Tần Hạo nhận được điện thoại của gia đình nhưng lần lữa hai
ngày sau mới về nhà, không biết cơn giận của cha anh lên đến chừng nào. Sau khi
tính toán đâu vào đấy, anh mới xuống xe đi vào cổng. Sinh ra và lớn lên trong
một gia đình quyền thế sớm tạo cho anh thói quen chuẩn bị tâm lý đối phó, nhưng
vẫn có chút lo sợ.
Bước vào thư phòng, thư ký chuyên trách của Tần Trọng Hoài
ra hiệu để anh yên lòng, rồi đóng cửa đi ra. Cha nhìn anh từ đầu đến chân,
không giấu vẻ săm soi. Trước ánh mắt truy xét, anh vẫn đứng yên tại cửa, không
dám cử động, đợi đến khi cha thôi không nhìn nữa thì mới từ từ bước vào.
“Anh lớn rồi, suốt đêm đi tranh giành gái gây chuyện thị
phi, lại còn hiếu chiến! Anh có biết bây giờ ở ngoài kia người ta đang rêu rao
khắp nơi những gì không?”
Ban đầu Tần Hạo tưởng chuyện của Trần Uyển đã lọt đến tai
cha, nhưng thì ra là chuyện về Hồng Kiến Học, lòng tạm an tâm, anh bình thản
ngồi xuống ghế trước bàn làm việc. “Cha, cha phải có con mắt phân biệt thị phi,
con của cha mà cần phải đi giành gái à? Nói không chừng có kẻ xấu rắp tâm đổ
thêm dầu vào lửa, cố ý tạo mâu thuẫn.”
Tần Trọng Hoài hừ lạnh một tiếng, “Không cần tới phiên anh
giáo huấn tôi. Không có lửa sao có khói, anh mà được như hai anh họ của anh thì
người khác cũng chẳng có cơ hội để đổ thêm dầu vào lửa”.
Nhắc đến hai người anh họ, Tần Hạo bất giác bĩu môi.
Tần Trọng Hoài đẩy gọng kính, ngước mắt lên, “Cái gì? Không
phục à? Anh nói xem mấy năm nay anh đã làm được bao nhiêu việc chính đáng? Anh
Hai làm ở ủy ban, thuộc dạng thanh niên ưu tú. Anh Ba làm ở địa phương, cũng có
tiếng. Còn anh, so với thanh niên ngoài xã hội, anh có gì đặc biệt?”.
Tần Hạo đổi thế ngồi, tiếp tục nghe cha giáo huấn.
“Vẫn là tám chữ: ‘Trung thực làm người, kiên định làm việc’.
Còn để tôi nghe thấy những chuyện vô liêm sỉ gì nữa thì anh tự mà đóng gói hành
lý trở về tìm ông nội anh đi.” Tần Trọng Hoài nghiêm nét mặt, lúc sau nói: “Sắp
sang nhiệm kỳ mới, để tôi yên phận chút”, ông gằn giọng ở mấy từ cuối.
“Nhiệm kỳ mới? Lâm Thư Ký về hưu sao?”, Tần Hạo có vẻ hào
hứng.
“Ừm, đến Đại hội Đại biểu Nhân dân toàn quốc”.
“Vậy còn cái ghế của ông ta?”
Tần Trọng Hoài đanh mặt, trầm giọng nói: “Không phải việc
của anh, bớt quậy phá đi cho tôi nhờ”.
“Con có thể làm loạn gì chứ? Còn chỉ lo lắng cho cha, cái
tin tức này mà truyền ra, không biết bao nhiêu đồ yêu ma quỷ quái sẽ nhảy vào.”
“Anh bớt phóng đãng đi thì tôi mới yên tâm được”, Tần Trọng
Hoài dữ tợn nói.
Mãi đến lúc đi ngủ, Tần Hạo vẫn suy nghĩ về tin tức này, anh
đã sớm dự liệu là sẽ có một cuộc long tranh hổ đấu, có phải sự biến động về
nhân sự sẽ khiến cho tình hình thay đổi hoàn toàn? Cha của Hồng Kiến Học lăm le
cái vị trí này lâu rồi, lần này con đường thăng tiến của ông ta vấp phải những
vấn đề của Hồng Kiến Học có thể sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Cha làm công tác
chính trị bao lâu nay, không bao giờ tiết lộ tin tức. Nhưng, “Anh bớt phóng
đãng đi thì tôi mới yên tâm được”, ẩn ý của câu nói này khiến anh phải cân
nhắc.
Nhắc đến Hồng Kiến Học, anh lại sôi gan lên, nếu không phải
vì thằng ôn con ấy thì sao Trần Uyển có thể oán hận anh đến nhường này?
Trần Uyển!
Anh dường như vẫn cảm nhận được sự căng thẳng và mềm mại lúc
cô vùng vẫy trong vòng tay anh; cả hình ảnh cô bướng bỉnh mím môi ngẩng đầu cố
nuốt nước mắt vào trong; bóng lưng đi như người mất hồn trên đường Thượng Hải;
cái dáng nắm chặt cán dao với ánh mắt hung tợn… tất cả cứ hiện lên trước mắt
anh, hình ảnh dừng lại cuối cùng là ánh mắt trống rỗng khi cô nằm dưới người
anh…
Cơn gió đêm từ ngọn núi thổi vào tận lòng anh, lạnh đến mức
làm tim anh đau đớn.
Trần Uyển ra sức kỳ cọ thân thể, sự căm hận thể hiện qua bàn
tay. Hai ngày nay cô tắm không biết bao nhiêu lần. Cái mùi dâm đãng đó như thấm
vào tận chân tơ kẽ tóc, cho dù đã thay quần áo nhưng cô vẫn cảm thấy dơ bẩn.
Làn da trên cơ thể cô bị chà xát như tôm nõn, móng tay cào lên hằn thành vết
mới thôi.
Bước vào phòng nhỏ của mình, cô có thể thấp thoáng thấy hai
cái túi đặt dưới giường, cô đưa chân đá chúng vào. Ống chân bị đập vào thành
giường đau điếng, cô ôm chân, liên tục thầm chửi rủa.
“Chị?”, Tiểu Vũ từ bên ngoài hỏi vọng vào.
“Không có gì, em cứ học bài đi.” Cô không an tâm, ngồi lên
giường, lật tấm ga lên xem, quả thật nó đã bị cô đá vào góc khuất nhất dưới gầm
giường. Cái tên đáng chết đó ném lại hai cái túi ở bên lề đường, nói là để cho
cô thời gian mấy ngày suy nghĩ, sau đó bước lên xe đi thẳng. Suy nghĩ cái gì?
Làm thế nào để anh vui à? Đơn giản thôi, chém anh một dao là xong.
Nói là thế, nhưng hai ngày sau, cô đã mất đi cái dũng khí
cầm dao khi đối diện anh. Hôm đó, sự kinh hãi và phẫn uất lúc cô bừng tỉnh dậy
không đáng sợ, điều đáng sợ là sau đó, cái khoảnh khắc anh khống chế sự phản
kháng của cô mà tiến vào, thời khắc ấy, tất cả nỗi tuyệt vọng đều bị tàn phá,
nghiền nát. Không chỉ là thân xác, còn cả tinh thần. Cô bó gối giấu gương mặt
mình, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa. Có lẽ giết anh mới giải quyết được vấn
đề, cũng là cách duy nhất để bù đắp cho vết thương của cô. Nhưng lấy mạng cô mà
thay thế cái mạng rác rưởi đó quả là không đáng. Có điều, nếu không như vậy,
Phương Tồn Chính… Cô vùi mặt mình vào đầu gối sâu hơn nữa, không biết phải làm
sao.
Mợ đứng ở cửa phòng, hỏi: “Tiểu Uyển, đã ngủ rồi à? Tồn
Chính đến, đang ở ngoài nói chuyện với cậu đấy”.
Trần Uyển cứng người, định nói đã ngủ rồi, do dự một hồi rồi
cũng vâng một tiếng, khoác thêm áo đi ra ngoài.
Trong tiệm có mấy người hàng xóm đang trêu đùa Phương Tồn
Chính: “Cô nương Tiểu Uyển kia rồi. Lão nhị, anh phải giữ cho chặt đó”.
Phương Tồn Chính cười ngượng ngập, hỏi cô: “Về mà không gọi
điện cho anh?”.
“Điện thoại rơi hỏng rồi. Giờ này anh còn chưa đến Đế Cung
à?”
“Có treo cổ cũng phải xả hơi trước đã chứ. Tuần trước em về,
anh đang ở ngoài tỉnh nên không gặp được, lần này không gặp thì phải đợi tuần
sau nữa.”
“Hai đứa đi tìm chỗ khác nói chuyện”, mợ mím môi cười, giục
Trần Uyển: “Về trễ cũng không sao, cậu mợ để cửa cho”.
Đứng ở đầu hẻm, Phương Tồn Chính hỏi: “Muốn đi đâu? Đi ăn
khuya nhé?”.
Cô lắc đầu, “Muốn uống rượu”. Thật sự mà nói, cô hi vọng say
bí tỉ một trận, để cô trốn chạy trong lúc say, chỉ cần có thể không nhìn tận
mắt cái tương lai của bản thân mình đang tan vỡ là tốt rồi.
Phương Tồn Chính bất ngờ nhíu mày, ngần ngại nói: “Vậy đi Đế
Cung, anh gọi Hầu Tử để lại một phòng”.
Cô thở dài, nhìn ánh sáng bàng bạc trên dòng Thanh Thủy,
nói: “Thôi vậy, đi Thuần Dương quan ngồi một chút.”
Trong Thuần Dương quan tĩnh mịch như tờ, có thể mơ hồ nhìn
thấy ánh sáng màu đỏ yếu ớt trên bàn thờ trong chính điện. Cô bỗng hào hứng,
chỉ vào một góc của nóc điện thờ, hỏi: “Chỗ đó có thể lên được không? Em còn
nhớ có lần Lục Chỉ ở trên đó say xỉn, khóc than với ánh trắng”.
Phương Tồn Chính mỉm cười, “Em vẫn còn nhớ? Đã là chuyện của
mấy năm trước rồi. Nào, xem xem cái bệ này liệu có đổ không, nếu không đổ thì
anh sẽ nâng em lên”.
Run rẩy đứng trên bức tường, anh ta đưa tay giữ vào eo cô,
tay cô bám vào góc tường leo lên trước. Anh ta cười ha hả nói: “Em cứ ở trên đó
đợi anh, anh nhớ là ở tầng dưới có rượu. Anh đi lấy, đảm bảo đủ cho em uống”.
Lúc anh ta lên chỉ nghe tiếng va đập của mấy chai bia, “Chỉ
có cái này”.
Trần Uyển ngồi bó gối, cầm lấy nhấp một ngụm, vị ngòn ngọt, đăng
đắng của lúa mạch dần thấm vào cổ. “Cái này thật ngon”, nhìn ra dòng Thanh
Thủy, cô hít một hơi thật sâu, nói: “Sống ở đây lâu rồi, ngay cả dòng Thanh
Thủy này cũng chẳng thấy hôi thối nữa”.
“Đó là do em ngửi
quen rồi.”
Họ ngồi chắn gió,
mái tóc dài của cô chưa khô bị gió thổi, vài sợi vướng lên khuôn mặt Phương Tồn
Chính, anh ta nắm lấy rồi gài lại bên tai cô. Lúc tay anh ta đưa tới, cô giật
bắn mình, quay nhìn sang thấy anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, rồi cười gượng gạo.
“Em không vui à?”, Phương Tồn Chính bối rối hỏi, “Sao hôm nay em cười khó coi
thế?”.
“Thế sao?”, cô
nhếch miệng cười lấp liếm.
Buồn bã nhìn dòng
Thanh Thủy phía trước và con đường phía tây đổ nát bên kia bờ sông, chầm chậm
hớp một ngụm bia trong tay, lúc sau mới nói: “Phương Tồn Chính, anh nói ba năm,
sau ba năm sẽ rửa tay gác kiếm. Ba năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Sau này
dự định sẽ làm gì?”.
“Sau này? Chưa
nghĩ tới”, anh ta gãi đầy, “Cái số của anh, không làm cái nghề này thì thật sự
chẳng thể nghĩ được là có thể làm gì. Còn về bao nhiêu tiền, thì cũng sẽ luôn
phải đủ cho bà xã chứ. Thời buổi bây giờ, nhà xe, sau này còn nuôi con, không
có tiền triệu trong tay thì không gọi là khấm khá được”.
“Mấy triệu chẳng
phải anh đã có rồi sao? Đế Cung lớn như vậy, hẳn là kiếm được con số đó.”
“Làm đĩa không
phải là con đường kiếm tiền đúng đắn, bỏ ngân hàng thì không an tâm, cũng chẳng
có bao nhiêu lợi lộc. Đổi thành đồ uống thì lại là chuyện khác. Em yên tâm, Đế
Cung từ khi khai trương đến nay đã được mấy tháng rồi mà chưa thất thoát gì.”
…
“Việc làm đĩa đó
không thể ngừng được sao? Hoặc bàn giao hẳn cho bọn Lục Chỉ, Hầu Tử?”
“Anh cũng muốn
rửa tay không dính vào nữa, nhưng công việc làm ăn mới đang bắt đầu, còn thiếu
nhân lực. Anh muốn đợi đến lúc tiền vốn ở Đế Cung lấy lại được rồi sẽ cho dẹp
cái xưởng ở Thành Quan. Em nghe được tin đồn gì sao?”, ánh mắt anh ta có chút
lo lắng, “Lục Chỉ nói gì với em à?”.
Không dưng lại đi
hại người khác… Giọng nói dửng dưng mang theo nụ cười thách thức… Trần Uyển bất
giác rùng mình, cô ôm gối nghiêng mặt nhìn thẳng vào Phương Tồn Chính, “Anh nói
xem?”.
“Em đừng tin mấy
chuyện mà bọn Lục Chỉ nói. Tên Hạ Phong Tử thấy ghen tị với cơ hội kiếm tiền
của tụi anh, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Hắn mượn cớ công
trình đang di dời ở đường phía tây đối diện, tưởng là có thể nhúng tay vào khu
vực của bọn anh, anh cũng muốn xem hắn có bản lĩnh gì! Hắn đang dựa hơi, ôm
chân ai thì anh còn chưa tìm hiểu rõ, đàn em của hắn vào Đế Cung anh vẫn không
rời mắt.”
Không phải người
đó nhúng tay vào là tốt rồi. Trần Uyển có chút yên lòng, có điều cơn gió trên
nóc điện thổi qua từng đợt từng đợt, hơi lạnh len lỏi vào tận con tim, tay chân
lạnh buốt, chỉ cảm thấy tâm trạng bồn chồn lo lắng. Nghĩ đến kẻ chủ mưu… cô
lặng lẽ nhìn xuống dòng sông đang chở nặng phù sa, nỗi xúc động dâng lên, nhớ
đến cái dáng càn rỡ của Lục Chỉ ngước nhìn mặt trăng thét lên u uất, xả hết mọi
bực dọc trong lòng.
“Nghỉ lễ mùng Một
tháng Năm em không có kế hoạch đi chơi đâu à?”, anh ta chuyển đề tài.
Cô lắc đầu.
“Muốn đi Thê Hà
không? Nghe nói trong núi có mở khu du lịch suối nước nóng rất tuyệt.” Trong
ánh mắt anh ta có chút mong chờ, nhưng phút chốc tan biến khi cô yếu ớt lắc
đầu. Thấy cô cầm chai bia đã hết trong tay dồn sức ném xuống sông rồi lại mở
một chai khác, anh ta không kìm được chau mày nói: “Đừng uống nữa”.
Cô không để tâm,
vẫn ngửa mặt lên uống, Khóe mắt cô long lanh như đọng nước mắt.
“Anh thích em
điểm gì?”, đừng nói là vẻ bề ngoài của em, giờ đây em hận nó.
Anh ta nghĩ ngợi
nghiêm túc rồi nói: “Không biết. Có lẽ là sạch sẽ?”.
Cô nghe hai từ
cuối cùng, rùng mình co rúm người lại trong gió, trái tim đầy những vết xước
như thể không chịu đựng được lời khen cuối cùng đó, run lên cầm cập.
“Lạnh à?”, anh ta
thấy cô run run.
Cô chỉ lắc đầu
một cách cứng nhắc, không dám nói lời nào.
“Chắc em không
nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau, không phải là lần anh cứu em ở con hẻm phía
sau. Lúc ấy em còn chưa cao bằng cái bàn, ôm búp bê đứng ở cổng chỗ mảnh đất
trống xem tụi anh đá cầu”, thấy cô bắt đầu lấy lại tinh thần, anh ta thích thú
cười, “Em không nhớ chứ gì? Lúc đó mảnh đất trước quan này chưa đổ bê tông, chỉ
là bãi đất. Em mặc váy, và búp bê trên tay em cũng mặc chiếc váy là một bông
hoa. Những cô bé bên cạnh chơi đồ hàng, em cứ chăm chú nhìn. Khi quả cầu của
bọn anh bay tới, em né tránh, rồi loạng choạng ngã ra đất. Anh đến kéo em dậy,
em nhìn anh một cái, chắc là ghét anh bẩn, rồi em tự đứng dậy. Sau đó phủi phủi
đất ở tay, chăm chú nhìn đôi giày của anh. Đôi giày thể thao anh mang là được
thừa hưởng từ anh trai, lộ ra nửa ngón chân cái. Ánh mắt ấy khiến lòng anh chua
xót, rồi anh nhìn em, ngã vậy mà người vẫn sạch sẽ, ngay cả cái tất cũng trắng
tinh”.
“Khoác lác, em
đâu có như vậy.”
“Tối nay có thể
được thấy em cười rồi”, Phương Tồn Chính nhìn cô, cũng cười rồi nói tiếp,
“Chuyện anh có kéo em dậy hay không anh cũng quên rồi, nhưng vẫn còn nhớ cảm
giác em sạch sẽ và chúng ta khác xa nhau. Sau này hỏi mọi người mới biết là mẹ
em đưa em đến thăm cậu, một người con nhà họ Củng. Sau này có thấy em mấy lần,
anh đều đứng xa xa để nhìn. Anh bao giờ cũng mặc quần ngắn, đôi giày không bẩn
thì rách mũi, xấu hổ khi bị em bắt gặp. Anh luôn cảm thấy…”. anh ta dừng lại
một chút, “Chúng ta không đi cùng một con đường”.
Những chuyện này
cô không để ý, chỉ nhớ lúc nhỏ đúng là có chiếc váy và váy của búp bê là một bông
hoa, là do mẹ cô lấy vải may. Cô tưởng tượng hình ảnh anh ta lúc đó, một cậu bé
tự ti và rụt rè, cố thu bàn chân lại để không lộ ngón chân ra. Lại nghĩ về
những năm gần đây, sự quan tâm và chăm sóc anh ta dành cho mình, cảm thấy bản
thân không thể trả món nợ này và càng thấy thêm tội lỗi. Nhất thời nỗi chua xót
không thể kìm nén được, dưới ánh trăng cô không đành nhìn ánh mắt ân cần của
anh ta. Cô sụt sịt mũi, quay đầu nhìn ra ánh sáng bàng bạc trên dòng Thanh
Thủy.
Anh ta chăm chú
nhìn gương mặt nghiêng của cô, khẽ thở dài, rõ ràng cảm giác giây phút vừa rồi
rất gần gũi nhưng đột nhiên lại xa vời vợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...