Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu.
Mấy người Mục Thanh ưu sầu đến xanh cả ruột rồi, trên mặt Sài Hi thế nhưng vẫn mang theo ý cười yếu ớt, chuyện ở Tây Hải mặc dù lập được công lớn, nhưng nàng vẫn đứng ở đó, không kiêu ngạo không xiểm nịnh. Mặc dù nghe thấy mình được phong tước, cũng chỉ là quỳ xuống tạ ơn, bộ dáng hoàn toàn không có chút nào đắc ý.
Không thể không nói, nếu nàng là một nam tử, so với tất cả mọi người trong điện này đều suất sắc hơn, thế nhưng đáng tiếc nàng lại là nữ tử a.
Một nữ tử được phong làm Phó xương hầu, ban tặng ngọc quan được phép vào triều bàn việc triều chính, vô luận như thế nào đều khiến cho nam nhân có liên quan không được thoải mái.
Nhưng mà không có cách nào phản kháng.
Bởi vì mới vừa nãy, Đỗ ngự sử cùng Mục Thanh quỳ xuống, tại thời điểm nghe thấy thánh chỉ phong tước, người liền dựng thẳng lên, giọng điệu lời nói kịch liệt so với Mục Thanh còn muốn kích động hơn.
Hắn năm nay sáu mươi tuổi, ở Ngự sử đài đợi suốt ba năm, thời gian khuyên can nhiều vô số kể, nhưng chỉ là như muối bỏ biển vô vọng a. Lần này đi theo Mục Thanh, hắn trong nội tâm đã sớm chuẩn bị tử gián.
Võ tử chiến văn tử gián ( quan võ chết vì chiến đấu quan văn chết vì can gián), hắn chỉ cần vì con đường tự mình chấp chính của bệ hạ cho dù là một chút công lao nhỏ, như vậy sau khi chết tên liền lưu lại muôn đời. Hơn nữa hắn không chỉ có được thanh danh, mà trong vài thập niên nữa còn có thể che chở cho Đỗ gia bọn hắn.
Đã tính tốt lắm, nhưng hắ không nghĩ tới sẽ bị Tiêu Quyền Tằng đơn giản thô bạo cắt đứt. Bởi vậy hắn cũng chỉ có thể tạm thời buông tha, cũng không nghĩ đến ông trời đều muôn giúp hắn, ngay sau đó Vương thái hậu vậy mà lại ban bố loại thánh chỉ này.
Tẫn kê ti thần ( gà mái gáy bình minh ấy, kiểu nữ tử làm việc lớn thay nam nhân), quốc chi tương vong.
Thời khắc này sao có thể thiếu loại trung thành cùng tận tâm này của hắn đây?
Nhưng thời điểm người luôn nghĩ mà làm không được, hắn căn bản còn chưa nói xong, đã bi Vương thái hậu ném tấu chương lên mặt.
Phía trên điều điều trạng trạng, toàn bộ đều là tội trạng của nhi tử nhà hăn ỷ thế hiếp người ức hiếp người quá đáng.
Trong phút chốc, Đỗ Phương trong đầu trống rỗng.
Thế nào lại bị phát hiện?
Rõ ràng thời điểm náo loạn, hắn liền sai người đem chuyện này áp chế xuống. Hắn mờ mịt nhìn bốn phía, chẳng những không thấy được vẻ mắt tán thưởng của mọi người, ngược lại còn thấy sự khinh thường cùng hèn mọn.
Cuối cùng tại thời điểm bị lôi ra ngoài, Đỗ Phương hô to một tiếng," Tiên đế a, cựu thần thật thấy thẹn đối với người a. Ngàn dặm giang sơn này, cuối cùng lại thành của Vương gia."
"Lôi ra ngoài." Vương thái hậu hừ nhẹ một tiếng.
Bên ngoài điện Tuyên Chính, là bậc thềm cao vời vợi, Đỗ Phương bị kéo tới nơi này, hắn dùng hết khí lực giãy khỏi thị bệ, hô to " Tẫn kê ti thần, quốc bất cửu hĩ ! " rồi từ trên bậc thang nhảy xuống.
Máu tươi nhiễm đỏ bậc thang, nhưng không ai để ý.
Trong điện, một mảnh trầm mặc.
Mục Thanh đứng trong hàng, bộ dáng cúi đầu phục tùng, Đồng An công chúa vào triều đã là điều chắc chắn, đấu tranh cũng không có tác dụn gì. Hơn nữa, chuyện Đỗ ngự sử, nói vậy chắc cũng đã sớm bị phát hiện rồi, chỉ còn chờ đến lúc này mới chất vất mà thôi.
Là bút tích của ai đây?
Của Đồng An công chúa? Hay là Vương thái hậu? lại có thể là, hai người có thỏa thuận gì?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng bệ hạ sẽ vĩnh viễn là một hoàng đế bù nhìn.
Mục Thanh trong lòng lạnh ngắt, nhưng rất nahnh lại đem ý nghĩ này áp chế lại, sẽ không. Vì tiên đế, cho dù có phải chết, hắn cũng nhất định phải trợ giúp bệ hạ giành lại quyền lực.
Ánh mắt Mục Thanh lướt qua mọi người, dừng ở sau lưng Tiêu Quyền Tằng. Gian thần, ngươi cô phụ tín nhiệm của tiên đế, trong lòng liệu có một chút áy náy nào không?
Hình như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Tiêu Quyền Tằng hơi nghiêng mặt, nhếch môi hướng hắn cười cười.
Trong mắt Mục Thanh hiện lên vẻ chán ghét, quay đầu đi.
Buổi triều sau đó, vẫn làm từng bước như cũ, Trầm Hàm Chương không làm được tích sự gì.
Nói chính xác, nàng là chuyện gì cũng không cách nào mà quan tâm.
Giờ khắc này, trong tai nàng chỉ nghe thấy tiếng la hét cuối cùng của Đỗ ngự sử, trước mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy Đỗ ngự sử mặt đầy máu tươi.
Nàng hai tay đặt trên đùi, gắt gao nắm chặt, mới có thể không làm cho chính mình thất kinh mà lăn từ trên ghế xuống.
Chưa từng có người nào liền như vậy chết trước mặt nàng, lập tức lại lấy hình dáng hồn ma một lần nữa đứng trước mặt nàng.
Đừng sợ đứng hoảng hốt được không? Đây là Tuyên Chính điện, Đỗ ngự sử không làm được cái gì đúng không?
Thế nhưng rõ ràng Hạ Thục phi các nàng căn bản không thể tiến vào, vì cái gì mà Đỗ ngự sử có thể? Trầm Hàm Chương nhìn Đỗ ngự sử nghi hoặc bay lơ ửng trên điện, gọi người này đẩy người kia, tim đập thình thịch, đến nỗi sắp bắn ra ngoài đến nơi.
Buổi triều chấm dứt, nàng cơ hồ hoảng đến nỗi không nhìn đường co cẳng chạy ra ngoài.
Tiểu Trác Tử dẫn theo thị nhân đi theo phía sau nàng, trợn mắt nhìn nàng chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng một đầu chui thẳng vào trong bụi hoa.
Lịch sử vài ngày trước lại tái diễn.
Đồng dạng, Hạ Thục phi ngay gần đấy cười càng thêm lớn tiếng, nàng ôm eo ngửa mặt lên trời cười to, còn kém nước lăn lộn trên mặt đất.
Một hồi lâu, Trầm Hàm Chương vẫn như cũ nằm trong bụi hoa không ra, Hạ Thục phi lúc này mới cảm thấy kinh ngạc, bay tới trước mặt nàng.
"Thế nào mà lại run thành cái dạng này?" Nhìn thấy thân thể to lớn của Trầm Hàm Chương một mực run rẩy, thần sắc Hạ Thục phi dần trở nên nghiêm trọng.
Trầm Hàm Chương lúc này mới thoáng ngẩng đầy, trong mắt đen nhánh giống như nhiễm một tầng hơi nước, "Đỗ ngự sử chết rồi, sau đó tiến vào Tuyên Chính điện."
Hạ Thục phi sửng sốt, lập tức nói: " Ngươi chờ đã, để ta đi nhìn xem." Nói xong liền bay về phía Tuyên CHính điện.
Trầm Hàm CHương hữu khí vô lực tựa vào đó, đôi mắt hơi hơi hé.
Tiểu Trác Tử lo lắng gọi vài tiếng, mới trong lúc nàng còn mơ hồ, sai người nâng nàng về Đại Thánh cung.
"Ngươi làm sao thế?" Sài Thiệu nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống Trầm Hàm CHương đang nằm trên giường.
Nàng quay người đi, không muốn để ý đến hắn.
Sài Thiệu cười nhạo một tiếng, trẫm đã không tính toán tội đại nghịc bất đạo của đồ mầm đậu nhà ngươi, còn không mau mau đứng dạy tạ chủ long ân."
Vừa nói, hắn vừa dơ chân đá đá Trầm Hàm Chương.
Trầm Hàm Chương ngồi bật dậy, vành mắt hồng hồng trừng hắn," Đừng có nói chuyện, không có tâm tình mà phản ứng lại ngươi."
Ánh mắt Sài Thiệu phát lạnh, vừa muốn mở miệng răn dạy, liền thấy nước mắt nàng chảy xuống mặt. Hắn ghét bỏ nhíu mi, mắng : Trẫm cũng không làm gì ngươi, khóc cái gì ? Một đời thanh danh lẫy lừng của trẫm toàn bộ bị hủy trên tay ngươi, người nên khóc là trẫm mới đúng đó."
Nhưng nghe hắn nó xong, Trầm Hàm Chương khóc càng ác liệt hơn.
Vừa khóc, vừa đem chuyện ở Tuyên Chính điện nói ra.
Sài Thiệu nghe xong, yên lặng đứng đo.
Trong tẩm cung, chỉ còn lại tiếng khóc của Trầm Hàm Chương. Rất lâu sau, Sài Thiệu mới tiến lên, không tình nguyện đưa tay sờ sờ đầu nàng, không tự nhiên trấn an nói : " Được rồi, đừng khóc nữa."
Trả lời hắn vẫn như cũ là tiếng khóc của Trầm Hàm Chương.
Đầu hắn đau dữ dội.
Sau đó nửa quỳ ở trên giường, đem Trầm Hàm Chương ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lừng của nàng, ôn nhu nói : " Đừng sợ, đã không có việc gì rồi."
"Có người chết trước mặt ta, thật đáng sợ a!" Trầm Hàm Chương gắt gao ôm lấy Sài Thiệu, hoa lê đẫm mưa khóc rất thê thảm.
Lần đầu tiên, trơ mắt nhìn thấy sinh tử của một người, mà hết thảy chỉ là một con cờ trong một ván cờ mà thôi!
Răng nàng run lên, nhẹ giọng nỉ non, : "Đừng giết ta có được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...