Trầm Hàm Chương xuất cung rồi!
Tuy rằng nói quá trình có chút quanh co, nhưng kết quả cũng làm cho người ta vô cùng vừa lòng. Nàng vuốt vuốt hai viên chân châu trong hành lý, nhìn Sài Hi ngồi đối diện, cười đến ngu dại.
Sài Hi gõ gõ bàn, buồn cười hỏi : " Đệ cười cái gì?"
"Người ta được xuất cung nên cao hứng thôi mà." Trầm Hàm Chương trong lòng kìm lòng không đặng cất cao giọng, mặt cũng xấu hổ đỏ hây hây.
"Tại sao bỗng nhiên lại muốn xuất cung?" Sài Hi gật gật đầu, chẳng qua nàng thật hiếu kỳ, Sài Thiệu thế nào lại muốn xuất cung? Dù sao mười mấy năm qua, hắn chưa bao giờ rời hoàng cung một bước.
Cho dù là buổi đi săn hàng năm, cũng đều do tự mình Vương thái hậu chủ trì, mà Sài Thiệu lại lưu lại trong cung.
Nơi gần nhất hắn xuất cung, chính là Tết Nguyên Tiêu hàng năm, cùng thái hậu ngồi trên lầu Nam Môn cùng dân chúng thưởng nhạc.
Không phải do thái hậu hạn chế cấm đoán hắn, mà giống như hắn chưa từng muốn xuất cung.
Đối với việc này, Sài Hi vẫn là không thể hiểu nổi.
Ngô, nguyên lai tên béo chết tiệt chưa từng đi quá cửa cung? Trách không được lúc nàng vừa mới nói muốn ra ngoài, Vương thái hậu còn hết sức khiếp sợ, nếu không phải tình nhân trong mộng vừa vặn ở đấy, đảm bảo sẽ chiếu cố nàng, Vương thái hậu có lẽ sẽ không chấp thuận.
Vừa nghĩ như vậy, tên béo chết tiệt kia còn thật là đáng thương! Không không, đáng thương cái đầu nhà hắn, nàng mới đáng thương có được không?
Vì tính toán tiền làm nhà, nàng mất sức chín trâu hai hổ, mới làm cho người ta chịu nhận hai viên chân trâu nàng lấy trên sà nhà xuống, mà trong lúc đó, tên béo chết tiệt kia liền thần thanh khí sảng ngồi ở bên cạnh đọc sách, ngay cả câu hỗ trợ khách sáo cũng không có.
Lương tâm quả thật đã bị chó tha đi rồi!
Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến việc nàng phải đem đồ tình nhân tặng bán đi mới có thể mua nhà, nàng liền tâm đau như cắt, sau đó càng thêm hận hắn.
Không có biện pháp, chính là tính cách bốc đồng giận chó đánh mèo!
"A Thiệu?" SÀi Hi gõ gõ bài, ôn nhu hỏi :"Ta đang hỏi đệ đó, nghĩ cái gì vậy?"
Trầm Hàm Chương bật người ngồi nghiêm chỉnh.
Sao nàng có thể ở trước mặt tình nhân trong mộng mà thất thần được chứ, thật là ngu ngốc! Chẳng qua, nàng nào biết Sài Thiệu tên bệnh thần kinh này không thích xuất cung a?
Trầm Hàm Chương đảo mắt, trong lòng hắc hắc cười hai tiếng. Nàng bỉ ổi ra hiệu Sài Hi tới gần, ở bên tai nàng nói nhỏ một câu :"Bởi vì ta rất béo."
Nàng vặn vặn ngón tay :"Ta sợ người khác chê cười ta béo như trư."
Sài Hi bật cười :"Phải không?"
"Thật còn hơn cả trân châu a." Trầm Hàm Chương vẻ mặt thành thật nhìn Sài Hi, giơ bốn ngón tay lên cam đam nói:"A tỷ nếu không tin, ta có thể thề nga, ta......"
Chưa nói xong, đã bị Sài Hi một tay che miệng.
Ánh mắt của nàng cố gắng lướt qua chóp mũi, dừng trên ngón tay thanh mướt như ngọc kia.
Không cẩn thận biến thành mắt gà chọi.
Ánh mắt Sài Hi ôn nhu, điểm điểm chóp mũi của nàng," Có những lời không thể nói loạn, tiểu tử khả ái."
Tiểu tử khả ái.......
Tiểu tử khả ái.... ....
Tiểu tử khả ái.... ...
Đây là bị tình nhân trong mộng trêu ghẹo. Đùa giỡn đúng không? Không được rồi, hạnh phúc đến ngất mất thôi.
Trầm Hàm Chương ôm ngực, tim đập "thình thịch thình thịch" thập phần quyết liệt.
Đông tác điểm mũi của nàng tại sao lại suất khí như vậy anh tuấn như vậy sức quyến rũ mười phần như vậy chứ!
Điều duy nhất không đúng chính là, hiện tại nàng dùng thân thể của Sài Thiệu, không thể lao đến mà cầu xin được ôm ấp vuốt ve.
Nếu là thân thể của nàng.... ...
Ngô, thân thể của nàng, Trầm Hàm Chương bỗng nhiên nghiêm túc hỏi :"A tỷ, ngươi cảm thấy nữ tử cùng nữ tử có thể yêu không?"
Sài Hi sửng sốt, hiển nhiên là thực không ngờ nàng lại đột nhiên hỏi như vậy. Nhưng rất nhanh nàng liền khôi phục lại biểu tình lạnh nhạt, nhíu mi hỏi : " Tại sao lại không có?"
Ngao ô!
Trầm Hàm Chương thật muốn ngửa mặt lên trời má hét to! Nàng kích động nắm lấy tay Sài Hi dùng sức gật đầu nói:"Ta cũng cảm thấy là có a."
"Quả thật, không chỉ có nữ tử với nhau, dù là nam tử với nhau cũng có thể yêu." Sài Hi đổi lại nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vỗ về trấn an : " A Thiệu, không cần để ý ánh mắt thế tục, yên tâm mạnh dạn yêu đi, tỷ ủng hộ đệ."
Trầm Hàm Chương:"... ...... ..."
Uy uy, không phải ngươi nghĩ thế sao? Ta không thích nam nhân, ách, không phải, kỳ thật ban đầu là thích đi?
Cũng không phải, tóm lại...... Nam nhân nữ nhân cái gì đều là mây bay, bây giờ người ta thích mình có được không?
Trầm Hàm Chương dùng sức gật đầu, làm bộ như mình chỉ nghe thấy nửa câu đầu..
Một bên nói nhỏ, chờ sau khi dừng xe trước phủ cồn chúa, Trầm Hàm Chương vạn phần không nỡ."Di, sao mà nhanh vậy đã đến rồi?"
"Nơi này của ta cách hoàng cung quả thật rất gần." Sài Hi vén áo choàng lên, động tác lưu loát nhảy xuống xe ngựa. Trầm Hàm Chương nhìn mà hoa cả mắt.
Thế nhưng đến phiên nàng, Trầm Hàm Chương lại chưa nhìn đến động tác vụng về kia của mình.
Sài Hi mang theo nàng tiến vào phủ, nói :"A Thiệu xuất cung là vì chuyện gì vậy?"
Chuyện gì?
"Nghe Trầm cô cô nói, đường Cù Khê có một nhà quay vịt đặc biệt ngon, so với ngự phòng ngon hơn một trăm lần, không, một ngàn lần." Sài Thiệu nói lúc nào chứ, là nàng tự mình trải nghiệm đấy được không?
Nghĩ đến điều này, nàng lại ứa hết nước miếng rồi. Dừng lại dừng lại, ngươi là đi làm chính sự đó.
Sài Hi không nói gì,"Chỉ vì ăn vịt quay?"
"Đúng rồi." Tuy rằng không muốn mình bị nghĩ trở thành kẻ ham ăn, nhưng lúc này Trầm Hàm CHương chỉ có thể nhắm mắt chịu xào.
"Ta đây phái người đi mua." Sài Hi rất nhanh liền thiết định, dù sao Sài Thiệu thực sự có thể ăn. "Ngươi lần đầu xuất cung, trước tiên có thể dạo quanh phủ của ta. Nơi này của ta tuy rằng không so được với trong cung, nhưng cũng có mấy chỗ tinh xảo."
Tuy rằng nàng rất muốn cùng tình nhân trong mộng tiếp xúc, nhưng là không thể a.
Trầm Hàm Chương nén đau thương cự tuyệt,"Thế nhưng ta muốn nhìn xem kinh thành rốt cuộc là cái bộ dáng gì a? Cũng muốn đi thể nghiệm cuộc sống thường ngày của bách tính Lăng quốc ta."
Nàng tội nghiệp nhìn Sài Hi, đung đưa tay áo của nàng làm nũng:"A tỷ ngươi đồng ý đi, cầu xin ngươi a."
Sài Hi đáp ứng,"Được rồi, ta đi cùng đệ."
Trầm Hàm Chương tâm càng đau.
Nàng cũng muốn a, nhưng nàng phải đi tìm tiểu Phỉ Thúy thân yêu của nàng a! Nàng đối với kinh thành không phải rất quen thuộc, hơn nữa cũng không thể thường xuyên xuất cung, chuyện mua phòng này chỉ có thể giao cho Phỉ Thúy.
Chính là...... Vừa không nỡ cự tuyệt cũng giống như không có lí do gì để cự tuyệt.
Thật là ưu sầu, bên ngoài phủ vội vội vàng vàng vọt vào một người, nhìn thấy Sài Hi liền quỳ rạp xuống đất.
"Cầu xin công chúa đi cứu phò mã gia của chúng ta đi."
Sài Hi nhíu mày, trầm giọng nói:" Hoảng hốt vội vàng còn ra bộ dáng gì nữa, đứng lên nói đi, Phó Đông Anh làm sao?"
Người đến là đầy tớ chuyên theo hầu Phó Đông Anh, gọi là Thất Hoành, hắn lau nước mắt cùng mồ hôi, tuy rằng giọng điệu sốt ruột, nhưng kể lại vô cùng rõ ràng.
Không có hắn, Phó lão gia tử đang hành gia pháp, mà đối tượng lại là phò mã Phó Đông Anh. Theo Thất Hoành miêu tả, người đều đã bị đánh đến sắp chết rồi.
Sài Hi hừ một tiếng, trong nháy mắt khí thế đại khai,"Người của bản cung, thế mà cũng dám đánh."
Nàng quay đầu nói với Trầm Hàm CHương:"Ta đi Phó gia xem xem chuyện gì, để Mạc Ly đi theo đệ được không?"
Không được không được rất không được!
Thì ra Phó Đông Anh kia là phò mã của tình nhân trong mộng, Trầm Hàm Chương cảm thấy tim mình đều tan nát hết rồi.
Nhưng đối với tiến công của tình địch, nàng vẫn phải duy trì phong độ, bởi vậy Trầm Hàm Chương nhếch miệng cười,"Được........a"
Trong lòng lại đem người tên là Phó Đông Anh đem ra chém một ngàn lần!
Đến đây nộp mạng đi, tình địch!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...