Trẫm Đâu Dễ Bị Trói Buộc


Tại thời điểm nàng lao lên người Sài Thiệu, Hạ Thục phi bốn quỷ cũng rất là tốt bụng thối lui.
Hoặc là nói, ba con quỷ là bị Mã cô cô kéo từng con một ra ngoài. Hôm nay vừa lúc là ngày hưu mộc ( chú thích ở chương đầu rồi nha), buổi sáng tươi đẹp này nên để lại cho hai người kia đi.
Hạ Thục phi một mực gào thét, bộ dáng không thể tin được , : “Ái ái, không nghĩ tới lại là tiểu nha đầu này hạ gục Tiểu Tráng Tráng nhà chúng, thực sự là quá mức mạnh bạo rồi, thật là xấu hổ với bản quỷ a.”
“Nếu như năm đó ta mạnh bạo như thế, Thành đế hắn không phải sẽ đối với ta quyết một lòng a.”
Mã cô cô liếc nàng một cái, “Người đã đủ mạnh bạo rồi.”
“Nào có nào có.” Hạ Thục phi một bên che miệng xinh đẹp cười một bên ngượng ngùng xua tay.
Hoàng cung là nơi phong thủy, ban đầu kiến tạo cũng đã từng phù phép qua, bởi vậy tuy nói quá khứ trăm ngàn năm trải qua mấy triều hỗn loạn, nhưng ma quỷ trong hoàng cung quả thực không nhiều. Trừ bỏ bốn con quỷ các nàng có thân phận tương đối cao quý ra, thượng vàng hạ cám thêm vào, cũng chỉ có mười hai con.
Trong đó hơn nửa là cung nữ thái giám chết trong cung, ngoài ra, còn có hai quan viên triều trước, hai tướng sĩ chết trong chiến loạn cùng ba con không rõ vì sao chết không biết từ đâu phiêu dạt đến.
Đương nhiên, bây giờ có thêm Đỗ ngự sử, là mười bảy con.
Đỗ ngự sử bởi vì chết ở cửa đại điện Tuyên Chính, chấp niêm đối với việc trước khi chết mà không được ghi danh sử sách quá sâu, bởi vậy cũng liền mơ mơ màng màng lưu lại Tuyên Chính điện.

Bởi vì linh lực quá yếu, phạm vi hoạt động của hắn, chỉ trong vòng nửa dặm Tuyên Chính điện.
Nói cách khác, trong khoảng thời gian ngắn, khi Trầm Hàm Chương vào triều, nhất định phải đối mặt với gương mặt kia của Đỗ ngự sử. Đơn giản Hạ Thục phi dùng sắc đẹp cùng thân phận của mình dọa dẫm hắn, khiến cho hắn khép mình một chút, không được để mình thê thảm như vậy.
Đã lượn lờ một vòng, Hạ Thục phi quyết định mở một đại hội, đến tâm sự nhân sinh gần đây của quỷ. Xét thấy Đỗ ngự sử không rời khỏi Tuyên Chính điện được, bởi vậy địa điểm tổ chức đại hội liền đặt ở trên bậc thang trước cửa đại điện đi.
Mười bảy con quỷ hoặc bay hoặc ngồi, tuy rằng thân thể mờ ảo, nhưng thoạt nhìn toàn bộ đều là quỷ hình dạng người. Không giống như Đỗ ngự sử trên đầu có một cái lỗ to đùng.
Bởi vậy, quỷ Đỗ Phương mới tiến vào, theo lý thường sẽ bị phân biệt đối xử. Tuy nói hắn tóc hoa râm, khóe mắt có nếp nhăn, nhưng là quỷ mới tới, chỉ có thể đứng cuối hàng.
Hơn nữa còn không có quyền lên tiếng.
Bất quá, Đỗ Phương cảm thấy thật thần kỳ. Mặc dù hắn kính quỷ thần, nhưng sống trên đời sáu mươi năm, chính là ngay cả sợi lông của quỷ cũng chưa từng thấy qua. Càng đừng nghĩ tới, chính mình sẽ biến thành một con quỷ.
Hắn nhìn chỗ này, lại nhìn chỗ kia, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Hạ Thục phi. Bây giờ nàng vẫn còn đjep như vậy, so với trước kia không khác chút nào.
Đỗ Phương si ngốc nhìn, cuối cùng bị một con quỷ nam tát một cái bay ra ngoài. Hắn lăn lộn trong gió vài vòng, lúc sắp bay ra khỏi phạm vi Tuyên Chính điện, liền bị một cỗ lực mạnh mẽ kéo lại.
Hắn xấu hổ quá hóa khùng, tức giận đến nõi râu đều rung lên, ngón tay run run chỉ con quỷ kia, “Ngươi tên này không biết thế nào là kính già yêu trẻ sao? Ngươi ngươi ngươi, ngươi đối với lão nhân gia thô bạo như vậy, ngươi phải bị trời phạt.”

Con quỷ này tên là Hàn Đại Đồng, là một hán tử tráng kiện, râu rậm đầy mặt ngăm đen, chỉ chừa ra đôi mắt to như chuông đồng lộ ra bên ngoài, hắn không chút yếu thế trừng lại, vẫn phất tay áo mắng : ” Thời điểm lão tử chết, nương ngươi còn chưa sinh ra conrùa nhà ngươi đâu.”
“Tục tĩu, quá tục tĩu, ngươi này…….” Đỗ Phương còn chưa nói xong, liền bị ném văng ra lần nữa, lần này đổi lại là một hán tử khác, kêu Hàn Đại Thụ, bộ dáng cũng rất là…… trừu tượng.
Hai con quỷ này là ở nông thôn, sống không nổi nữa liền tham gia khởi nghĩa nông dân, thời điểm tấn công hoàng cung cùng chết vẫn ngẩng cao đầu. Bi ai chính là, chủ nhân bọn họ đi theo cũng không gặp may chiếm được thiên hạ, trái lại bị họ Sài giành được.
Nhưng dù sao bọn họ cũng đã không luân hồi rồi, hai con quỷ bọn họ liền ở trong hoàng cung ngắm mỹ nhân thưởng hoa, không hiểu được thế nào là hạnh phúc thì không rời đi.
Sau đó Hạ Thục phi vào cung, vừa mới gặp mặt, hai quỷ liền kinh ách thiên nhân, nhất tề quỳ gối dưới váy nàng, bởi vậy sau khi Hạ Thục phi chết liền kêu cha gọi mẹ trở thành tả hữu hộ pháp của nàng.
Không thể không nói, Hạ Thục phi có thể ở giữa chúng quỷ xưng bá, cống hiến của bọn họ khẳng định không ít.
Bọn họ đem Hạ Thục phi trở thành thần mà cúng bái, chính mình cũng không dám khinh nhờn. Đương nhiên cũng sẽ không để người khác khinh nhờn.
Bởi vậy điều thứ nhất trong thủ tục của chúng quỷ chính là : Không được nhìn lén Hạ nữ thần của chúng ta quá ba giây.
Đến, chúng ta xem thử điều thứ hai : Lời nói của Hạ nữ thần của chúng ta luôn luôn đúng.

Tiếp tục, điều thứ ba : Cho dù sai cũng phải trở thành đúng.
Khẩu hiệu của chúng ta là : Tất cả vì nữ thần,vì tất cả của nữ thần.
Đỗ Phương trợn mắt há mồm.
Này….. Thế giới sau khi chết, thật là điên cuồng.
Hàn Đại Đồng nắm chặt quyền, khẩu hiệu đồng đều nháy mắt biến mất, chúng quỷ tuy rằng hình thái vẫn khác nhau như cũ, nhưng ánh mắt nhìn Hạ Thục phi lại tràn đầy thành kính.
Hạ Thục phi vừa lòng gật gật đầu, đi một vòng theo lệ thăm hỏi từng người, cũng đối với cống hiến của mỗ quỷ mà ban thưởng. Cái gọi là ban thưởng, chính là Hạ Thục phi của chúng ta cách một khoảng hôn gió một cái.
Này, này, Đỗ Phương cảm thấy trong lòng không thoải mái. Hắn đột nhiên chết rồi, đột nhiên biến thành quỷ, đột nhiên xâm nhập vào thế giới ngu ngốc điên loạn…..
Này….Cựu thần không thể tiếp nhận a!
Thái hậu à, cựu thần không phản đối người nữa, cầu xin ngưới cứu sống thần lại đi.
Đỗ Phương thực ngay thằng!
Nhưng lúc ánh mắt trong suốt kia của Hạ Thục phi nhìn qua, Đỗ Phương lại thần kỳ được chữa khỏi rồi.
Hạ Thục phi cho chúng quỷ vỗ tay, hoan nghênh vị mới gia nhập này một chút. Trong cung đã thật lâu rồi không có gương mặt mới mẻ nào, người mới nhất kia là nửa năm trước từ ngoài cung bay vào, là bà cô ở thôn nhỏ kêu Xuân Hoa, gần đây đã bị hoàng cung nguy nga lộng lẫy làm cho hoa mắt, mỗi ngày phải làm một chuyện, chính là đi dạo mỗi điện một lần, hơn nữa còn không biết mệt.

Hạ Thục phi giới thiệu cho Đỗ phương từng con quỷ một, hai họ Hàn kia không nỏi, Xuân Hoa cũng không nói, ba cung nữ hai thái giám, bệnh chết có, chết trong đấu đá hậu cung cũng có, phân bố đều đều qua ba triều đại.
Hai con quỷ mặc quan phục chính là ở triều trước, một con giống như Đỗ Phương, Tào Chấn Tử chết ở ngay Tuyên Chính điện , cũng là ngay từ đầu không thể rời đi, chờ thời gian trôi là được rồi.
Một người nữa là Kiều Sinh Vinh, nghe nói là cùng phi tử trong hậu cung tư thông, bị hoàng đế một kiếm chém chết. Đối với việc này, Kiều Sinh Vinh luôn miệng nói oan uổng, nói chính mình là bị hãm hại, bát quá đối với lời của hắn, Hạ Thục phi lựa chọn lưu lại.
Sau đó lại có thêm một thư sinh trẻ tuổi tên Tư Không Tín, bởi vì trên yết bảng khoa khảo không có tên mình, liền uống rượu giải sàu rơi xuống nước chết đuối, ba năm trước trôi dạt tới đây.
Người cuối cùng, là đồ thể kêu Trương Lão Đại, chết lúc cầm đao giết lợn. Đối với chuyện này, Hạ Thục phi có suy nghĩ là bị heo đâm chết.
Muôn hình muôn vẻ, quỷ gì cũng đều có.
Nhưng, Đỗ Phương lại cùng Tào Chấn Tử mới gặp đã thân, tái kiến ái mộ.
Hai con quỷ cách nhau hơn một trăm năm, liền như vậy thân quen tri kỷ.
Nhìn thấy lệ khí trên người Đỗ Phương dần tiêu tán, Hạ Thục phi vừa lòng gật đầu.
Nàng nhìn vế phía Đại Thánh Cung nơi xa xa, Tiểu Tráng Tráng cố lên, nãi nãi ta đã thu phục được con quỷ dọa tiểu muội nhà ngươi rồi.
Nãi nãi cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đâu thôi. Cho nên mau sinh cho nãi nãi một tiểu tôn tử để nãi nãi chơi đùa nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui