Gia Luật Ngạn vừa đi, cả Vương phủ dường như trở nên trống trải. Nhưng Mộ Dung Tuyết cảm thấy lòng mình còn trống trải hơn, lúc có hắn, lòng nàng lúc nào cũng nghĩ đến hắn, mỗi ngày đều trăm phương ngàn kế nghĩ xem nấu cơm làm bánh thế nào cho ngon, làm thế nào để lấy lòng hắn, làm thế nào để hắn yêu mình. Nay hắn vừa đi nàng lập tức cảm thấy tâm trạng chán ngán, vô công rồi nghề, cứ như không biết mười sáu năm trước khi quen hắn nàng sống thế nào.
Đinh Hương thầm thở phào, lòng nói, lần này tiểu thư có thể nghỉ ngơi cho tốt rồi, từ khi gả vào đây vẫn luôn căng như dây đàn, ngày nào cũng như đang đánh đu, lúc lên lúc xuống, lúc vui lúc buồn, cứ giày vò như vậy nữa thì Mộ Dung Tuyết không bệnh nàng ta cũng sẽ điên mất thôi.
Nhưng Gia Luật Ngạn vừa đi, Mộ Dung Tuyết nhàn rỗi đến mức cứ như mất hồn, buồn chán không chút tinh thần, nếu không phải Đinh Hương biết nàng đang uống thuốc không thể mang thai thì còn tưởng rằng nàng đang ốm nghén.
Chờ đợi ngày dài tựa năm, mỗi ngày Mộ Dung Tuyết thức dậy, việc đầu tiên là hỏi Vương gia có thư về không?
Vì từ sau khi Gia Luật Ngạn đi, một chữ cũng không báo về.
Đinh Hương tức tối nói: “Rõ ràng biết tiểu thư lo lắng, truyền về một lời sẽ bớt một miếng thịt sao?”
Bội Lan nói: “Cô biết gì chứ, không tin tức chứng tỏ Vương gia bình an vô sự. Vương gia chỉ là Đốc quân, không phải xông pha trận mạc như binh sĩ, tuyệt đối không có nguy hiểm gì.”
Mộ Dung Tuyết cảm thấy Bội Lan nói có lý, nhưng vẫn ngóng chờ tin hắn, cho dù chỉ là một chữ cũng được, đáng tiếc, chờ đợi ngày này qua ngày nọ chỉ chờ được sự thất vọng.
Hôm nay là Lập thu, cũng là sinh thần mười bảy tuổi của Mộ Dung Tuyết.
Mới sáng sớm, Đinh Hương và Bội Lan vẫn theo lệ những năm trước, luộc hai cái trứng gà nhuộm đỏ mang đến cho Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết cầm hai cái trứng gà ấm nóng trong lòng bàn tay nhưng lại chẳng vui chút nào.
Vì Gia Luật Ngạn không hề có biểu hiện gì đối với sinh thần của nàng.
Từ mấy ngày trước nàng đã bắt đầu chờ mong, hi vọng hắn có thể viết thư về, hoặc nhờ người tặng lễ vật, hoặc trước khi đi đã dặn dò Lưu thị làm thay.
Nhưng chẳng có gì cả. Đây là sinh thần đầu tiên của nàng sau khi lấy hắn, cô đơn lạc lõng không tin không tức, nói không đau lòng, không thất vọng thì là giả.
Biểu hiện rầu rĩ không vui của nàng Đinh Hương đều thấy hết, lòng thầm nhói đau. Nàng ta đã tích lũy quá nhiều oán khí với Gia Luật Ngạn, không kìm được mà phát tiết: “Tiểu thư chờ vô ích rồi, e là cô gia không biết sinh thần của tiểu thư đâu.”
Câu này lập tức như đâm vào tim Mộ Dung Tuyết, vì đích thực Gia Luật Ngạn chưa từng hỏi đến sinh thần của nàng.
“Muội nói thẳng, tiểu thư nghe đừng buồn. Tiểu thư gả vào đây, ngay cả một lễ vật cô gia cũng chưa từng tặng, cho dù không phải sinh thần, bình thường cũng nên tặng chút đồ chứ.”
Bội Lan giận dỗi nói: “Hôm nay là sinh thần của tiểu thư, cô nói bừa gì vậy.”
Đinh Hương đỏ mắt nói: “Tôi thấy uất ức thay cho tiểu thư. Cô xem xem lão gia đối với tiểu thư thế nào, lúc nào cũng nhớ đến tiểu thư, hôm qua đã cho biểu thiếu gia đưa thư đến mời tiểu thư về, nấu thức ăn ngon cho tiểu thư. Cô gia thì sao? Đây là sinh thần đầu tiên của tiểu thư từ khi gả vào phủ, cho dù ngài ấy không có nhà cũng nên phái người mang lễ vật về chứ, cho dù không có lễ vật cũng nên viết phong thư về, có phu quân nào không hỏi không han như vậy đâu, rõ ràng là không tim không phổi.”
“Đinh Hương, cô đừng nói nữa.” Bội Lan tuy cũng một bụng oán khí đối với Gia Luật Ngạn, nhưng lại sợ khiến Mộ Dung Tuyết đau lòng, bởi vậy đã cắt ngang lời oán thán của Đinh Hương.
Đinh Hương đỏ mắt giậm chân chạy ra ngoài.
Thật ra cho dù Đinh Hương không nói, Mộ Dung Tuyết cũng đã rất đau lòng, vì từng câu từng chữ của Đinh Hương đều là lời trong lòng nàng. Nàng không ngại lễ vật của hắn không quý giá, chỉ cần hắn nhớ đến thì tâm ý này đã đủ lắm rồi. Nhưng cho dù là một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy cũng bị phớt lờ, bị gạt bỏ.
Lấy hắn, thất vọng đau lòng dường như đã trở thành cơm bữa, nàng chỉ có thể lựa chọn quen với kiên trì và nhẫn nại.
Trở về nhà mẹ, Bùi Giản đang vắt chân ngồi trong sân đọc sách, thấy Mộ Dung Tuyết hắn liền cười hi hi ra đón, vòng tay nói, “Muội muội về rồi à.”
“Cha muội đâu?”
“Đương nhiên là trong bếp, ai da, mới sáng sớm đã bắt đầu bận rộn rồi, không biết có bao nhiêu món ngon nữa đây.” Bùi Giản nuốt nước miếng thèm thuồng.
Mộ Dung Tuyết đi thẳng vào nhà bếp.
Mộ Dung Lân đang khom lưng cán mì. Sợi mì trứng gà mỏng mỏng vàng óng đang bày trên bàn.
Mắt Mộ Dung Tuyết cay cay, nhẹ gọi một tiếng cha.
Mộ Dung Lân quay người lại, thấy con gái liền vui vẻ cười nói: “A Tuyết, mau đi nghỉ đi, thức ăn chuẩn bị xong rồi, chỉ thiếu mì thọ thôi.”
“Để con.” Mộ Dung Tuyết xắn tay áo bước tới giúp.
Mộ Dung Lân vội nói: “Không được, hôm nay là sinh thần của con, đừng làm gì hết, mau đi nghỉ đi.”
Mộ Dung Tuyết nhìn phụ thân, lòng dâng trào biết bao nỗi chua xót. Phụ thân đối với nàng thật quá tốt, tốt đến mức nàng không dám về nhà mẹ, vì một khi trở về liền không kìm được mà so sánh Gia Luật Ngạn và phụ thân.
Sự yêu thương của Mộ Dung Lân đối với nàng đã trở thành một sự đối lập, lộ ra sự lạnh nhạt và thờ ơ của Gia Luật Ngạn. Lúc nàng ở Vương phủ, nàng có thể phóng đại dù chỉ một chút dịu dàng và chu đáo của hắn để thuyết phục mình rằng hắn yêu nàng, đối với nàng rất tốt. Nhưng một khi về nhà mẹ, chút dịu dàng chu đáo đó đặt trước Mộ Dung Lân cứ như cái kiến so với con voi.
Nàng không dám so sánh, một khi so sánh rồi sẽ lộ ra rằng thứ mà nàng cho là hạnh phúc kia chỉ là gạt người gạt mình. Tình yêu của hắn đối với nàng thật sự mỏng manh đến đáng thương. Ngay cả sinh thần của nàng hắn cũng không nhớ, đừng nói đến chuyện chuẩn bị lễ vật. Nghĩ đến đây, nàng lại không kìm được mà chua xót.
Mộ Dung Lân nấu một bàn lớn toàn những thứ Mộ Dung Tuyết thích ăn, cuối cùng là một bát mì thọ nóng hổi, bên trong thả một cái trứng, bên trên là đậu phộng và mè giã nhỏ thơm lừng.
Bùi Giản thèm thuồng nuốt nước miếng, vô tâm hỏi: “A Tuyết, muội phu tặng lễ vật gì cho muội vậy?”
Mộ Dung Tuyết cúi đầu ăn mì, thấp giọng nói: “Chàng không có trong Kinh, lúc về sẽ bù.”
“Ồ, vậy muội phải phạt ngài ấy tặng hai phần nhé.”
Mộ Dung Tuyết miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Ăn cơm xong, từ nhà mẹ trở về, ngang qua Linh Sơn tự, Mộ Dung Tuyết chợt nảy ra một ý, gọi xe ngựa dừng lại.
“Tiểu thư, cô muốn làm gì?”
“Ta muốn đốt hương cho Bồ tát để phù hộ Vương gia.”
Đinh Hương rất tức giận, lòng nói ngài ấy không nhớ nhung gì đến cô mà cô còn lo lắng cho ngài ấy như vậy nữa.
Linh Sơn tự vẫn vắng vẻ như cũ, Mộ Dung Tuyết vào đại điện, quỳ xuống khấu đầu ba cái, lòng thầm khấn Bồ tát phù hộ cho Gia Luật Ngạn bình an thắng lợi trở về.
Ra khỏi đại điện, phía trước có một người đi đến, Mộ Dung Tuyết nhìn lên, chính là Hứa Trạch.
Hắn dừng dưới một gốc bồ đề, cười cười nhìn nàng, “Cô đến cầu cho Chiêu Dương vương bình an phải không?”
Mộ Dung Tuyết kinh ngạc nhìn hắn: “Làm sao ngươi biết?”
Hắn sờ sờ mũi, điềm nhiên nói: “Người nhạy bén như ta đương nhiên là chuyện gì cũng biết.” Hắn cười rất nghiêm túc, không hoạt bát như mấy lần trước.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy hắn thần bí như một cơ quan, không thể tiếp xúc, nếu không sẽ bị kẹp tay. Vậy nên nàng cũng không nói thêm nhiều nữa, đưa Đinh Hương ra khỏi chùa.
Hứa Trạch nhìn theo bóng dáng yêu kiều, lòng thầm thở dài, nàng là người đã xuất giá rồi.
Trở về Vương phủ, lúc ngang qua Khách xá thanh, lòng Mộ Dung Tuyết khẽ động, Tạ Trực cũng đi Sơn Đông, có khi sẽ viết thư về, biết được tin tức của Gia Luật Ngạn.
Thẩm U Tâm thấy Mộ Dung Tuyết đến thăm, vội nhiệt tình đón nàng vào, dặn Sảnh nhi dâng trà.
Mộ Dung Tuyết tùy tiện đảo mắt, phát hiện Thẩm U Tâm đang thêu một chiếc đệm vai, hơn nữa còn dùng vải đỏ, liền cười trêu chọc: “Muội muội đang chuẩn bị để xuất giá đó sao?”
Thẩm U Tâm xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng nói: “Chẳng qua là muội rảnh rỗi giết thời gian thôi.”
Mộ Dung Tuyết cầm đệm vai, nhìn hình phù dung xuất thủy bên trên khen ngợi: “Thật đẹp quá, có thể dạy ta không?”
“Tẩu tẩu nhất định giỏi nữ công hơn muội.”
Mộ Dung Tuyết cười nói: “Ta chẳng biết gì về nữ công, chỉ biết thắt cung thao thôi.”
“Vậy tẩu tẩu rảnh thì đến đây, chúng ta cùng thêu hoa trò chuyện.”
Mộ Dung Tuyết cười gật đầu, trò chuyện cùng Thẩm U Tâm vài câu, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Tạ Trực có tin tức gì không?”
“Có, hôm trước mới gởi một bức thư, nói tất cả đều ổn, bảo muội đừng mong.” Thẩm U Tâm cười xấu hổ nhưng ngọt ngào, Mộ Dung Tuyết nhìn mà ngưỡng mộ trong lòng.
“Hắn có nhắc đến Vương gia không?”
Thẩm U Tâm ngẩn ra, nhìn ánh mắt khát vọng của Mộ Dung Tuyết lập tức hiểu ra. “Sao, lẽ nào biểu ca không viết thư cho tẩu tẩu sao?”
“Không có.”
“Vậy chắc biểu ca quá bận rồi, nhưng Tạ Trực không nói có chuyện gì, chắc biểu ca vẫn bình yên, tẩu tẩu đừng lo.”
Mộ Dung Tuyết bất giác thở dài, quan tâm tắc loạn, làm sao có thể không lo chứ?
Thẩm U Tâm nhìn bộ dạng ủ ê chán chường của Mộ Dung Tuyết, lòng cảm thấy hơi bất nhẫn, biểu ca cũng thật là, tại sao không viết một lá thư về chứ? So hai người thì nàng càng cảm thấy Tạ Trực tốt hơn, dịu dàng chu đáo, tâm tư tỉ mỉ, biết nàng lo lắng liền viết một lá thư để nàng yên tâm. Nam nhân như Gia Luật Ngạn, mặt lạnh lùng lòng dạ cao thâm, đối với nữ nhân luôn giống như một hồ nước không biết nông sâu, một là giãy giụa chìm nổi trong nước, không thì mau chóng lên bờ tự cầu nhiều phúc cho xong. Nhưng xem bộ dạng của Mộ Dung Tuyết thì cho dù có chết đuối cũng không định lên bờ rồi.
Ra khỏi Khách xá thanh, Mộ Dung Tuyết trở về Kính hồ, bước lên hành lang, ngôi đình nhỏ trong hồ đập vào mắt. Nàng ngây ngốc nhìn sang, trong đầu hiện lên những ngọt ngào của mấy ngày trước hắn đi.
Dựa vào những hồi ức này mà chống chọi, nàng khổ sở chờ đợi ba tháng, cuối cùng cũng mong được tin Gia Luật Ngạn về Kinh, nhưng tin tức này cũng là biết được từ Thẩm U Tâm.
Trước khi Gia Luật Ngạn về Kinh một ngày, Mộ Dung Tuyết đến Ẩn Đào các quét dọn phòng ngủ không còn hạt bụi nào, ngay cả cầu thang cũng lau chùi sạch sẽ, cuối cùng đến thư phòng.
Vì hắn từng nói với nàng rằng lúc không có hắn thì không thể vào thư phòng, bởi vậy thời gian này tuy nàng nắm chìa khóa thư phòng trong tay nhưng không bước vào lấy một lần. Khi nàng cầm chìa khóa mở cửa thư phòng, thậm chí còn có cảm giác thần thánh trang nghiêm, đây là chốn bí mật của hắn, là nơi hắn chưa từng cho người ngoài vào, hắn đã tin tưởng nàng đến vậy thì nàng không thể phụ sự tin tưởng của hắn, cho dù vào cũng tuyệt đối không thể lục lọi đồ đạc của hắn, chỉ quét dọn vệ sinh mà thôi.
Thư phòng vốn sạch sẽ chỉnh tề, chẳng qua chỉ hơi bám bụi. Mộ Dung Tuyết lau chùi sạch sẽ thư án, giá sách, trong bình hoa cắm mấy bông cúc càng cua mới nở, lại đặt một chậu cá nhỏ trên bàn, bên trong thả mấy con cá vàng, mấy ngọn nến rong biển. Như vậy thư phòng bỗng có sức sống hơn.
Quét dọn xong, ánh mắt nàng rơi trên một chiếc sạp nhỏ dùng làm thư án trên giường. Một chiếc cung thao màu tím khảm trân châu đang lặng lẽ nằm trên chiếc gối màu nâu, đây là lễ vật nàng tặng hắn nhưng hắn chưa bao giờ đeo. Nàng cầm chiếc cung thao lên, lúc này mới phát hiện bên dưới đặt một hình gỗ.
Nàng hiếu kỳ cầm lên, là một con cún đáng yêu, thủ công tinh xảo, con cún sống động như thật, đôi mắt long lanh như có sinh mệnh. Kỳ quái, với tính tình thâm trầm lạnh lùng như hắn, sao có thể mua loại đồ chơi này được? Nàng càng hiếu kỳ hơn, nhìn kỹ thì phát hiện trên mình con cún có khắc một chữ “Tuyết”.
Lập tức tim nàng thình thịch đập điên cuồng, đây không phải là đồ hắn mua tặng nàng đó chứ? Có khi nào là do chính tay hắn đẽo không?
Nàng kích động đến mức không còn tâm tư quét dọn nữa, lập tức cầm con cún gỗ ra khỏi Ẩn Đào các, đi thẳng đến chỗ Lưu thị.
“Có phải Vương gia biết đẽo gỗ không?” Nàng nghĩ Lưu thị là nhũ mẫu của hắn, chắc cũng khá hiểu hắn.
Thần sắc Lưu thị hơi kỳ quái, thoáng ngập ngừng rồi đáp: “Dạ phải, Phu nhân. Nhưng đã lâu rồi Vương gia không đẽo đồ gì nữa.”
“Vậy bà xem đây có phải là do Vương gia đẽo không?”
Lưu thị nhìn tượng gỗ kia, cười khan lắc đầu: “Không nhận ra được.”
Mộ Dung Tuyết quá vui sướng hoàn toàn không nhận ra thần sắc mất tự nhiên của Lưu thị, nàng hân hoan cầm con cún gỗ trong tay, mừng rỡ quay về Ẩn Đào các.
Đây nhất định là lễ vật sinh thần hắn tặng nàng, giấu trong thư phòng Ẩn Đào các để cho nàng một bất ngờ, nàng hạnh phúc cả đêm không ngủ, đặt con cún gỗ trong chăn giống như có hắn bên cạnh.
Trời vừa sáng Mộ Dung Tuyết đã thức dậy chải đầu trang điểm, tâm trạng còn kích động hơn cả hôm làm tân nương, đã tròn ba tháng chín ngày chưa được gặp hắn rồi.
“Đinh Hương, hôm nay ta mặc bộ y phục nào đây?”
“Đương nhiên là bộ này rồi, màu đỏ để chúc mừng mà.”
Mộ Dung Tuyết nhanh chóng tiếp thu, thay một bộ váy đỏ tươi, tô chân mày, vẽ hoa đào. Trong gương là một cô nương nhan sắc rực rỡ, đôi mắt sáng rực như có ánh sáng bảy màu.
Đinh Hương khen: “Quả nhiên là người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, hôm nay tiểu thư đúng là đẹp khuynh quốc khuynh thành.”
“Làm gì có.” Mộ Dung Tuyết nhìn vào gương cười ngọt ngào, nàng phát hiện rằng từ sau khi mình lấy Gia Luật Ngạn, vì bị đả kích quá nhiều lần nên đã bất tri bất giác trở nên vô cùng khiêm tốn.
Mộ Dung Tuyết thu xếp xong xuôi, sai Mộc quản gia đi chuẩn bị pháo và lụa đỏ, định chút nữa sẽ đến An Định môn đón Gia Luật Ngạn trở về.
Mộc quản gia vừa nghe đã thấy đau đầu, nhưng không dám không theo, chỉ đành bấm bụng đi chuẩn bị.
Mộ Dung Tuyết đưa các nha hoàn hạ nhân hùng hổ ra cửa lớn, chỉ thấy một người cưỡi ngựa như bay đến, khi tới gần mới thấy đó là Trương Long.
Mộ Dung Tuyết vô cùng kích động hỏi: “Vương gia về rồi sao?”
Trương Long thở dốc nói: “Chút nữa Vương gia sẽ đến, đặc biệt sai tôi đi trước một bước, về báo cho Phu nhân một lời.”
Mộ Dung Tuyết kích động hỏi: “Lời gì?”
“Bảo Phu nhân đừng đi đón ngài ấy, ở yên trong phủ chờ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...