Trầm Hương FULL


V.
Ở trên xe chưa nhận ra đã qua hơn nửa tiếng.

Chiếc taxi dừng ở Vũ Lâm, gần giao lộ Phượng Khởi.
- Cô có phiền nếu chúng ta dùng bữa cùng nhau không?
- Anh đang xem chủ đề về sự chuyển đổi của Chekov từ hài kịch sang chủ nghĩa hiện thực phê phán.

Nếu tôi không đi ăn tối với anh, tôi sẽ bỏ lỡ cuộc thảo luận này chăng?
Thực ra, xem sự biến hóa của Chekov một cách nghiêm túc cũng là một phép biện chứng hiện sinh rất cổ điển.

Hắn nhìn đèn đỏ trước mặt rồi lại quay ngược chủ đề:
- Sao chúng ta không đi uống trà xanh ở đường Gia Tô.

Nơi đó rất thích hợp để trò chuyện.
- À vâng!
- Bác tài, đi đường Gia Tô nhé!
Xe chuyển qua đèn đỏ, chẳng biết từ lúc nào radio đã ngừng kể chuyện, đổi thành bài hát.


Nhiều người đã xem "Ngục giam phong vân 2" nhưng lại không biết "Hy vọng giấc mơ đẹp".

Bài hát này do Ôn Bích Hà hát.

Thơ của Trần Bách Cường "Đêm nay nhiều tiếc nuối", nam ca sĩ đi hát khi mới 15 tuổi.

Hiện đang sống một mình đồng thời bắt đầu lấn sân sang lĩnh vực điện ảnh.
Bài hát năm 1991, nghe năm 2013, cảm giác thời gian bay bổng chút dư vị trầm lắng của năm tháng.
Xe chạy đến Gia Tô, hai người rảo bước xuống, thong thả đi vào ngõ hẻm.
Hầu như tất cả công nhân ở Hàng Châu đều từng đến các nhà hàng trà xanh, và Tiêu Vũ Đình cũng không ngoại lệ, nhưng cô chưa bao giờ thử nói về Chekov khi uống trà xanh bao giờ.
- Tiểu tư sản bàn luận về chủ nghĩa hiện thực phê phán à? - Cô bỗng cười cười.
- Ngày nay, chủ nghĩa khoái lạc đang ngự trị.

Thiên đường của bạn, địa ngục của tôi.

- Hắn ta cười mà không cần gió hay mưa.
- Inmethetigersniffstherose.

- Thanh âm của cô như châu rơi khay ngọc.
"Có hổ trong lòng, cẩn thận ngửi hoa hồng." Hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng tìm được đường ra khỏi mê cung.
Cô ngạc nhiên nói:
- Anh cũng thích những bài thơ của Seagriff Sassoon?
Hắn lắc đầu nói:
- Tôi thích Câu lạc bộ thơ Ngôi sao xanh một thời, cho nên nhìn được chút tia sáng trong văn chương, và tất nhiên tôi không thể quên những bản dịch kinh điển đó.
Cô che miệng cười vui, nhìn hắn một cách ngượng ngùng.

Văn nói vốn dĩ không tốt nhưng nghe cô đọc thì lại thấy rất chuyên nghiệp.
Không hiểu sao, chủ nghĩa hiện thực phê phán hẳn là một thứ rất nặng nề, nhưng hai người lại cười cười nói nói.
Thông thường khi nói về Seagriff Sassoon là lại nói đến hòa bình, sau hòa bình sẽ quay lại với nghệ thuật, và họ cũng không ngoại lệ, từ một bài thơ, những thay đổi văn học nghệ thuật sau Thế chiến II, đến chủ nghĩa hiện sinh.
Tiêu Vũ Đình đã trích dẫn bài thơ này của Siegreev Sassoon, nhưng dùng nó để diễn đạt một ý nghĩa khác - sự tách biệt của cơ thể và tâm trí, sự tách biệt của môi trường và tâm trí.

Đã phao phao chuyện dẫn ngọc, đương nhiên sẽ khiến Hạ Vân dừng lại cuộc thảo luận về chủ nghĩa hiện sinh.
- Tôi từng rất thích Kafka's Metamorphoses, nhưng rồi có lẽ vì cuộc sống, tôi lại buông bỏ sự yêu thích của mình với anh ấy, mặc dù không thể rũ bỏ được chúng hoàn toàn.

- Tôi không thích những giai điệu buồn, và tôi chỉ mới nhìn thấy chúng.

Tôi cũng không có trải nghiệm tốt về nó.
Tất nhiên là liên quan đến môi trường sống.

Môi trường của mỗi người là khác nhau, và những gì họ có thể cảm nhận được sẽ khác nhau.
Hắn nhấn nút thang máy, may mắn không có hành khách nào khác.
- Triết học hầu hết được chuyển hóa từ thực tế thành ý tưởng, và sau đó được trình bày thông qua nghệ thuật, nhưng nếu nó bị đảo ngược, con người khó có thể khôi phục lại cấu tạo ban đầu của hiện thực từ biểu hiện nghệ thuật.
- Trong lòng anh còn cất giấu nhiều điều bi quan quá.
Cô theo hắn đi ra thang máy, nhận ra đêm nay quán trà xanh không có khách nhiều, có thể trực tiếp đến chỗ ngồi mà không cần bốc số.
- Bây giờ tôi sẽ không đi đến tận cùng bi kịch, có lẽ vì tôi sợ nó sẽ khiến tôi buồn trong lòng.

Nếu là trầm cảm thì quá tệ.
- Tôi tin vào nhân duyên, đọc sách cũng thấy nhân duyên, có duyên thì tụ, còn không thì tan.

Lòng tôi là biển, biết bao nỗi buồn vui.
Hai tách trà lúa mạch, mùi lúa mì thoang thoảng.

Xung quanh, hai ba bàn trống, ít người, mọi thứ khá vắng lặng.
Có một bàn gồm bốn sinh viên đại học, tất cả đều là những thanh niên trai tráng.

Họ gọi cá, vịt, gà, cừu, tất cả đều cay, nhưng không có một đĩa rau.

Ăm uống mồ hôi ướt đẫm và mặt đỏ bừng.


Ở một bàn khác, một cặp vợ chồng trung niên với cô con gái tuổi teen gọi thịt bò luộc, sườn xào chua ngọt, bánh mì, canh mồng tơi, đầu cá kho tiêu.

Không chỉ có hình thức bắt mắt, miếng thịt bò luộc mềm ngọt quyện với sườn chua ngọt, đầu cá cay xé nhỏ cùng chút rau muống tươi mát trong bát canh là sự thăng hoa của vị giác, sự cám dỗ cuối cùng của bánh mì.

Chúng tươi ngon và ngọt ngào, đưa vào miệng béo ngậy làm tăng thêm cảm giác hài lòng.
Hắn đưa cho cô thực đơn và gọi ngẫu nhiên hai món: thịt nướng, cá kho.
Cô dùng bút đánh dấu vào menu, "Trà nấm, bông cải xanh."
Cảm giác như hai người họ đang làm việc cùng nhau.

Nấm cây trà kết hợp với thịt nướng và bông cải xanh kết hợp với cá hầm.

Thật hoàn hảo.
- Bánh trà xanh? - Hắn gần như đoán rằng cô sẽ không ăn nhiều món.
- Tôi không sợ béo, nhưng tôi không ăn món nhiều dầu mỡ.

- Cô đưa thực đơn cho người phục vụ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận