Trầm Chu

Nhà họ Thẩm và nhà họ Cố khác nhau, giống như sự khác biệt giữa người làm ăn và chính trị gia.

Khi Cố Trầm Chu đi đến tòa nhà lớn kèm theo vườn hoa rộng lớn chiếm hơn mười mẫu đất của nhà họ Thẩm thì đã là chuyện của thật nhiều ngày sau đó.

Là một gia tộc lớn, bởi vì ông cụ nhà họ Thẩm còn sống nên bốn anh em nhà họ Thẩm, cũng chính là bốn người cậu của Cố Trầm Chu, không chuyển ra khỏi nhà chính, chỉ chọn lựa một tầng trong năm tầng với hơn mười phòng trong nhà chính làm trụ sở của mình, còn lại tầng cao nhất là thư phòng và phòng ngủ của ông cụ nhà họ Thẩm, không tùy tiện cho phép người khác đi lên.

Mẹ của Cố Trầm Chu – Thẩm Nhu – là con gái duy nhất của Thẩm lão, lại là đứa con nhỏ nhất. Tuổi tác của Cố Trầm Chu trong mười mấy anh chị em họ cũng không tính là lớn, việc này cũng khiến cho bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, mỗi lần anh đến nhà họ Thẩm cũng phải trải qua tình huống giống nhau, luôn bị những người này kéo đi nói chuyện hoặc là đúng lúc gặp mặt – đương nhiên, mấy việc nói chuyện này vừa vặn theo mỗi năm Cố Trầm Chu lớn lên đã càng ngày càng ít.

“Thiếu gia Trầm Chu đến rồi?”

Quản gia James được mời đến từ nước Anh đứng trước cửa chính, mặc áo sơmi trắng cùng áo khoác đuôi tôm, nho nhã lễ độ cúi đầu.

“Tiên sinh đang chờ ngài ở trên tầng.”

Cố Trầm Chu giao xe cho người hầu nam ra tiếp đón, còn mình thì đi theo James vào trong nhà:

“Thân thể ông ngoại thế nào?”

“Cũng không tệ lắm, chỉ là có chút bệnh vặt của người già thôi.”

Quản gia đến từ nước Anh nói tiếng Trung cực kỳ lưu loát, ông ta mỉm cười nói:

“Tiên sinh nghe nói thiếu gia Trầm chu muốn đến liền vô cùng vui vẻ, buổi sáng còn cố ý đến phòng sách viết một bức chữ, nói đợi lát nữa cho ngài mang đi.”

“Đúng là có người quấn quít lấy tôi muốn vài thứ.”

Cố Trầm Chu cười nói, người trong lời nói chính là Vệ Tường Cẩm. Ông cụ nhà họ Vệ bình thường không thích rượu thuốc hoa cỏ mà chỉ thích thưởng thức thư pháp, lại cố tình không có chút thiên phú nào về mặt này.

Trong lúc nói chuyện với nhau hai người đã lên đến tầng cao nhất. James mang theo Cố Trầm Chu đi qua phòng khách mái vòm, nhẹ nhàng gõ cửa phòng sách:

“Tiên sinh, thiếu gia Trầm Chu đến.”

“Vào đi.”

Bên trong truyền đến giọng nói của người già.

James lui về phía sau một bước để Cố Trầm Chu đi vào, còn mình thì đứng thẳng ở bên cạnh.

Thảm màu nâu nhạt thật dày hút hết tiếng bước chân.

Khi Cố Trầm Chu đi vào phòng sách thì ông cụ kia đang đeo một chiếc kính lão lớn ngồi trước bàn làm việc cạnh cửa sổ sát đất ở đối diện đọc một quyển sách về tâm lý học. Anh không lập tức lên tiếng, thậm chí còn thả nhẹ bước chân của mình đứng ở cạnh bàn lặng lẽ chờ đợi.


Khoảng chừng mười phút sau, ông cụ xem xong một đoạn rồi mới tháo kính mắt xuống đứng dậy.

“Ông ngoại.”

Cố Trầm Chu tiến lên một bước.

Ông cụ vẫy tay:

“Đi cùng ông xuống vườn hoa một chút.”

Lúc ông nói chuyện thì thân mình nghiêng đi, ánh sáng từ cửa sổ sát đất chiếu vào soi nghiêng nghiêng trên mặt ông, chiếu sáng những đốm đồi mồi trên da và mái tóc muối tiêu được chải ngược về phía sau của ông. Ông chắp hai tay sau lưng đi ra phía ngoài, thân mình có hơi còng cũng không cần Cố Trầm Chu tiến lên đỡ.

James đứng ở bên ngoài rõ ràng là đã nghe thấy được lời nói vừa rồi của ông cụ liền đi xuống trước chuẩn bị.

Chín giờ sáng, người trong nhà chính hoặc là đã rời đi hoặc là còn chưa thức dậy. Người hầu nữ đang bận rộn ở đại sảnh tầng một đều được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tuy rằng đi qua đi lại thường xuyên nhưng không gây ra bao nhiêu tiếng động.

Bọn họ đi vào vườn hoa sau nhà chính, đây gần như có thể xem là một khu rừng nhỏ: Liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm cuối của vườn hoa tỏa hương thơm ngát, ở giữa chằng chịt đủ loại bui cây thấp bé, dọc theo mép tường là một hàng cây ngô đồng thẳng thớm, hoa nở lác đác rơi. Đi đến cuối hàng ngô đồng, mặt hồ lấp lánh ánh sáng, hàng liễu rủ bên bờ đong đưa theo gió, phiến lá dài mảnh rơi xuống mặt hồ khơi lên một vòng gợn sóng nhè nhẹ. Bỗng nhiên một cơn gió thổi đến, mặt hồ phẳng như gương liền gợn lên một tầng sóng khiến lũ chim đậu ở bên bờ kinh hãi.

“Hai ngày trước lại có người đến gặp con đi.”

Ông Thẩm đi đến bên hồ, ô che nắng và bàn ghế để người nghỉ ngơi đã được sắp xếp tốt, điểm tâm và trà lài cũng được chuẩn bị đầy đủ. Nhưng lão gia tử rõ ràng là không muốn ngồi xuống, ông chậm rãi tản bộ dọc theo bờ hồ thật dài.

“Con có suy nghĩ gì không?”

“Mẹ nhất định rất vui vẻ.”

Cố Trầm Chu nói.

“Con vẫn không muốn nói, ông cũng không ép con.”

Ông Thẩm nheo mắt nói.

“Đã nhiều năm như vậy, con cũng thấy rõ ràng, bọn chúng muốn sợ rằng không chỉ là mấy thứ trong tay ta này.”

“Con đang muốn nói với ông, ông ngoại, con dự định dùng một phần di sản mà mẹ để lại thành lập quỹ công ích xã hội. Như vậy có lẽ mẹ sẽ càng vui hơn một chút.”

Cố Trầm Chu nói.

Bước chân của ông cụ ngừng lại một chút:


“Đây là hỏi hay là thông báo?”

“Là thông báo, ông ngoại.”

Cố Trầm Chu vẫn cung kính như cũ nhưng trong giọng nói cũng không có chần chừ.

Bọn họ tiếp tục đi, chậm rãi đi đến trước một gốc cây đa cao lớn.

Rễ của cây đa này to khỏe cắm thật sâu xuống bùn đất phía dưới, cành cây vươn lên không trung tẽ thành hai cành khỏe mạnh rắn chắc, lá cây tầng tầng lớp lớp dày rộng dệt thành tán phủ lên mảnh đất dưới chân một bóng râm mờ tối.

Bọn họ đứng trước cây đa không ít tuổi này, một cái bàn đu được buộc ở trên cành cây bị gió đẩy một lượt nhẹ nhàng đong đưa.

Ông Thẩm nhìn bàn đu nói với Cố Trầm Chu:

“Cá tính của con thật không giống mẹ con. Mẹ con cũng sẽ không dứt khoát nói với ông như vậy.”

Ông không đợi Cố Trầm Chu nói, liền tiếp tục nói:

“Vài năm nay ông vẫn thường nghĩ, nếu không phải vì ông quá mức yêu thương đứa con gái có được lúc tuổi già này, không chờ mong nó luôn vô tư lự giống như một cô công chúa nhỏ… Không nuôi nó thành cá tính ngây thơ mềm mại như thế, liệu nó có rời ông đi sớm như vậy không.”

“Ông ngoại…”

“Nguyện làm tơ leo dựa cây cao lớn…”

Ông Thẩm nhìn bàn đu, con gái nhỏ của ông ngồi trên bàn đu ông tự tay làm treo trên cành cao, nụ cười ngọt ngào giống như mới là ngày hôm qua, ông giống như đang lẩm bẩm tự nói với mình.

“Cây cao lớn một ngày nào đó sẽ ra đi.”

Cố Trầm Chu muốn nói gì đó nhưng ông cụ không muốn nghe, nhanh chóng chuyển đề tài:

“Ông nghe nói con muốn tổ chức sinh nhật cho em trai con?”

“Vâng, trong hai ngày tới.”

Cố Trầm Chu theo đề tài của ông.

“Lần này đến còn muốn mượn James của ông đến giúp.”


“Mang đi đi, con làm đúng là được.”

Ông Thẩm im lặng một hồi, thản nhiên nói.

“Thời gian mười lăm năm,cũng đủ rồi. Nếu đã bước ra được nửa bước này liền tiếp tục đi tiếp… Nhiều năm qua như vậy, Nguyệt Lâm cũng không dễ dàng gì.”

Cố phu nhân đương nhiệm họ Trịnh, Trịnh Nguyệt Lâm.

Cố Trầm Chu cúi đầu không nói gì.

Ông Thẩm ngược lại cười một tiếng:

“Ông đã quên con không phải là mẹ con, chủ ý của con quả thực rất lớn.”

“Được rồi, đi đi, làm chuyện mà con phải làm.”

Ông cụ lại giống như lúc trước, từ chối người đỡ xoay người muốn quay về, tốc độ thong thả mà vững chắc, thân hình hơi còng lại cao lớn.

“Ông ngoại con hiện tại vẫn còn đứng ở đây.”

Núi Thiên Hương nằm ở phía bắc của thành Tứ Cửu, ở ngay bên ngoài thành cách thành phố không gần cũng không xa, xung quanh không có người nào ở, thuộc về khu vực còn chưa khai phá đến. Cố Trầm Chu từ hai năm trước đã mua hết nơi này, ngoại trừ xây một viện nhỏ cho chính mình ở dưới chân núi ra, sơn trang trên đỉnh núi và đường quốc lộ lên núi cũng đã sớm bắt đầu xây dựng.

Ngày 28 tháng 7 chính là ngày sinh nhật tròn mười sáu tuổi của Cố Chính Gia.

Mặc dù đã tạm thời mượn James từ chỗ của ông Thẩm nhưng khi thực sự đến ngày này thì Cố Trầm Chu vẫn có mặt ở sơn trang từ sớm, xác định lại mọi thứ một lần cuối cùng. Là một người tổ chức bữa tiệc khác, Vệ Tường Cẩm vốn cũng dự định đến cùng, nhưng bởi vì giữa chừng có một số việc cho đến gần sẩm tối mới có mặt ở sơn trang.

“Nơi này không tệ.”

Xung quanh trống trải, gió núi trong trẻo không ngừng thổi qua xua đi thời tiết khô nóng. Vệ Tường Cẩm vừa bước từ trên xe xuống liền nói lời khen ngợi với Cố Trầm Chu.

Ở sát cạnh vách đá, Cố Trầm Chu đang dựa vào hàng rào bằng gỗ được đóng xuống từ lúc đường quốc lộ lên núi khởi công xây dựng hóng mát. Anh nâng mắt lên một chút:

“Đã mua về đương nhiên phải làm cho tốt.”

“Nhìn lâu một hồi mình cũng muốn mua.”

Vệ Tường Cẩm thì thầm một tiếng liền đi cùng Cố Trầm Chu vào sơn trang.

Sơn trang ở đỉnh núi. Lúc trước quy hoạch thì vì tận hết sức lực duy trì cảnh quan sơn dã nên cũng không xây dựng sơn trang mở rộng ra bốn phía mà là đi theo phong cách ‘Nhà nhỏ trong rừng sâu’. Suy nghĩ như vậy nên toàn bộ đều xây dựng từ vật liệu gỗ, khảm toàn bộ sơn trang vào trong rừng cây.

Vệ Tường Cẩm theo Cố Trầm Chu đi vào trong sơn trang. Trong khe hở của mấy phiến đá xếp không theo quy tắc mọc đầy rêu xanh, tiếng nước chảy lặng lẽ truyền đến từ phía sau sơn trang. Bọn họ đi vào đại sảnh, James sắp xếp công việc liền bước lên đón:

“Cách bữa tiệc còn ba tiếng nữa, hai vị thiếu gia có thể ra phía vườn sau ngồi.”

Cố Trầm Chu gật đầu nói với James:

“Khi nào Chính Gia đến thì báo cho tôi biết.”


“Vâng, thiếu gia Trầm Chu.”

James cúi đầu nhận lệnh.

Vệ Tường Cẩm đi theo Cố Trầm Chu ra vườn sau, vừa ngồi xuống ghế đá thì người hầu nữ mặc đồng phục bưng khay trà đi đến, lặng yên không phát ra chút tiếng động dọn mọi thứ ra, lại thấy Cố Trầm Chu đã đưa tay ra tự làm liền lui xuống.

“Bút tích của cậu lần này có hơi lớn đấy.”

Vệ Tường Cẩm có chút suy ngẫm nói, mở tiệc cho Cố Chính Gia lại cố ý dùng sơn trang mới xây dựng của mình làm nơi chiêu đãi, tuy rằng coi trọng đến mức có chút kỳ lạ nhưng nếu muốn làm liền dứt khoát làm cho đàng hoàng một chút cũng không tính là gì cả. Nhưng mượn người của nhà họ Thẩm đếncũng đã vượt ra ngoài phạm vi ‘Làm cho đàng hoàng một chút’ – phải biết, cho dù là năm đó Cố Trầm Chu tròn mười tám tuổi trưởng thành cũng không có phí tâm tư như vậy.

Mấy phút sau Cố Trầm Chu đã pha trà xong, anh đưa một chén cho Vệ Tường Cẩm, bản thân mình cũng uống một ngụm, thờ ơ nói:

“Đây thì tính là gì chứ? Chỉ cần mình có thích hay không thôi.”

Vệ Tường Cẩm nhướn mày mỉm cười:

“Lời này của Cố thiếu gia thật có khí phách.”

Anh cũng không tiếp tục đề tài này, chỉ là trong lòng ít nhiều vẫn còn chút nghi hoặc, cảm thấy Cố Trầm Chu làm ra việc lần này dường như không chỉ là muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho Cố Chính Gia. Nhưng ngoại trừ việc này ra thì còn có gì nữa? Trong khoảng thời gian ngắn anh cũng không thể nghĩ ra nổi.

Đến gần tám giờ, Cố Chính Gia và tất cả những người bạn học mời đến tới trước tiên. Do có Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm mời, người trong giới bọn họ cũng lần lượt đến đây, năng lực của James đã làm việc bên người ông cụ nhà họ Thẩm gần ba mươi năm không cần phải bàn cãi, chuẩn bị vô cùng đầy đủ, mỗi người hầu nữ và bồi bàn đi qua đi lại trong đám người đều thỏa mãn được yêu cầu của mỗi vị khách.

Cùng sinh ra trong loại gia đình giống như nhà họ Cố này, việc xã giao của hai anh em đã định trước là sẽ chồng chéo lên nhau. Bạn bè cùng học của Cố Chính Gia còn đang đi học có thể là có địa vị thấp hơn một chút nhưng phần lớn đều có thể đối đáp được với nhưng người đứng trên đỉnh ở trong giới, không ít người còn có vài họ hàng có quan hệ sâu rộng.

Đúng tám giờ, bữa tiệc bắt đầu.

Mặc lễ phục vào, Cố Chính Gia đã được xử lý cẩn thận qua một lượt vào lúc phát biểu mở màn thì cánh tay có hơi căng cứng một chút nhưng vẻ mặt coi như là tự nhiên, Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm dẫn đầu vỗ tay, tiếp đó Cố Trầm Chu liền mang theo Cố Chính Gia đưa cậu đi giới thiệu cho từng nhân vật quan trọng ở đây.

Cháu gái của Khâu lão, cháu trai của Thẩm lão, đời thứ ba của ba nhà Trần, Ôn, Hạ, Tôn Phái Minh… Cho dù ra nước ngoài ba năm mới vừa quay về nhưng tất cảngười ở trong giới này từ hơn mười tuổi đã hiểu được có thể và không cần kết giao với ai, hơn nữa còn có quan hệ tốt từ sớm: Ví như Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm, ví như đời thứ ba của nhà họ Trần và nhà họ Ôn, ví như nhà họ Khâu và nhà họ Thẩm chuẩn bị kết thông gia.

Trong khoảng thời gian ba năm trở lại đây, người có bối cảnh thấp bị mờ nhạt đến mức gần như không thể phát hiện ra. Người có thể đến tham dự bữa tiệc này tất cả đều là người có ý kết giao với Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm, ngay cả Tôn Phái Minh mới một khoảng thời gian trước bị Cố Trầm Chu đánh bại khi được Cố Trầm Chu giới thiệu cũng vô cùng nể mặt mà khen ngợi Cố Chính Gia vài câu: Bài trên bàn thua thì thua, dù sao có đôi khi gã muốn tán tụng người hợp ý cũng không chỉ tiêu tốn chút tiền ấy. Ngược lại trong trường hợp này làm mất thể diện của nhà họ Cố, làm không tốt còn kết tử thù.

Giới thiệu người hết một vòng rồi, Cố Trầm Chu cuối cùng cũng mang theo Cố Chính Gia đi đến trước mặt thiếu gia nhà họ Hạ, trong khoảng thời gian ba năm người khác có thể không rõ ràng nhưng chỗ Hạ Hải Lâu lại không thể xem thường: Khi Cố Trầm Chu rời khỏi thành Tứ Cửu thì Hạ Hải Lâu cũng vừa đến nơi này.

“Hạ thiếu gia.”

Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu nhẹ nắm tay một cái, lại khoát tay lên vai Cố Chính Gia.

“Cảm ơn Hạ thiếu gia đã vui lòng đến dự. Đây là em trai tôi, Chính Gia.”

Hiếm có một lần không mang theo bạn đến, Hạ Hải Lâu đang dựa vào tường uống một ly Whisky. Một tay cậu ta nâng ly rượu một tay đút trong túi áo, mặc một bộ tây trang màu trắng tinh xảo, cravat thêu vân mây nghiêng, dáng vẻ nhìn qua còn có vài phần giống quý công tử hơn Cố Trầm Chu.

Nghe Cố Trầm Chu giới thiệu như vậy, cậu ta liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái liền cười nhẹ với Cố Trầm Chu, kéo dài giọng:

“Cố thiếu gia quả thực là một anh trai tốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui