Công việc nấu cơm trưa của Tưởng Nguyệt rất thuận lợi, mỗi ngày cô bán được hơn năm mươi suất ăn.
Tiền sinh hoạt cũng không cần lo, sau khi rời khỏi tổ chức cô cũng có được số vốn kha khá.
Nếu như tài nấu nướng tiếp tục được đón nhận, sang năm cô dự sẽ mở một tiệm ăn, để nuôi Lục Trí ăn học thành tài.
Mặc dù hắn không bao giờ nhắc tới vấn đề kinh tế với cô, nhưng Tưởng Nguyệt hiểu đi học cần rất nhiều tiền.
Lục Trí học ngày học đêm, lấy đâu ra thời gian kiếm tiền.
Cô không ngại cùng hắn đồng cam, cộng khổ, chỉ cần có nhau.
Hôm nay ở trường đại học của hắn đặt mười suất ăn trưa, Tưởng Nguyệt nhìn đồng hồ, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà đi giao đồ.
Cô định sau khi giao xong sẽ về cùng Lục Trí luôn.
Phi Bằng hẹn cô ở cổng sau trường học để giao cơm, Tưởng Nguyệt dựa theo địa chỉ mà đến.
Lúc đến không giống như cô nghĩ vì nhoài Phi Bằng ra còn có ba bốn nam sinh khác đứng chờ cùng anh.
Cô không xen vào chuyện người khác, đưa cơm cho Phi Bằng, thong thả nói: "Cơm của cậu."
"Cám ơn." Phi Bằng cười giả lả, sau đó kéo tay cô đứng trước mặt một thiếu niên trạc tuổi khác.
Bộ dạng anh khúm núm, giới thiệu: "Đây là anh Triết, anh ấy nói muốn làm quen với cô."
"Không rảnh, tôi tới giao cơm thôi.
Phiền cậu thanh toán cho tôi, để tôi còn về."
Cô không có thời gian để ý chuyện khác, cô sợ lỡ mất thời gian cùng về với Lục Trí.
Thiếu niên họ Triết nhìn thấy thái độ hờ hợt của cô, bèn bước lên hai bước siết cằm cô, anh ta nheo mắt nói: "Bé đẹp theo anh sung sướng hơn ở với Lục Trí nhiều, em cân nhắc thử xem.
Anh chấm em rồi."
Tưởng Nguyệt nhíu mày gạc tay anh ta ra, nhưng không dễ như cô nghĩ, anh ta cứ siết cằm cô không buông.
"Tôi khuyên cậu mau buông ra." Cô không muốn động tay động chân với mấy thiếu niên nhỏ tuổi.
"Nếu anh không buông, em định làm thế nào?"
Triết Phong tỏ vẻ hứng thú nhìn cô.
Ngay lập tức anh ta bị lên gối, rồi ăn ngay một cú thúc cùi chỏ vào lồng ngực.
Ra đòn dứt khoát, không hề nể nang ai.
"Tôi đã cho cậu cơ hội rồi, tại cậu cứ thích chọc vào tôi đấy nhé."
"Tưởng Nguyệt!" Giọng nói quen thuộc, cô không cần nhìn cũng biết là Lục Trí.
Hắn đang sải bước đi tới, sau cùng đứng bên cạnh ôm eo cô.
Triết Phong bị đau nên ôm bụng, nhăn nhó nhìn đôi nam nữ trước mặt.
"A Trí tan học rồi à, chúng ta về nhà thôi." Tưởng Nguyệt chủ động nói vì cô thấy sắc mặt Lục Trí rất tệ.
Hắn rũ mắt nhìn cô, sau đó cúi đầu định rời đi.
Tưởng Nguyệt có ý muốn tha mạng nhưng Triết Phong lại không cần sống.
Anh ta dùng hết sức bình sinh gào lên: "M.ẹ nó Lục Trí mày ngủ với vợ của cha mày hả?"
...Uỳnh...
Lục Trí ngay lập tức nhào tới đấm vào mặt của Triết Phong, hắn nóng nảy tới nỗi cô không kịp ngăn lại.
Hắn gằn giọng: "Mày có ngon nói lại lần nữa?"
"Tao nói mày ngủ với mẹ kế mày, tao nói sai chỗ nào?" Triết Phong vẫn cứng đầu lặp lại.
Lục Trí tung nắm đấm, anh ta lấy hai tay ôm đầu chống đỡ.
Tưởng Nguyệt thấy vậy mới tách hai người ra, cô ôm Lục Trí lại: "Thôi mà a Trí kệ họ đi."
"Quan hệ của chúng mày là l.o.ạ.n l.u.â.n đấy." Anh cười trào phúng, không sợ chết.
Rồi anh ta nhìn sang Tưởng Nguyệt, đôi mắt d.â.m đ.ã.n.g nói: "Mẹ kế mày ngon như vậy, gặp tao, tao cũng ngủ."
...Chát...
Lần này là Tưởng Nguyệt tát anh, cô mặt lạnh, tát cho anh một cú trời giáng.
"Em trai, trước tiên muốn chế nhạo người khác thì về tìm hiểu thêm.
Nhà em có tiền lắm mà, còn ngõ ý bao nuôi chị đây chắc phải có tiền thăm dò tình hình chứ nhỉ?"
"Ý cô là sao?" Triết Phong khó hiểu.
"Giao tình của chị và cảnh sát không tệ, em thử động vào a Trí của chị thử xem.
Cảnh cáo đấy, thiếu niên tuổi này ngông cuồng cũng không trách được, chị đã trải qua rồi.
Nhưng em động tới bạn trai chị, đừng có trách."
Nói xong Tưởng Nguyệt kéo tay Lục Trí rời đi, đi được một đoạn lại chạy lại xoè tay với Phi Bằng: "Em trai, thanh toán đi."
"Ơ, đây, đây ạ." Phi Bằng vội rút ví đưa tiền, ngoan như cún.
Có ai ngờ một cô gái với vẻ bề ngoài hiền lành như Tưởng Nguyệt lại nói ra mấy câu sắc bén như vậy, hơn nữa còn dám đánh người.
Thu tiền xong, Tưởng Nguyệt và Lục Trí sóng vai nhau đi về.
Hắn nắm tay cô, công khai ở chốn công cộng.
Triết Phong định đuổi theo lại bị người nào đó nắm cổ áo kéo lại.
"Ơ, chú ba, sao chú ở đây?" Triết Vũ trợn mắt há mồm.
Trình Thừa nghiêm mặt kéo cổ áo của Triết Phong, anh lạnh giọng nói: "Đừng có động tới cặp nam nữ đó.".
"Chú ba sẵn tiện có chú ở đây, cháu muốn kiện bọn họ tội đánh người." Anh ta gào lên oai oái với Trình Thừa.
"Cô ấy là người phá đường dây ma túy xuyên quốc gia lớn nhất được lên báo một năm trước đấy, mày muốn kiện thế nào?"
Triết Phong trợn mắt, sau đó như không tin mà nhìn chằm chằm Trình Thừa.
"Còn muốn sống thì an phận đi, đừng lêu lỏng nữa.
Chuyện này chú nói tới tai cha mày là mày không xong đâu."
"Chú ba đừng mà, con đâu có biết, chú ba..."
Triết Phong đi theo Trình Thừa lải nhải.
Phi Bằng cầm mười hộp cơm mà run như cầy sấy, chết rồi, anh ta đắc tội với nhân vật máu mặt rồi.
Ai mà biết cô gái ngây thơ kia lại là một con hổ dữ chứ?
*
"Sao em cản anh?" Lục Trí thấy mình đánh chưa đủ, muốn đánh tên đó thêm mấy cú nữa.
"Chuyện không đáng, anh động tay làm gì?"
Tưởng Nguyệt dọn cơm cho cả hai, cô vui vẻ hoàn toàn không bị chuyện vừa rồi làm ảnh hưởng.
Lục Trí thở dài, chuyện này một phần cũng là do tính khí bốc đồng của hắn, đáng lẽ ngày đó hắn không nên nói với bọn họ cô là dì kế của hắn.
Thở dài, hắn đi lại ôm cô từ phía sau, hắn nói: "Xin lỗi Tưởng Nguyệt đều tại anh bốc đồng mà ra."
"Có sao đâu, nhưng a Trí sau này phải trưởng thành hơn nữa."
"Anh hứa sẽ thay đổi, đừng giận anh nhé?"
"Cái đó không hứa, phải xem biểu hiện của anh như thế nào đã."
Cô mờ ám đưa tay sờ lên đũng quần của hắn.
Lục Trí siết cô, hắn cắn lên vành tai tinh xảo, trầm giọng nói: "Hay khỏi ăn cơm đi, ăn cái khác."
"Đừng đùa nữa, haha buông em ra."
Tiếng cười vang vọng khắp căn nhà, Tưởng Nguyệt bị hắn bế lên bếp quần một trận cho ra trò.
Gì chứ về phương diện kia Lục Trí không chịu thua giây phút nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...