Trẫm Đâu Dễ Bị Trói Buộc

Chuyện thống khổ nhất trên đời là gì?
Không phải sống chết, cũng không phải ta đứng trước mặt ngươi ngươi lại không biết ta yêu ngươi!
Mà là ta cưới một thê tử, vốn tưởng rằng có thể đem nàng ở lòng bàn tay sủng nàng đến tận trời, lại không ngờ rằng cuối cùng ta lại bị nàng coi thành cẩu mà sủng.
Mà càng làm cho người ta thống khổ chính là bên người thê tử của ta còn có thật nhiều cẩu đến tranh sủng với ta. Là một trung khuyển Trung Hoa, hắn thề sống chết phải bảo vệ phân phận địa vị của mình.
Di, hình như có chút không đúng?
Phó Đông Anh hoảng hốt hoàn hồn, mặt xanh mét cắn răng gầm nhẹ :"Sài Hi ngươi bỏ ta xuống."
Chuyện hắn không chịu nổi nhất là chuyện này, hắn đường đường là đại lão gia thân cao bảy thước sao có thể bị một nữ nhân bế ngang kiểu công chúa? Thậm chí còn, thời điểm hai người ân ái, cũng đều là Sài Hi ở trên, hắn ở dưới, một lần hai lần hắn còn có thể coi đó là tình thú, nhưng nhiều lần như vậy, tôn nghiêm nam nhân của hắn ở đâu, ở chỗ nào?
Phó Đông Anh giãy dụa không ngừng, ý đồ thoát khỏi vòng tay của nàng.
Sài Hi trọc tức hắn, vẻ mặt đầy ý cười nói :"Thẹn thùng cái gì? Bản cung lại không chê ngươi."
"Ta không phải là thẹn thùng." Phó Đông Anh nghiến răng ken két.
"Thế được rồi, không cần cố tình gây sự." Sài Hi bất vi sở động, ôm hắn cước bộ nhẹ nhàng như bay." Bản cung biết hai năm này vắng vẻ ngươi, bản cung đến nhận lỗi với ngươi được không? Tóm lại, về sau chỉ cần có thời gian, ta đều ở cùng ngươi."
"Đương nhiên, ngươi cũng phải nghĩ lại chính mình một chút, bộ dáng này của ngươi cũng có chút quá rồi khiến người ta chán ngán a, thì ra có nhiều người anh tú động lòng người như vậy. Chúng ta hôm nay liền cạo râu đi được không?"
Hai năm này, về việc Phó Đông Anh thường thường kích động phản kháng, đối với Sài Hi cố tình gây sự. Nàng cảm thấy không thể quá dung túng hắn, vạn nhất lên đến tận trời rồi thì sao? Cho nên a, lúc nên sủng thì sủng, lúc nên vắng vẻ thì cũng phải vắng vẻ. Chẳng qua xem tình hình hiện tại, sợ là đã vắng vẻ quá lâu, nếu không đứa nhỏ này cũng sẽ không náo loạn đòi hòa ly.

Nếu như vậy, trong khoảng thời gian này liền ở bên cạnh hắn nhiều một chút đi.
Nghe xem, nghe xem, đây là lời mà nữ nhân nên nói? Phó Đông Anh tự nhiên liền không còn khí lực mà từ chối.
Suy nghĩ của hai người hoàn toàn không đi cùng một đường, căn bản không có biện pháp đả thông.
Đây là thực tại bi ai nhất.
"Ta rốt cục cố tình gây sự chỗ nào, rõ ràng là ngươi chẳng những cố tình gây sự, ngươi còn vô tình vô nghĩa vô sỉ." Phó Đông Anh hổn hển rống ra tiếng.
Này chấn động một vùng, làm cho bọn hạ nhân chung quanh cúi lưng cúi đầu im thin thít.
Sài Hi tính tình rất tốt, nam tử mà, mỗi tháng đều có vài ngày không thoải mái, bản cung không cùng hắn so đo." Được được, ta vô tình vô nghĩa vô sỉ được chưa."
Phó Đông Anh cương nghạnh.
Lại là như vậy.
Trước kia hắn không phải là không nghĩ biện pháp đem nàng quay trở về bộ dáng nữ tử bình thường, nhưng mỗi lần chỉ cần hắn nháo, nàng liền bày ra biểu tình "Ta liền yên lặng nhìn ngươi nháo".
Mỗi lần đều khiến cho hắn sinh ra ảo giác, nghĩ rằng chính hắn đang cố tình gây sự.
Sau này hắn liền không náo loạn nữa, bắt đầu sa vào vu hoan uống rượu mua vui, bắt đầu buông thả chính mình. Bởi vì hắn bỗng nhiên sinh ra một nỗi sợ hãi thực tại, tất cả mọi thứ ở thực tại, bất quá chỉ bởi vì Sài Hi không yêu hắn.
Nàng gả cho hắn, không, là nàng chiêu hắn làm phò mã, ý đồ chẳng qua là người nhà Phó gia. Đáng giận hắn còn tưởng rằng mình đã tìm được chân ái, mặc dù là bỏ qua tiền đồ, chẳng sợ cùng phụ thân náo loạn, cũng muốn ở cùng một chỗ với nàng.

Hiện tại nhớ tới, khi đó trong mắt hắn khẳng định là toàn phân, mới có thể không thấy rõ ràng mọi chuyện.
Sài Hi nhìn hắn không nói chuyện, cố gắng ở trên mặt đầy râu của hắn hôn một cái, trấn an nói : "Được rồi được rồi, chúng ta tìm đại phu chữa thương trước đã."
Nhìn đi, lại càng làm cho người ta thống khổ rồi.
Chẳng sợ không gian ngăn cách, nhưng chỉ cần nàng chạm nhẹ vào hắn một cái, ngực hắn vẫn như cũ thẳng thắn đập loạn.
Phó Đông Anh nhắm mắt không nói gì, hắn không muốn thừa nhận nhất đó là trong lòng vẫn còn yêu say đắm, hắn vẫn như cũ đối với Sài Hi tràn ngập chờ mong.
Phó Đông Anh có thể nhu thuận như thế, Sài Hi vô cùng vừa lòng. Vì thế, nàng xắn tay áo tự mình rửa mặt gội đầu cho hắn, sau đó cẩn thận dựa theo lời đại phu phân phó, bôi thuốc cho hắn.
Toàn bộ quá trình ôn nhu che chở, sợ hắn một chút không thoải mái.
Thế nhưng Phó Đông Anh lại hồi phục bộ dáng lãnh nghạnh, điều này làm cho Sài Hi rất phiền muộn.
Nàng thực sự không thích nam tử như vậy a.
Bất quá bỏ đi, ai bảo hắn là Phó Đông Anh chứ! Ai bảo hắn vó bộ dáng xinh đẹp chứ! Cho nên chút nguyên tắc gì đó, phá vỡ liền phá vỡ đi.
Sài Hi sờ sờ mặt đã cạo râu của hắn, hơi hơi gật đầu. Tốt lắm, mặc dù làn da có chút thô ráp, nhưng ngũ quan vẫn như vaanxtinh xảo như vậy.
Dưỡng một chút thì được rồi.
Vì thế cuối cùng nàng nhẹ nhàng bôi loạn phấn trắng lên mặt hắn, còn ân cần dặn dò :"Về sau ngươi phải học Hoan Hoan HỈ Hỉ HỈ Đoàn Đoàn, chăm sóc mặt mình một chút."

Học bọn họ?
Phó Đông Anh cười lạnh, hắn không giết chết bọn chúng đã tốt lắm rồi! Ba kẻ chỉ biết vẫy đuôi xu nịnh, có tư cách gì sống trên đời.
Hừ!
Ánh mắt hắn bốc lên lửa giận bùng bùng.
Nhất là sau khi nhìn thấy người đang đi tới, hỏa diễm lại bùng bùng nổi lên. So với ba kẻ kia còn đáng chết hơn, chính là tên chó săn trước mắt này.
Chó không sủa mới biết cắn người.
Mạc Ly mặt không chút thay đổi tiến lên, có nề nếp quỳ một gối xuống :"Công chúa, thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
Sài Hi quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó cười nói với Phó Đông Anh : " Ngươi trước đi nghỉ ngơi đi, buổi tối ta sẽ đến được không?"
"Không được." Tuy rằng rất không muốn đáp ứng lại ôn nhu sủng nịch này, nhưng có đôi khi hắn thực sự nhịn không được mà chấp nhận.
Sài Hi cũng không để bụng, sờ đầu hắn một lần nữa, cảm nhận mái tóc mềm mại của hắn xuyên qua ta, cuối cùng lại hôn nhẹ một cái lên khóe môi hắn, sau đó liền đi theo Mạc Ly.
Phó Đông Anh oán hận nện giường, đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh.
Cũng may là đau, mới làm cho trái tim đang đập loạn của hắn trở lại bình thường. Sai đó nhận thức càng thêm rõ ràng, hắn quả thật sủng vật của nàng dùng để tiêu khiển giết thời gian.
Bởi vậy, mỗi lần Mạc Ly đều có thể khiến nàng rời đi. Thời gian lúc trước hai người còn ngươi ta ta ngươi, bây giờ cũng vẫn như vậy.
Chỉ sợ, nàng đã sớm đem Mạc Ly thu vào trong phòng, bọn họ so với chính mình mà nói, chẳng những có thể an ủi thân thể của nàng, còn có thể giúp nàng chuyện công việc.
Mà hắn thì, cái gì cũng tồi tệ.

Hắn hận chứ!
Nhưng so với việc hận, hắn càng ghen tị nhiều hơn, lửa giận trong lòng đã lớn đến nhường nào, thế nhưng trừ bỏ làm cho trong lòng chính mình càng ngày càng vặn vẹo ra, hắn không biết làm thế nào hết.
Điều duy nhất để chuộc tội, chính là rời đi.
Từ đó trời cao biển rộng, cười nhìn thế gian mây đến mây đi hoa nở hoa tàn.
Tưởng tượng ra hình ảnh kia, Phó Đông Anh cảm thấy mình thật cô đơn.
Có cảm giác của đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.
Bên này, Sài Hi theo Mạc Ly tới thư phòng.
Nàng ngồi trên ghế, lẳng lặng nghe hắn báo cáo, một hồi lâu mới nhướng mày hỏi :"Đi Mục phủ?"
"Cũng chỉ là đi gặp một tiểu nha hoàn?"
Mạc Ly gật đầu, "Một nha đầu bộ dáng thực bình thường, thuộc hạ đã tìm hiểu, chính là nha hoàn bên người Trầm Hàm Chương."
"Làm cái gì, ngươi nói tiếp đi."
Làm cái gì? Mạc Ly mặt có chút vặn vẹo.
Còn có chuyện gì không làm chứ?
Hình ảnh kia, quá hại mắt rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui