Mục Thanh đứng ở giữa trung tâm, hai gối quỳ dưới đất ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm Trầm Hàm Chương, thanh âm âm vang hữu lực mạnh mẽ nói: "Từ xưa đến nay âm dương hòa hợp chính là nói âm chủ nội dương chủ ngoại, thế mới có thể vạn vật sinh trưởng quy về làm một, con cháu lại kéo dài trường cửu."
"Tiên đế sớm không còn nữa, thái hậu người buông rèm chấp chính, đã là rối loạn luân thường đạo lý. Nhưng khi đó nhà vua còn nhỏ tuổi, chuyện còn có thể được. Nhưng giờ khắc này, bệ hạ tuổi đã mười bảy, đã sớm tới tuổi tự mình chấp chính, thái hậu người vẫn như cũ thao túng triều chính, vi thần cả gan thay mặt trăm triệu bách tính hỏi người một câu, người suy nghĩ ra sao?"
Hắn lời này vừa nói ra, triều thần một mảnh xôn xao.
Mặc dù hai năm gần đây tấu chương thỉnh cầu hoàng thượng tự mình chấp chính trình lên một quyển lại một quyển, nhưn trên cơ bản đều bị Vương thái hậu giữ lại không truyền ra. Mọi người tuy rằng trong lòng dều biết rõ ràng chuyện này sớm muộn gì sẽ ầm ĩ. Nhưng ngàn vạn không thể ngờ, Mục Thanh sẽ vào ngay thời khắc này làm khó dễ.
Lời nói của Mục Thanh quả thực là đại nghịch bất đạo, Vương thái hậu đột nhiên từ trên ghế đứng dậy,"Mục Thanh gan ngươi thật lớn."
Dọa Trầm Hàm Chương sợ tới mức run lên bần bật, nàng cười gượng hai tiếng, khoát khoát tay ý bảo Mục Thanh:"Cái kia, ái khanh a, có chút chuyện chúng ta lát nữa nói riêng, lát nữa nói đi."
Cậu của ta ơi, người không vì ta mà suy nghĩ, cũng phải nghĩ đến mấy biểu tỷ như hoa như ngọc kia của chúng ta chứ.
Nếu như người bị Vương thái hậu kéo ra ngoài xử trảm, về sau các nàng thế nào mà vênh váo tự đắc cùng người ta cãi nha a!
Thế nhưng, Mục Thanh hôm nay phỏng chừng là không đếm xỉa gì đến rồi.
Hắn đứng dây, mạnh mẽ tiến lên từng bước. Gắt gao đi theo động tác của hắn, còn có vài Ngự sử của Ngự sử đài, đều đã là ngoài năm mươi tuổi trở lên.
"Thần thỉnh cầu thái hậu ủy quyền, thỉnh cầu bệ hạ tự mình chấp chính."
Vương thái hậu cười lạnh một tiếng, từ phía sau rèm che đi ra. Nàng liền đứng như vậy ở bên cạnh chỗ ngồi, thản nhiên nhìn thoáng qua Trầm Hàm Chương.
Trầm Hàm Chương mặt tái mét.
Thiệt tình không phải là ta bày mưu tính kế a? Cái gì gọi là cháu gái chân trước vào cung, sau lưng liền vội vã làm loạn ?
"Cái kia....."
Lời còn chưa nói ra, Tiêu Quyền Tằng liền cười khẽ hai tiếng, chẳng những đánh gãy lời nói của Trầm Hàm Chương, mà còn đem âm thanh của Mục Thanh đánh gãy, hắn nhẹ nhàng bước ra khỏi hàng, đứng ở phía trước Mục Thanh, cao giọng mở miệng : " Vi thần có tấu muốn trình."
Thừa tướng đại nhân à, Trầm Hàm Chương tai giật giật, muốn thám thính chút tin tức, thế nhưng cái gì cũng đều không nghe được.
Nàng rối rắm nhìn cậu mình cùng Tiêu Quyền Tằng, ánh mắt trên hai người qua lại vài lần, không thể không thừa nhận. Tuy rằng Mục Thanh được coi như là một mỹ đại thúc, nhưng là đứng bên cạnh Tiêu Quyền Tằng vẫn như cũ thua hoàn toàn.
Người này ấy, qủa nhiên vẫn là phải xem khí chất.
Trầm Hàm Chương vội vàng cười cười, khẩn thiết nói:" Trình lên, trình lên."
Tiểu Trác Tử vẫn đảm đương làm vật trang trí, ngay lập tức sống lại, hắn bịch bịch bịch chạy xuống đón lấy tấu chương, chẳng qua là thời điểm chạy đến trước ghế ngự có điểm rối rắm.
Đây là đưa cho bệ hạ hay là đưa cho thái hậu ?
Kỳ thật quá khứ đều là Bố công công bên người thái hậu đến nhận, nhưng mà......Tiểu Trác Tử hối hận đến xanh cả ruột, hắn không nên nghe thấy âm thanh của bệ hạ, liền có phản xạ lao ngoài.
Trầm Hàm Chương không nghĩ nhiều như vậy, nàng nàng vồ lấy tâu chương trong tay Tiểu Trác Tử, qua tay liền đưa cho Vương thái hậu."Mẫu hậu, người xem."
Thái hậu dừng một chút, đưa tay tiếp nhận.
Động tác này, là cho đống hỗn độn bên tai Trầm Hàm Chương lại càng nhiều lên, làm cho nàng nhức hết óc.
"Bệ hạ căn bản là yếu thế a."
"Phù không nổi kẻ bất tài a, bất kham đại nhậm a."
"Ai ôi, tình hình này, Người bên ngự sử đài này gặp nguy rồi."
"Xong rồi, chúng ta ở dưới dốc nhiều tâm tư như vậy có ích gì a, hoàng đế bệ hạ căn bản chính là kẻ vô dụng a."
Kẻ nói ta vô dụng kia, lúc bãi triều lưu lại cho trẫm, chúng ta đến nói chuyện nhân sinh đàm đạo lý tưởng! Trầm Hàm Chương mắt nhỏ vèo vèo bắn xuyên qua, đâm vào người nọ chôt dạ cúi đầu.
Mục Thanh cùng Ngự sử đài chờ, bị lạnh nhạt ở một bên đứng lên cũng không được, mà tiếp tục quỳ cũng không xong. Khí thế khi nãy, bỗng nhiên liền phiêu phiêu đãng đãng tản đi không còn một mảnh vụn.
Hắn trong lòng bóp cổ tay, đem tên cáo già Tiêu Quyền Tằng này mắng một trăm lần, cái gì mà quyền thần lộng hành, cuối cùng ngay cả mấy Nhập Mạc Chi Tân không biết xấu hổ đều mắng ra.
Nhập Mạc Chi Tân? Ai ai?
Trầm Hàm Chương trong lòng dấy lên ngọn lửa bát quái hừng hực, hai mắt sắng trưng như đèn lồng, thiếu chút nữa đâm trên người Tiêu Quyền tằng một cái lỗ.
Kỳ thật trong lòng nàng đã nảy ra một ý nghĩ, nhưng lại cảm thấy quá mức đại nghịch bất đạo, không cả dám nghĩ thêm.
Tấu Chương của Tiêu Quyền Tăng cũng thật là lạ, một là khen ngợi sự đóng góp của Sài Hi ở Tây Hải, hai là thỉnh cầu tra rõ người làm chủ sau lưng việc ở Tây Hải rốt cuộc là ai.
Đông Lâm Quốc vượt biển làm loạn, thuyền buôn bị đánh cướp dân chúng chết vô số. Khi sự việc phát sinh thì dưới sự hỗ trợ Vương thái hậu, Tiều Quyền Tằng, Vương gia, Phó gia, phái Sài Hi tiếp nhận chủ quản.
Trong lúc lục tục, có đủ loại công báo về kinh, cũng đã đem ra bàn bạc trên triều. Nhưng mọi người chẳng hề biết, thái thú Nhạc Châu chẳng những thông đồng với địch phản quốc, mà trên đướng áp giải về kinh hỏi cung cũng bị giết người giệt khẩu.
Việc này vừa thông báo ra, mọi người liền xôn xao.
Ngay cả Mục Thanh cũng sững sờ, trong đầu muôn vàn ý niệm vang lên không ngừng.
Giờ khắc này, Trầm Hàm Chương chỉ muốn bịt chặt hai lỗ tai lai.
Nàng vỡ đầu mất thôi a con mẹ nó!
Quá nhiều âm thanh, khiến nàng căn bản không cách nào nhận biết được rốt cục là âm thanh của ai? Thậm chí còn không nghe rõ mọi người đang nghĩ cái gì, không có biện pháp, loạn hết lên rồi.
Mọi người náo loạn, vậy mà lại quên đi đoạn nhạc đệm ban nãy, hoàn toàn đặt hết tinh lực lên việc này.
Vương thái hậu thản nhiên nhìn thoáng qua Mục Thanh, lập tức lại quay về sau tấm màn che.
Trầm Hàm CHương nhìn cữu cữu nhà mình đang quỳ, cảm thấy đau lòng. Không biết hiện tại làm sao để người đứng lên, thích hợp hay không?
Mặc kệ đi?
Đứng lên nói tiếp.
Nàng thanh thanh giọng, nói : " Các vị ái khanh còn quỳ làm chi, có việc đứng lên nói, mọt người cùng nhau thương lượng đi."
Mục Thanh nhìn qua phía nàng, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nói đến việc ở Tây Hải, không ai hiểu rõ hơn Sài Hi.Trong lúc mọi người đang sôi nổi bàn luận, nàng từ hàng đầu bước ra, "Khởi bẩm bệ hạ, thần có lời muốn nói."
Nàng nói là thần, trong phút chốc, não mọi người lại giật.
Mục Thanh còn muốn tiến lên, nhưng bị Sài Kính phía sau hắn kéo lại.
Dưới tình thế này, phản đối cũng vô dụng.
Không nhìn thấy Phó gia, Tuy Dương Hầu, Vương gia, Tiêu QUyền Tằng bọn bọn đều đã thông đồng với nhau rồi sao? Buoir triều hôm nay, mặc kệ người khác nói cái gì, mục đích duy nhất của mấy nhà này, chính là khiến cho Đồng An công chúa từ nay về sau, đường đường chính chính đứng ở chỗ này.
Bọn hắn hôm qua cũng đã nghĩ đế, bởi vậy mới tiên phong làm khó dễ. Dù sao chỉ cần Vương thái hậu xuống đài, bệ hạ tự mình chấp chính, có hai Sài Hi công chúa cũng không sợ. Nhưng....
Lực lượng của bọn họ thật sự là quá mỏng manh.
Trừ bỏ mấy người bọn hắn, bá quan văn võ cả triều thế nhưng không có ai đứng ra tiếp ứng.
Sài Kính nhìn Trầm Hàm Chương ngây thơ. Trong lòng tràn đầy phiền muộn. Nói đi nói lại, bệ hạ vẫn là khiến cho người ta không thể an tâm.
Lần này bọn họ thất bại là tất yếu.
Nhưng, lần sau thì sao đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...