Buổi tối ngày hôm đó, sau cuộc đối thoại không kém gì đã ngả bài với Hạ Hải Lâu, mỗi ngày của Cố Trầm Chu đều thoải mái hơn – Hạ Hải Lâu không còn không có việc gì lại xuất hiện rồi lắc lư trước mặt anh, anh cũng không cần phải mỉm cười với gương mặt vừa nhìn đã nghĩ đến mấy chuyện không tốt kia nữa.
Nhưng Hạ Hải Lâu cứ để yên như vậy?
Cố Trầm Chu dám lấy đầu gối của mình ra để cược rằng Hạ Hải Lâu tuyệt đối sẽ không bỏ qua như thế — việc này cũng giống như anh không thể nào không nhìn ra thủ đoạn xấu xa Hạ Hải Lâu làm với nhà họ Cố, Hạ Hải Lâu không thể nào để mặc kế hoạch của mình thất bại như thế. Nói theo hướng lớn thì đây là một ván cờ tranh đoạt về chính trị xuất phát từ lập trường không giống nhau; nói theo hướng nhỏ thì hai người cùng kiêu ngạo độc tôn không thể chịu đựng được việc có người khác còn kiêu ngạo tự đắc hơn mình.
Còn nửa tháng nữa. Cố Trầm Chu nghĩ.
– Nửa tháng này Hạ Hải Lâu sẽ làm ra chuyện gì nữa đây?
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là Hạ Hải Lâu dường như không làm gì cả.
So với Cố Trầm Chu mỗi ngày ở ba nơi (Thiên Thụy Viên, Chính Đức Viên và tiểu viện dưới chân núi Thiên Hương), thỉnh thoảng còn so sánh với cuộc sống khiêm tốn của ông ngoại nhà mình, biểu hiện của Hạ Hải Lâu gần đây không khác gì với bình thường, chỉ là có hơi kì lạ: Theo điều tra của Cố Trầm Chu thì mấy ngày qua Hạ Hải Lâu tuy rằng vẫn như cũ cùng mọi người tham gia mấy cuộc họp mặt trong giới, cùng uống rượu chơi bời nhưng dường như đã thu liễm một chút, cũng không tiếp tục chơi đua xe và lạm dụng cuồng hoan ưa thích nhất như trước.
Nhìn những ảnh chụp điều tra báo cáo về mấy ngày gần đây của đối phương, Cố Trầm Chu ngồi trên ghế suy tư: Nếu nói Hạ Hải Lâu kiềm chế hành vi là vì hiện tại đang ở nhiệm kì mới, hắn không thể không cụp cái đuôi của mình xuống một chút thì suy nghĩ đó hình như quá tốt đẹp rồi! Người tên Hạ Hải Lâu này, âm ngoan quỉ quyệt lại to gan, thỉnh thoảng còn phát điên một lần, muốn hắn kiềm chế là chuyện không thể, tình huống như vậy… Hoặc là bản thân Hạ Hải Lâu đã chơi chán, hoặc là hắn đang bị thứ gì khác làm phân tâm?
‘Cốc cốc!’
Trong phòng chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Đây là căn phòng của Cố Trầm Chu ở Thiên Thụy Viên, phòng đầu tiên trên tầng ba, Cố Trầm Chu mở cửa phòng ra liền thấy Cố Chính Gia đứng ở ngoài cửa:
“Anh, em có thể đi vào không?”
Trong căn nhà này, bất kể là Cố Tân Quân hay Trịnh Nguyệt Lâm thì đều làm việc trong chính phủ, thường xuyên phải tiếp xúc với một vài tư liệu công việc cần giữ bí mật, bởi vậy bất kể là hai đứa nhỏ hay hai vị chủ gia đình thì bất giác đều vô cùng chú ý đến mặt lễ phép riêng tư này.
“Vào đi!”
Cố Trầm Chu gom tư liệu rải khắp nơi trên bàn lại một chút nhưng không cất đi: kẻ địch Hạ Hải Lâu này không cần phải giấu Cố Chính Gia, không chỉ không cần, ngược lại chuyện như thế hoàn toàn cần để đối phương biết rõ ràng, miễn sau này có người xuống tay từ chỗ Cố Chính Gia, nói hai ba câu đã lừa được thằng bé.
Cố Chính Gia cầm một tờ giấy đi vào phòng, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là tư liệu trải khắp bàn Cố Trầm Chu – cái đó vô cùng bắt mắt – cùng những chú thích được đánh dấu bằng bút đỏ ở trên đó, cậu hơi líu lưỡi:
“Anh, sao em có cảm giác bất kể Hạ Hải Lâu làm việc tốt hay xấu thì anh đều có lí do nói anh ta có mục đích riêng?”
Đây không phải là buộc tội sao?
“Bởi vì hắn chắc chắn có mục đích riêng.”
Cố Trầm Chu nhẹ nhàng nói, cũng không định giải thích chi tiết.
Cố Chính Gia gãi gãi má, cậu không có mấy thiên phú về mặt chính trị — việc này có lẽ là có liên quan đến việc cậu chưa từng cảm thấy có hứng thú – nhưng có một chỗ tốt là vô cùng nghe lời, từ nghe lời Cố Tân Quân đến nghe lời Trịnh Nguyệt Lâm rồi lại nghe theo Cố Trầm Chu, chỉ cần là bọn họ nói, dễ hiểu cậu sẽ nhớ kĩ, khó hiểu cậu cũng sẽ nhớ kĩ, suy nghĩ của cậu về mặt này vô cùng đơn giản: Người nhà sống cùng nhau mười mấy năm nói gì không nghe lại đi tin tưởng người ngoài thì không phải nực cười sao? Hơn nữa dù có tin tưởng thì cũng không thể đi tin một tên khốn kiếp thích chơi nam nữ vị thành niên được.
— Có thể thấy ấn tượng của Hạ Hải Lâu trong mắt Cố Chính Gia thấp kém biết bao.
“Đúng rồi, anh.”
Cố Chính Gia nói sang chuyện khác, giơ giơ tờ giấy trong tay lên – cũng chính là mục đích cậu đến đây.
“Bài thi kì này.”
“Lại thi trượt?”
Cố Trầm Chu đùa.
“Sẽ bị cha đánh chết đó.”
Cố Chính Gia nói:
“Sao lại thế được, lần trước em đã nói với anh bài thi sau nhất định sẽ làm tốt mà.”
“Mấy điểm?”
Cố Trầm Chu vừa nói vừa vươn tay về phía Cố Chính Gia.
Cố Chính Gia đưa bài thi cho Cố Trầm Chu, vẻ mặt hơi tự đắc:
“Tổng là 141 điểm!”
Cố Trầm Chu ngẩn ra, lật lật bài thi rồi nói:
“Đúng là không tệ, trước đây anh thi cũng không được cao như thế.”
Cố Chính Gia cười hắc hắc hai tiếng sau đó lại khổ sở:
“Lần này thầy muốn mở cuộc họp phụ huynh…”
“Bộ trưởng Cố có thể đi là uy phong nhất rồi.”
Cố Trầm Chu trả bài thi lại cho đối phương.
Vẻ mặt Cố Chính Gia càng khổ bức:
“Phải khen ngợi sự tiến bộ rõ rệt của học sinh…”
“… Muốn mọi người khen em hả?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Mặt Cố Chính Gia sắp biến thành quả khổ qua:
“Là loại khen ngợi điển hình thôi.”
“Em định nói thẳng cho cha hay dì?”
Cố Trầm Chu lại hỏi.
Cố Chính Gia nhìn Cố Trầm Chu, nhìn một hồi, lại nhìn thêm một lúc nữa, sau đó nhanh chóng thu hồi vẻ mặt khổ bức mà mỉm cười lấy lòng:
“Em định nhờ anh đi dự họp phụ huynh cho em.”
Cố Trầm Chu nhìn Cố Chính Gia hồi lâu rồi lắc đầu:
“Một lời nói dối quả nhiên phải dùng một lời nói dối khác để bù lại.”
Mặt Cố Chính Gia lập tức xụ xuống:
“Anh trai, anh không đồng ý ạ?”
“Anh thì không sao, nhưng cha và dì khẳng định đã sớm biết rồi.”
Cố Trầm Chu thuận miệng nói.
“… Gì?!”
Cố Chính Gia kinh sợ.
“Không phải đâu, cha với dì ngày nào cũng bận rộn thì làm gì có tinh thần gọi điện thoại để ý mấy cái này?”
“Cha và dì có lẽ còn biết thành tích của em sớm hơn cả em nữa.”
Cố Trầm Chu lắc đầu:
“Thành tích của em vừa có thì chắc giáo viên đã lập tức gọi điện thoại cho thư kí của bọn họ rồi.”
“Vậy –“
Cố Chính Gia há hốc miệng:
“Không có ai nói chuyện với em cả!”
“Đây là chuyện gì lớn hả?”
Cố Trầm Chu nói, thầm nghĩ sao trước kia mình không biết đứa em trai cùng cha khác mẹ này lại ngoan ngoãn đến vậy?
“Không phải chỉ thi hỏng một lần ư? Lần này em đã làm bài tốt rồi đúng không?”
Cố Chính Gia nhìn Cố Trầm Chu thật lâu rồi phiền muộn nói:
“Em còn phải chịu lo lắng sợ hãi mất mấy ngày…”
Cố Trầm Chu nhìn Cố Chính Gia rồi lắc đầu cười:
“Bây giờ em có thể không cần sợ hãi nữa.”
“Đúng vậy, giờ em là không khí.”
Cố Chính Gia nói, tìm một chiếc ghế sô pha nhỏ ngồi xuống rồi ngẫm nghĩ:
“Anh, gần đây cha đang bận làm gì thế? Nhà mình chuẩn bị lùi xuống, còn việc gì nữa sao?”
“Không có, chuẩn bị cho việc lùi lại thuận lợi thôi.”
Cố Trầm Chu trả lời.
Cố Chính Gia ừ một tiếng, vẻ mặt lộ ra chút không vui:
“Em có cảm giác việc này thật sự rất khoa trương, không cho người tiến lên rồi ngay cả lùi không cũng không cho lùi?”
“Lùi lại chưa chắc đã không tiến.”
Cố Trầm Chu nói, hiện giờ tâm tình anh không tệ, nhìn vẻ mặt không quá chắc chắn của Cố Chính Gia, anh nói thêm:
“Muốn nghe phân tích cụ thể không?”
Cố Chính Gia lắc đầu:
“Không cần, mấy chuyện liên quan đến chính trị chuyên nghiệp này giao cho những người chuyên nghiệp cân nhắc đi! Mỗi ngày nghĩ đến mấy âm mưu quỉ kế đó sớm muộn gì cũng chóng già.”
“Lời này của em đúng là một gậy tre đánh đổ cả thuyền đầy người.”
Cố Trầm Chu nói một câu thì điện thoại di động trên bàn đổ chuông kêu vang, anh nói với Cố Chính Gia ‘chờ nhé’ rồi nhấc điện thoại.
Cố Chính Gia ngồi trên sô pha đợi Cố Trầm Chu, hai mắt vừa đảo quanh đánh giá cách bài trí hai bên giá sách trong phòng này thì nghe thấy giọng nói của Cố Trầm Chu bất chợt cao hơn:
“Khi nào?”
Cậu không khỏi quay đầu lại, Cố Trầm Chu đã lại đè thấp giọng nhưng vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo – vẻ nặng nề lạnh lùng như vậy, trong vòng mười mấy năm cùng sống Cố Chính Gia cũng không nhìn thấy được mấy lần trên mặt Cố Trầm Chu.
“Anh chờ ở đó, tôi qua ngay đây.”
Cố Trầm Chu nói xong một câu này thì cúp điện thoại. Anh đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe rồi nói với Cố Chính Gia:
“Anh có chút việc phải ra ngoài trước, có chuyện gì lát về rồi chúng ta nói tiếp.”
“Vâng, anh đi thong thả.”
Cố Chính Gia lên tiếng, nhìn Cố Trầm Chu nhanh chóng rời đi, ngẫm lại lời Cố Trầm Chu vừa nói với cậu thì cũng cầm bài thi kia đi xuống tầng hai.
“Mẹ.”
Vẫn đứng ngoài gõ cửa như thường lệ, đợi đến khi Trịnh Nguyệt Lâm ở trong phòng lên tiếng thì Cố Chính Gia mới đẩy cửa đi vào, ho hai tiếng mới đưa bài thi lên:
“Thành tích bài thi trắc nghiệm lần này.”
Trịnh Nguyệt Lâm đón lấy xem thì trên mặt liền xuất hiện ý cười:
“Ừm, rất không tệ, bình thường đừng lười biếng.”
Cố Chính Gia nhìn sắc mặt đối phương: Theo như ý trong lời nói của Cố Trầm Chu, bất kể thành tích mình tốt hay xấu thì cha mẹ mình còn biết được trước cả mình. Vừa nghĩ theo ý này thì khi mẹ mình thì thấy điểm bài thi này thì ngoại trừ vui vẻ như trước, hẳn là sẽ không còn gì khác… ví như kinh ngạc mừng rỡ nhỉ?
Nghĩ như thế vốn là không sai, nhưng Cố Chính Gia giả như lơ đãng nhìn Trịnh Nguyệt Lâm vài lần, mãi một hồi không nhìn ra nổi biểu tình thâm sâu gì trên mặt bà mà Trịnh Nguyệt Lâm còn hỏi ngược lại cậu:
“Con đang nhìn cái gì?”
Cố Chính Gia nói quanh co một hồi, cuối cùng nói thật!
Trịnh Nguyệt Lâm nhịn không được cười nói:
“Con như thế mà còn muốn nhìn người khác? Cha con và mẹ ở trong cơ quan bao nhiêu năm, nếu không luyện tốt được cả cách biểu lộ cảm xúc thì còn làm công tác chính phủ cái gì? Hơn nữa phân tích vừa rồi của con cũng không có căn cứ lí luận, mẹ không kinh ngạc vui mừng thì có thể nói là trầm lắng, cũng có thể nói là có lòng tin tưởng vào con, bất kể thế nào thì không thể trực tiếp chứng minh rằng mẹ đã biết trước thành tích của con được.”
“Vậy rốt cuộc là cha mẹ có biết hay không?”
Cố Chính Gia hỏi.
“Biết.”
Trịnh Nguyệt Lâm thẳng thắn thừa nhận, vì để ý đến suy nghĩ độc lập của cậu bé mười sáu tuổi mà bà còn cố ý giải thích:
“Cha và mẹ con thực ra không chủ động yêu cầu giáo viên, nhưng giáo viên biết con là con trai của Bộ trưởng Cố thì chỉ cần thành thích có chút dao động, bất kể tốt hay xấu cũng sẽ vẫn lập tức báo cho cha mẹ. Có được đãi ngộ như vậy cũng không chỉ mình con, chỉ cần có cha mẹ công tác trong cơ quan chính phủ đến một cấp bậc nào đó thì giáo viên đều sẽ chú ý đặc biệt.”
“Nhưng cha mẹ đều không tìm con…”
Đây đại khái thuộc về tâm tính phức tạp của cậu bé mười sáu tuổi: Vừa hi vọng người lớn có thể tán thành rồi buông tay để cậu tự quyết định mọi chuyện, nhưng một khi thực sự bị cha mẹ thờ ơ thì lại có chút không thích ứng được.
“Con đã trưởng thành.”
Lời này của Trịnh Nguyệt Lâm ngắn gọn mà nhiều ý nghĩa.
“Mẹ cảm thấy con có thể tự xử lí chuyện như một kì dự thi bị hỏng. Đúng rồi…”
Bà hỏi:
“Những chuyện này đều là anh con nói cho con biết?”
“Một châm thấy máu luôn.”
Vẻ mặt Cố Chính Gia làm như mình thực sự dính đầy máu.
Trịnh Nguyệt Lâm mỉm cười nhìn con trai mình, dưới đáy lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy cũng tốt, vẫn phải lựa chọn một con đường giống như gia đình mình lần này. Bà có chút chua xót mà nghĩ, chọn một cái rồi thì về sau tình cảm của hai đứa trẻ cũng khá hơn…
Bà hoàn toàn chôn giấu chuyện về quyển nhật kí kia dưới đáy lòng.
Có một số việc, tốt nhất là không tìm hiểu sâu hơn.
Buổi tối tầm hơn chín giờ gần mười giờ, Cố Trầm Chu rời khỏi nhà vừa lấy xe vừa gọi điện thông báo cho cảnh vệ đuổi theo anh, rất nhanh, một vài chiếc xe cùng đi theo sau khi anh đi qua khỏi quảng trường, Cố Trầm Chu trực tiếp chuyển hướng, lái xe đi ra khỏi kinh thành.
Anh còn đang nhớ lại cú điện thoại mà mình vừa nhận được.
“Cố thiếu gia, người cậu kêu chúng tôi theo dõi cuối cùng đã có động tĩnh.”
“Chúng tôi đi theo mẹ của Bành Hữu Xuân hôm nay đến chợ nông nghiệp ở ngoại thành phía Bắc đã chạm mặt một người phụ nữ cao gầy tuổi còn trẻ.”
“Người phụ nữ kia đeo mắt kính, tóc nhuộm vàng, nhìn qua có vẻ rất thận trọng, chúng tôi chỉ chụp được bóng dáng và mặt nghiêng của đối phương, tuy rằng dáng người không hoàn toàn giống nhau, nhưng dựa vào nửa gương mặt đối phương lộ ra thì chúng tôi hoài nghi người phụ nữ này chính là Thi San.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...