Trầm Hương Tuyết

Sắc đêm như mộng, không khí mang theo hơi thở tươi mới ẩm ướt sau cơn mưa. Một hồi bước chân gấp gáp phá tan sự yên tĩnh của Phụng Nghi cung, Đinh Hương, Bội Lan thấy Gia Luật Ngạn lửa giận bừng bừng tiến vào, sợ hãi không dám thở mạnh, tự tránh ra ngoài điện.

Nến trong điện sáng ngời, bình ngọc trên bàn cắm mấy bông hoa dành dành mới nở, lớp lớp cánh hoa trắng muốt như tuyết, hương thơm ngào ngạt.

Mộ Dung Tuyết đứng bên bàn, trên người là y phục bằng gấm Bích ba, thân hình mảnh khảnh, thanh nhã rạng ngời.

Gia Luật Ngạn tức giận nhìn nàng, “Đó chính là dạ yến nàng tận tâm chuẩn bị cho Trẫm sao?”

Mộ Dung Tuyết mỉm cười: “Chẳng phải Hoàng thượng thích Kiều Linh Nhi sao, dung nhan mỹ miều lẽ nào không phải là thịnh yến ngon nhất.”

Gia Luật Ngạn nghiến răng nói: “Mộ Dung Tuyết, rốt cuộc nàng có dụng ý gì?”

Mộ Dung Tuyết không chút e sợ, đón lấy ánh mắt bức người của hắn nói: “Những lời của Kiều thái phi thật sự khiến thần thiếp thanh thản khoan khoái, dù sao Hậu cung này cũng sẽ nhanh chóng có vô số giai nhân, một con dê cũng nuôi, một bầy dê cũng thế. Thêm một Kiều Linh Nhi thì có hề gì? Chi bằng thuận nước đẩy thuyền, hoàn thành mộng tưởng năm xưa của Hoàng thượng.”

Gia Luật Ngạn không nói một lời nhìn nàng, khóe môi cong lên nụ cười lạnh như có như không, chính là dấu hiệu trước khi nổi giận.

Mộ Dung Tuyết nghiêm túc nói: “Sau này thiếp sẽ là một Hoàng hậu tốt, hiền lương thục đức, độ lượng khoan hồng. Kiều Linh Nhi cũng được, các nữ nhân khác cũng đành, thần thiếp nhất định sẽ đối xử bình đẳng, để trong cung yên ổn hòa bình, không khiến Hoàng thượng phiền não vì chuyện Hậu cung.”

Gia Luật Ngạn nghiến răng nói: “Quả thật là hiền huệ.”

Mộ Dung Tuyết nói: “Sau này Hoàng thượng làm một Minh quân, thần thiếp làm một Hiền hậu, những tình ý kia đều ném xuống hồ Thái Dịch cho cá ăn, không trao hết lòng hết dạ như trước kia nữa. Những lời ở Hoa phòng, thần thiếp chỉ coi như là Hoàng thượng mộng du nói mớ, thần thiếp lại bị gạt một lần nữa thôi.”

Gia Luật Ngạn tức xanh mặt, quay người rời khỏi Phụng Nghi cung.

Hôm sau, Đinh Hương nghe nói Hoàng đế một mình uống say bí tỉ, đổ gục trên thềm ngọc ngoài Càn Minh cung, còn Kiều Linh Nhi sáng sớm đã bị đưa ra khỏi Hoàng cung.

Ba ngày sau, Kiều Tuyết Y qua đời.

Mộ Dung Tuyết nghe tin, không nén nổi cảm khái, Bạch tuyết khước hiềm xuân sắc vãn, cố xuyên đình thụ tác phi hoa[1], trong đời nàng ta dường như mùa xuân chưa bao giờ đến.

[1. Tuyết trắng chạnh lòng xuân tới chậm, lồng cây sân hóa rợp hoa bay. (Xuân tuyết - Điệp Luyến Hoa dịch).]

Từ sau tiết Đoan ngọ, Gia Luật Ngạn không bước vào Phụng Nghi cung một bước, cách một bức tường cung, hai nơi đều hoang vắng.

Gia Luật Ngạn bận rộn chiến sự Tây Lương, Mộ Dung Tuyết lo chuyện tuyển tú.

Mộ Dung Tuyết thật sự dốc hết toàn lực, không chút tư tâm, có điều mỗi lần tuyển xong nàng liền về cung xé gấm Bích ba một lần.

Cuối cùng, hôm nay lúc Mộ Dung Tuyết xé khúc gấm Bích ba cuối cùng, Gia Luật Ngạn giá lâm Phụng Nghi cung.

Đinh Hương, Bội Lan vừa muôn phần kích động, vừa nơm nớp lo sợ.

Mộ Dung Tuyết chậm rãi đứng dậy, ánh mắt xuyên qua khoảng không loang lổ sắc vàng dưới giàn hoa, nhìn người đã nhiều ngày không gặp.

Hắn vẫn hiên ngang tuấn mỹ, lạnh lùng lỗi lạc, hệt như lần đầu gặp gỡ. Nhưng nàng không nghe thấy tim mình đập thình thịch nữa, đã mất đi tự bao giờ không hay không biết.


Hắn bước tới nắm tay nàng, thần sắc bình tĩnh ôn hòa, tức giận mấy ngày trước dường như đã tan theo mây khói.

“Đừng để mỏi tay.”

“Hoàng thượng, chuyện tuyển tú thần thiếp đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, ngày mai chỉ chờ Hoàng thượng đích thân xem qua thôi.” Một cánh hoa tử đằng trên giàn rơi xuống, trượt qua tay áo rộng mỏng như cánh ve của nàng, rơi xuống nền đá bạch ngọc. Ánh mắt nàng rơi theo cánh hoa, lòng cũng lặng đi, hoa không nở trăm ngày, không ai không thích những thứ mới lạ…

Gia Luật Ngạn nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười: “Hoàng hậu vất vả rồi.”

“Hoàng thượng mới vất vả, tú nữ nhập cung, cũng e là Hoàng thượng phải ngày đêm bận rộn, thần thiếp đã căn dặn Thái y viện rồi, phái chú ý đến sự an khang của thánh thể, tăng cường bồi bổ.” Nói xong Mộ Dung Tuyết lại hối hận, rõ ràng đã quyết định làm một Hiền hậu, nhưng sao lời nói vẫn chua ngòm như vậy.

Quả nhiên Gia Luật Ngạn nghe được mùi chua, mỉm cười đầy thâm ý.

Để che đậy vừa rồi lỡ lời, Mộ Dung Tuyết ngáp một cái, lạnh lùng nói: “Thần thiếp vì chuyện tuyển tú mà mệt đến mỏi lưng đau cổ, phải ngủ bù một giấc. Mời Hoàng thượng về cho.” Nói xong liền đi thẳng vào nội điện.

Gia Luật Ngạn lại cười cười, theo nàng vào nội điện, ầm một tiếng, cửa nặng nề đóng lại.

Thanh âm này cứ như đập nát trái tim Đinh Hương, Bội Lan.

Mộ Dung Tuyết không ngờ hắn lại theo vào, nàng kêu lên một tiếng, bị hắn ném lên giường.

Trong lúc kinh hoàng, nàng một cước đạp đổ chiếc bình miệng rộng cắm hoa sen bên giường, mấy cành hoa sen trắng muốt rơi vãi trên nền gạch vàng, nước chảy lênh láng, cành hoa hỗn loạn.

Gia Luật Ngạn đè lên người nàng, ung dung nhãn nhã nhìn nàng, “Hiền hậu của Trẫm thật sự vất vả rồi. Trẫm phải thưởng cho nàng thế nào đây?”

Mộ Dung Tuyết tim đập như sấm, ngoảnh mặt tránh hơi thở nóng bỏng của hắn, hậm hực nói: “Đây là bổn phận của thần thiếp, sao lại dám đòi thưởng.”

Gia Luật Ngạn cười cười: “Thưởng cho nàng một Hoàng tử là thích hợp nhất.”

“Không cần, rất nhanh sẽ có vô số phi tần sinh Hoàng tử cho Hoàng thượng.” Nghĩ đến khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy tròng mắt mình cay cay, suýt chút trào giấm.

Hắn cắn môi nàng, hậm hực nói: “Vậy cũng không thể để Hiền hậu rảnh rỗi.”

Nhìn thấy đòi hỏi trong mắt hắn, nàng vội nói: “Thần thiếp không tiện.”

“Không tiện chỗ nào? Để Trẫm xem thử.” Hắn bá đạo thò tay vào váy nàng sờ xuống dưới. “Cả gan gạt Trẫm.” Nói xong, hắn không hề khách sáo, bắt đầu ra tay.

Áo váy mùa hạ vốn đã nhẹ mỏng, chẳng mấy chốc đã bị lột xuống.

Nàng không còn gì che thân, dùng sức giãy dụa, ngón tay bất cẩn cào qua cổ hắn, vạch ra một vệt máu, hắn tóm lấy cổ tay nàng, tức giận nói: “Hiền hậu gì chứ, rõ ràng là hổ cái.” Nói xong hắn tiện tay lấy một sợi gấm Bích ba trên giường trói cổ tay nàng lại.

“Thần thiếp không khỏe, không thể thị tẩm.” Nàng ngoảnh mặt đi, tránh nụ hôn của hắn, hai tay bị trói nhưng vẫn vặn người né tránh.

Hắn hôn mạnh xuống môi nàng, tách hai chân nàng ra tiến vào.

Mây ở chân trời bừng bừng như lửa, chiếu hồng rực cả bức tường cung, ngói lưu ly trên mái lấp lánh, đủ màu sắc giao thoa. Sắc đêm dần dần phủ kín bầu trời, áng mây đỏ kia hòa vào sắc đêm.


Một hồi lâu sau, trong điện truyền đến giọng nói sang sảng biếng nhác của Hoàng đế, “Chuẩn bị nước.”

Tất cả mọi người ngoài điện đều nhẹ nhõm, xem ra chiến tranh lạnh của Đế Hậu cuối cùng cũng hoa thắm trăng tròn rồi.

Đinh Hương, Bội Lan lập tức chuẩn bị nước nóng, không nén nổi niềm vui.

Trong điện xuân quang kiều diễm, Mộ Dung Tuyết mềm nhũn vô lực phủ phục trên nệm gấm, mồ hôi ướt đẫm đọng trên da thịt trắng như tuyết, hai má đỏ bừng như nhuốm men say.

Gia Luật Ngạn cởi sợi gấm Bích ba trên cổ tay nàng, bất giác ngẩn ra, không ngờ da thịt nàng lại non nớt như vậy, bị gấm Bích ba thắt nhẹ một vòng cũng đủ để lại một vệt đỏ trên cổ tay.

Hắn lập tức mặc y phục, vội vã rời khỏi cung thất.

Mộ Dung Tuyết không ngờ hắn đứng dậy là đi ngay, vừa tức vừa hận, ngồi trong bồn tắm, nước mắt không kìm được mà sột soạt rơi xuống như trân châu, không bao lâu, suối chảy thành sông.

Đinh Hương ở bên ngoài dè dặt nói: “Nương nương, Hoàng thượng phái người đưa Ngọc cơ cao đến.”

Mộ Dung Tuyết ổn định hơi thở, nói: “Để đó đi.”

Vốn tưởng hai người đã làm lành, nào ngờ tối đó Gia Luật Ngạn lại không đến Phụng Nghi cung, Đinh Hương, Bội Lan lấy làm khó hiểu, rốt cuộc là Hoàng thượng có ý gì đây?

Mộ Dung Tuyết nửa đêm khó ngủ, vì sáng hôm sau sẽ do Hoàng đế đích thân xem qua tú nữ sơ tuyển.

Mới sáng sớm, trong Xuất Tụ cung, hoa cỏ đầy màu sắc, ba hàng mỹ nhân xinh đẹp đứng trong đại điện rộng lớn. Giai m bắt đầu đọc tên tú nữ. Tú nữ được gọi đến tên sẽ yểu điệu bước ra quỳ bái Đế Hậu, tự báo gia môn, tuổi tác, tên họ. Các tú nữ được lựa chọn kỹ càng, ai nấy đều hoa nhường nguyệt thẹn, dáng vẻ dịu dàng, ngay cả nữ nhân như Mộ Dung Tuyết cũng cảm thấy rung động. Liếc mắt sang, Gia Luật Ngạn ung dung nhàn nhã ngồi ngay ngắn trên long ỷ, đôi mắt có thần dường như càng tuấn tú hơn thường ngày.

Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn hình Long phụng hí châu và Long phụng trình tường trên trần, hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác bực bội bỗng dâng lên trong lòng.

“Hoàng hậu thật có nhãn quang, những người nàng chọn ra đều rất xuất sắc.” Gia Luật Ngạn nghiêng mặt khen một câu, nở nụ cười đầy thâm ý.

“Tạ Hoàng thượng khen ngợi.” Mộ Dung Tuyết lại hít một hơi thật sâu, lộ ra biểu hiện phóng khoáng và nụ cười hiền lương thục đức đã chuẩn bị từ lâu, bắt đầu giới thiệu ưu điểm và sở trường của các vị mỹ nhân cho Gia Luật Ngạn, trong lời hoàn toàn không chút ghen tuông.

Đinh Hương và Bội Lan lòng vừa khâm phục vừa bất nhẫn. tiểu thư, công phu trên đầu chữ Nhẫn là chữ Đao của cô ngày càng tiến bộ đó.

Gia Luật Ngạn rất phối hợp quan sát tỉ mỉ các vị mỹ nhân, không hề từ chối sự tiến cử của Mộ Dung Tuyết, trong chốc lát đã giữ lại mười bốn người. Sau khi các mỹ nhân tạ ơn lui ra, đợt tuyển tú đầu tiên sau khi Tân đế đăng cơ coi như mỹ mãn hạ màn. Mộ Dung Tuyết xoa xoa cổ, lười nhác dựa vào ghế. Gia Luật Ngạn đứng lên đi vài bước, đột nhiên quay đầu nhìn nàng.

Lúc này nàng đã cởi bỏ lớp ngụy trang mỉm cười hiền lương thục đức từ lâu, nhíu mày bĩu môi, tâm trạng rất không tốt. Nhưng vừa thấy Gia Luật Ngạn quay đầu, nàng lập tức nặn ra một nụ cười. Trong lúc vội vã, hình như cười không đúng lắm, ánh mắt Gia Luật Ngạn sầm xuống, không nói một lời mà quay người đi mất, vẻ mặt dường như hơi bất mãn.

Hứ, lao lực vì hắn cả nửa tháng mà một chữ cám ơn cũng không có. Mộ Dung Tuyết trừng theo bóng dáng hắn một cái rồi cũng giận dữ bỏ đi.

Rất nhanh, nội đình đã làm xong thẻ bài đầu xanh cho các mỹ nhân, trong chiếc đĩa ngọc trắng, mười bốn chiếc thẻ đầu xanh được đặt ngay ngắn, sinh động như một món khai vị, vừa chỉnh tề vừa đẹp mắt. Nhưng Đinh Hương vừa nhìn đã đau mắt thay tiểu thư, thật là chói mắt nhức lòng mà. Tay ngọc thon dài của Mộ Dung Tuyết lướt qua những cái tên thanh nhã kia, cười dịu dàng như nước. “Giai m, ngươi đi gọi họ đến đây.”

Rất nhanh, mười bốn vị mỹ nhân đã tề tựu ở Phụng Nghi cung. Các mỹ nhân mới nhập cung tuy chưa có danh vị nhưng đã có khí thế của chủ nhân trong cung, so với lúc tuyển tú nữ thì đã đoan trang tự nhiên hơn nhiều.


Mộ Dung Tuyết cười dịu dàng: “Ban tọa.”

“Tạ Nương nương.” Trong lời oanh tiếng yến, các mỹ nhân mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Ánh mắt Mộ Dung Tuyết quét qua người các mỹ nhân, đang định lên tiếng, bỗng ngoài điện vang lên giọng Tần Thụ.

“Thánh giá đến.”

Đến thật là khéo.

Mộ Dung Tuyết đứng dậy cùng các vị mỹ nhân cung nghênh Hoàng đế.

Gia Luật Ngạn bước vào trong điện, nam nhân duy nhất giữa muôn hồng nghìn tía này như một cây ngọc trước gió, phong thái tuấn mỹ, phong lưu phóng khoáng.

“Sao lại ở đây cả vậy? Hoàng hậu định làm gì?” Gia Luật Ngạn ngồi xuống, nhàn nhã quét mắt nhìn chúng nhân, nắm tay Mộ Dung Tuyết đưa mắt hỏi.

“Hoàng thượng, thần thiếp gọi các vị muội muội đến đây để an bài việc thị tẩm.”

Gia Luật Ngạn nhíu mắt, “Hoàng hậu định an bài thế nào?”

“Quy tắc trong cung là lật thẻ đầu xanh. Nhưng thần thiếp nghĩ như vậy thật không công bằng, các vị muội muội nhập cung đều ôm tâm nguyện được hầu hạ Hoàng thượng, bên trọng bên khinh thì không tốt lắm, chi bằng chén nước để ngay, mỗi người luân phiên hai ngày. Như vậy mưa móc rải đều, không ai đố kị với ai, mà cũng để chốn Hậu cung được bình yên.”

Bội Lan và Đinh Hương nghe vậy, lúc này mới hiểu tại sao nàng lại chọn mười bốn tú nữ, mùng một và mười lăm theo lệ thì Hoàng đế phải ở lại trong cung Hoàng hậu, còn lại hai mươi tám ngày, mỗi người được hai ngày, thật hết sức công bằng.

Các vị mỹ nhân nghe đến chuyện này đều lộ ra thần sắc bẽn lẽn hân hoan. Vì ở Hậu cung này thứ không thiếu nhất chính là mỹ sắc, đối với Hoàng đế, chưa chắc xinh đẹp là có thể đắc sủng. Đối với việc mình có được Hoàng đế yêu thích hay không, lòng họ không hề chắc chắn. Bởi vậy mỗi tháng được thị tẩm hai ngày, nghe có vẻ ít, nhưng mưa móc không dứt lại là một chuyện tốt.

“Chủ ý của Hoàng hậu cũng tốt.”

“Hoàng thượng, ngày thị tẩm của mỗi người thần thiếp đã sắp xếp rồi.” Mộ Dung Tuyết gật đầu với Giai m nói, “Đọc đi.”

Giai m nâng quyển vải lần lượt đọc hết ngày thị tẩm của mỗi người, các nữ nhân trong điện đều biến sắc.

Tiếp đó, có hai tú nữ bạo gan đỏ mặt thấp giọng xin đổi ngày, nói là không tiện.

Tiếp đó các tú nữ khác cũng rần rần xin đổi ngày, nhất thời sắc mặt mỗi mỹ nhân đều đỏ bừng.

Những đại gia khuê tú này vốn coi trọng thể diện còn hơn tính mạng, hơn nữa đều là hoàng hoa khuê nữ, bị chiêu này của Mộ Dung Tuyết ép đến mức không ai không lột da mặt. Vì ngày thị tẩm Mộ Dung Tuyết sắp xếp vừa hay đều là ngày đến tháng của họ.

Đinh Hương muốn cười nhưng không dám cười, thầm bội phục tiểu thư có thể nghĩ ra chiêu chơi người ta như vậy.

Bội Lan cười thầm, nhưng vẫn lo Hoàng đế nổi giận. Sắp xếp như vậy thì những mỹ nhân này chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, há chẳng phải chọn vào cung vô ích rồi sao. Nàng ta thấp thỏm không yên lén nhìn sang, Hoàng đế không những không giận, ngược lại còn lộ ra ý cười như có như không, dường như còn hơi vui mừng.

Điều này càng khiến Bội Lan khó hiểu.

Hoàng đế vẫy vẫy tay: “Lui hết đi.”

Trong điện chỉ còn lại Mộ Dung Tuyết và Gia Luật Ngạn, yên lặng đến mức khiến người ta bức bối.

Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu lên gương mặt như tạc của Mộ Dung Tuyết, khiến những sợi lông tơ mỏng manh trên gò má càng rõ ràng hơn, nàng như một mỹ nhân làm từ băng tuyết, tuy có nét đẹp kinh tâm động phách nhưng lại khiến tia nắng xuân trong lòng bỗng trở nên giá băng.

Nàng từng cười giảo hoạt như một con tiểu hồ ly, từng mặt dày bám lấy người ta như một con cún, từng to gan như một con báo tuyết, từng … Những cảnh tượng này lướt qua trước mắt như sao băng, cổ họng nghẹn lại, hắn đè nàng xuống lưng ghế, cắn vào tai nàng nói, “Nàng cố ý phải không?”

“Phải, thiếp cố ý đó.” Nàng đón lấy ánh mắt hắn, nhìn rõ hình bóng mình trong mắt hắn, không một chút hoảng sợ, chỉ có khiêu khích: Chàng tức giận đi, nổi trận lôi đình đi!


Hắn bỗng bật cười: “Nàng ghen sao?”

Nàng hừ một tiếng rồi cười theo: “Thần thiếp sợ sức khỏe Hoàng thượng chịu không nổi thôi.”

“Sức khỏe Trẫm thế nào chẳng phải hôm qua Hoàng hậu đã từng lĩnh giáo rồi sao?”

Nàng đỏ mặt ngoảnh đầu đi, không nhìn hắn nữa.

Hắn quay đầu nàng lại, trong mắt dâng trào sóng đen, giọng khàn đi, “Nàng vẫn để tâm đúng không? Nàng không muốn bên cạnh Trẫm có nữ nhân khác đúng không?”

“Hoàng thượng tự mình đa tình rồi.”

“Nàng vẫn yêu Trẫm.”

“Hoàng thượng.” Mộ Dung Tuyết cười như mẫu đơn ngày xuân, nhưng ánh mắt lại lạnh hơn hàn mai trong băng giá, gằn từng chữ: “Người cho rằng, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy rồi, thần thiếp còn dám yêu người sao?”

Gia Luật Ngạn mỉm cười nói: “Đêm Đoan ngọ, nàng đưa Kiều Linh Nhi đến Trích Tinh lâu, đích thực Trẫm tưởng rằng nàng không yêu Trẫm nữa, nhưng xem biểu hiện của nàng hôm nay thì lại là vô cùng yêu thích.” Hắn chỉ vào ngực nàng, cười muôn phần khoái chí: “Trái tim chân thật này còn thật hơn vàng ròng nữa.”

Mộ Dung Tuyết bị hắn chỉ vào ngực, tim bất giác đập thình thịch mấy cái, ngoảnh mặt đi lạnh lùng nói: “Thần thiếp là báo thù chứ không phải ghen.”

“Hôm đó khí trời nóng nực, Trẫm muốn đến Trích Tinh lâu hóng mát, không ngờ dọc đường đổ mưa. Trẫm lên lầu trú mưa, không ngờ Kiều Linh Nhi cũng ở đó. Lẽ nào Trẫm phải đuổi cô ta ra ngoài sao? Một lúc sau, Trẫm cảm thấy trong người không ổn lại thấy sắc mặt cô ta đỏ bừng, liền biết trú mưa là giả, tính kế mới là thật, nên lập tức bảo cô ta đi.”

Mộ Dung Tuyết nghe đến đây, dường như cái gai trong lòng bị nhổ đi, nhưng ngoài cái gai này vẫn còn nhiều cái gai khác.

Nàng quay lại liếc hắn: “Hoàng thượng không thất thân đó chứ?”

Gia Luật Ngạn véo má nàng, “Lu giấm này.”

Mộ Dung Tuyết nghiêm túc nói: “Kiều Linh Nhi tuy xinh đẹp, nhưng dù sao tuổi cũng quá nhỏ, không xinh đẹp quyến rũ mỗi người một vẻ như các tú nữ hôm nay. Hoàng thượng nói có phải không?”

Gia Luật Ngạn ra vẻ vô tội: “Những mỹ nhân này đều do Hoàng hậu đích thân tuyển chọn, không liên quan đến Trẫm.”

Mộ Dung Tuyết tức giận nói: “Rõ ràng là chàng muốn chọn, vậy mà giờ lại không chịu nhận.”

“Chẳng phải Hoàng hậu tâm tâm niệm niệm muốn làm Hiền hậu sao, bất luận thế nào Trẫm cũng phải thành toàn cho nàng một lần chứ.” Gia Luật Ngạn cười vô cùng xấu xa: “Hôm nay Trẫm thật sự mở rộng tầm mắt, cuối cùng cũng thấy được phong phạm của Hiền hậu rồi. Quả nhiên là hiền huệ khiến người ta ói máu.”

Mộ Dung Tuyết trừng hắn nói: “Không sai, thiếp đố kị, không bao dung được ai, dựa vào cái gì mà phu quân thiếp vất vả theo đuổi được phải dâng cho những nữ nhân kia chứ?”

Gia Luật Ngạn cười thoải mái: “Không sai, dựa vào cái gì chứ.”

“Quân vô hí ngôn, nếu chàng đã hứa thì phải làm được, thất hứa với thiếp thì làm sao được muôn dân tin tưởng?”

Gia Luật Ngạn tiếp tục cười: “Không sai.”

“Phụ huynh của những nữ nhân kia muốn vinh hoa phú quý thì tự mình tranh đoạt lấy, dựa vào nữ nhi thì thầm bên gối thì có gì vẻ vang đâu.”

Gia Luật Ngạn cười gật đầu: “Không sai, có gì vẻ vang đâu.”

Mộ Dung Tuyết hậm hực nói: “Thiếp muốn cho những văn võ bá quan kia thấy, cả gan đưa nữ nhi vào cung thì bổn cung sẽ bắt họ đêm đêm phòng không lẻ bóng.”

Gia Luật Ngạn bật cười sảng khoái: “Đích thực là chủ ý hay, chắc là không ai dám nữa đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui