nào...anh đi?"
"Không đi."
"Ý em là, chừng nào anh về nhà?"
Cố Trầm Đông hỏi ngược lại, "Em muốn tôi khi nào về?"
Cửa sổ hành lang đã đóng, tuy nhiên vẫn có một cơn gió xuyên qua khe hở mà thổi vào.

Bầu không khí giống như đang tiễn biệt, có gì đó lạ lạ.
"Nho Nhỏ, có về kịp sinh nhật em không?"
Mạnh Huy dừng một chút, "Không biết, em không có thói quen đón sinh nhật."
Cô bước vào thang máy, cửa thang máy kêu cọt kẹt rồi đóng lại.

Cô vô tình nhìn đôi mắt của anh, tim như bị ai đâm.
Cố Trầm Đông thấy bàn tay nhỏ bé kia dùng sức chặn cửa thang máy, nhìn anh, "Chuyện đó..."
"Nho Nhỏ?"
"Em nghĩ, em không có thời gian đón anh.


Đợi em trở về bù đắp cho anh nhé? Anh có muốn ăn món gì không?"
Anh đẩy cô vào thang máy, hung dữ nói, "Tôi đưa em xuống lầu."
- --
Điều hòa trong xe ấm áp, ghế ngồi thoải mái, tài xế lái xe vững vàng, Vương Địch châm thuốc đưa nước, Mạnh Huy như người mới hoàn hồn, "Anh Vương vẫn chu đáo như thường ngày."
Vương Địch nói, "Bớt nói đi, đưa nhành ô liu cho cô nhiều lần rồi mà cô vẫn không chịu đến công ty tôi."
"Dưới quyền người nước ngoài không thoải mái."
"Quách Thư Nhận thì cho cô thoải mái hơn sao? Nhìn cô mệt mỏi quá đấy."
Mạnh Huy thở dài, "Mệt thật." Hai ngày nay dồn dập thông tin, đại não cô sắp thiếu oxy đến nơi rồi.
"Này, người vừa kéo mũ của cô là ai vậy?"
"Không ai cả."
"Cố Trầm Đông đúng không?"
"Đừng nói nữa."
"Cậu ta quay về rồi? Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh*, Mạnh Huy!"
(*Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh: có nghĩa là nếu cứ chờ đợi cho đến khi mây tan hết, ta sẽ nhìn thấy ánh trăng sáng ở phía sau.

Câu thành ngữ đề cập đến sự kiên trì, vĩnh viễn không buông bỏ, nếu luôn lạc quan và cố gắng thì chắc chắn ta sẽ được đền đáp.

Mình thấy để nguyên nguyên tác ở đây câu sẽ hay hơn nên mình chú thích cho các bạn dễ hiểu.)
Mạnh Huy nói, "Đừng nói nhảm nữa."
"Rõ ràng là cậu ta, hơn nữa cũng không thay đổi bao nhiêu.

Trí nhớ tôi tốt lắm nhé, hai người là hàng xóm, tuy rằng lúc đó tôi với cô chưa quen nhau nhưng tôi biết cô là cái đuôi nhỏ của cậu ta.

Lúc chúng tôi học năm cuối, hẳn là cô đang học năm nhất? Cô ở khu dành cho tân sinh viên, rất hay đến đưa cơm cho cậu ta.

Lúc ấy cô còn bị chúng tôi trêu ghẹo, 'Lão Cố, vợ của cậu đến rồi' nữa đấy."
"Tôi chưa bao giờ nghe hết."
"Hồi đó, cô bị cướp thịt dê nấu dứa trong căn tin.

Lão Cố đã mua lại cho cô một phần thịt dê nấu dứa, cô vẫn nhớ đúng không? Cậu ta bị chúng tôi chọc là quá nuông chiều cô, cậu ta cười ngược lại chúng tôi không thể phát cơm chó như cậu ta, cứ mãi cô đơn lẻ bóng khiến chúng tôi không thể không giận."
"Không nhớ."
Vương Địch khó hiểu, "Cô vẫn còn hận cậu ta ư? Vậy vừa rồi..."
"Tại anh mắt kém."
"Tâm ý của cô chúng tôi đều thấy.

Nhưng Mạnh Huy à, năm đó cậu ấy rời đi không nói một lời vì cậu ấy có khổ tâm.

Tôi luôn cảm thấy cậu ấy không phải loại người vô tình như thế.

Aiya, hiện tại lão Cố thảm lắm đấy."
"Anh Vương, ngài có muốn nghỉ ngơi một lát không?" Năm xưa không thuận lợi, quanh đi quẩn lại, xung quanh anh ta đều là bạn học cũ.
Vương Địch đang chuẩn bị xuống xe, "Chắc tôi sẽ tổ chức một buổi họp lớp."
Mạnh Huy cảnh cáo, "Tôi biết anh là người thích tiệc tùng, anh thích làm gì thì làm.


Nhưng không được nói gì liên quan đến tôi, cũng đừng nói gì tào lao nữa."
Vương Địch hiểu rõ, "Yên tâm, tôi biết mà.

Miệng tôi kín lắm, nếu Cố Trầm Đông hỏi về cô, tôi sẽ nói tôi không biết gì hết.

Được chưa?"
"Hừ, sao họ Quách kia lại biết hết chuyện hôm nay chúng ta sẽ đi công tác?"
"Tôi không biết gì hết nhé.

Có lẽ linh hồn của cô trong dự án quá rõ ràng nên không thể qua mắt cậu ta." Vương Địch thở ra vòng khói oan uổng, "Này, đến nơi rồi.

Cái đuôi nhỏ năm nào đã trở thành kiến trúc sư giỏi giang, còn tôi thì sa vào kiếp nhà thầu.

Mọi thứ đều thay đổi hết rồi."
Mạnh Huy đi theo anh ta, dù sao Quách Thư Nhận cũng đồng ý đứng ra thương lượng, cho nên phí thiết kế của anh ta sẽ không rẻ chút nào.
Lần đầu tiên cô cảm thấy làm việc với nhà thầu khá dễ dàng.
- --
Vương Địch mang theo ba trợ lý, họ đã khảo sát, chụp ảnh, điều tra địa điểm và giấy phép xây dựng của bên Giáp Phương, đồng thời xác nhận môi trường xung quanh và thời tiết sắp tới.
Tiến trình thuận lợi, ba ngày trôi qua rất nhanh.
Gió và tuyết vào ngày đầu tiên của năm mới như là một cơn gió thoảng qua, hai ngày tiếp theo thời tiết cực kỳ nắng nóng.

Gió ở nơi hoang vu thổi rất mạnh làm cho mặt của mọi người trở nên đau rát.
Trợ lý đem tài liệu nghiên cứu dày cộm đưa cho Mạnh Huy.

Cô nói, "Scan thêm một bản rồi đem về lưu trữ nhé."
Sau đó Vương Địch lấy một tờ giấy A4 trong túi hồ sơ khác, xấu hổ cười, "Tôi mới nhận hồi sáng, cô còn bốn ngày để chuẩn bị."
Mạnh Huy đọc một lướt, suýt chút nữa đã chửi, "Vương Địch, nếu anh nói sớm, tôi tuyệt đối sẽ không nhận! Vẽ tay kế hoạch đấu thầu ư? Bên kia coi đây là cuộc thi vẽ tranh của học viện mỹ thuật hả? Kiểm tra các kiến thức cơ bản cái qq!"
Vương Địch cân nhắc, "Giáp Phương quan trọng phần này, ai làm cho bọn họ đều có kinh phí và quan hệ đấy."
Mạnh Huy mắng, "Anh con mẹ nó lừa tôi.

Anh không biết khối lượng công việc thế nào à? Bốn ngày sao có thể hoàn thành kịp? Tết mọi người được về nhà nghỉ ngơi, còn tôi phải thức trắng đến năm sáu đêm không ngủ nghỉ, không ăn uống."
"Cô Mạnh, nếu không khó thì tôi cũng không nhờ đến sự trợ giúp của cô, chúng ta có thể hoàn thành được mà.

Chúng ta không đủ thời gian chuẩn bị, chẳng lẽ đối thủ chúng ta lại đủ?"
Mạnh Huy nói, "Tôi không có thói quen này, rõ ràng tôi không có khẩu vì gì hết mà còn bị anh ngốn cho một đống cơm."
Vương Địch cầu xin, "Nếu cô không giúp tôi, tôi sẽ chết thật đấy.

Cô hãy vì phí thiết kế đi mà."
Mạnh Huy biết, anh ta rất quan tâm đến dự án này, đã đầu tư hết thời gian tiền bạc, nếu mất gì thì làm sao bây giờ? Cô cũng đang cần tiền.
Vương Địch đảo mắt, đột nhiên lóe lên suy nghĩ, "Mạnh Huy, tuy cô không có trợ thủ, nhưng mà cô có sư phụ!"
Mạnh Huy khó hiểu, "Ai cơ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui