Trạm Dừng Chân Cuối Cùng


Tưởng Nguyệt nhìn Lục Trí, cô không nói gì cả cứ nhìn hắn bằng đôi mắt ngấn lệ.
Hắn đau lòng, giống như ai đó đang dày vò trái tim của hắn vậy.
Lục Trí áp lại gần cô, từng chút từng chút một cho tới khi chớp mũi hai người đụng vào nhau.

Cô vẫn nhìn hắn, không có phản ứng chống đối.
Cuối cùng hắn cũng ngậm lấy môi cô, đôi tay vốn dĩ đang áp lên gò má nay đã biến thành ma trảo bóp lấy gương mặt xinh đẹp của Tưởng Nguyệt.

Hắn hôn ngấu nghiến, nhắm mắt lại liều mạng mà cưỡng đoạt đôi môi mềm mại kia.
Cô vòng tay ôm cổ hắn, nhận được tính hiệu đồng ý, hắn cúi người bế cô lên giường.

Sai cũng được, đúng cũng được có cái gì quan trọng đâu.
Hai cơ thể không một mảnh vải dính lấy nhau không rời.

Tưởng Nguyệt ngồi trên người hắn, u cốc nuốt trọn gậy thịt của hắn.

Cảm giác đê mê khó tả, đã chiến tranh lạnh bao lâu, hắn nhớ cô, rất nhớ cô.
Làm qua ba lần, Tưởng Nguyệt không còn sức nữa nằm lăn ra giường mà ngủ.


Lục Trí vắt khăn nóng lau chùi cơ thể cho cô, hắn hôn lên đầu vai trắng trẻo, cố ý để lại dấu vết màu đỏ thẫm, sau đó nhìn nó giống như là thành tựu của riêng mình.
Sau cùng Lục Trí ôm cô, hắn không dám ngủ cứ vậy nằm nhìn cô tới hừng đông.

Hắn sợ hãi, sợ cái cảm giác cô độc không có Tưởng Nguyệt bên cạnh hắn.
Cô ngủ dậy lúc 9 giờ sáng, hai chân mỏi nhừ vì đêm qua vận động quá sức.

Cô nằm trong lòng của Lục Trí, bờ ngực của hắn dán lên lưng cô có cảm giác vô cùng ấm áp, cô còn cảm nhận được rõ ràng nhịp tim đang đập vững vàng của hắn.
Tự nhiên lại muốn ngủ thêm, chẳng muốn thức dậy nữa.

Nhưng cô biết rõ, hiện thực tàn khốc, có trốn cũng không trốn thoát.
Tưởng Nguyệt ngồi dậy, rời khỏi vòng tay hắn một cách lạnh lùng nhất.

Hắn cũng bật dậy nhìn theo bóng lưng cô.
Người phụ nữ nhặt quần áo dưới sàn lên, sau đó đi thẳng vào bên trong phòng tắm.

Cô không nói lời nào, hắn có hơi hoảng.

Cô đang tức giận? Nếu tức giận tại sao không đánh mắng hắn?
Lục Trí ngồi chờ, giống như cún ngoan chờ chủ.

Hắn hèn mọn, nhưng hắn chấp nhận hèn mọn như vậy chỉ để níu kéo giây phút ở bên cô.
Tắm xong cô mặc quần áo tươm tất đi ra ngoài, Lục Trí nhóm người đứng dậy, hắn chủ động nói trước: "Tưởng Nguyệt hôm nay em có đi làm không?"
"Có."
"Vậy anh đưa em đi.

Em có muốn ăn gì không? Ăn mì ở đầu ngõ được chứ, anh đi mua nhé?"
Cô chải tóc, sau đó quay lại nhìn hắn, Tưởng Nguyệt không tức giận, chỉ lạnh lùng nhìn hắn nói: "Lục Trí đêm qua tôi say quá."
"Không sao." Hắn đáp ngay.
"Tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa đâu, đây là lần cuối cùng."
"Chắc anh phải đi tiệm xăm, a Lê nói có việc."

Lục Trí nhanh chân rời khỏi phòng, giống như sợ chậm một giây sẽ không kịp vậy.
Hắn mặc quần đùi áo thun tùy tiện như vậy mà chạy ra ngoài, hắn sợ nếu còn đứng đó hắn không chịu được.

Cả đêm không ngủ, mặt mày hắn tối tăm.

Đi thẳng qua tiệm xăm rồi chui lên gác, a Lê chào hắn cũng không đáp cứ vậy mà đóng sập cửa phòng...
*
Sau lần đó, Tưởng Nguyệt thật sự không còn xuất hiện trong cuộc sống của hắn, cô và hắn giống như hai đường thẳng song song mãi mãi không giao nhau nữa.
Khoảng thời gian này Tiêu Đào giúp hắn khá nhiều, cô ta tự tay lấy ma túy nói là muốn cùng hắn chơi.

Số lượng ma túy tiêu thụ đúng định lượng cho nên Tiêu Nhất không chút nghi ngờ.

Lục Trí thừa biết cô ta sẽ không thể nghĩ ra được kế sách qua mặt người khác trót lọt như vậy được, đây là Tưởng Nguyệt bày ra cho cô ta.
Biết là vậy, nhưng hắn cũng không dám suy nghĩ sâu xa...
Tưởng Nguyệt tăng ca đêm, ở trong cục cảnh sát đánh máy, lúc làm việc cô vô cùng tập trung.

Trình Thừa bước ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy cảnh này không tự chủ được mà nhấc chân đi lại phía cô.
Anh gõ gõ mặt bàn, cô nhìn lên anh nở nụ cười thân thiện.
"Sếp chưa về hả?" Tưởng Nguyệt xã giao.
"Nhân viên còn làm, tôi làm sao dám lười biếng." Anh cũng vui vẻ đáp lại bằng giọng điệu hài hước.
Cô cười cười, thật ra nhìn Trình Thừa giống như rất nghiêm túc, là con người không biết đùa.


Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, tính tình anh khá ôn hòa, lại hay nói đùa, Tưởng Nguyệt tiếp xúc thời gian dài mới hiểu ra.
Trình Thừa lại nói: "Cuối tuần này nghỉ phép, cô có dự định gì không Tưởng Nguyệt?"
"Chắc là ngủ hết ngày sếp ạ."
"Về nhà tôi ăn cơm nhé, cha mẹ tôi cũng muốn gặp cô.

Họ khen cô giỏi, lại xinh đẹp."
Đều là người lớn với nhau, Trình Thừa không cần thẳng thắn nói, anh tin cô cũng có thể hiểu.
Tưởng Nguyệt nghĩ gì đó, bỗng phì cười, cô đáp lại: "Ăn cơm cũng được, nhưng mà bõ nhỏ trước với cha mẹ sếp là tôi không phải là đối tượng hoàn hảo để kết hôn nhé.

Tôi sợ mai mối lắm."
Trình Thừa cười cười, trong ánh mắt của anh toàn là hình ảnh của Tưởng Nguyệt.

Nói sao nhỉ, cô gái này quá thông minh, cách từ chối cùng khiến người ta không có cách nào nói lại được...
Sở dĩ Tưởng Nguyệt đồng ý về nhà ăn cơm với Trình Thừa cũng là có lý do, cha của anh là người có sức ảnh hưởng trong ngành cảnh sát.

Tuy đã về nghỉ hưu nhưng vẫn còn nắm khá nhiều quyền lực trong tay, tương lai có khi cô sẽ phải nhờ vả anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận