Trạm Dừng Chân Cuối Cùng


Tưởng Nguyệt đi trên đường, tâm trạng hơi thẫn thờ.

Cô thắc mắc vì sao Lâm Tiểu Vy lại đem chuyện cơ mật nói cho người ngoài tổ chức biết?
Tiêu Đào đáng tin tới vậy?
Hai người họ rất thân thiết?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ thông, cô quyết định hỏi thẳng Lâm Tiểu Vy.

Cô đã thất bại một lần rồi, không thể lại thất bại thêm nữa.
Trở về đồn cảnh sát, cô vào văn phòng tìm Lâm Tiểu Vy.

Nói là hỏi thẳng nhưng cũng không thể nào quá trực tiếp, trước tiên nên nói bóng nói gió trước.
"Cảnh sát Tưởng có việc gì mà tìm tôi vậy?" Lâm Tiểu Vy rất bình thường, hỏi thăm cô.
Tưởng Nguyệt cười, cô đáp: "Tính hỏi chị một số thông tin thôi, bây giờ có tiện không chị?"
"Cô muốn hỏi gì thế cảnh sát Tưởng?"
"Cô gái tên Tiêu Đào, con gái của Tiêu Nhất ấy." Cô nói bóng gió.
Để ý thấy sắc mặt của Lâm Tiểu Vy thay đổi, cô ta nhìn cô đánh giá.

Tưởng Nguyệt cũng không vội, đợi cô ta trả lời trước rồi mới tính tiếp.

Cô có dự cảm chẳng lành, hình như có chuyện gì đó mờ ám ở đây.

Lâm Tiểu Vy đột nhiên lại bật cười, giống như vẻ mặt đăm chiêu vừa rồi là do Tưởng Nguyệt tưởng tượng ra, cô ta thay đổi sắc mặt nhanh quá.
"Tiếc là tôi không giúp được cô rồi.

Con gái của Tiêu Nhất không tham gia vào những hoạt động của cha cô ta nên tôi cũng không nắm rõ.

Đã điều tra qua một lần, đời tư khá sạch, tay chân cũng sạch sẽ lắm nên tôi cũng không chú ý tới."
"Hai người không quen nhau hả?" Cô khó hiểu hỏi lại, rõ ràng cô đã từng thấy hai người ngồi uống cafe cười nói vui vẻ mà?
Bây giờ Lâm Tiểu Vy nói không quen, quái lạ?
"Ý cô là sao Tưởng Nguyệt?" Lâm Tiểu Vy lập tức lạnh giọng.
Tưởng Nguyệt xem tình hình, chỉ có thể cười giả bộ nói: "Ý là tôi nghe a Lực nói là Tiêu Nhất đã mua chuộc cảnh sát, tôi tưởng chị cũng quen với Tiêu Đào.

Dù sao cô ta cũng là con gái của đối tượng, tôi tưởng chị cũng móc nối quan hệ chứ."
"Con bé đó không có giá trị lợi dụng, tôi thấy không cần thiết nên thôi." Cô ta nói vậy, cô cũng không có ý sẽ đào bới thêm.
Tưởng Nguyệt trước khi ra khỏi phòng còn nói, chắc cô phải tìm hiểu Tiêu Đào, biết đâu lại có thông tin hữu ích.

Nghe vậy Lâm Tiểu Vy mới buông bỏ đề phòng, làm ra vẻ ủng hộ cô.
Chuyện này giống như cái gai trong lòng Tưởng Nguyệt, cô chắc chắn phải điều tra Tiêu Đào, họ phải có bí mật gì đó nên mới không thừa nhận là có quen biết...
Sau chuyến đi kiểm tra của thanh tra sở, họ có lời khen cho cục cảnh sát, đặc biệt là chỉ đích danh Tưởng Nguyệt bảo cô công tác rất tốt.

Thái độ làm việc nhanh nhạy, lại làm đúng quy tắc, Trình Thừa vì chuyện này mà mời cô đi ăn thịt nướng một bữa.
Cấp trên có lời mời, Tưởng Nguyệt không tiện từ chối.

Có điều cô không ngờ là bữa ăn chỉ có hai người, Trình Thừa nói: "Thanh tra sở ít khi khen ngợi ai, lần này họ khen cô chứng tỏ cô có năng lực.

Tôi mời cô ăn, lấy tiền túi của chính mình, cảm ơn cô đã công tác tốt khiến tôi nở mày nở mặt với họ."
"Trời ạ, sếp Trình anh khách sáo quá."
Vào tới quán rồi, cô cũng không từ chối được nữa.

Hai người ăn thịt nướng, uống vài ly bia.
Cười cười nói nói một lúc, quán có khách mới đến, là đám người của Lục Trí.

Họ vô tình chạm mặt nhau, ở tình huống không tốt lắm.

Tưởng Nguyệt lựa chọn phớt lờ hắn, vì hắn đang đi cùng Tiêu Đào.
"Con trai của cảnh sát Tưởng qua lại với cô gái đó à?" Trình Thừa đột nhiên mở lời trước.
Tưởng Nguyệt mới nhớ ra hình như Trình Thừa đã ở đây làm việc mấy năm rồi, rất có thể sẽ biết nhiều thông tin về Tiêu Đào.


Mấy ngày nay cô trăn trở, thắc mắc về cô ta và Lâm Tiểu Vy, họ có quan hệ gì mà không muốn người ngoài biết?
"Hình như là thế, sếp Trình anh biết cô gái đó hả?" Cô giả vờ hỏi, thái độ vô cùng bình thản.
Trình Thừa nâng ly với cô, sau đó mới nhỏ nhẹ đáp: "Cô ta là con gái của Tiêu Nhất.

Ông ta là bảo kê của khu này, danh tiếng lẫy lừng lắm.

Tưởng Nguyệt cô biết mà có những chuyện ánh sáng không thể chiếu vào được."
"Ý anh là Tiêu Nhất còn có mặt khác?" Cô hỏi thêm.
"Năm ngoái có người tố cáo ông ta buôn chất cấm, nhưng mà không tóm được.

Chứng cứ bị tiêu hủy rất nhanh.

Sau đó tôi có nói cảnh sát Lâm đi nghe ngóng, cô ta cũng không nghe ngóng được gì.

Ông ta làm việc cẩn trọng, khó tóm lắm."
"Cảnh sát Lâm nhận nhiệm vụ đó hả? Cô ấy đích thân điều tra?" Lại kỳ lạ, Lâm Tiểu Vy là sếp sòng, chuyện đi nằm vùng đâu thể nào để cô ta ra tay?
Nếu có đi thì phải là những cảnh sát quèn như cô đi mới đúng chứ.
Trình Thừa nhai thịt, anh nói: "Cô mới đến nên không biết, cảnh sát Lâm rất ghét bọn buôn ma túy, có dính líu cô ấy luôn muốn tự mình phá án."
Cái cớ này, quá hoàn hảo nhỉ?
Cô lại nhớ tới lời của a Lực: "Anh lo lót hết cho sếp của em rồi, đừng lo chuyện bao đồng!"
Đang nói Lâm Tiểu Vy sao, cô ta là mật vụ giống cô, nên có ăn hối lộ cũng là để thực hiện kế hoạch thôi.

Tất cả đều giao nộp lại cho cảnh sát, nhưng mà hình như có gì đó không đúng lắm.
"Đừng lo, tôi tin con trai cô là người hiểu chuyện.

Trong khá chững chạc đấy!"

Trình Thừa cứ nghĩ cô lo Lục Trí bị nhấn chìm trong vũng bùn lầy, anh mới nói vậy.

Anh không biết Tưởng Nguyệt có nghĩ ý nghĩ đáng sợ hơn như vậy rất nhiều...
*
Lục Trí bỏ đi ra ngoài hút thuốc, hắn không nhịn được khi cô phớt lờ hắn.

Biết rõ là cô không quan tâm, nhưng hắn cứ phải để tâm như thế đấy.
Hắn yêu cô, điều này hắn không thể nào cải lại trái tim của mình được.
Bỗng một vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau, hắn mơ mộng đó là Tưởng Nguyệt.
"Anh Trí, anh thấy chưa em nói đâu có sai đâu.

Tưởng Nguyệt gạt anh để lấy công danh sự nghiệp thôi.

Cha em nói Trình Thừa là thanh tra của sở, tự dưng bỏ ánh hào quang lại về nơi này yên ổn.

Bọn họ có hẹn trước với nhau rồi, đợi Tưởng Nguyệt lập công sau đó lên chức, họ sẽ thành trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.

Chúng ta chỉ là con cờ của bọn họ thôi anh Trí."
"Vào trong ăn uống đi."
Hắn không muốn nghe, không muốn tiếp nhận thêm một thông tin nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận