Trầm Hương Uyển

“Trần Uyển, hạnh phúc
là điều mà tự bản thân phải giành lấy. Rẽ ngoặt, quay đầu, mất rồi là không thể
vĩnh viễn không thể nắm bắt lại được”, Hà Tâm Mi ngậm miếng bánh táo nóng hổi,
nói, “Có thời gian thì suy nghĩ kĩ điều đó, đừng đi quá đà.”

“Cậu tránh ra đi, tớ
lấy bột táo của con tớ làm bánh cho cậu, con tớ ăn gì? Còn nữa, tớ rất hạnh
phúc. Phải không, Đậu Đinh? Mẹ có Đậu Đinh là hạnh phúc nhất rồi.”

Đậu Đinh nằm trong
chiếc xe đẩy ở cửa bếp, những ngón tay nhỏ xíu nghịch mấy con cá bảy màu nhỏ
treo lơ lửng ở trần xe. Nghe thấy tiếng mẹ, thằng bé toét miệng cười thật đáng
yêu. Lúc gặp cảnh tượng này chính là giây phút hạnh phúc nhất của con người.

“Quên nói với cậu, tối
qua tắm xong, ông cậu cắt tóc cho Đậu Đinh đấy. Bấy giờ tính khí thằng bé cũng
cáu kỉnh, cứ ấm ứ không cho cắt, cắt xong tớ cho thằng bé soi gương, hai tay nó
vơ lên đầu như thể không hài lòng ấy.”

Hà Tâm Mi vừa cười vừa
lắc đầu: “Hết thuốc chữa, cậu bây giờ như bà mẹ thập nhị tứ hiếu vậy nhỉ!”.

“Đúng đấy”, Trần Uyển
trầm ngâm suy nghĩ nhìn con trai, “Mỗi lần ôm con trong lòng, cái cơ thể mềm
mại, ê a nói chuyện, miệng thỉnh thoảng lại nhoẻn cười, trong tim tớ như có cảm
giác êm đềm lắm, trái tim như biến thành hồ nước. Sau này cậu làm mẹ rồi sẽ
hiểu.”

“Cứ như vậy sao? Sau
này thằng bé hiểu chuyện, khóc lóc hỏi cậu đòi cha thì làm sao? Cậu không nghĩ
tới chuyện này à?”

“Chúng tớ bây giờ rất
tốt, thỉnh thoảng gặp mặt, chỉ xem như bạn bè thôi.”

“Chỉ làm bạn anh ấy
cũng hài lòng sao? Tớ không tin.”

Trần Uyển biết Tần Hạo
sẽ không hài lòng, nhưng anh không còn giống với con người khi xưa, không còn
tự ý can thiệp vào đời sống của cô, dường như chỉ lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi thời
khắc cô tỉnh ngộ. Nhưng đối với cô mà nói, trên đời có nhiều thứ còn quan trọng
hơn cả tình yêu, đó là tình thân, tình bằng hữu, cuộc sống hiện tại, sự nhận
thức này sau khi có Đậu Đinh thì càng rõ ràng hơn. Mấy lần khuyên anh đừng
luyến lưu mãi, anh đừng luyến lưu mãi, anh đều không nói gì, cô lại càng bất
lực khi thấy anh tiêu tốn thời gian như vậy.


“Chị Tiểu Uyển, bên
ngoài có mấy người khách, hỏi là giờ này mở hàng chưa. Em nói buổi trưa không
mở, mấy người đó không đợi em nói hết thì đã ngồi xuống rồi”, cô gái giúp việc
thò đầu vào hỏi.

“Em ra chào hỏi trước
đi, chị xem còn món gì.” Các món ăn của Củng Hương Cư đều được chế biến rất
công phu, khai trương hơn hai tháng, bây giờ cũng có chút tiếng tăm ở Tế Thành.
Khách bản địa đa phần đều biết quán cô chỉ bán buổi chiều, người ngoài kia hẳn
là du khách hoặc là khách lạ.

Cô gái đi ra rồi lại
quay vào nói: “Họ bảo không gấp, bước vào quán chúng ta, chỉ cần vài món đặc
biệt là được.”

“Cậu bận rồi, tớ đi
trước”, Hà Tâm Mi mút mút hạt vừng trên đầu ngón tay, đứng dậy theo Trần Uyển.
“Lão Tống nói tối mai đến, để một bàn cho anh ta. Đậu Đinh, mẹ nuôi đi đây,
nào, thơm một cái”.

Hà Tâm Mi rời đi, Trần
Uyển không nói gì, đẩy xe đến bên góc cửa, rồi xắn tay áo mở lò. Đậu Đinh rất
bám mẹ, gần đây đã quen với việc ở trong bếp. Chỉ cần nhìn thấy cô, thì nó cũng
tự vui đùa, ngoan hơn cả khi bà mợ bế dỗ dành. Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, cô
đến xem Đậu Đinh chơi một mình với ngón tay đến bật cười khanh khách, bất giác
cô cũng mỉm cười. Tưởng tượng thằng bé biết bò biết chạy, chắc cũng giống cô
hồi nhỏ, ngồi trên băng ghế, giúp mẹ bóc tỏi, ánh mắt chờ đợi nhìn vào chảo
bánh.

Các món ăn đưa lên cho
khách được một nửa thì cậu về, đặt rau củ chọn mua xuống rồi giúp cô một tay,
hỏi: “Mợ con đâu?”

“Hai ngày nay mợ mệt,
nói là đi ra sau tìm chỗ nằm nghỉ chút.”

Trong lúc nói chuyện
thì ánh mặt trời chiếu vào nơi bếp cửa bị một bóng hình chặn lại, Trần Uyển
quay người liền thấy có người cúi xuống hất cằm trêu Đậu Đinh làm nó cười, phía
sau còn có hai người đang đứng ở hành lang. Linh cảm của người mẹ mách bảo,
Trần Uyển vội bước tới thì nhìn thấy người kia đầu tóc bạc trắng, cô tạm thời
yên tâm, cúi mình hỏi: “Thưa ông, có phải ông tìm nhà vệ sinh?”.

Người đó chống gậy

đứng thẳng, vì ngược sáng nên cô không nhìn rõ khuôn mặt. Vóc người này thấp
hơn cậu một chút, hình như thị lực không tốt lắm. Ông nheo nheo mắt nhìn cô hồi
lâu, giọng nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Mẹ Đậu Đinh à? Tôi là ông của Tiểu Ngũ.”

Trần Uyển tức thời
chột dạ, lo lắng, quay nhìn cậu với sắc mặt đầy cảnh giác, tức thời không biết
nên nói gì.

Ngày Tết Nguyên tiêu
đó, cha mẹ Tần Hạo đến nhà. Sau khi nói chuyện rõ ràng, cậu nhìn vị khách đến
đột ngột chỉ có ba phần là khách sáo, bảy phần là im lặng, không tỏ rõ thái độ
hay nói năng gì. Ngược lại, mợ xưa nay là người hòa nhã, lúc Đậu Đinh được mẹ
Tần Hạo ôm trong lòng liền khóc ré lên, mợ liền nói: “Bà đừng chê bai, con nhà
chúng tôi, tôi bế nó còn như vậy, chứ đừng nói là người ngoài”. Lúc cha mẹ Tần
Hạo cáo từ ra ngoài thì mợ càng không khách sáo, mang toàn bộ quà cáp của họ
đưa cho tài xế, sau đó đóng cửa lại. Sự dứt khoát đó của mợ khiến cho Trần Uyển
vô cùng ngạc nhiên.

Sau khi cha mẹ Tần Hạo
rời khỏi, Trần Uyển lược bỏ khoảng thời gian bị cưỡng bức, kể lại toàn bộ câu
chuyện của mình từ đầu đến cuối cho cậu mợ nghe. Quãng thời gian mấy năm ấy
chẳng qua cũng chỉ là một mẩu đối thoại mà thôi, nhưng cuộc đời đã biến đổi bao
lần. Cậu lặng lẽ cuối đầu hồi lâu không lên tiếng, lúc ngẩng lên chỉ nói một
câu: “Cậu vô dụng, để con phải chịu khổ.”

Lúc đó, bên tai cô là
tiếng khóc ré lên của Đậu Đinh vì bị ép chặt trước ngực, trước mặt là dòng nước
mắt giàn giụa của cậu, lòng cô cũng héo hon, run rẩy, muốn khóc nhưng không còn
một giọt nước mắt. “Cậu, không như những gì cậu nghĩ đâu. Thật ra, anh ấy cũng
không xấu xa, là con nói dối rằng đã bỏ thằng bé đi rồi nên anh ấy mới bỏ đi.
Cũng không phải là do gia đình anh ấy phản đối, mà do tính cách hai đứa không
hợp nhau.”

Cậu xua xua tay, nói:
“Thằng bé là con cái nhà chúng ta, chúng ta nuôi được. Gia đình họ tốt hay xấu,
không liên quan đến chúng ta.”

Từ đó về sau, cậu
không hỏi chuyện cha Đậu Đinh nữa. Nhưng hôm nay ông nội Tần Hạo xuất hiện,
khiến cô và cậu đều thấy cần đề phòng.

“Ông đến Tế Thành, là

muốn tới thăm mẹ con con”, rồi nhìn quanh, hỏi: “Vị này là…”.

“Thưa ông, đây là cậu con.”

Ông Tần bắt tay cậu Trần Uyển, mặc dù đã già nhưng bàn tay với những đường
gân xanh hằn rõ bỗng rất có lực. Ông Củng Tự Cường đoán được ý của đối phương,
vẫn lịch sự hỏi: “Ông có muốn tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện không?”.

“Tiểu Châu, hai đứa đi ăn cơm đi, đừng lo cho ông.” Tiểu Châu trong lời nói
của ông cụ cũng đã trên dưới bốn mươi, đáp lại một tiếng, dẫn vị kia vào phòng
đằng sau. “Chúng ta ở đây ngồi nói chuyện cũng được, không có người ngoài.”

Trần Uyển vội lấy ghế dìu ông Tần ngồi xuống, thấy ông cụ nhìn ngó xung
quanh rồi lại nhìn Đậu Đinh đang nằm trong xe không rời mắt, cô bước đến bế Đậu
Đinh lại. Hơi người lạ khiến Đậu Đinh giật mình, miệng méo xệch chuẩn bị khóc.

“Đậu Đinh, là cụ nội nè”, cô ngồi xổm xuống bên cạnh dỗ dành.

Ông Tần trầm ngâm nói: “Tiểu Ngũ nói tính cách con giống bà nội, ông thấy
tính con nhu mì hơn bà nội nó”. Bàn tay run lẩy bẩy, ông cụ xoa mặt Đậu Đinh
rồi nói tiếp: “Sờ thấy giống gương mặt Tiểu Ngũ khi còn đang mặc tã. Ông bị
tiểu đường, thị lực hai năm nay ngày càng kém, muốn nhìn cho rõ chút cũng không
được, sau này không biết còn có thể nhìn thấy thằng bé chạy nhảy nói chuyện
được không”.

“Cụ nội còn khỏe, nhất định có thể đợi được ngày Đậu Đinh lấy vợ”.

“Cũng là muốn con cái hiếu thuận, không có việc gì phải lo lắng mới được.
Bây giờ có đứa nào mà không khiến ông lo chứ? Đặc biệt là Tiểu Ngũ”, ông cụ nói
rồi thở dài.

Trần Uyển thấy câu chuyện chuyển chủ đề sang Tần Hạo thì không đáp, chỉ
bưng tách trà cậu vừa rót đưa tới: “Mời ông uống trà”.

“Tiểu Củng”, ông cụ không quan tâm đến vấn đề vừa nói mà quay sang cậu Trần
Uyển: “Đợt Tết cha mẹ Tiểu Ngũ đến làm phiền gia đình rồi.”

“Không đâu, không đâu”, ông Củng Tự Cường mềm mỏng, nói lời rất xã giao,
nói xong từ “không đâu” thì không nói nữa.

“Tôi đã sớm nói với chúng, con cái lớn rồi, không thể cứ để người lớn lo
lắng, có buồn phiền hay mâu thuẫn gì cứ để chúng nó tự giải quyết. Người lớn
can thiệp nhiều, sẽ chỉ gây tác dụng phụ. Lúc đầu, nếu như không phải chúng cản
trở, giờ gia đình thân thích chúng ta đã ngồi cùng nhau, cũng chẳng trong tình
thế tiến thoái lưỡng nan thế này, Tiểu Uyển cũng không đến mức không gọi một
tiếng ông nội”.

“Ông à…”

“Gọi ông là lòng dạ con còn tốt, còn sẵn lòng để Đậu Đinh nhận cha. Tính
cách con so với bà nội Tần Hạo nhã nhặn hơn rất nhiều, nếu như ông cứ thế đối
đãi với bà ấy thì bà ấy đã sớm coi ông là loại súc sinh rồi.” Ông cụ hồi tưởng

lại thời trẻ, sau đó thở dài nói: “Cho nên nói, vợ chồng phải nương tựa vào
nhau đến già. Thời trẻ tính cách ông còn ngang ngược hơn Tiểu Ngũ, giày vò bà
ấy cả đời. Đến khi người không còn nữa, nhớ lại mới thấy mắc nợ bà ấy quá
nhiều. Các cháu cũng vậy. Tiểu Ngũ là đứa cháu ông trông lớn lên từng ngày,
cũng là đứa cháu ông cưng chiều nhất, tính cách nói có thể giống hệt ông thời
trẻ. Hồi nó còn nhỏ ông vẫn nói, nó phải chọn lựa đi theo những con đường tốt
đẹp, nếu không sẽ vướng phải chuyện xấu xa, khi ấy thì sẽ không ai quản được.
May mà sau này tính cách bướng bỉnh, phá phách của nó cũng chưa phạm phải sai
lầm gì lớn. Đối với cháu, đó có thể là lần đầu tiên, duy nhất nó làm điều xấu.”

Trần Uyển cúi đầu đút cho Đậu Đinh ăn nước táo ép, im lặng lắng nghe.

“Chỗ nào đối với con không tốt, ông nội sẽ thay nó nhận lỗi với con. Là do
ông dạy dỗ nó không tốt.”

“Ông…”, cô ngừng lại, nhìn vào ánh mắt khẩn thiết của ông cụ, không biết
nên ứng xử ra sao.

“Thằng cháu đó ông coi nó từ nhỏ đến lớn, nó không xấu, mà là tính cách
hiếu động. Mấy năm nay ông thấy nó đã chín chắn, ngày càng biết suy nghĩ hơn,
ông biết, tất cả đều do con điều chỉnh. Ông cũng nói với mẹ nó, lấy vợ phải
nhìn vào gia thế hay sao? Gia đình ta có gì là gia thế? Ông ngoại nó có gì mà
gia thế? Chẳng phải đều là bao năm lội ruộng lội bùn, tay cầm báng súng, may
mắn sống sót sao? Nếu không có những thứ đó thì bây giờ nói không chừng đều quỳ
dưới chân núi mà đào bới khoai lang hết rồi! Có gì mà ngạo mạn? Người có thể
làm cho Tiểu Ngũ thay tính đổi nết tốt hơn lên là một người vợ tốt! Cho nên,
việc hôn sự này, ai dám ngăn cản thì phải bước qua ông. Theo đó mà nói, Tiểu
Uyển, hai đứa sống với nhau mấy năm, nói không có tình cảm thì ông không tin.
Những điều Tiểu Ngũ đối xử không phải với con, ông không thể nói con hãy quên
đi, nhưng có mấy năm tình cảm, lại có con cái với nhau rồi. Tiểu Ngũ cũng vì con
mà thay đổi. Con là người hiền lành, con hãy tha thứ cho nó, được không con?”

“Ông, cháu đã tha thứ cho anh ấy. Cháu cũng đã nói chuyện với anh ấy, những
gì anh ấy đối tốt với cháu, cháu đều nhớ, cũng rất cảm kích. Thái độ của bác
Tần cũng là vì muốn tốt cho con cái, cho nên cháu không để bụng. Cháu chỉ thấy
hai đứa cháu không hợp.”

“Vợ chồng trẻ phải nương tựa nhau đến già, hợp hay không thì va chạm mới
biết. Ông và bà nó sống với nhau cả đời mà chưa từng nghĩ tới ba chữ ‘Không hợp
nhau’. Ông nói nhiều rồi, Tiểu Ngũ luôn đặt con trong tim, giờ cũng vậy, ông
thấy trong lòng nó trống rỗng, buồn bã, nhìn nó vậy lòng ông càng buồn.”

Trần Uyển đưa đôi mắt bất lực lên nhìn ông cụ, cậu vẻ mặt buồn bã đưa tờ
khăn giấy đến, cô cầm lấy lau khóe miệng của Đậu Đinh. Trong gian bếp chỉ còn
tiếng lửa cháy trong lò và tiếng Đậu Đinh ê a đòi chiếc muôi để chơi.

“Thằng cháu nội của ông nó uống rượu đến suy sụp rồi. Lần này về thăm ông,
tiện thể đi khám sức khỏe…” Ánh mắt ông cụ ngân ngấn nước. “Trước đây cô nó
mất, người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh. Lẽ nào vẫn cần ông…”

Chiếc muôi trong tay Trần Uyển rơi xuống đất phát ra tiếng kêu leng keng,
cứ ong ong trong đầu cô không dứt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui